- Chủ tịch Hà, có chuyện gì sao?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt có chút bối rối của Hà Khởi Duệ, hắn trầm giọng hỏi.
Hà Đông Kỳ nhìn Tôn Chiêu Hi ngồi ở đối diện với Vương Tử Quân, hắn có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, vừa rồi huyện Dương Phong gọi điện thoại đến, nói có mười ba người trèo lên núi Bắc Phong ở Cô Yên Sơn, đến bây giờ còn chưa liên lạc được. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
" Trèo lên núi Bắc Phong ở Cô Yên Sơn? "
Ánh mắt của Vương Tử Quân chợt trở nên lạnh lẽo, khi Cô Yên Sơn dần được khai phá thì hắn căn bản không còn xa lạ nơi này. Bây giờ Cô Yên Sơn còn chưa được mở cửa, càng tiến hành ngăn cản du khách tiến vào thăm thú. Nhưng Cô Yên Sơn la dãy núi dài năm chục kilomet, dù chính quyền có phái nhiều người ra xem xét, căn bản cũng không thể nào ngăn cản được hết đám người đến Cô Yên Sơn.
Vương Tử Quân đã đề ra yêu cầu với huyện Dương Phong về chuyện này, mà bí thư Nhan Sĩ Tắc của huyện Dương Phong càng vỗ ngực đảm bảo với Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không có vấn đề, nhưng bây giờ vấn đề lại xuất hiện.
Bắc Phong ở Cô Yên Sơn chính là địa phương hiểm trở nhất, khi Vương Tử Quân đến cũng từng nhìn về phía đó, tuy bên kia có phong cảnh cực đẹp, thế nhưng muốn khai phá phải đầu tư lớn, vì vậy được duyệt vào giai đoạn hai của dự án du lịch Cô Yên Sơn.
Lúc này có mười ba người leo lên Bắc Phong mà chưa có tin tức, chưa quay về, đây tuyệt đối là một chuyện không hề nhỏ, nó liên quan đến tính mạng của mười ba người, dù rơi vào bất kỳ địa phương nào cũng là một sự việc có tính ảnh hưởng rất lớn.
Sự việc xảy ra quá đột nhiên, Vương Tử Quân nhanh chóng bình tĩnh, hắn trầm giọng nói với Hà Khởi Duệ:
- Chủ tịch Hà, bọn họ vào núi được mấy ngày rồi?
- Đã được năm ngày, nếu như không phải thân nhân của bọn họ tìm đến chính quyền huyện Dương Phong, bây giờ huyện Dương Phong còn chưa biết tin tức.
Hà Khởi Duệ biết ý nghĩ của Vương Tử Quân vào lúc này, trong lòng cũng rất vội vàng, hắn trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Tuy những chuyện này trách nhiệm chủ yếu thuộc về mười ba người không chịu tuân thủ quy định kia, nhưng thành phố La Nam cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Hơn nữa nếu sự việc lan truyền ra ngoài sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt đến hình tượng của thành phố.
- Đã phái người đi tìm chưa?
Vương Tử Quân lại ngồi xuống ghế của mình rồi trầm giọng hỏi Hà Khởi Duệ.
- Sau khi Nhan Sĩ Tắc nghe được tin túc này thì cũng rất gấp gáp, bây giờ đã phái người của cục công an huyện Dương Phong và nhân viên của khu du lịch Cô Yên Sơn phối hợp với nhau thành lập tổ cứu hộ tiến vào Cô Yên Sơn, nhưng bây giờ còn chưa có bất kỳ tin tức nào.
Câu trả lời của Hà Khởi Duệ càng làm cho Vương Tử Quân trở nên trầm ngâm, ngay sau đó đã nói:
- Chủ tịch Hà, triệu tập lực lượng phòng cháy và công an, nhờ dân chúng quen thuộc địa hinh vùng núi để tiến vào cứu hộ, dù thế nào cũng phải tìm ra được mười ba người kia.
Hà Khởi Duệ đồng ý một tiếng, sau đó chuẩn bị xoay người bỏ đi, nhưng hắn vừa đi được hai bước thì quay đầu lại nói:
- Bí thư Vương, người thân của mười ba người kia thì thế nào?
- Để huyện Dương Phong phái nhân viên công tác đến trấn an bọn họ, để cho bọn họ tin tưởng chính quyền nhất định sẽ tiến vào Cô Yên Sơn tìm ra những người kia trong thời gian sớm nhất.
- Còn có một việc, những người thân kia khi mới đến thì giống như muốn thông qua truyền thông để tìm kiếm những người mất tích, bây giờ ở huyện Dương Phong có hơn ba mươi phóng viên của mười nhà truyền thông trong nước.
Hà Khởi Duệ nói xong thì vẻ mặt trở nên càng thêm ngưng trọng.
" Tụ tập hơn ba mươi phóng viên? "
Vẻ mặt Vương Tử Quân chợt trở nên ngưng trọng, Tôn Chiêu Hi nãy giờ không mở miệng cũng cảm thấy sự việc quá lớn. Nếu như chỉ là người thân của những người kia thì thành phố La Nam chỉ cần tập trung đẩy mạnh tìm kiếm cứu hộ là xong. Nhưng lúc này có phóng viên, nếu sự kiện này được người ta đưa ra ngoài và xào nấu rối loạn, chỉ sợ se đẩy thành phố La Nam lên đầu sóng ngọn gió.
Trước kia Tôn Chiêu Hi xuống tuyến dưới nghiên cứu khảo sát, đã từng có một cán bộ cơ sở kể ra một câu thế này: Đề phòng chó sói, đề phòng đạo tặc, đề phòng phóng viên. Tôn Chiêu Hi khi đó chỉ mỉm cười cho qua đối với câu nói cực đoan này, nhưng trong lòng thật sự có vài phần thừa nhận.
Ở thành phố La Nam có mười ba người cho ra hành vi tự tiện vào núi, thế nhưng chỉ cần truyền thông xào nấu, rất có thể sẽ làm cho chính quyền La Nam dính đầy rối. Tôn Chiêu Hi nghĩ đến tình huống có ba mươi phóng viên, hắn chợt cảm thấy đổ mồ hôi hột thay cho trưởng phòng tuyên truyền Lữ Hâm Sâm.
Tôn Chiêu Hi lại thầm nghĩ, sự việc này căn bản là không liên quan đến mình. Hắn là một trưởng phòng tổ chức sắp bị điều động đi nơi khác, dù có xảy ra chuyện lớn thế nào cũng không cần phải quan tâm. Tôn Chiêu Hi thầm giễu cợt chính mình, sau đó chợt nghĩ đến phương diện mình báo cáo công tác cho bí thư Vương, thế là tâm lý vốn buồn bực lại có chút hưng phấn.
Chẳng lẽ ông trời thấy Vương Tử Quân quá thuận lợi nên cố ý gây ra phiền toái? Tôn Chiêu Hi nghĩ đến những gì mình sắp nói, trống ngực không khỏi đập nhanh hơn. Nhưng lúc này hắn nhanh chóng thu nạp nụ cười sắp bùng phát của mình. Dù sao lúc này nếu mình có biểu hiện hả hê thì thật sự là quá ngu ngốc.
Khi Tôn Chiêu Hi đang thầm nghĩ như vậy thì trưởng phòng tuyên truyền Lữ Hâm Sâm đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn vừa vào cửa vừa trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, vừa rồi nhật báo Sơn Nam gọi điện thoại đến, nói là phóng viên của bọn họ bất mãn với tình huống huyện Dương Phong hạn chế tự do phỏng vấn. Phó tổng biên tập của bọn họ có quan hệ rất tốt với tôi, anh ấy nói nếu như thành phố chúng ta không xử lý tốt vụ này, bọn họ sẽ báo cáo với phòng tuyên truyền tỉnh ủy.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng gấp gáp của Lữ Hâm Sâm, hắn khoát tay để cho vị trưởng phòng tuyên truyền này ngồi xuống ghế. Tuy trước đó hắn cũng thật sự có chút bực bội với đám phóng viên kia, thế nhưng trong lòng hắn biết rõ đám người kia thật sự có quền tự do phỏng vấn.
- Trưởng phòng Lữ, anh xem sự việc này nên xử lý thế nào?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi hỏi Lữ Hâm Sâm.
Lữ Hâm Sâm tuy không muốn phát biểu bất kỳ ý kiến gì của mình vào thời điểm khó khăn như thế này, thế nhưng nó liên quan đến công tác của hắn, hắn không thể không mở miệng. Hắn suy nghĩ giây lát, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Vương, không bằng cho các đồng chí huyện Dương Phong cố gắng áp chế sự việc xuống mức ảnh hưởng thấp nhất.
Vương Tử Quân ừ một tiếng, không đồng ý cũng không nói không nói không đồng ý. Hắn khẽ gật đầu với Lữ Hâm Sâm, sau đó quay sang nhìn Tôn Chiêu Hi:
- Trưởng phòng Tôn, anh có chuyện gì muốn báo cáo sao?
- Bí thư Vương, sáng nay chúng tôi nhận được thông báo của phòng tổ chức tỉnh ủy, nói rằng ban tổ chức trung ương sẽ phái người xuống tiến hành nghiên cứu phương án cải cách nhân sự ở thành phố chúng ta, để cho chúng ta chuẩn bị sẵn sàng.
Tôn Chiêu Hi tuy đã chuyển hết tâm tư lên sự kiện xảy ra ở Cô Yên Sơn, thế nhưng hắn vẫn nhanh chóng trả lời vấn đề của Vương Tử Quân.
- Khi nào thì tới?
Vương Tử Quân đã được Quách Tiên Vi thông báo vào thời điểm trước đó, thế cho nên hắn cũng căn bản không cảm thấy bất ngờ.
- Có lẽ là hai ngày nữa.
Tôn Chiêu Hi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân nhưng trong lòng thầm cười lạnh. Hắn hiểu hai sự việc lúc này đan xen vào nhau, dù là rơi vào đầu ai thì kẻ đó cũng gấp gáp đến mức nổ não. Nếu như có thể nhanh chóng tìm được đám người leo núi mất tích, như vậy thì còn dễ nói, nếu như chờ tổ nghiên cứu của ban tổ chức trung ương đến La Nam mà bên kia còn chưa tìm thấy người, cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Truyện convert hay : Lăng Thiên Thần Đế