Khi Vương Tử Quân nói đùa với con trai thì đã là bảy giờ tối, hắn đã quen xem thời sự vào giờ này, thế là nhanh chóng mở tivi.
- Hành trình Cô Yên Sơn lần này thật sự cho tôi ấn tượng quá sâu sắc, tôi đảm bảo sau này sẽ không bao giờ làm như vậy, làm hại bạn bè và người thân phải lo lắng.
Khi chương trình thời sự sắp kết thúc, chợt xuất hiện hình ảnh khu căn cứ Cô Yên Sơn, một tên thanh niên đang cầm micro trầm giọng nói.
- Ngài có hối hận vì hành vi tự tiện vào núi của mình không?
Tiểu tử nghe rõ vấn đề của phóng viên, đầu tiên hắn có chút do dự, sau đó trừng hai mắt nói:
- Hối hận thì hối hận, thế nhưng tôi lại được thấy cảnh sắc tươi đẹp, cảm thấy rất đáng giá. Tôi thật sự hy vọng khu du lịch Cô Yên Sơn nhanh chóng được đầu tư khai phá, nơi đây thật sự là tiên cảnh nhân gian.
Nữ phóng viên giống như có chút bất ngờ vì câu trả lời của người thanh niên kia, nhưng chương trình thời sự cũng không có nhiều thời gian cho nàng phỏng vấn, dù sao thì thời gian cũng có hạn, không thể nào dành cho một người được. Lúc này bản tin sắp kết thúc, sau lưng biên tập viên là cảnh đẹp như tranh vẽ, nàng dùng giọng vui sướng nói:
- Hoạt động cứu hộ mười ba người bị lạc ở Cô Yên Sơn đã kết thúc, mười ba người được cứu hộ an toàn, bọn họ lạc đường trong núi, được một nhóm cứu hộ đưa ra ngoài. Những hình ảnh sau lưng tôi đến từ tay một trong số mười ba người đã lạc đường trên dãy Cô Yên Sơn.
Vương Tử Quân nhìn bức tranh đẹp như tiên cảnh, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác hướng đến, thật sự quá đẹp.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân bấm nút nghe, chợt thấy đầu dây bên kia vang lên âm thanh hưng phấn:
- Bí thư Vương, anh có xem bản tin thời sự chứ, tôi thấy hình ảnh trong đó quá đẹp.
Vương Tử Quân có thể nghe ra đó là âm thanh của giám đốc công ty Đông Du, hắn cười cười nói:
- À, rất đẹp, xem ra bức ảnh đó là của công ty các anh rồi.
- Ha ha ha, bí thư Vương, tuy sự kiện lần này ở Cô Yên Sơn thật sự gây phiền hà, nhưng lại mang đến lực ảnh hưởng rất lớn, những ngày qua có trên trăm đơn vị du lịch gọi điện thoại đến, hỏi khi nào thì mở địa điểm Cô Yên Sơn, bọn họ đã chuẩn bị mở tuyến du lịch đến Cô Yên Sơn.
Vương Tử Quân nghe âm thanh tràn đầy vui mừng ở đầu dây bên kia mà chợt sinh ra chút hương vị khác thường, nhưng hắn chỉ cười nói ra vài tình huống ở Cô Yên Sơn, cũng nói ra vài yêu cầu.
Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn ném những ý nghĩ trong lòng ra ngoài. Lúc này con trai ở phía bên kia cũng vùng vằng muốn thoát khỏi lòng mẹ để tiến vào trong lồng ngực ấm áp của bố.
Trăng sáng sao thưa, đứng trong khách sạn Sơn Long, dưới ánh đèn mờ ảo càng làm xuất hiện khung cảnh lung linh đẹp đẽ, gió lạnh thổi qua vang lên những tiếng rít khe khẽ.
Trong gian phòng được sắp xếp cho Dương Độ Lục, lúc này trưởng ban Dương còn chưa nghỉ ngơi, ngồi đối diện với lão trong phòng chính là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, bí thư Hào Nhất Phong.
Hai người lúc này có vẻ tùy ý, Hào Nhất Phong vừa uống trà vừa cười nói:
- Lão lãnh đạo, ngồi cùng ngài trong khách sạn Sơn Long, thật sự giống như quay về thời gian phấn đấu năm xưa.
Dương Độ Lục cười cười nói:
- Được rồi, nếu cậu muốn uống rượu thì cũng đừng lấy cớ như vậy.
Hào Nhất Phong tình nguyện lợi dụng thời gian lúc này để làm sâu sắc cảm tình giữa mình và Dương Độ Lục, bây giờ nghe Dương Độ Lục nói như vậy, tất nhiên lão sẽ vừa cầm điện thoại vừa nói:
- Vẫn là lãnh đạo thông cảm cho tôi, tôi sẽ cùng uống vài ly với ngài.
- Cậu đấy, đã đến độ tuổi này rồi mà vẫn còn cứng miệng như vậy, rõ ràng là chính mình muốn uống, vì sao lại là uống với tôi? Thế nào, sợ cô nhà gây phiền phức sao?
- Không, sao lại như vậy được, vợ tôi trước nay đều không quan tâm đến phương diện này.
Hào Nhất Phong khoát tay cực kỳ kiên quyết, lão trầm giognj nói với Dương Độ Lục.
Dương Độ Lục nhìn bộ dạng của Hào Nhất Phong, lão cười ha hả, vừa cười vừa chỉ vào Hào Nhất Phong nói:
- Nhất Phong, lời này của cậu nói cho người khác, có lẽ người ta sẽ tin, nhưng đừng hòng dùng được ở chỗ tôi. Tôi biết sự kiện năm xưa cậu uống say và bị vợ nhốt luôn ở ngoài cửa.
Hai người nhớ lại chuyện cũ, thế là cảm thấy vui vẻ ấm áp. Lúc này hai người giống như quên đi địa vị của mình, cùng nhau quay về thời điểm cùng phấn đấu ở tỉnh Sơn Nam năm xưa.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, hai nhân viên phục vụ đưa thức ăn vào phòng. Khi bốn món thức ăn tinh xảo được đặt lên bàn thì giám đốc khách sạn cũng đi vào, hắn khẽ đặt một chai Mao Đài lên bàn.
Hào Nhất Phong rất thỏa mãn với cách sắp xếp của giám đốc khách sạn, lão khẽ gật đầu với viên giám đốc kia, sau đó tỏ ý cho bọn họ rời đi. Lão vung tay mở nắp chai rượu:
- Lãnh đạo, vẫn là quy củ cũ, ngài thấy thế nào?
- Nhất Phong, tôi thấy hay là thế này, nên giảm đi một nửa, với độ tuổi của chúng ta hiện tại, cũng không còn mạnh như xưa.
- Vâng.
Hào Nhất Phong cũng không phản bác, lão rót rượu ra ly, cũng không dùng ly rượu nhỏ của khách sạn, dùng mộ chiếc ly thủy tinh lớn. Lão rót cho Dương Độ Lục nửa ly, lại rót cho mình một ly đầy.
Có rượu là có chất xúc tác, bây giờ uống rượu ôn lại chuyện cũ, tất nhiên sẽ càng thêm có hương vị. Hào Nhất Phong uống nửa ly rượu của mình, sau đó cười cười nói:
- Lãnh đạo, ngài đến tỉnh Sơn Nam nghiên cứu khảo sát, tôi thật sự có chút kích động, chỉ sợ không làm tốt công tác thì lại bị ngài phê bình.
- Cậu còn sợ tôi phê bình? Năm xưa không sợ, bây giờ lại sợ sao?
Gương mặt Dương Độ Lục cũng có hơi đỏ, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực có thần.
Hào Nhất Phong cười hì hì, không nói gì, lão nâng ly rượu lên cụng với Dương Độ Lục. Lúc này Dương Độ Lục nhấp một ngụm, sau đó cười nói:
- Lần này tôi đến tỉnh Sơn Nam mà có rất nhiều cảm khái, hai năm không đến mà biến hóa rất lớn, đặc biệt là thành phố Sơn Viên, càng ngày càng khác biệt.
- Nhìn vào những biến đổi ở tỉnh Sơn Nam, thật sự có thể thấy được thành tích của các cậu ở nơi này là thế nào.
Dương Độ Lục nói đến đây thì chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Đặc biệt là hiện trạng thành phố La Nam, thật sự rất tuyệt.
Hào Nhất Phong nghe Dương Độ Lục nhắc đến thành phố La Nam thì khẽ đặt ly rượu xuống. Lão nhìn thấy rất rõ ràng sự phát triển của thành phố La Nam vào thời gian gần đây. Tuy nếu so sánh với dĩ vãng thì thành phố La Nam nhìn qua giống như không thay đổi gì lớn, nhưng cảm giác vui vẻ làm giàu thật sự là ai cũng có thể cảm nhận được vào lú này.
Trước khi Vương Tử Quân đến nhận chức ở thành phố La Nam, Hào Nhất Phong không phải chưa đến thành phố La Nam để khảo sát xem xét. Đây là địa phương phát triển kém nhất tỉnh Sơn Nam, thật sự làm khổ các vị lãnh đạo tỉnh ủy, ai cũng muốn tìm ra hướng phát triển cho thành phố này.
Truyện convert hay : Muôn Đời Võ Đế