C.
"Bí mật" và "hiểu lầm"
~
Cận Ngôn còn chưa kịp thực hiện chu toàn kế hoạch "cưới hỏi đàng hoàng" thì nó đã chết non chỉ sau một đêm.
Nhìn đôi mắt lóe quang của Chu Đóa, cậu không có biện pháp nói "không".
Nhưng kỳ thật, điều chân chính khiến Cận Ngôn đồng ý là khi Chu Đóa đẩy di động đến trước mặt cậu.
Trên màn hình di động có một bản ghi chú viết ra tâm tư của Chu Đóa.
Đợi cho Cận Ngôn đỏ đôi mắt mà đọc hết bản ghi chú kia, Chu Đóa lập tức xóa nó đi, giây tiếp theo liền được Cận Ngôn nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.
Khi Cận Ngôn nhìn đến những dòng chữ đó thì cậu đã không có khả năng lại do dự.
Vô luận sau khi Chu Thụ tỉnh lại nhìn đến kết quả này có thể tức giận hay không, cậu đều chuẩn bị tốt sẽ hống người về nhà.
Vì thế sáng sớm hôm sau, Chu Đóa liền cầm theo chứng minh thư, sổ hộ khẩu, nắm tay Cận Ngôn đi về hướng Cục Phân phối Hôn nhân.
Ánh mặt trời hôm nay quá mức tươi đẹp, ánh sáng màu vàng kim dừng trên lông mi của Chu Đóa đang nhảy nhót, đứa nhỏ đơn thuần kia cười đến so với mặt trời còn phải xán lạn hơn.
Trái tim của Cận Ngôn cũng run theo từng nụ cười của người bên cạnh, nhưng cậu đối với tình cảm của chính mình phân biệt rõ ràng, đây là bởi vì cậu rốt cuộc có thể cùng Chu Thụ đăng ký kết hôn.
Cho dù biện pháp "tiền trảm hậu tấu" này sẽ khiến Chu Thụ tức giận, nhưng cậu cũng không muốn lại để hai người tiếp tục chịu đựng phỏng đoán cùng tưởng niệm vô cùng vô tận.
Rốt cuộc, ca ca của cậu là ca ca "ngạo kiều biệt nữu", nếu dựa theo lưu trình bình thì khả năng phải hao phí rất nhiều rất nhiều thời gian.
Cùng lắm thì sau khi đăng ký kết hôn rồi quỳ xuống thẳng thắn với anh ấy là được.
Đối với kết quả gì sẽ phát sinh kế tiếp, Cận Ngôn trong lòng vô cùng rõ ràng, nhưng cậu vẫn kiên quyết dứt khoát trước tiên thuận theo tâm tư của chính mình, huống hồ, cậu và Chu Đóa còn có chung một "bí mật".
Thời điểm bọn họ tới Cục Phân phối Hôn nhân, cũng vừa vặn đến giờ làm việc.
Khi Cận Ngôn viết tên của cậu và Chu Thụ lên sổ đăng ký, bọn họ liền trở thành đôi tân nhân đầu tiên của hôm nay.
Chu Đóa vui vui vẻ vẻ mà "ngụy trang" thành Chu Thụ, tự mình điền các thông tin liên quan đến Chu Thụ vào bảng đăng ký, xong rồi thì đưa mắt nhìn sang bảng của Cận Ngôn, sau đó...!mở to hai mắt nhìn.
Chu Đóa nhìn chằm chằm Cận Ngôn một hồi, lại lặng lẽ đưa tay chỉ chỉ vào ô "Giới tính", Cận Ngôn khóe miệng mang cười đáp lại, còn chớp mắt một cái với Chu Đóa, hai người bọn họ tiến hành một cuộc giao lưu không tiếng động.
Chu Đóa yên lặng tiêu hóa vài giây, cũng bật cười theo.
Cho tới khi bọn họ ra khỏi Cục Phân phối Hôn nhân thì Chu Đóa vẫn còn đang cười, em ấy mở ra quyển sổ màu đỏ trong tay mình, nhìn ảnh chụp hai người sóng vai nhau ở trang đầu tiên, trong lòng dâng lên cảm xúc nói không nên lời.
Muốn nói hôm nay Chu Đóa có chỗ nào "ngụy trang" không giống, khả năng chính là tươi cười khi chụp bức ảnh này.
Chu Thụ ca ca quá thích trang khốc, anh ấy nhất định sẽ đè chặt khóe miệng không cho bản thân cười ra tới.
"Còn cười ngây ngô nha?" Cận Ngôn kéo kéo Chu Đóa đã cười đến ngả trái ngả phải, đưa em ấy đi vào phía bên trong.
Chu Đóa tự nhiên mà cùng Cận Ngôn đan mười ngón tay vào nhau, sau đó đem quyển sổ trong tay mình đưa qua.
"Cho anh?" Cận Ngôn theo bản năng nhận lấy, mới nhìn về phía Chu Đóa.
Chu Đóa gật đầu, "Đến lúc đó anh tự mình đưa cho Chu Thụ ca ca nha." Khi em ấy nói chuyện, đôi mắt vẫn luôn đang cười, như một đóa bọt sóng nhảy nhót lóe quang dưới ánh mặt trời, khiến Cận Ngôn nhìn đến ngây người.
Cậu nghĩ, thời điểm chính mình tuổi chẳng lẽ cũng thuần túy như vậy sao?
Điều Cận Ngôn có thể xác định chính là, vô luận là cậu của thời điểm nào, đều không có khả năng mỉm cười chúc phúc cho Chu Thụ nắm tay người khác đi đến Cục Phân phối Hôn nhân.
Chỉ là xét đến cùng, Chu Đóa tuy là cậu nhưng cũng không phải là cậu.
Rốt cuộc đối với Chu Đóa, em ấy vẫn luôn tâm tâm niệm niệm có thể cùng "ca ca" của mình vĩnh viễn không xa rời nhau, mà giờ này khắc này, em ấy xác thật đã hoàn thành tâm nguyện của chính mình.
Hai người đi dọc theo con đường ven biển trở về nhà, trong lòng đều không biết có thể đem "bí mật" này che giấu bao lâu.
Đến khi Chu Đóa nói mình mệt nhọc muốn ngủ, Cận Ngôn biết, trên biển bắt đầu ấp ủ một cơn gió lốc không thể đoán trước cường độ.
Nhưng tiểu bọt sóng của chúng ta vì đã hoàn thành nhiệm vụ nên vô cùng tiêu sái, trước khi ngủ còn trộm hôn lên má Cận Ngôn một cái, ở bên tai cậu nói câu "Ca ca cố lên" liền nhắm mắt lâm vào ngủ say.
Cận Ngôn dở khóc dở cười, đành phải nhẹ nhàng chọc chọc nốt ruồi nhỏ đáng yêu ở môi kia xem như trừng phạt.
Chu Đóa ngủ rồi, Cận Ngôn vẫn canh giữ ở mép giường, tâm tình lúc này hoàn toàn không thua gì khi cậu chờ đợi Chu Thụ tỉnh lại sau lần đầu tiên gặp lại sau năm năm.
Một hồi lâu sau, Cận Ngôn cũng có chút mệt nhọc, rốt cuộc tối hôm qua đã trò chuyện với Chu Đóa cả đêm.
Vì thế cậu cài đặt sẵn đồng hồ báo thức, rồi chen lên giường, nhẹ nhàng ôm người vào lòng.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm, Cận Ngôn đứng dậy rút một dải lụa dùng để buộc rèm cửa rồi cẩn thận trói tay của hai người lại cùng nhau, lúc này mới an tâm đi ngủ.
Ba tiếng sau, thứ đánh thức Cận Ngôn quả nhiên là chuông báo thức, nhưng khiến cậu không nghĩ tới chính là, cậu vừa xoay mặt liền phải đối mặt đôi con ngươi đã hoàn toàn thanh tỉnh của...!Chu Thụ.
Cận Ngôn lập tức luống cuống lên, vội vàng đứng dậy, kết quả bởi vì tay của hai người còn bị dải lụa trói chặt, cho nên lại ngã xuống giường.
"Khụ khụ..." Cậu xấu hổ khụ hai tiếng, tự giác tháo cái nơ con bướm trên tay, ánh mắt vẫn không ngừng hướng về phía bên cạnh, thật cẩn thận gọi một tiếng "Ca?"
Thế nhưng cậu không ngờ rằng, trói buộc cùng ấm áp trên tay vừa mới biến mất, người trước mặt liền không nói một lời mà bỏ ra ngoài.
"Ca!" Cận Ngôn sốt ruột, vội vàng đuổi theo, trước khi Chu Thụ chưa kịp mở cửa đã vội vàng ôm người vào lòng, gắt gao không buông tay.
Cận Ngôn cảm nhận được lồng ngực đang phập phồng của Chu Thụ, biết anh đang khắc chế cảm xúc, vì thế nhỏ giọng làm nũng bên tai anh, "Ca, anh đừng nóng giận được không, em yêu anh."
Quả nhiên, ba chữ "Em yêu anh" tựa hồ như một loại thuốc ức chế đặc hiệu, vừa vào tai Chu Thụ liền khiến máu trong cả cơ thể anh đình chỉ lưu chuyển trong một cái chớp mắt, trái tim trong ngực cũng ngừng vài giây mới một lần nữa bắt đầu nhảy lên.
Nhưng cũng chỉ ngừng vài giây mà thôi, Chu Thụ lại tránh khỏi vòng tay của Cận Ngôn, lần này anh dường như vô cùng mỏi mệt, ngay cả một câu cũng không muốn nói.
Cận Ngôn càng hoảng hốt muốn chết, cậu biết lần này khẳng định phải dỗ dành một thời gian, nhưng không biết ca ca của cậu cư nhiên sau khi tỉnh lại thì một câu nói cũng không muốn cho cậu.
Cậu đành phải dùng ra cả người sức lực giữ chặt lấy Chu Thụ, sau đó tuân theo phản ứng của đại não mà hôn lên.
Một giây sau, nghênh đón cậu lại là một cái cắn đau đớn.
Cận Ngôn bị đau đến nhíu mày, môi bị xé rách, một chuỗi giọt máu đỏ tươi rơi xuống.
Có thể là nếm tới hương vị của tin tức tố, thân thể Chu Thụ sau cái "cắn xé" này mềm xuống vài phần, anh không tiếp tục giãy giụa, nhưng trên mặt vẫn không hề có biểu tình, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Cận Ngôn.
Cái nhìn chằm chằm này khiến Cận Ngôn cả người rét run, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
"Ca, em cầu xin anh, đừng nhìn em như vậy được không...!Anh nghĩ gì, muốn nói gì, muốn mắng muốn đánh em đều có thể, nhưng đừng không cần em..."
Chu Thụ bị sự yếu thế của Cận Ngôn làm cho khựng lại tại chỗ.
Sau khi cơn tức giận qua đi, nảy lên trong lòng chính là vô tận bất đắc dĩ cùng ghen ghét không thể áp chế.
Hiện tại lại bị vài câu làm nũng của người này hống đến không thể tiếp tục cứng rắn...!Anh không khỏi cảm khái, Cận Ngôn thật đúng là đem chính mình ăn đến gắt gao.
"Cận Ngôn..." Chu Thụ nuốt nuốt yết hầu, đôi mắt cũng dâng lên một tầng sương mù, "Có phải anh làm chậm trễ em không?"
"Cái, cái gì?" Cận Ngôn thật vất vả mới chờ được đến Chu Thụ nguyện ý mở miệng nói chuyện, nhưng lời anh nói ra thì cậu lại căn bản không thể nghe hiểu.
Chu Thụ bất đắc dĩ lắc đầu, không hề có ý nói tiếp, đẩy đẩy người sang hướng bên cạnh.
Anh cũng không hề muốn ra cửa, chỉ là mở vali, bắt đầu thu thập hành lý của mình.
"Ca..." Cận Ngôn nắm lấy tay Chu Thụ, gắt gao nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập cầu xin.
Chu Thụ xoay mặt sang chỗ khác, nhàn nhạt nói, "Đêm nay anh phải đi, cần chuẩn bị ra sân bay."
Cận Ngôn lúc này mới buông tay ra, ngoan ngoãn ghé vào bên người Chu Thụ, giúp anh sửa soạn hành lý.
Sau lại, Chu Thụ gọi điện bảo Tiểu Trương tới đón sớm hơn thời gian đã hẹn lúc đầu.
Cận Ngôn vốn dĩ muốn cùng theo lên xe, không ngờ lại bị anh ngăn lại.
Cận Ngôn chỉ có thể đứng trước cửa xe, vẫn luôn dùng ngón tay câu lấy sợi dây xích trên tay Chu Thụ, nhìn anh thật sâu.
Tiếc là Chu Thụ cũng không quay đầu lại nhìn cậu, chỉ buông vài câu, nghe qua như không hề có cảm xúc.
"Cận Ngôn, từ lúc em trở về đến bây giờ, lần đầu tiên ôm người không phải là anh, nụ hôn đầu tiên cũng không dành cho anh..." Chu Thụ dừng một chút, tiếp tục nói, "Mấy chuyện này thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại ngay cả kết hôn...!con mẹ nó...!cũng không phải cùng anh." Chu Thụ lắc đầu, cười khổ một tiếng, "Quả nhiên, vẫn là cái thân phận Alpha này khiến em e ngại đi?"
Cận Ngôn sau khi nghe xong lập tức lâm vào một cơn trầm mặc hít thở không thông, bị những lời này đánh đến trở tay không kịp.
Cậu cũng không biết, ca ca ngạo kiều của chính mình cư nhiên sẽ có ý nghĩ như vậy.
Trong lúc nhất thời, cậu vậy mà không biết nên cảm thấy may mắn...!hay là chua xót.
"Thôi, anh mệt rồi, chờ lần sau Chu Đóa tỉnh lại, anh sẽ nói em ấy gọi cho em." Chu Thụ nói câu này, yên lặng rút sợi dây xích ra khỏi tay Cận Ngôn, "Vừa rồi tỉnh dậy, anh đã suy nghĩ thật lâu, chúng ta vẫn là..."
Anh ngừng lại, thời gian như trải qua một thế kỷ, âm cuối mang theo run rẩy mà nói, "Chúng ta vẫn là ly hôn đi."
~~~~ Đường phân cách ~~~~~
Bản ghi nhớ của Chu Đóa:
Cận Ngôn ca ca, có vài lời em không thể trực tiếp giáp mặt nói với anh, em sợ Chu Thụ ca ca không ngủ sâu sẽ nghe được.
Tối hôm qua khi trở về, anh ấy rất khổ sở, em lập tức liền đau đến thức tỉnh, lần trước đau như vậy vẫn là năm năm trước.
Mấy năm nay, em thường xuyên bị đánh thức, mỗi lần ngửi được hương vị của anh, hoặc khi Chu Thụ ca ca quá nhớ anh, em đều sẽ thức dậy bồi anh ấy.
Chỉ có em biết, năm năm này trong lòng anh ấy có bao nhiêu dày vò, anh ấy cứ luôn mua đủ loại đồng hồ, rồi không ngừng sờ cổ tay mình.
Em cũng đến mấy ngày hôm trước mới biết được, mấy năm nay nguyên lai anh ấy vẫn đang đợi sợi dây xích này.
Vừa rồi em còn một chuyện chưa nói, kỳ thật anh ấy không muốn đóng "Yên Chi Túy" là bởi vì sợ chính mình quá nhớ anh, mỗi lần hát bài hát này, trong đầu anh ấy đều là anh, em có thể cảm nhận được.
May mắn, anh đã trở lại.
Mọi người đều nói năm năm này tính cách của anh ấy thay đổi rất nhiều, em biết bác Chu và dì Lương kỳ thật đang trách em, nhưng bọn họ không biết, Chu Thụ ca ca biến thành như vậy đều là vì quá nhớ anh.
Tựa như em có bao nhiêu nhớ anh...!Anh nhất định có thể cảm nhận được.
Chỉ là, Cận Ngôn ca ca, em có lẽ rất nhanh sẽ phải rời đi.
Nhưng anh không cần khổ sở nhé, bởi vì đó là một sự kiện đáng để vui mừng.
Em không biết ngày đó khi nào sẽ đến, cho nên em nhất định phải nói với anh những lời này.
Nếu có thể, xin anh cho em thay thế Chu Thụ ca ca cùng anh đi đăng ký kết hôn, anh ấy có lẽ sẽ tức giận một chút, nhưng chỉ cần là anh...!anh ấy rồi sẽ nguôi giận thôi.
Em biết, anh nhất định có biện pháp cùng anh ấy đăng ký kết hôn.
Tuy rằng em không rõ anh sẽ làm như thế nào, nhưng anh nhất định sẽ làm được đúng không? Nếu không thì anh cũng sẽ không thông qua em mà nói cho Chu Thụ ca ca nghe.
Cận Ngôn ca ca, anh nhất định phải yêu anh ấy thật nhiều thật nhiều, cũng xem như là giúp em hoàn thành tâm nguyện.
Đúng rồi, chuyện này xem như là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta nhé.
Em vĩnh viễn yêu các anh.
Tác giả có lời muốn nói: Chu Đóa quá ngoan, quá làm người đau lòng (tiên nữ rơi lệ)
Cận Ngôn: Vở hồng còn chưa kịp ấm tay, ca ca liền muốn đổi màu cho nó, phải làm sao bây giờ...
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
i.
Chu Đoá quá ngoan, hu hu.
i.
Yên tâm không ngược, chương sau ngọt lại liền.
i.
Chúc mọi người Cá Tháng Tư này nhận được nhiều lời tỏ tình nhoa! Ahihi!
./..