Luôn có một kiểu người, không cần làm gì cũng có thể bá chiếm một nửa sự chú ý của toàn bộ giới giải trí.
Một tuần gần đây, đề tài có liên quan đến Chu Thụ đều có thể an ổn định cư ở ba vị trí đầu tiên trên bảng hot search.
Đây là kỹ năng mà những người khác có cầu cũng không được, vì thế có rất nhiều thủy quân xông ra mắng Chu Thụ "chiếm dụng tài nguyên công cộng".
"Chiếm dụng tài nguyên công cộng?" Chu Thụ trong lúc đang ngồi trên sô pha xem kịch thì vô tình liếc tới tin tức này, anh rũ mắt cười lạnh một tiếng, đạm nhiên nói, "Ta chính là tài nguyên công cộng".
Dứt lời, liền bị "tiểu cẩu" bên cạnh thò qua hôn lên, vừa hôn vừa nói, "Ca, lúc anh nói những lời này thật là câu nhân, quả thật chính là đang câu dẫn em."
Nhiệt độ không khí vừa mới thăng ôn, ai ngờ, một con tiểu cẩu chân chính đang nằm trong lồng ngực của Chu Thụ thấy tình thế như vậy cũng đột nhiên nhảy nhảy về phía gương mặt của anh.
Cận Ngôn bất đắc dĩ trước tiên buông ra Chu Thụ, đè đè đầu nhỏ của kẻ thứ ba này, "Tầm Tầm, không được tranh sủng với anh, sao lại không có mắt như vậy."
Tầm Tầm "Ngao ô" một tiếng, căn bản không thèm nhìn Cận Ngôn, vẫn tiếp tục cậy sủng mà kiêu dụi dụi đầu mình vào trong lồng ngực của Chu Thụ, phảng phất như nó đã hoàn toàn nhìn ra ai mới là lão đại trong cái nhà này.
Cận Ngôn lắc đầu, đưa tay muốn xách Tầm Tầm lên khỏi lồng ngực của Chu Thụ, kết quả bị ngăn lại.
"Ca..." Cận Ngôn nảy sinh ủy khuất, bất mãn cào cào Chu Thụ hai cái, "Anh hình như không còn yêu em nữa."
Cậu chọc chọc đầu nhỏ của Tầm Tầm, sau đó đưa tay xuống dưới lớp áo của Chu Thụ, "Em cảm thấy...!địa vị trong nhà của em giống như lại giảm thêm một bậc."
"Ui! Đừng quậy..." Trong nháy mắt da thịt bị bàn tay của Cận Ngôn đụng tới, cả cơ thể Chu Thụ đều khẽ run lên, anh vỗ vỗ cái tay không an phận kia, "Tầm Tầm còn ở đấy."
"Vậy sao..." Cận Ngôn nhẹ câu khóe miệng, kéo dài ngữ điệu, ý vị thâm trường nói tiếp, "Cho nên, chỉ cần Tầm Tầm không ở là được?"
Đầu nhỏ trong lồng ngực Chu Thụ lại nhảy lên trên một chút, chạy tới củng củng Cận Ngôn, nãi thanh nãi khí kêu to, phảng phất đang nói, "Anh đừng có quá đáng!"
Hai người bị tiếng kêu của nó chọc cười thành tiếng, nhưng một chú chó chân chính nói đến cùng cũng khó mà "chó" bằng con người.
Giây tiếp theo, Tầm Tầm đã bị con người "ôn nhu" thả vào giường nhỏ xa hoa của nó, sau đó, nó lại tận mắt nhìn thấy lão đại trong nhà bị lão tam ôm ngang lên, đi vào phòng ngủ, đóng cửa.
Bên trong cánh cửa, tiếng hôn kéo dài không dứt, ngay cả thở d,ốc cũng trộn lẫn độ ấm của đối phương.
Ở thời điểm cuối cùng, Chu Thụ ngăn lại bàn tay của Cận Ngôn, đứt quãng nói, "Bác sĩ bảo không được..."
"Không được?" Cận Ngôn trong lúc nhất thời nảy sinh ý xấu, tưởng trêu chọc ca ca nhà mình, rốt cuộc bộ dáng lúc động tì.nh của anh là đẹp nhất, lời nói cũng mềm nhất, "Cái gì không được? Anh nói em nghe xem."
"Khoang sinh sản...!còn chưa phát triển đầy đủ..." Chu Thụ ngửa đầu hưởng thụ Cận Ngôn hôn lên từng chút một, tay đã đặt lên đầu cậu, nhưng vẫn không có ý muốn đẩy ra.
Cận Ngôn lúc này hoàn toàn giải mã được tâm tư của Chu Thụ, rốt cuộc đóa bọt sóng của cậu thích nhất là chơi loại "lạt mềm buộc chặt" này.
Cậu cắn Chu Thụ một ngụm, sau đó dán đến bên cạnh lỗ tai anh, khẽ nói, "Phát triển đầy đủ liền có thể đúng không?"
"Ừm..." Chu Thụ làm sao có thể thắng được câu dẫn của Cận Ngôn, chỉ biết cậu nói cái gì thì cũng đều đáp ứng.
Được đến toàn bộ phiến hải dương, giọt mưa không biết mệt mỏi, chỉ nghĩ tác cầu càng nhiều.
"Mỗi ngày đều có thể chứ? Thành kết cũng có thể sao?"
"Thành, thành kết...?" Chu Thụ nghe câu này, đôi mắt đều trừng to vài phần.
"Đúng vậy, thành kết." Đôi tay Cận Ngôn vẫn như cũ không an phận mà chạy loạn, cậu chưa từng tính toán buông tha Chu Thụ, "Ca ca chắc là không phải không biết thành kết đại biểu cho cái gì đi?"
Tim của Chu Thụ bỗng nhiên đập nhanh hơn vài cái, anh quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng nói, "Biết."
Nhìn đến vành tai của ca ca đã hồng đến như muốn xuất huyết, Cận Ngôn vẫn là đau lòng.
Cậu cúi người hôn hôn vành tai như đang sốt cao của Chu Thụ, kéo anh ôm vào trong ngực, "Đùa anh thôi, đừng sợ."
Tựa như mưa to chợt lặng lẽ ngưng lại, mặt biển bỗng dưng an tĩnh đến đáng sợ.
Loại cảm giác không có âm thanh này giống như trong nháy mắt bị tróc mất linh hồn.
Khiến cho trong lòng Chu Thụ cũng đột nhiên trống ra một khối, có thể dễ dàng cho gió biển mềm nhẹ tô ngứa thấu vào.
Có lẽ giọt mưa giấu trong mây còn chưa phát hiện bất mãn của mặt biển bên dưới, Chu Thụ nghĩ, này thật đúng là một giọt mưa không có EQ.
"Cái gì kêu là đùa anh thôi?" Chu Thụ càng nghĩ càng giận, cảm xúc "khi đến tháng" lại dâng lên, "Em không có ý định đánh dấu vĩnh cửu anh hả?"
Không ngoài dự đoán, Cận Ngôn nghe được câu này thì đôi mắt trợn to, hô hấp tạm dừng vài giây.
"Ca...!Anh biết chính mình đang nói cái gì sao?"
"Anh là trẻ con à? Vẫn chưa đủ 18 tuổi? Chưa từng học khóa si.nh lý?"
Ngữ khí quá biệt nữu, Cận Ngôn nếu còn không nghe ra người ta đang dỗi thì thật sự là EQ bằng 0.
"Không phải..." Trái tim Cận Ngôn tan ra thành nước, một chút một chút hôn lên nốt ruồi bên môi của ca ca ngạo kiều nhà mình, nhẹ giọng dỗ dành, "Em sợ anh còn chưa biết rõ về giới tính Enigma này, em sợ...!anh còn chưa rõ cái gì gọi là Omega chuyên chúc."
"Ý của em là, em đánh dấu tuyến thể của anh, sau đó chúng ta còn..." Chu Thụ dừng một chút, biệt nữu không nói hết, "Nhưng hiện tại em lại nói với anh, em sẽ không đánh dấu vĩnh cửu anh."
"Không, không phải..." Cận Ngôn bất đắc dĩ cười nói, "Em đã làm gì mà bị anh xuyên tạc thành ý tứ này? Oan uổng chết mất."
Cận Ngôn nắm tay Chu Thụ, trân trọng hôn hôn đầu ngón tay anh, thành khẩn nói, "Ca, vĩnh cửu đánh dấu không giống với cái mà anh tưởng tượng, huống chi anh là Alpha, trước kia chưa từng nghĩ đến có muốn hay không, hoặc là có ý định sẽ làm một Omega chuyên chúc."
Thấy thần sắc của Chu Thụ vẫn chưa tốt lên, Cận Ngôn tiếp tục giải thích, "Em, em không có ý đó...!Em muốn nói chính là..."
"Em yêu chính là anh, đến nỗi có thể vĩnh cửu đánh dấu hay không thì em cũng không thực sự để ý, mặc dù như năm đó chúng ta đều là Alpha thì với em mà nói cũng là như thế." Cận Ngôn than nhẹ một tiếng, tựa đầu lên bụng nhỏ của Chu Thụ, nhẹ nhàng vuốt ve vị trí của khoang sinh sản, ôn nhu nói, "Vĩnh cửu đánh dấu sẽ rất đau, em không nỡ..."
Chu Thụ nghe xong, trong lòng đau xót, anh chậm rãi vuốt ve đầu tóc của Cận Ngôn.
"Ngôn Ngôn."
"Dạ."
"Anh là cam tâm tình nguyện."
Cận Ngôn hô hấp cứng lại, khóe mắt dường như có chất lỏng ấm nóng chảy xuống, cậu nghiêng mặt, hôn hôn bụng nhỏ của Chu Thụ, nhẹ giọng nói, "Được."
Hai người phảng phất như tại một khắc này mới chân chính trao đổi tâm ý cho nhau.
Bọn họ lần đầu tiên làm rõ dục cầu và băn khoăn của chính mình, cũng rốt cuộc đạt thành một mục tiêu chung.
Đến nỗi Chu Đóa...
Từ lần trước trò chuyện với em ấy, Chu Thụ đã cẩn thận suy nghĩ rất nhiều sự tình.
Anh đã ích kỷ khiến cho Chu Đóa xuất hiện trên thế gian này, cho nên anh không thể lại ích kỷ mà chiếm hữu sinh mệnh của em ấy, bắt em ấy phải vĩnh viễn bị nhốt trong thân thể của anh.
Chu Đóa nói, em ấy muốn lớn lên, em ấy không muốn vĩnh viễn dừng ở 18 tuổi.
Mà khi nào em ấy có thể lớn lên, sẽ do Chu Thụ định đoạt...
Nếu như liên hệ giữa anh và Cận Ngôn thành lập càng nhiều, Chu Đóa liền sẽ càng nhanh biến mất...
Vậy thì điều cuối cùng thúc đẩy Chu Đóa "lớn lên" hẳn là vĩnh cửu đánh dấu giữa anh và Cận Ngôn.
Chu Thụ bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, một mình cắn nuốt chua xót từ đáy lòng.
Dòng nước biển cuồn cuộn trộn lẫn cảm xúc ngũ vị tạp trần kia, theo máu chảy đến nơi Chu Đóa đang ngủ, ở đó nở rộ lên bọt sóng tươi đẹp.
......
Cuối tuần, ba mẹ kêu hai người về biệt thự cùng ăn cơm chiều.
Chu Thụ vừa vào cửa liền bị hai người mẹ kéo đến sô pha hỏi han ân cần, nhìn qua còn cho rằng anh vừa mới "ở cữ" xong.
Chu Thụ biệt nữu mà vứt một ánh mắt cho Cận Ngôn, quả nhiên, giây tiếp theo chú chó con nào đó lập tức tung ta tung tăng chạy đến.
Cận Ngôn vòng tay ôm lấy eo Chu Thụ, đặt tay lên bụng nhỏ của anh.
"Mẹ, dì Lương, đừng trêu anh con nữa.
Bây giờ hai người vui vẻ, nhưng đến buổi tối thì chính là con xui xẻo."
"Cận Ngôn..." Chu Thụ hít sâu một hơi, cơ mặt giật giật.
"Được rồi, Tiểu Thụ, con đừng cứ mãi khi dễ Ngôn Ngôn." Mẹ của Chu Thụ cười hỏi, "Nói mẹ nghe khoang sinh sản thế nào? Gần đây còn đau không?"
"Nhắc đến thì, đã ba ngày rồi không có triệu chứng đau bụng." Cận Ngôn nghĩ nghĩ, vô cùng tự nhiên trả lời thay Chu Thụ, "Cảm xúc gần đây cũng tốt hơn rất nhiều, không còn ham ngủ như trước."
Chu Thụ nao nao, có chút thẹn thùng.
Ai ngờ, hai người mẹ lại bắt đầu chuyển sang "khuyên nhủ" Cận Ngôn.
"Ai nha, Ngôn Ngôn, con phải chú ý nhiều hơn, thời điểm cảm xúc của anh con không ổn định thì phải cẩn thận chiếu cố nha."
"Đúng vậy, đặc biệt là về sau anh con tiến vào động d.ục kỳ thì nhất định phải bồi bên cạnh nó."
"Từ từ..." Chu Thụ vươn tay đánh gãy cuộc trò chuyện "khủng bố" này, không thể tin tưởng mà nhìn Cận Ngôn, "Động d.ục kỳ?"
Hai người mẹ nghe vậy sửng sốt, "Tiểu Thụ, con vẫn chưa biết sao?" Các cô lắc đầu, tựa như xem kịch vui mà giải thích, "Chờ đến khi Ngôn Ngôn đánh dấu vĩnh cửu, con về sau cũng sẽ có động d.ục kỳ của Omega."
"......"
Cận Ngôn trông thấy biểu tình dại ra của Chu Thụ, mỉm cười nắm lấy tay anh, "Hiện tại em rốt cuộc đã có thể kết luận, thời điểm nghe giảng khóa si.nh lý thì anh đều đang ngủ."
"Em..." Chu Thụ nhất thời nghẹn lời, liếc mắt nhìn Cận Ngôn, "Này không phải là phạm trù anh nên để ý, năm đó anh nghiêm túc nghe giảng đều là Alpha phải đánh dấu Omega như thế nào, ai biết sẽ biến thành như bây giờ."
Hai người mẹ nghe xong đều thiếu chút nữa không nhịn được phải cười ra tiếng, nhưng bởi vì không dám cười trước mặt Chu Thụ nên đành phải đè chặt khóe miệng, đứng dậy rời đi giả vờ như cần làm việc khác.
Cận Ngôn lúc này mới tiến sát đến bên tai Chu Thụ, dùng âm lượng chỉ bọn họ mới có thể nghe thấy mà nói, "Ca, không sao cả, tối nay chúng ta về nhà cùng nhau nghiên cứu video."
"Giống như loại video mà lúc trước anh lén xem một mình..."
"Em câm ngay!"
Chu Thụ tức muốn hộc máu quát lên, kinh động đến hai người mẹ.
Cũng may Cận Ngôn nhanh mồm nhanh miệng, trước khi các cô lên tiếng khuyên can thì đã kịp ngăn lại.
"Không có chuyện gì đâu ạ, là do con miệng tiện trêu chọc anh con."
Mẹ của Cận Ngôn bất đắc dĩ trừng mắt liếc nhìn thằng con nhà mình, "Con hiện tại càng ngày càng ghê gớm rồi đúng không?" Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn nhìn cánh tay của Chu Thụ, "Tiểu Thụ, vết thương trên tay con bây giờ thế nào rồi?"
Chu Thụ giơ tay, vẫy vẫy, "Không sao rồi ạ, đã sớm lành, vốn dĩ miệng vết thương cũng không sâu."
Anh trả lời tựa như không có việc gì, hai người làm mẹ nghe được thì lại đau lòng không thôi, cánh tay này chẳng những bị thương trong sự cố ở khách sạn hôm đó, mà lúc trước bị fan của Đoạn Tinh Di "tập kích" ở sân bay thì cũng chính là nó trực tiếp bị thương.
Thậm chí ngay cả vị trí cũng không xê dịch bao nhiêu.
Mẹ của Chu Thụ nhìn miệng vết thương của con trai mình lại không khỏi bắt đầu đau buồn, "Con nói một chút xem, sao con một hai nhất định phải tiến vào giới giải trí tranh cái vũng nước đục này, tiền nhà mình không đủ cho con tiêu hay là thế nào..."
"Mẹ, sao lại nói đến chuyện này nữa..."
Không đợi Chu Thụ nói xong, Cận Ngôn đã nắm lấy tay anh.
"Dì Lương, dì đừng khổ sở." Cận Ngôn ôn nhu nói, "Anh con trời sinh thích hợp làm diễn viên, anh ấy sinh ra chính là để làm công việc này.
Là do con không tốt, do con không bảo vệ được anh ấy."
"Ngôn Ngôn..."
"Hai người yên tâm, sau này chỉ cần anh con muốn đóng phim, con nhất định tận lực dành thời gian theo vào đoàn, bồi bên cạnh anh ấy." Cận Ngôn cười, trong mắt chứa đầy ánh sáng rực rỡ, giống như giọt mưa chiết xạ ra cầu vồng.
Chu Thụ biết Cận Ngôn đau lòng những chuyện anh đã trải qua, nhưng không ngờ rằng cậu lại nghĩ như vậy.
Là bởi vì quá yêu sao? Cho nên mới có thể đem tất cả sai lầm đều tự đổ lỗi cho chính mình...
Chu Thụ không biết Cận Ngôn bắt đầu từ khi nào đã quyết tâm làm như vậy, anh chỉ biết, trái tim anh giờ này khắc này thật sự quá đau.
Anh vốn dĩ không có mộng tưởng như vậy, vô luận là làm diễn viên hay trở thành nhân vật nhà nhà đều biết, anh đều không có một chút hứng thú.
Năm đó kiên quyết bước lên con đường này cũng là vì bỗng nhiên nhớ tới một câu nói khi còn nhỏ.
Lần đó, Chu Thụ và Cận Ngôn lạc nhau ở công viên, anh gấp đến mức biện pháp gì cũng đều sử dụng, nhưng vẫn chưa tìm được thân ảnh nhỏ xinh kia.
Sau lại, Chu Thụ rốt cuộc tìm được nhóc ở trước bảng quảng cáo đặt ngay lối vào của công viên.
Cận Ngôn vừa nhìn thấy ca ca liền lập tức nhào tới.
Chu Thụ hỏi nhóc vì sao lại đứng ở chỗ này chờ anh.
Cận Ngôn nói, bởi vì thời điểm hai người bước vào cổng, ca ca nói với nhóc rằng, người có thể xuất hiện trên bảng quảng cáo đều rất lợi hại, bọn họ sẽ được mọi người nhìn đến, lóa mắt như mặt trời.
"Bởi vì ca ca còn lóa mắt hơn mặt trời, mặt trời đã xuống núi mất rồi, em không tìm được mặt trời nên đành phải đứng ở chỗ này chờ ca ca."
Đây là câu trả lời Cận Ngôn đã nói với Chu Thụ.
Từ sau lần đó, bọn họ liền ước định, nếu như hai người lại lạc nhau thì liền tìm đến chỗ lóa mắt nhất mà đợi đối phương.
Chỉ là năm ấy Cận Ngôn không từ mà biệt, Chu Thụ rốt cuộc không thể tìm được cậu.
Vì thế, anh ôm một trái tim đau đớn, nỗ lực đứng ở vị trí lóa mắt nhất, anh muốn Ngôn Ngôn của anh sẽ giống như khi còn nhỏ, đi theo ánh sáng mà tìm đến anh.
Cuối cùng anh thật sự làm được, Cận Ngôn chung quy cũng trông thấy một Chu Thụ đứng dưới ánh hào quang, sau đó quay về bên cạnh anh.
Vận mệnh vẫn là ưu ái bọn họ, nó sớm đã chú định quan hệ của hai người, thế nên cho dù vòng đi vòng lại bao nhiêu lần thì bọn họ vẫn sẽ gặp được nhau giữa thế giới xô bồ đông đ.úc này.
Chu Thụ trong lòng ngẫm lại tâm cảnh ngày mình quyết định tiến vào giới giải trí, âm thầm làm ra một quyết định.
Ban đêm, chờ đến khi Cận Ngôn ngủ say, Chu Thụ mới đứng dậy cầm lấy di động.
Anh đăng nhập vào tài khoản xã hội từ lâu đã chặn hết tin nhắn của mình, sau đó dùng chân dung tick V đăng một trạng thái.
*****
Thực xin lỗi trong khoảng thời gian này đã chiếm dụng không ít tài nguyên công cộng.
Nhưng nếu đã lỡ chiếm rồi thì cũng không kém một lúc này đây.
Tôi là Chu Thụ, xuất đạo ba năm, nhận được các vị yêu quý và duy trì, tại đây tuyên bố rời khỏi giới giải trí, về sau cũng sẽ không tiếp nhận bất kỳ hợp tác thương vụ nào.
Cuối cùng, như ảnh:
[Ảnh kết hôn.jpg]
*****
Tác giả có lời muốn nói: Ảnh đế công khai kết hôn, cũng tuyên bố muốn rời khỏi giới giải trí.
Cố sự của bọn họ sắp tiến vào kết thúc, bà mẹ già này đã bắt đầu không nỡ...
Mượn đại lâu của ảnh đế, tôi cũng muốn trước tiên nói một câu:
Nhận được các vị yêu quý và duy trì, cảm tạ mọi người đã cùng tôi đi đến nơi này, tôi nhất định sẽ cho mỗi người bọn họ một kết cục mà tôi tin là tốt nhất.
Sau kết thúc còn có phiên ngoại, sẽ tận lực bổ khuyết những tâm sự khó yên (1) của bọn họ.
~~~~~
(1)
"Ý nan bình" (意难平): tâm sự khó yên; không thể buông bỏ, không cam lòng, bị ám ảnh nhưng không nhận được hồi đáp; thường dùng để nói về những cặp đôi BE.
i.
Xuất phát từ bài thơ "Trở phong bạc quy chu du Tịnh Chúng Tự" (阻风泊归舟游净众寺) của Tôn Ứng Thời (孙应时) đời Tống:
"Nhất túy trọng lâu vãn, thiên thu vạn cổ tình.
Sầu biên động hàn giác, dạ cửu ý nan bình."
(一醉重楼晚,千秋萬古情。
愁边动寒角,夜久意难平。)
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
i.
Mình vừa đi dạo bên hội thoại của một bạn editor, thấy toàn là tin nhắn hỏi chương mới, mình đổ mồ hôi hột luôn.
Xin mọi người đừng làm thế với mình nha.
Năn nỉ ạ.
i.
Ngày 04/08/2023 (giờ địa phương), Hanyu Yuzuru thông báo kết hôn.
Mình đọc tin này vào sáng ngày 5/8, ngay sau khi vừa vô duyên vô cớ thức dậy sớm hơn báo thức 30, suy nghĩ đầu tiên chính là: "Sao anh kết hôn sớm thế nhỉ? Anh hơn em có hai tuổi thôi, mà em vẫn độc thân vui tính nè."
Chờ đến khi đánh răng rửa mặt xong, đã đủ tỉnh táo rồi, mình mới nhẩm tính lại tuổi của anh...!À, thì ra mình cũng cách 30 không còn xa.
./..