Bia Đỡ Đạn Phản Công

chương 1105: hồng hoang phong thần chiến kí (05)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Danbi

Beta: Sakura

Sắc mặt mọi người núi Hồng Lượng như tro tàn, ủ rũ bị trói thành một đoàn, Thượng Thiện chân nhân cột đám đệ tử này lại thành một bó, đang muốn đưa đến núi Hồng Lượng, đột nhiên một giọng nữ vang lên, kinh ngạc vì chuyện này thực không bình thường.

Dựa vào tu vi của Thượng Thiện chân nhân, nếu có người núp trong bóng tối, ông ta nhất định có thể phát hiện ra, nhưng lúc này ông ta lại không hề biết xung quanh có người đến, có thể thấy thực lực người đến đã vượt qua sự tưởng tượng của ông ta, ông ta vô ý cột chặt hơn nữa, còn chưa mở lời, Bách Hợp rơi xuống giữa không trung, thân ảnh hiện ra, như một thiếu nữ bình thường, chậm rãi đi đến chỗ Thượng Thiện chân nhân.

Người Lãng Uyển động rút về phía sau Thượng Thiện chân nhân theo bản năng, tuy không cảm giác được tu vi của Bách Hợp, nhưng nhìn dáng vẻ sư tôn như gặp đại địch, hiển nhiên trong lòng cũng không nhiều lời.

“Chớ xen vào việc của người khác.” Trước đây chưa từng thấy qua người thiếu nữ này, trong lúc nhất thời trong lòng Thượng Thiện chân nhân cảm thấy không ổn, không biết lai lịch của Bách Hợp, lại không biết tu vi, thậm chí nhìn không thấu cô là thứ gì, ông ta cau mày, khiển trách một câu, Bách Hợp lại cười, không nói gì, bước chân cô không lớn, nhưng hai ba bước đã đến bên cạnh Thượng Thiện chân nhân, Thượng Thiện chân nhân muốn tránh theo bản năng, nhưng trước mặt thiếu nữ, tốc độ chậm hơn cô nửa phần, trừng mắt nhìn Bách Hợp ra tay đoạt lấy Khổn tiên tác.

Khổn tiên tác vốn là vật nhận chủ, lúc trước sư tôn thánh tổ ban tặng cho ông ta, sớm được ông ta luyện hóa, tâm ý tương thông với ông ta, người bình thường hoàn toàn không thể đoạt được, nhưng chẳng biết tại sao, lúc này bị Bách Hợp cướp được, Thượng Thiện chân nhân hoàn toàn không có năng lực phản kháng, dây thừng kia bị cô đoạt đi đơn giản như vậy, tiện tay kéo ‘ba’ một tiếng dây thừng lập tức đứt ra.

Dây thừng này do thánh tổ dùng gân của Bạch long Đông hải và Tam muội chân hỏa luyện chế thành, nhưng khắc quỷ thần, khi hóa lưới, kiên cố dị thường. Ngay cả Đại La Kim Tiên bị trói bằng Khổn tiên tác này, nếu không tiêu phí một ít khí lực, sẽ không dễ dàng đào thoát, lúc này Bách Hợp chỉ kéo một cái đã đứt, khiến Thượng Thiện chân nhân quá mức sợ hãi, lúc muốn ngăn cản, đã chậm.

Dây thừng kia vừa đứt. Đám người núi Hồng Lượng khi nãy còn rên la lập tức rơi xuống. Một tầng vô hình nào đó đã nâng đám người kia lên, Bách Hợp cũng không quay đầu lại:

“Còn không mau chạy thoát thân?”

Đám đệ tử núi Hồng Lượng hồi phục tinh thần, mỗi người nhao nhao dập đầu tạ ơn, đợi Thượng Thiện chân nhân lấy lại tinh thần, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lẽo. Đang muốn tiến lên bắt lại, thì một tầng nước xuất hiện ngăn cản.

Thân hình Bách Hợp trong tầng nước càng lúc càng lui về phía sau: “Khuyên ngươi nên có lòng khoan dung. Sao chân nhân không thả cho bọn họ một con đường sống?”

“Hừ!” Thượng Thiện chân nhân xuất ra tất cả vốn liếng, nhưng nước này không biết được chế từ đâu, vững vàng ngăn cản ông ta. Đệ tử Lãng Uyển động trơ mắt nhìn người núi Hồng Lượng đào tẩu, lại thấy sư tôn tức giận đến xanh mặt, nên không ai dám mở miệng.

“Sau này còn gặp lại.” Đợi được người Hồng Lượng thoát được, lúc này Thượng Thiện chân nhân đã không thể đuổi theo diệt sạch, Bách Hợp mới nhẹ nhàng cười, thân ảnh chậm rãi biến mất giữa không trung, tầng nước vốn đang cản trở Thượng Thiện chân nhân ‘róc rách’ một tiếng vỡ ra, đợi lúc ông ta ra tay muốn giữ lấy, thì những hơi nước kia đã hóa thành sương mù, nháy mắt đã biến mất không còn một mảnh!

“Sư tôn, người vừa xuất hiện là ai?” Đợi Bách Hợp rời khỏi, một nhân tài Lãng Uyển động cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt Thượng Thiện chân nhân, hỏi một câu.

“Trở về rồi nói!” Ở đây không phải là Lãng Uyển động, gương mặt Thượng Thiện chân nhân lạnh lùng, tay áo vung lên, cuốn đồ đệ vào trong tay áo, rồi biến mất.

Trong Lãng Uyển động, các đệ tử phủ phục trước mặt Thượng Thiện chân nhân, nói ngọn nguồn lần này kết thù oán với người núi Hồng Lượng: “… Khải Dẫn sư huynh đến Đông hải lấy Tử san hô vạn năm, lại giết Mặc Ngọc Kỳ Lân lấy máu trong tim nó, khai mở Âm Dương Hòa Hợp kính, nhưng người núi Hồng Lượng lại nói chúng ta đoạt bảo, cứ dây dưa. Dưới tình huống không còn cách nào, chỉ có thể tỉ thí luận cao thấp, ai ngờ lúc xuất thủ hai bên đều có đệ tử bị thương.”

“Bát Chủy Hỏa Thù bị Khải Dẫn sư huynh dùng Lạc Thủy châu đánh nát lục phủ ngũ tạng, một huyết phong lập tức bay đến cắn chết vài sư đệ của chúng ta, có lẽ có liên quan với người núi Hồng Lượng.” Một người nữ đệ tử tiếp lời, sắc mặt Thượng Thiện lập tức trở nên xanh mét khó coi:

“Khinh người quá đáng! Đáng trách yêu nghiệt kia đã thoát được, bằng không sẽ cho nó biết thủ đoạn của bần đạo!” Ông ta nói xong, trầm ngâm chốc lát: “Người hôm nay xuất hiện không biết là địch hay bạn, theo như nàng ta nói, bần đạo thấy thiên hạ này sắp loạn rồi, ma ảnh xuất ra, còn có thêm một người chính tà khó phân biệt, không biết đối với Lãng Uyển động là phúc hay họa. Nàng ta sử dụng nước, chứa sức mạnh hồng hoang, chẳng lẽ là một người đại năng lực lánh đời bây giờ xuất thế?” Chân mày ông ta nhăn lại, Thượng Thiện chân nhân cũng lấy thủy ngộ đạo, mẫn cảm với nước sâu hơn người ngoài rất nhiều, ông ta tự lẩm bẩm mấy câu, thấy vẻ mặt môn hạ đệ mờ mịt, lại thở dài một hơi, ánh mắt dừng lại trên người Khải Dẫn:

“Đều tại sư huynh kia của con, nếu ngày đó nó không bị trọng thương, đánh mất chí bảo Sinh Tử bàn, sao bây giờ chúng ta có thể gặp khó khăn vậy chứ?”

Âm Dương Hòa Hợp kính chỉ có thể soi sáng lai lịch của sự vật kiếp trước kiếp này, có thể so sánh với chí bảo Sinh Tử bàn nhưng vẫn còn kém rất nhiều, bây giờ còn kết thù với người núi Hồng Lượng, Vô Cực lão đạo rất bao che khuyết điểm, hiện nay lão ta bị ma khí quấn thân nên không thể tìm mình tính sổ, chỉ sợ sau khi lão tiêu trừ hết ma khí, lúc xuất quan sẽ đến mình gây phiền phức, thù cũ thù mới cùng tính một lượt đi.

Nghĩ đến những thứ này, Thượng Thiện chân nhân cảm thấy đau đầu:

“Khải Dẫn, từ nhỏ mệnh cách của con không giống người thường, nhưng bây giờ bần đạo đã đánh mất Sinh Tử bàn, không thể suy ra mệnh cách của con, sau này con cần làm đại sự, nên không thể xúc động như vậy. Hôm nay một lời không hợp, con liền lấy Lạc Thủy châu đánh cho người Hồng Lượng thần hồn câu diệt, tuy nói người tu đạo hành sự không cần câu nệ tiểu tiết, không sợ đầu sợ đuôi, nhưng bây giờ tính cách con quá mức xúc động. Hiện giờ phương đông đã xuất hiện sát khí, sợ không lâu thiên hạ sẽ có đại họa, mệnh cách con kỳ dị, sau này có khả năng sẽ làm nên việc lớn, vi sư không đành lòng để hôm nay con gieo xuống quả ác, ngày khác nhận được kết cục xấu, bởi vậy phạt con nhập Liên Trì, tĩnh tu hai năm, loại bỏ lệ khí trong lòng, con có phục không?”

Trong kịch bản tính tình Khải Dẫn cũng không tốt, hắn vì Thanh Liên cứu mình mà chết trong miệng báo, vì báo thù mới bước lên con đường tầm tiên vấn đạo, Thiên Đạo vì phòng ngừa sau này hắn sinh tâm ma, nên cho Thanh Liên sống lại, Khải Dẫn vì nhìn thấy Thanh Liên, vui mừng nên tâm tình trở nên ôn hòa. Thanh Liên không chết vì cứu hắn, nên hắn không có nhân quả gì, cho nên sau này khi đối phó với Ma hàng, trong lòng thanh sạch, mấy lần giao thủ, đều không bị ăn mòn.

Về sau lại cầm gân long nữ trong tay, mặc lân giáp, uống máu long nữ có được linh lực Bàn Cổ, nên hàng phục được Ma hàng.

Nhưng lần này không giống thế, hắn không cứu được mãng xà, không có kết thiện quả, ngược lại vì đóa hồng vạn năm mà kết quả với huyết phong, trước đó suýt nữa chết trong tay huyết phong, tuy Thanh Liên vì cứu hắn mà chết, nhưng không giống trong tình tiết là vì ngăn cản báo mà chết trong miệng nó, ngược lại là vì giúp Khải Dẫn giải độc, giao tim sen cho hắn, Thanh Liên đã sớm có linh tính, tu ra nhân hình, nên vô tâm bất hoạt (không có tim không thể sống).

Khi đó Thượng Thiện chân nhân có Sinh Tử bàn, suy tính ra sau này Khải Dẫn là người có duyên đại phúc, cũng mang đến đại kỳ ngộ cho Lãng Uyển động, vốn cho rằng cảnh giới do tâm sinh, nên trắc trở sử dụng liên phẩm bình thường, cứu Thanh Liên sống lại, nhưng lần này Thượng Thiện chân nhân không biết phúc duyên sau này của Khải Dẫn, đại khái chỉ có thể suy tính ra người này bất phàm, nên không thể giúp hắn cứu sống Thanh Liên.

Ngày đó rõ ràng thanh niên chỉ dẫn hắn đi đến Lãng Uyển động bái sư đã nói, bản thân hắn chỉ cần bái nhập Lãng Uyển động, sẽ có một ngày Thanh Liên sống lại, vì thế hắn trăm cay nghìn đắng, bái sư học nghệ, bây giờ thật vất vả học được trình độ như vậy, không hề thấy bóng dáng nào của Thanh Liên, còn bản thân bôn ba vì Lãng Uyển động, hôm nay làm tổn thương đến tính mạng Bát Chủy Hỏa Thù, rõ ràng bởi vì oán hận hắn ta gây thương tổn cho các sư huynh Lãng Uyển động nên mới ra tay nặng, không ngờ lúc này trở về lại bị sư phụ trách phạt.

Nếu cố thủ trong ao hai năm, Thanh Liên không sống được, bản thân bái sư học nghệ thì có ý nghĩa gì? Có thể thấy được lúc trước thanh niên kia đã lừa dối hắn.

“Nghiệp chướng! Ngươi không phục sao?”

Thượng Thiện chân nhân vừa nói xong, lại thấy Khải Dẫn im lặng không nói, cũng không tâm phục khẩu phục nói đệ tử tuân mệnh, trong lòng giận dữ, nghiêm nghị khiển trách một câu, tay giương lên.

Trong lòng Khải Dẫn hung ác, đột nhiên nói:

“Đệ tử xác thực không phục! Tuy hôm nay đệ tử gây thương tổn đến tính mạng của đệ tử núi Hồng Lượng, nhưng rõ ràng ngay từ đầu bọn họ khinh người quá đáng, các sư huynh đệ mới bất đắc dĩ xuất thủ, tuy ta ra tay nặng một chút, nhưng cũng bởi vì Bát Chủy Hỏa Thù kia đả thương nhiều người.” Huống hồ nhắc đến Bát Chủy Hỏa Thù cũng có kiếp số, nó là hỏa, nhưng cứ gặp Lạc Thủy châu, một hạt châu đánh xuyên qua bụng nó khiến nó hiện ra nguyên hình, thật sự là vì thủy hỏa bất dung. Bản thân ra tay trong tình thế cấp bách như vậy, sao có thể suy nghĩ nhiều được?

Những lời này vừa nói ra, Thượng Thiện chân nhân không ngờ mình nói hắn hai câu, ngược lại Khải Dẫn nói trả lại rất nhiều, nên càng thêm tức giận, đang muốn nói chuyện, Khải Dẫn lại nói:

“Ngày đó đệ tử từng có người chỉ điểm, cho rằng đến Lãng Uyển động bái sư, thì Thanh Liên sẽ sống lại, bây giờ xem ra, chắc chắn người kia lừa ta.” Hắn nói xong, nản lòng thoái chí thở dài: “Thanh Liên không thể sống lại, ta thành tiên thì có ý nghĩa gì, không bằng bái biệt Lãng Uyển động từ đây…”

“Khoan đã.” Ngay từ đầu Thượng Thiện chân nhân nghe Khải Dẫn muốn rời khỏi Lãng Uyển động, còn có chút không vui, nhưng rất nhanh ông ta bắt được chỗ mấu chốt trong lời Khải Dẫn, ngày đó vì Bách Hợp cướp Sinh Tử bàn nên tình tiết biến ảo, lúc này lại một lần nữa đi theo quỹ đạo mà Thiên Đạo đã an bài.

“Người nào đã dẫn ngươi lên núi đến bái ta làm sư?” Thượng Thiện chân nhân hỏi một câu, Khải Dẫn liền đáp: “Ước chừng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, hoặc ba bốn mươi lăm? Đệ tử không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ là một nam tử”. Nghĩ lại dáng vẻ người đó một lúc, cũng nói không rõ: “Hắn nói hắn tên Số Mệnh, nói ta sau này sẽ có cơ duyên.”

“Còn nói gì nữa?” Nghe thấy hai từ Số Mệnh, trong lòng Thượng Thiện chân nhân giật mình, Khải Dẫn cũng hàm hồ nói không rõ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio