Bia Đỡ Đạn Phản Công

chương 1148: hoàng quý phi bị phế (38)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục thái hậu cứ nghĩ đến câu ‘cái bạch chi hình’ mà chính mình thốt ra kia, trong lòng nàng ta liền càng bị thương một phần, máu tươi nhễ nhại. Sắc mặt nàng ta trắng bệch được đám người A Quý đỡ vào điện Phượng Minh. A Quý quỳ xuống trước mặt nàng ta, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, có muốn…” Nàng ta còn chưa nói xong, Lục thái hậu đờ đẫn nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt kia lạnh lùng như nhìn người chết, A Quý còn chưa phục hồi tinh thần lại, thì Lục thái hậu đã nâng tay lên, ‘Chát’, một bạt tai liền quất vào mặt nàng ta.

Rõ ràng Lục thái hậu trông kiều nhược mảnh mai, nhưng cũng không biết nàng ta lấy đâu ra khí lực lớn đến vậy, lúc bạt tai trúng vào mặt A Quý, tai A Quý liền vang lên ‘Ong ong’, lập tức ngã sang trái, đầu đập mạnh vào tay ghế bên cạnh.

A Quý bị đụng đến mắt nổ đom đóm cũng không dám kêu đau, mặc dù không biết mình đã phạm lỗi gì, nhưng tính tình Lục thái hậu, trong lòng nàng rõ ràng, lúc này nếu như cầu tình, Lục thái hậu không chỉ sẽ không dừng tay, mà ngược lại sẽ càng tức giận hơn, không bằng chờ ngài ấy bớt giận, tỉnh táo lại, trái lại sẽ tốt hơn.

Nghĩ đến đây, nàng ta nhịn đau đớn quỳ dậy, Lục thái hậu lại lật tay tát thêm một cái vào mặt nàng ta, rất nhanh hai má A Quý liền hiện lên hai dấu bàn tay.

Lục thái hậu tát xong hai bạt tai, lửa giận ở trong lòng đã hơi tiết ra mấy phần, nhưng nỗi đau mất con kia lại càng khoan tim rét lạnh thấu xương, nàng ta vốn một lòng hy vọng, chấp niệm hai đời của nàng ta, vào giây phút này một lần nữa lại bị phá hủy sạch sẽ.

Lần đầu tiên con trai gặp chuyện không may, nàng ta còn có thể chịu đựng được, nhưng đời này sống lại, chính mình bố trí nhiều như vậy, kết quả vẫn là thất bại, hai lần đả kích liên tiếp mang đến cho Lục thái hậu chính là ảnh hưởng trí mạng, nàng ta lạnh lùng nhìn A Quý đang quỳ dưới đất, ánh mắt đầy sợ hãi, trong lòng hận không thể bầm thây vạn đoạn!

Ánh mắt của nàng ta như thú dữ đang muốn chọn người để cắn, hung ác mà lại âm lãnh, khiến người nhìn thấy toàn thân run rẩy.

Tô Hà đứng ở bên cạnh Lục thái hậu, cảm thụ được sự tuyệt vọng và âm hàn giết chóc trên người nàng ta, khiến thân thể Tô Hà căng lên. Bầu không khí trong điện Phượng Minh đầy khẩn trương, mọi người không dám thở mạnh một tiếng. Trong số những người ở đây, A Quý và người xung quanh đều không rõ thế nào, nhưng chỉ có mỗi Tô Hà là trong lòng tựa như gương sáng, nàng ta biết Lục thái hậu đang tức giận cái gì, đang oán giận cái gì. Lần này, Bách Hợp rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp chặt đứt cội rễ của Lục thái hậu, hung hăng trả thù nàng ta, còn khiến Lục thái hậu tức giận đến có oán có thương tâm lại không thể nói rõ, nàng ta tự ăn hậu quả xấu, lại còn là câm điếc ăn hoàng liên, có khổ khó nói. Thảo nào nàng ta phát điên!

Vậy mà nữ nhân đáng sợ âm trầm này, lại tự tay giết chết con trai ruột của mình. Nhưng chính là đã như thế, mà nàng ta lại còn có thể chịu đựng được, không rên lên một tiếng.

Toàn thân A Quý run lên, lúc này biểu tình của Lục thái hậu cực kỳ bình tĩnh, nhưng nàng ta càng bình tĩnh, liền chứng minh trong lòng nàng ta càng phẫn nộ, lông tơ trên lưng A Quý đã dựng hết lên, thân thể không ngừng run lên cầm cập, nhưng lại không dám phát ra một tiếng.

“Vì sao ngươi không đi theo?” Lúc này Lục thái hậu lạnh lùng nhìn chằm chằm A Quý, nàng biết mình đang giận chó đánh mèo, nhưng nàng cần phải giết người, bằng không Lục thái hậu cảm giác mình đều sắp không chịu đựng nổi nữa. Nàng phải tìm được một nơi để phát tiết, bằng không nàng nhất định sẽ phát điên!

Lúc nói chuyện, giọng nói của Lục thái hậu nhẹ nhàng như đang ngậm trong miệng nỉ non, A Quý càng run rẩy hơn, nàng ta không biết mình đã phảm phải lỗi gì, nàng nuốt nước miếng một cái, trong miệng phát khổ, trong đầu nỗ lực nghĩ lời này của Lục thái hậu có ý gì. Lúc trước, sự biến hóa và lửa giận của Lục thái hậu, đã chứng minh nhất định đã xảy ra đại sự gì, nàng ta cắn môi, nước mắt đong đầy trong viền mắt cũng không dám để lăn xuống, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết là sợ hãi cực độ, cho nên đầu óc trống rỗng hay sao, mà dẫn đến nàng ta căn bản không biết Lục thái hậu ám chỉ gì, A Quý tâm hoảng ý loạn, Lục thái hậu lại căn bản không cần nàng ta trả lời: “Ngươi là tên tiện tỳ đáng bị chết băm chết dầm!”

Khóe môi Lục thái hậu câu ra nụ cười lạnh, nhẹ giọng nói ra mấy chữ này. Rơi vào tai người bên cạnh, thì những lời mà Lục thái hậu nói này giống như âm thanh êm dịu, nhưng A Quý quỳ ở trước mặt nàng ta cùng với Tô Hà đứng ở bên cạnh thì rõ ràng nhìn thấy lãnh ý trong mắt Lục thái hậu. Lời này, nàng ta cắn răng nói ra từng chữ, ngữ điệu dịu dàng uyển chuyển, nhưng biểu tình lại là đang lăng trì A Quý. A Quý biết nàng ta cũng không nói đùa, lúc này nuốt nước miếng một cái, môi run rẩy đến căn bản không nói được nên lời.

“Tạm thời giam A Quý lại, lúc này thân thể ai gia cực kỳ mệt mỏi, phái người đến điện Thái Cực, thỉnh Hoàng thượng bận xong chính vụ, liền đến đây một chuyến, ai gia có lời muốn nói với Hoàng thượng.” Lúc này thần sắc Lục thái hậu đã cuồng loạn không nói nên lời, dựa vào ghế, khuỷu tay chống trên tay vịn, lòng bàn tay nâng má, thân thể còn đang run rẩy. Lúc nàng ta ra lệnh cũng không điểm danh chỉ họ, nhưng sau khi nàng ta hạ lệnh, A Quý xui xẻo, đương nhiên là Tô Hà mà trước đây từng được nàng ta tin tưởng sẽ giúp nàng ta.

Tô Hà đáp một tiếng, Lục thái hậu không có phản ứng, khóe môi Tô Hà nhẹ nhàng cong cong, lập tức kêu người đỡ Lục thái hậu vào cung trước, sai người chuẩn bị nước nóng lau mặt thay y phục thường cho nàng ta, lại lấy hương bạc hà đốt lên, lúc này mới sai người bắt giữ A Quý.

Lúc này cả người A Quý đều bị trói lại, căn bản không thể phản kháng.

Ngày trước, lúc nàng ta là tâm phúc của Lục thái hậu, ở trong trong điện Phượng Minh rạng rỡ vô hạn, nhưng giờ đây một khi nàng ta bị Lục thái hậu chán ghét vứt bỏ, thì những cung nhân và thái giám luôn lấy lòng xưng nàng ta là Quý cô cô trước kia, từng người đều hận không thể cách xa nàng ta. Nàng ta bị giam giữ ở trong cung như mắc phải ôn dịch, bên ngoài cửa phòng đã bị khóa, nàng ta ngồi trong góc, nước mắt nén đã lâu lúc này mới trào ra.

Hoàng đế bị đám người Vinh Thân Vương cuốn lấy, sắc trời đã tối còn chưa đến, trong tẩm cung của Lục thái hậu, nàng ta dựa vào giường mềm, đang dặn dò một cô cô trung niên gì đó, lúc Tô Hà tiến vào, cô cô kia liền ngồi thẳng lại, cung kính hành lễ với Lục thái hậu rồi lui ra ngoài.

“Hoàng thượng đâu?” Lục thái hậu bất mãn hỏi một câu.

Tô Hà quỳ xuống, cung kính đáp: “Nương nương, Hoàng thượng còn ở đang trong điện Thái Cực có việc phải làm, nô tỳ đi mấy lần, đều bị Tam Phúc công công cản lại.”

Lục thái hậu nghe lời này, cười lạnh ra tiếng, tay cầm lấy ga giường, đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch: “Lúc này, hắn ta trái lại có việc phải làm.” Trong giọng nói của nàng ta lộ ra mấy phần uất hận, Tô Hà còn chưa nói gì, Lục thái hậu lại chuyển đề: “Ngươi đi Thận hình tư, tìm Lục Thận, Lục đại nhân, nói trong tay ai gia có một cung nhân, không nghe sai khiến phạm vào tội lớn bằng trời, kêu hắn ta tới mang người đi.” Cung nhân mà nàng ta nói phạm vào tội lớn bằng trời, hiển nhiên chính là chỉ A Quý.

Lúc trước khi Lục thái hậu còn trọng dụng A Quý, liền động một chút là thưởng cho nàng ta, bây giờ một khi đắc tội nàng ta, A Quý liền rơi vào một kết cục như vậy.

Liền tính Tô Hà từng ghen tỵ A Quý như vậy, nhưng lúc này nghe thấy lời này của Lục thái hậu, cũng cảm thấy ăn cháo đá bát, bi thương vô cùng. Thận hình tư là nơi nào? Người trong cung nghe thấy tên nơi này đều sẽ run lên, tiến vào liền chưa chưa chắc có thể lành lặn đi ra, người đi vào liền có thể lột da, A Quý hầu hạ Lục thái hậu lâu ngày như vậy, một khi bị nàng ta chán ghét, liền rơi vào một kết cục như vậy, chủ tử như Lục thái hậu thật không thể dựa vào.

Nàng ấy cũng không hỏi Lục thái hậu là nguyên nhân gì, liền đáp vâng, Lục thái hậu thấy Tô Hà phản ứng như thế hiển nhiên là rất hài lòng, lúc này nàng ta cũng không có tâm tư nhiều lời với Tô Hà, chỉ là có chút mệt mỏi phất phất tay ra hiệu cho nàng ấy đi ra.

Lúc ra khỏi điện Phượng Minh, sắc trời bên ngoài đã tối, chủ điện ở sau lưng đèn đuốc sáng trưng, càng hiện rõ màn đêm thâm trầm. Không biết có phải bởi vì chuyện phát sinh hôm nay hay không, mà trong cung giống như bị bao phủ một một lớp sương mờ, Tô Hà run lên một cái, thấy không có ai chú ý tới mình, liền cúi đầu đi dọc theo hành lang.

Lúc giam A Quý, chìa khóa là do nàng cất giữ, ở đây im phăng phắc, cung nhân chỉ sợ tránh không kịp, lúc Tô Hà mở cửa, một lúc lâu sau mắt mới thích ứng với bóng tối, mới nhìn rõ A Quý đang co lại thành một cuộn tròn ngồi xổm trong góc, mặt chôn vào giữa hai đầu gối. Trong phòng tỏa ra từng đợt mùi hôi thối âm u, trước kia cũng không biết ở đây đã từng giam giữ bao nhiêu cung nhân có tội.

Một tòa cung điện tinh xảo, xa hoa, dùng ngọc thạch để lót nền trong hoàng cung như điện Phượng Minh, vậy mà cũng ẩn chứa một nơi ô uế dơ bẩn như vậy.

“Có phải Thái hậu nương nương muốn thả ta ra không?” A Quý nghe thấy tiếng, thân thể đầu tiên là run lên, ngay sau đó lại có một chút mừng rỡ hỏi.

Tô Hà ngồi hổm xuống, trong bóng tối ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, Tô Hà nhìn cặp mắt tràn đầy hy vọng trong đêm tối đặc biệt sáng ngời của A Quý, chậm rãi lắc đầu: “Cô cô, Thái hậu lệnh cho nô tỳ đến đưa ngươi đến Thận hình tư.”

Nghe nói như thế, A Quý lắc đầu như phát điên, nước mắt chảy ào ào xuống dọc theo khuôn mặt, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, liền nhào ra ngoài: “Không có khả năng, không có khả năng, Thái hậu nương nương tuyệt đối sẽ không đưa nô tỳ đến Thận hình tư, ngươi nói dối.”

“Vì sao nô tỳ phải nói dối?” Tô Hà vươn tay ngăn cản nàng ta, nàng ta vươn tay vỗ vào lưng Tô Hà: “Ta muốn đích thân đi hỏi Thái hậu.”

Thái hậu không có khả năng giết nàng lấy mạng nàng, nhất là còn đưa nàng vào Thận hình tư. Trong cung có ai mà không biết Thận hình tư là địa phương nào, chính mình có tác dụng lớn với Lục thái hậu, tin tức của Lục thái hậu và ngoài cung đều do mình liên lạc, bao gồm lúc ngài ấy mang thai, cũng là do chính mình tự tay hầu hạ, sao Lục thái hậu lại có khả năng sẽ giết nàng?

Tuyệt đối không có khả năng này, nhất định là tiện tỳ Tô Hà này, cố ý dọa mình.

“Thái hậu lại không muốn gặp cô cô.”

A Quý nghe lời này, liền vươn tay ra bắt lấy áo Tô Hà: “To gan, Thái hậu nương nương tuyệt đối không có khả năng giết ta!”

“Vì sao không có khả năng?” Tô Hà cười lạnh, hỏi lại, bắt ngược lại tay A Quý, đẩy ra: “Vì sao không có khả năng? Chỉ bằng lúc Thái hậu mang thai, là cô cô hầu hạ bên người?”

Một đoạn lời nói của nàng khiến A Quý nghe được sắc mặt đại chấn, cả người đều sợ đến lui về sau bảy tám bước, môi run run nhìn chằm chằm Tô Hà, một câu nói cũng không nói nên lời.

Tô Hà sửa sang lại vạt áo một chút: “Cô cô là muốn hỏi, nô tỳ làm sao mà biết chuyện này?”

A Quý nuốt nuốt nước miếng, không nói gì. Lúc này Tô Hà cũng không cần nàng ta đáp, chỉ nhấp nháy khóe môi: “Cô cô cũng không muốn chết là quỷ hồ đồ đi. Ngươi có biết, vì sao Thái hậu muốn giết ngươi không?”

“Vì sao?” Cả người A Quý run lên, lưng dán sát vào tường, mặt tường lạnh băng như xuyên qua quần áo khiến cho cả người nàng ta bị đông lạnh đến cứng ngắc, nàng ta liền nhờ vào hơi lạnh này, hơi bình tĩnh một chút, lên tiếng hỏi lại

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio