Bia Đỡ Đạn Phản Công

chương 144: lật người khỏi cảnh khốn cùng (11)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Sakura

Bách Hợp nói xong khiến Lục Liên chấn động, lập tức bắt chước trong TV nói ra một tràng, nhớ lại trong câu chuyện kia thì Bách Hợp biết rõ tính cô ta, bởi vậy mới cười cười nói nói, mẹ Lục ngồi một bên đang lấy móng tay cậy thức ăn thừa ở trong răng: “Đáng học thì không học , lại đi học mấy thứ vớ vẩn này.”

“Vớ vẩn gì? Đây chính là kiếm tiền đấy. Con bà ăn uống không cần tiền chắc? Hắn lái xe còn mất tiền, một tháng phí dầu xăng xe bà tưởng nhặt được à?” Bách Hợp cãi lại một câu, lúc trước Lục Thiếu Quan dùng danh nghĩa đi làm dụ dỗ Uông Bách Hợp mua xe cho, chỉ là mấy tháng trước hắn chiến tranh lạnh với Bách Hợp nên không có tiền lái xe, hàng ngày phải đi giao thông công cộng, giờ hắn nhận lỗi với Bách Hợp nên Bách Hợp bao cả tiền sinh hoạt nên hắn còn mấy trăm đồng, thi thoảng sẽ lái xe.

Hiện tại bị người nhà vạch mặt thì hắn rất xấu hổ nhưng vẫn cố nén không nói lời nào. Bách Hợp nhìn hắn cười một cái: “Huống chi tôi ném 300 vạn vào thị trường chứng khoán hiện tại mới hơn một tháng mà đã có hơn 400 vạn sắp được 600 vạn rồi.” Cô muốn đào bẫy cho mẹ Lục chui vào, lúc trước mẹ Lục lừa Uông Bách Hợp lấy đi 10 vạn lại còn tham định đòi thêm, Bách Hợp muốn báo thù thay nguyên chủ, sẽ không dễ dàng buông tha cho người tạo thành tổn thương lớn cho nguyên chủ.

“600 vạn??” Đối với mẹ Lục mà nói 10 vạn đã là số tiền rất lớn, cả đời bà chưa bao giờ cất được hai vạn, về sau lấy vô vàn lý do đòi tiền Uông Bách Hợp thì bà mới có tiền. Thế nhưng mẹ Lục không ngờ nhà họ Uông còn giàu hơn bà nghĩ.

Bà đã ở thủ đô vài tháng cũng biết nhà cửa rất đắt. Nhà Bách Hợp rộng hơn 100m2, chỗ này là chung cư cao cấp nổi tiếng, bà đã bí mất tính qua phải có bẩy tám trăm vạn mới mua dược, ngay cả tiền đặt cọc đã 200-300 vạn rồi.

Lúc ấy nghe trăm vạn đã là con số trên trời rồi, mẹ Lục từng tưởng tượng nếu như nhà này là của nhà họ Lục thì tốt biết mấy. Bà chưa từng chết tâm muốn vào nhà này ở, để cho bà dưỡng lão ở đây sống cũng không uổng phí. Tưởng là con số trên trời giờ đây mẹ Lục phát hiện trong miệng Bách Hợp nói cô ta còn có 600 vạn, nhất thời mẹ Lục choáng váng bờ môi run rẩy không nói ra lời.

“Làm sao thế? 600 vạn là nhiều sao? Sau hai tháng nữa thì 1000 vạn cũng có.” Bách Hợp khinh miệt nhìn mẹ Lục, lúc này mẹ Lục không cảm thấy bị kỳ thị nữa, bà hơi sợ nhìn laptop trong tay Bách Hợp. Không rõ tại sao cái hộp vuông này trong nháy mắt lại biến ra nhiều tiền thế, cả đời bà chưa từng nghe thấy nhiều tiền như vậy, mẹ Lục run rẩy cả người nhìn con trai, hiển nhiên muốn tiền này.

“Là cổ phiếu của công ty bất động sản kia?” Lục Thiếu Quan cũng học về bất động sản, Bách Hợp quang minh chính đại mua cổ phiếu cũng không sợ hắn nhìn, trong khoảng thời gian này thị trường chứng khoán tăng giá, quăng mấy trăm vạn thu về càng nhiều, đương nhiên trong câu chuyện kia thị trường chứng khoán giảm mạnh cũng là trong mấy tháng này, ngoại trừ cô biết rõ chuyện này sợ rằng không ai biết, cho nên mới đào hố cho Lục Thiếu Quan nhảy, hắn tuyệt đối cũng muốn nhảy.

“Đương nhiên.” Bách Hợp trả lời, trong thời gian qua Bách Hợp lãnh đạm hắn cũng đã quen. Hắn kích động nhìn Bách Hợp còn chưa mở mồn nói thì mẹ Lục đã chen vào hỏi: “Hơn 100 vạn? Con nói đùa sao, Tiểu Hợp à, mẹ cũng là mẹ con, con cho mẹ 20 vạn đi.”

Bà ta thật mặt dày cũng dám mở mồn đòi tiền còn là 20 vạn nữa chứ, nếu là Uông Bách Hợp trước kia thì lại không biết làm sao, rõ ràng trong lòng không vui lại không dám từ chối, Bách Hợp không ngu như nguyên chủ, cô nhìn mẹ Lục nói: “Muốn tiền thì tự mình kiếm, không được động tới tiền của tôi.” Nói xong cô ôm lap đi lên lầu.

Mẹ Lục mới đầu còn bất mãn nhưng sau khi ngẫm lại thì động lòng, bà còn cảm thấy cổ phiếu là lừa đảo nhưng bà quá tham lam, lúc trước Uông Bách Hợp cho bà ta 10 vạn, bà bán nhà ở quê cùng với tiền lúc trước con trai đưa tổng cộng hiện tại cũng có gần 12 vạn, nếu như đầu tư cổ phiếu thực thì sẽ có hơn 20-30 vạn sao.

Lúc này mẹ Lục cũng không thèm so đo với Bách Hợp nữa, mà quấn quýt lấy con trai hỏi cổ phiếu, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì bà ta lại hỏi con gái Lục Liên có vẻ hiểu biết, Lục Liên vốn không hiểu gì về cổ phiếu nhưng cô ta có xem vị chuyên gia tài chính và kinh tế trên TV nên kiên trì bảo mẹ Lục đầu tư, hiếm thấy mẹ Lục không đòi ở lại mà mang con gái về nhà.

Ngày hôm sau cầm tiền tới bảo con trai đầu tư cổ phiếu cho bà, bà ta chỉ tin con trai cứ không tin Bách Hợp, bà ta sợ về sau Bách Hợp cũng muốn đòi tiền, về sau bà ta định đòi tiền Bách Hợp nữa nên không thể bị cô phát hiện được, tiền ai ngại nhiều, cho nên bà bảo con trai mua cổ phiếu.

Tuy trước kia Lục Thiếu Quan làm bất động sản nhưng chưa từng đầu tư cổ phiếu qua, hắn cũng có lòng ích kỷ dưới đề nghị của mẹ Lục thì đi tìm mấy cuốn sách về cổ phiếu, sau đó xem tin tức trên TV, Lục Thiếu Quan dùng 5000 để thử, nửa tháng sau 5000 đã thành 8000, tuy tiền không nhiều lắm nhưng vì hắn không có quăng nhiều tiền thôi.

Thấy tiền trong tài khoản của mình tăng lên thì hai mẹ con Lục Thiếu Quan vui đến phát điên rồi. Vốn Lục Thiếu Quan không phải là người vội vàng nhưng vì Bách Hợp không quan tâm hắn, không giúp đỡ hay cho tiền hắn nên hắn trầm ổn cũng không được, bởi thế hắn quyết tâm đầu tư, lần mở phiên thị trường chứng khoán hắn quăng hai vạn vào.

Đồng dạng hai vạn biến thành tám vạn, Lục Thiếu Quan suýt nữa phát điên, loại cảm giác phất nhanh này thật sự quá sung sướng, hắn cùng mẹ Lục tính toán định ném cả 5 vạn vào chứng khoán. Còn chưa tới tết nguyên tiêu, 5 vạn thành 9 vạn, điều này khiến cho mẹ Lục không nghi ngờ nữa, bà không nhịn được mà cảm thán: “Mẹ sống lâu rồi mà chưa bao giờ nghĩ tiền đẻ tiền nhiều thế.” Lục Thiếu Quan cũng đồng ý, lúc này hắn trầm mê trò chơi này chẳng quan tâm cái gì nữa, cũng không nhìn thấy sắc mặt cười lạnh của Bách Hợp, công việc cũng không chú ý nữa, đến năm sau tổng giám đốc công ty không chịu được nữa mới gọi điện cho Uông Chính, Uông Chính được con gái ra hiệu thì bảo công ty không cần quản hắn nữa, Lục Thiếu Quan bị đuổi việc rồi.

Đây là công việc đâu tiên của hắn, trong câu chuyện thì đây chính là khởi điểm của hắn, hắn làm việc chăm chỉ, lại có dã tâm nên hắn phất lên như diều gặp gió làm đến chức phó tổng giám đốc, về sau bị công ty nước ngoài mời chào nhân tài mới thôi, từ nay về sau một bước lên mây.

Hiện tại Lục Thiếu Quan trầm mê cổ phiếu mà buông tha cho cơ hội này, thấy Bách Hợp thắng được mấy trăm vạn mà từ chức nên hắn cũng từ chức. Thì Lục Thiếu Quan nghĩ chỗ này không lưu gia thì có chỗ lưu. Hắn chỉ cần tồn đủ 100 vạn thì mở công ty, mình làm chủ không cần xem sắc mặt người khác nữa.

Bách Hợp thờ ơ lạnh nhạt xem Lục Thiếu Quan đầu tư cổ phiếu, lúc đầu tích lũy được hơn 40 vạn thì hắn toàn bộ ném lại thành hơn 50 vạn thì cũng cách thị trường chứng khoán sụp đổ cũng không xa.

“Mẹ tôi ở bên ngoài bất tiện” Cũng không biết có phải gần đây đầu tư cổ phiếu kiếm được tiền nên lúc Lục Thiếu Quan nói chuyện thì eo cũng thẳng, hắn cũng không phải ẩn nhẫn Bách Hợp nữa, nói chuyện mang theo giọng điệu sai sử.”Cô dọn dẹp phòng cho bọn họ.”

“Nghĩ hay lắm” Bách Hợp không khách khí cắt đứt lời hắn nói cố kích thích hắn:”Anh có bản lĩnh thì mua nhà đi, đừng có mà kéo đến nhà tôi ở, cửa sổ cũng không có.”

Sắc mặt Lục Thiếu Quan âm trầm xuống, gần đây hắn có 60 vạn, hắn đang định kiếm một vố tồn được 100 vạn thì sẽ dừng, thế mà lúc này Bách Hợp còn quậy , chẳng lẽ cô ta cho rằng không có cô ta thì không được? Ngẫm lại hai người quen biết nhiều năm qua, tuy nói Uông Bách Hợp vẫn luôn nhân nhượng hắn nhưng Lục Thiếu Quan đứng trước mặt cô thì vẫn luôn tự ti, cô thấy lúc mình chán nản, thấy mình ăn mặc rách nát, cũng thấy mình làm thêm kiếm tiền học phí.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio