Bia Đỡ Đạn Phản Công

chương 328: nữ tu tiên trọng sinh (7)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Tuy gương mặt minh diễm động lòng người trong trí nhớ kia vẫn còn khiến cho người ta kinh diễm, nhưng trên mặt đã có một loại ngạo khí không xua đi được, nhìn lâu liền khiến cho người khác sinh ghét, không thân cận nổi. Có điều, lúc này trông Bách Hợp lãnh lãnh đạm đạm, một mái tóc dài cũng không búi, mặc áo bào vải thô rộng bình thường, nhưng phong thái kia lại càng xuất chúng hơn trong trí nhớ chính mình.

Hạ Thiên Băng nhìn Bách Hợp đầy cảnh giác, trong lòng hiện lên đủ loại ý niệm, nàng ta ngược lại muốn ra tay đánh đòn phủ đầu Bách Hợp, nhưng lúc này nàng ta lại không nhìn thấu tu vi của Bách Hợp, rõ ràng là trong trí nhớ của mình, vào lúc này tu vi của Hạ Bách Hợp chỉ mới là Trúc Cơ kỳ, hẳn là kém hơn mình bây giờ, nhưng lúc này nàng ta lại giống như đã thoát khỏi Trúc Cơ kỳ vậy, mang đến cho nàng một loại cảm giác nguy hiểm chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ tu sĩ mới có.

Nhưng loại chuyện này sao có thể phát sinh, Hạ Bách Hợp có tư chất gì, không ai rõ hơn Hạ Thiên Băng này, tuy nàng ta có tư chất tuyệt hảo song linh căn Lôi Băng, nhưng giờ đừng nói mình đã là đơn linh căn thuộc tính Mộc, ngay cả Diệp Vị Ương cũng là đơn linh căn, luận thiên tư, loại nào mà không phải hơn xa Hạ Bách Hợp, mình còn có không gian phụ trợ, bên trong có thể trồng rất nhiều kỳ trân dị thảo, càng làm cho thuật luyện đan của mình đề cao rất nhiều, hơn nữa còn nguồn dựa vào linh dược cuồn cuộn không dứt, lại có Diệp Vị Ương trợ giúp cùng với cho nàng tài nguyên tới nay, nàng mới có thể nhanh chóng đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ trong 200 năm ngắn ngủi, cho dù là cũng chỉ cách Kim Đan một bước ngắn, nhưng dưới tình huống như vậy, Hạ Thiên Băng không tin Hạ Bách Hợp còn có thể tu luyện xuất sắc hơn mình.

“Sao ngươi sẽ…” Có lẽ là quá giật mình, trên mặt Hạ Thiên Băng lộ ra thần sắc ngoài ý muốn không chút che giấu, nàng ta kinh hô ra tiếng, nhưng Bách Hợp chỉ thờ ơ nhìn nàng ta một cái, ánh mắt rất nhanh rời khỏi Hạ Thiên Băng: “Vâng mệnh gia sư, đến đây lấy một mảnh kiếm phôi mà trước đây gia sư đã đặt trong Kiếm Phong.”

Thái độ Bách Hợp khinh thị như vậy làm cho trong lòng Hạ Thiên Băng cực kỳ khó chịu, trong kiếp đầu tiên nàng ta bị coi khinh xem thường, trong lòng hận nhất chính là người khác coi khinh mình, nhất là sau khi trọng sinh trở về, nàng ta từng thề tuyệt đối không thể lại rơi vào kết cục như kiếp đầu tiên, nhất định phải sống thống khoái tùy tâm sở dục, hơn nữa phải làm cho đích tỷ cao cao tại thượng kia của mình thấy rõ bây giờ nàng đã không còn giống như kiếp đầu tiên nữa. Nhưng lúc này Bách Hợp vẫn nhìn nàng ta bằng ánh mắt không đếm xỉa đến như trong trí nhớ của nàng ta, nếu là người ngoài lộ ra thần sắc như vậy thì cũng thôi, nàng ta có thể xem họ chỉ là con sâu con kiến, không so đo, nhưng Bách Hợp lộ ra thần sắc như vậy thì nàng ta liền không chịu được.

Bàn tay Hạ Thiên Băng siết chặt, nàng ta mím chặt môi, không muốn để người ta nhìn thấy thần sắc trên mặt mình, bởi vậy liền cúi đầu xuống, Diệp Vô Nhược đứng bên cạnh nàng ta liền vươn tay vuốt tóc nàng ta như đang an ủi.

“Kiếm phôi mà sư tổ chỉ là…” Khi nghe thấy Bách Hợp vâng mệnh của lão giả đến đây, trên mặt Huyền Âm Tử lập tức hiện lên thần sắc hơi xấu hổ, lão ta ho hai tiếng, cẩn thận từng ly từng tí hỏi: “Trong Kiếm Phong có không ít kiếm phôi, lúc này đều đặt trong Tàng Kiếm các, nếu sư thúc cần, tất nhiên là để ta đi cùng sư thúc đến đó.”

Tuy nói lúc này tu vi của Bách Hợp kém Huyền Âm Tử một mảng lớn, nhưng chỗ tốt khi đã bái một sư phụ có bối phận cao chính là đây, nhìn chưởng giáo tôn giả cao cao tại thượng trong nội dung vở kịch kia lộ ra thần sắc như vậy với mình, trong lòng Bách Hợp liền ra một ngụm ác khí, nhưng thấy sự xấu hổ trên mặt Huyền Âm Tử, một cỗ dự cảm xấu liền dâng lên trong lòng: “Gia sư từng nói rõ, trước kia ngài ấy có lấy được một thanh linh mộc chứa Tiên Thiên Nguyên khí, đã làm thành kiếm phôi, bởi vì không phù hợp với thuộc tính của ngài ấy, nên đã để trong Kiếm Phong, lúc ta rời khỏi núi, gia sư từng kêu ta đến đây lấy kiếm phôi này, làm pháp bảo bổn mạng của ta.”

Trên mặt Huyền Âm Tử lập tức hiện lên thần sắc cứng ngắc đau khổ, lão ta và Diệp Vị Ương vẫn đang trầm mặc lãnh đạm ở bên cạnh đều không tự chủ liếc nhìn nhau, sau khi do dự một chút liền giao đứa bé vào trong tay Hạ Thiên Băng bên cạnh, chính mình mới xoa xoa hay tay: “Bởi vì đã qua hơi lâu, cho nên kiếm phôi mà sư tổ nói, giờ, giờ đã do trong tông làm chủ tặng cho người khác, sư thúc, ngài xem…”

Linh mộc ẩn chứa Tiên Thiên Nguyên khí trên đời này có thể nói là vạn năm khó tìm, vào thời đại linh khí từ lâu đã không bằng thời đại tu chân vào 10 vạn năm trước đồ vật chứa đựng Tiên Thiên Linh khí đều là tu chân gia thời thượng cổ để lại, những vật này đều là tài nguyên không thể tái tạo, dùng một món lại giảm đi một, trình độ trân quý tự nhiên có thể nghĩ. Vậy mà lúc này Huyền Âm Tử lại nói đã lấy khối linh mộc làm thành kiếm phôi tặng cho người khác, trong lòng Bách Hợp giận dữ, nhưng trên mặt lại không khỏi lộ ra ý cười: “Tặng cho người khác? Ngươi đã hỏi gia sư chưa vậy? Gia sư từng nói rõ, khối kiếm phôi này thật sự không phải là vật của tông môn, mà là vật sở hữu riêng của ngài ấy, giờ chưởng giáo chân nhân làm ra chuyện như vậy, thật đúng là khiến cho ta khó xử.”

Diệp Vị Ương ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng, lông mày liền nhíu lại, hắn ta vô ý thức bảo vệ mẹ con Hạ Thiên Băng đang cúi đầu vào lòng mình, âm thanh lạnh lùng nói: “Đổi kiếm phôi khác là được, trên Kiếm Phong, kiếm phôi còn rất nhiều…”

“Câm miệng!” Bách Hợp quát hắn ta một câu, trong giọng nói còn mang theo uy áp của Kim Đan hậu kỳ, Diệp Vị Ương lại có năng lực đi nữa, thì cũng chỉ vừa mới bước nửa bước vào cảnh giới Kim Đan mà thôi, lúc này bị Bách Hợp quát một tiếng, một cỗ đau đớn kịch liệt trên ngực liền ập tới, trong cổ họng có thêm vị tanh tanh, khuôn mặt vốn lạnh lùng đạm mạc lại càng trắng bệch.

Bách Hợp cười lạnh một tiếng, trong mũi hừ nhẹ nói: “Lúc này ta và chưởng giáo chân nhân đang nói chuyện, nào có chỗ cho tiểu bối như ngươi xen mồm.”

Huyền Âm Tử hung hăng trừng Diệp Vị Ương, lúc này lão ta vừa đau lòng ái đồ bị thương, lại nghe thấy Bách Hợp đến đây muốn lấy kiếm phôi Tiên Thiên Nguyên khí kia thì liền nóng nảy đến độ trong lòng bốc lửa. Một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ như Bách Hợp, nói thật, Huyền Âm Tử không sợ, nhưng lão ta là sợ vị lão giả sau lưng Bách Hợp kia, lúc trước khi vị lão giả kia cất kiếm phôi trong Tàng Kiếm các của Kiếm Phong đúng là cũng không có nói rõ ràng là muốn hiến kiếm phôi này ra. Có điều, thực lực của vị lão tổ tông kia đã gần sắp tới giai đoạn Hợp Thể rồi, chính mình vẫn luôn thế nhưng mà vị kia lão tổ tông thực lực đã sớm nhanh đạt tới Hợp Thể giai đoạn, chính mình lại vẫn luôn có pháp bảo bổn mạng ôn dưỡng nhiều năm, cho dù cũng không bằng kiếm phôi chứa Tiên Thiên Nguyên khí, nhưng nằm trong tay vị lão tổ tông kia, tất nhiên uy lực cũng bất phàm. Mấy ngàn năm qua ngài ấy chưa bao giờ hỏi đến chuyện kiếm phôi, Huyền Âm Tử cho rằng ngài ấy đã quên việc này, không nghĩ tới lúc này lại bị người ta nhắc lại chuyện cũ.

Nhắc tới cũng là lão ta xui xẻo, cái kiếm phôi này đặt ở trong các mấy ngàn năm, chưa từng có ai dám đánh chủ ý lên kiếm phôi này, nhưng trùng hợp vào 10 năm trước, khi đó lão ta gặp được cô gái mà ái đồ của lão ta dẫn về, Hạ Thiên Băng này không chỉ là ẩn đơn linh căn khó gặp, mà còn sinh cho ái đồ của mình một đứa con trai đơn thiên linh căn là Diệp Vô Nhược, người tu tiên khó có con nối dõi, hơn nữa đồ nhi mà chính mình nhìn trúng xem như con ruột lại có đời sau xuất sắc như vậy, tâm tình Huyền Âm Tử liền kích động, lại tra ra Diệp Vô Nhược là đơn thiên linh căn, loại linh căn này quả thực là còn hiếm thấy hơn đơn linh căn Diệp Vị Ương, người làm sư tổ như lão ta, vào lúc mới gặp Diệp Vô Nhược, liền vô cùng yêu thích, bởi vậy nhớ tới miếng kiếm phôi Tiên Thiên Nguyên khí mà lão giả đã để trong các kia, lúc đó Huyền Âm Tử liền làm chủ tặng kiếm phôi này cho Diệp Vô Nhược làm lễ gặp mặt, dù sao kiếm phôi này chứa Tiên Thiên Nguyên khí, đứa nhỏ Diệp Vô Nhược này lại cực kỳ có thiên phú kiếm đạo, về sau kiếm phôi này được ôn dưỡng trong cơ thể nó, sẽ có ích rất lớn với nó.

Cái gì Huyền Âm Tử cũng đều đã nghĩ đến, lại chỉ không nghĩ đến có một ngày lão giả sẽ phái Bách Hợp tới lấy cái kiếm phôi này, lúc này đồ đã tặng, cũng đã được ôn dưỡng trong cơ thể Diệp Vô Nhược hơn mười năm, từ lâu đã không thể phân cách, hiện tại Bách Hợp tìm tới tận cửa, trong lòng Huyền Âm Tử chột dạ, cũng không khỏi sinh ra vài phần nghĩ tới mà sợ: “Tuy nghịch đồ vô lễ đắc tội sư thúc, nhưng cũng nói đúng…” Tuy Huyền Âm Tử đau lòng Diệp Vị Ương ăn phải thiệt thòi trong tay Bách Hợp, nhưng lại bởi vì chột dạ sợ hãi mà không dám lạnh mặt với Bách Hợp, chỉ là dù trong lòng lão ta có tức giận đi nữa thì cũng chỉ phải nén giận. Bách Hợp lại không nhịn được cười lạnh: “Chưởng giáo chân nhân nói thật hay, đó là kiếm phôi chứa Tiên Thiên Nguyên khí, cũng không phải vật bình thường, cái đó sợ là trong đại tông như Vô Cực tông cũng không tìm ra được vài thứ có giá trị tương đương đi?”

Xác thực là không tìm ra, nếu không lúc trước Huyền Âm Tử cũng sẽ không lấy vật trân quý như vậy tặng người khác, nhưng lúc này Bách Hợp hỏi không chút lưu tình nào như vậy, Huyền Âm Tử vừa cảm thấy xấu hổ lại có chút căm tức, trầm mặc không nói gì.

Hạ Thiên Băng thấy khóe miệng Diệp Vị Ương chảy máu, thần sắc trông càng lạnh như băng, trong lòng liền không khỏi sih ra vài phần căm tức, lúc nãy tất nhiên nàng cũng nhìn ra được Diệp Vị Ương ăn phải nhiều thiệt thòi trong tay Bách Hợp, kiếp trước Hạ Bách Hợp ức hiếp một mình nàng thì thôi, lúc này còn dám ức hiếp nam nhân của nàng, tuy nói nàng cũng chưa hoàn toàn tiếp nhận Diệp Vị Ương, nhưng hơn 10 năm nay Diệp Vị Ương vẫn luôn đối xử rất tốt với nàng và con trai, lúc này ở ngay trước mặt Bách Hợp lại không chút do dự đứng bên cạnh nàng, trái tim Hạ Thiên Băng tất nhiên cũng có chút cảm động. Nàng ta căn bản không xem Bách Hợp thành người một nhà, lúc này thấy cha của con trai mình bị ức hiếp, cũng mặc kệ Bách Hợp có phải là tỷ tỷ của mình hay không, tay liền trực tiếp run lên lấy ra một thanh trường kiếm: “Nói nhảm làm gì? Đánh thắng, ngươi hãy nói những thứ này nữa, không đánh lại liền cút!”

Trải qua trắc trở mấy đời, lúc này trên người Hạ Thiên Băng đã rút đi sự ngây thơ và nhu nhược mà chỉ trong kiếp đầu tiên mới có, lòng dạ trở nên vô cùng lạnh lùng vào cứng rắn, ngoài trừ con trai duy nhất của nàng ta và người mẹ ruột xem như không uy hiếp đến nàng ta ra, thì nàng ta đã gần như là vô tình luôn rồi. Lúc này đối mặt với Bách Hợp, nàng ta đã căn bản không có tình tỷ muội gì cả, thấy Bách Hợp liên tục bức bách, còn làm nam nhân của mình bị thương, Hạ Thiên Băng tất nhiên cảm thấy không muốn nói chuyện với Bách Hợp nữa, trực tiếp tiêu diệt nàng là xong, tất nhiên phiền toái cũng liền sẽ kết thúc.

“Thiên Băng, không nên vọng động…” Lời nói của Huyền Âm Tử còn chưa dứt, thì Hạ Thiên Băng đã chém ra, chớp mắt trường kiếm đã bị Bách Hợp bắt lấy, mặc cho nàng ta rút thế nào, thì trường kiếm kia giống như bị người nắm phải mạch máu vậy, rung động ‘Lạch cạch’ trong tay Bách Hợp, nhưng vẫn không giãy thoát được. Lúc này Hạ Thiên Băng còn chưa chính thức đạt đến cảnh giới Kim Đan, vậy mà cũng dám ra tay với mình, Bách Hợp không biết nên khóc hay cười, hạ thủ với ai cũng có thể lưu tình, chỉ có mỗi Hạ Thiên Băng là nàng tuyệt đối không có khả năng lưu tình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio