"Ào ào -!" Từng đợt sóng đánh vào thuyền nhỏ, khơi lên bọt sóng.
Nhược Yên căn dặn Mộ Ly điều khiển ổn định thuyền, không vội vàng tiến vào khu vực mười hai dòng nước xoáy, "Nhìn phương hướng nước chảy này, chắc chắn bà bà đã thay đổi cơ quan ngược lại với bố trí ban đầu rồi, nếu như bà bà đã không tha cho bất kỳ ai trong chúng ta, khẳng định trong cơ quan này thiết lập rất nhiều cửa tử." Vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua bầy trùng độc mịt mờ phía xa kia, trong lòng Nhược Yên đau xót, "Chắc chắn ta sẽ đưa mọi người rời khỏi đây."
"Tam tỷ..." Hợp Hoan bật người dậy, lo lắng nhìn Nhược Yên, "Sắc mặt tỷ không tốt lắm, có phải phát bệnh không?"
Nhược Yên mỉm cười thê lương, "Xem như ta có phát bệnh đi chăng nữa, ta cũng sẽ bảo vệ mọi người bình yên."
Phía Đông dần dần trở nên sáng rực, Nhược Yên tập trung suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể bình yên rời khỏi đây?
Thật ra mười hai dòng nước xoáy trong khu vực này cũng không phải hình thành tự nhiên, năm đó bà bà ở đảo Thiên Khu phải mất mười hai canh giờ thiết lập thế cuộc, mười hai dòng nước xoáy này đều do con người tạo nên, cố ý bày ra thế trận ngoài đảo Thiên Khu, dựa theo chuyển động thời gian mỗi ngày, trong mười hai dòng nước xoáy này đều ẩn chứa cơ quan, nếu không cẩn thận bị nuốt vào trong đó sẽ khiến mười hai dòng nước xoáy này khởi động đồng loạt, động đến cơ quan, cho dù là thân sắt đá đi chăng nữa, trong nháy mắt cũng bị ép thành bột vụn.
Theo như phương hướng nước chảy, chắc chắn cơ quan bên dưới đã được thiết lập ngược lại, chắc hẳn hiện nay giờ Tỵ là điểm cuối cùng...!Nhược Yên có chút chần chờ, bà bà, thuật Kỳ Môn của ta đều do người truyền dạy, quả thật có thể dễ dàng phá vỡ bố cục do người thiết lập sao?
Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai.
()
() Trong Kỳ Môn Độn Giáp các cửa trong tám cửa.
Bình thường tám cửa này đều được thiết lập vị trí ứng với tám phương, hiện giờ nhìn bố cục thế này đã vô cùng hỗn loạn khó phân biệt được rồi, trừ khi nào nhìn ra được bố cục ngược lại của mười hai dòng nước xoáy này, chứ nếu không Nhược Yên cũng không dám đánh cuộc xông vào cầu sống.
"Tam tỷ, tỷ đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, dù sao kết cuộc của chúng ta cũng là chết rồi, không bằng chúng ta liền đánh cuộc một phen, chọn một đường đi là được." Mộ Ly nhìn gương mặt càng lúc càng tái nhợt của Nhược Yên, không khỏi cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, "Nếu như tỷ tiếp tục hao tổn tinh thần, cẩn thận sức khỏe mình, bệnh cũ của tỷ vẫn còn kìa..."
"Không sao đâu..." Nhược Yên mệt mỏi nhìn hai người, "Muội nói rất đúng, bố cục của bà bà là muốn chúng ta đưa ra lựa chọn, hoặc là muốn chúng ta cứ tiếp tục chần chờ ở đây, hoặc là muốn chúng ta thử đánh cuộc một lần." Vừa dứt lời, Nhược Yên chỉ về nơi mà cửa tử sẽ xuất hiện lúc bình thường, "Chúng ta hãy đánh cuộc lần này cùng Diêm Vương gia đi, cho dù xuống hoàng tuyền, có tam tỷ đi cùng các muội, không ai ức hiếp các muội được."
"Được!" Hợp Hoan vỗ vỗ ngực, "Tam tỷ, thật ra ta đã lớn rồi này, ta sẽ bảo vệ hai người!" Vừa dứt lời, nàng nhìn Mộ Ly, "Lục tỷ, nhanh chóng chèo thuyền! Trùng độc đang đuổi đến rồi, nếu tỷ không tiếp tục chèo, sẽ bị trùng độc cắn chết nha, khi đó không phải ta xấu hổ chết rồi!"
Mộ Ly rưng rưng mỉm cười, gật gật đầu, "Cho dù muội có bị xấu hổ chết rồi, trên đường xuống hoàng tuyền, ta cũng sẽ cố gắng tìm thảo dược dưới địa phủ, trị cho muội biến thành mỹ nhân đệ nhất địa phủ."
"Tỷ..." Hợp Hoan ngây người nhìn Mộ Ly, gương mặt nàng thế này là lần đầu tiên khiến Hợp Hoan cảm thấy có chút anh khí, người ngây thơ trong kí ức kia đã sớm biến mất rồi.
"Ta cũng trưởng thành rồi, ta có thể bảo vệ muội." Lời Mộ Ly vừa nói ra làm trong lòng Hợp Hoan tràn đầy ấm áp, con đường chúng ta đang đi vô cùng mịt mờ, không thấy tương lai, nhưng trên thế gian này vẫn còn có người có thể làm cho nàng cảm thấy ấm áp như thế.
"Ào ào -!" Sóng biển ồ ạt vỗ vào mạn thuyền khiến cho thuyền lắc lư từng hồi, dường như lúc nào cũng có thể lật thuyền chìm vào biển.
Tránh thoát được đợt tấn công thứ nhất của dòng nước xoáy đầu tiên, Mộ Ly thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn bầy trùng độc chằng chịt làm cho nàng sợ hãi, thà rằng vùi thân nơi biển chết, cũng không không muốn làm mồi dưới miệng bọn trùng độc kia!
"Lục muội, mau xoay người! Dòng nước xoáy kia đang tiến đến gần!" Đột nhiên Nhược Yên nói làm Mộ Ly đang thất thần xoay mái chèo, dòng nước xoáy không thể ập đến, may mắn thật suýt nữa thuyền nhỏ đã chìm rồi.
"Thất muội, hai chúng ta cùng nhau ngồi xuống ổn định trọng tâm chiếc thuyền này!" Nhược Yên vội vàng căn dặn, liền kéo Hợp Hoan ngồi xuống thuyền cùng với mình, hai tay đè tấm ván gỗ dưới đáy thuyền thật chặt, làm cho thuyền nhỏ hơi ổn định được.
Nếu có thể vượt qua dòng nước xoáy này, nói đúng hơn là không đi vào cửa tử, lại vượt qua thêm hai dòng nước xoáy nữa, cho dù có thể rơi vào hỗn loạn, nhưng lại có thể nhận ra đường sống ngay trong đó giúp chúng ta thoát khỏi nơi này, có lẽ lần này thành công rồi!
Nhược Yên hít thật sâu, ngẩng đầu nhìn ánh sao dần dần chìm xuống, ông trời ơi, làm ơn hãy giúp ta sống lâu thêm một chút, để cho ta dẫn hai vị muội muội này bình yên rời khỏi nơi này đi...!
Trong lòng, đột nhiên đau xót.
Chân Nương run rẩy đứng giữa đại đường, không ngờ lại có cửa bí mật ở nơi ít được chú ý này, Chân Nương nhìn ánh đèn leo lét âm trầm trên tường đá loang lổ, trong lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
"Đừng sợ, đến đây cùng bà bà đi." Chỉ thấy bà bà mỉm cười nhìn Chân Nương, chỉ vào trong, "Nha đầu, hôm nay bà bà chỉ còn một mình con mà thôi, bà bà làm sao lại hại con được?"
"Hồi bẩm bà bà, hiện giờ trùng độc đang tự tấn công nhau ở ngoài đảo." Một vị nha hoàn đi vào từ phía ngoài, quỳ rạp dưới chân bà bà.
"Tứ nha đầu cũng không phải là đứa trẻ hiểu chuyện." Bà bà có chút mất mát thở dài, "Thôi đi, tùy tứ nha đầu vậy, vốn là phải đi đến bước này mới luyện được trùng độc."
"Tứ muội nàng?" Chân Nương khiếp sợ, "Bà bà, tứ muội gặp chuyện gì sao?"
"Yên tâm, nàng sẽ không chết." Bà bà vỗ vỗ vai Chân Nương, "Có lẽ cả đời này nàng cũng không thể chết được." Nếu như sau khi trúng trùng độc nàng có thể sống sót từ trong ngàn vạn côn trùng, nàng chính là người mang trùng độc độc nhất trên đời này rồi.
Không hiểu lời bà bà nói, nhưng Chân Nương biết, nếu như bà bà không muốn nói, không ai có thể ép buộc bà bà nói.
Chân Nương nặng nề thở dài, chỉ đành phải theo bà bà đi vào mật đạo.
Dọc theo mật đạo vào trong, càng đi càng cảm thấy hơi lạnh lan tràn, hơn nữa còn ngửi thấy được mùi hôi thối bốc lên.
"Bà bà..." Chân Nương có chút sợ hãi vịn bà bà, "Nơi này...!có vẻ giống hầm mộ..."
Bà bà cười lạnh, thoạt nhìn vô cùng giống Mạnh Bà trong địa phủ, "Nhìn thấy như hầm mộ, nhưng không phải hầm mộ." Hơi ngừng lại, bà bà tiếp tục nói: "Con biết vì sao bà bà phải tìm tiên quang không? Hơn nữa lại còn muốn tìm san hô khắp nơi?"
Chân Nương lắc đầu, "Bà bà, ta chỉ biết nếu như tìm được đầy đủ tiên quang rồi thì sẽ tra ra vị trí Trường Sinh Lăng."
"Ta muốn dẫn con đi gặp một người, người này sẽ nói cho con biết đáp án." Bà bà dẫn Chân Nương đi vòng quanh mật đạo, khi đặt chân vào một đại sảnh tối đen rét lạnh thì ngừng lại.
"Nương..." Giọng nói một nam tử trẻ vang lên, lộ ra vẻ mỏi mệt.
"Ta dẫn một người đến gặp con..." Trong lòng bà bà có chút chua xót đến bên tường, vừa định đốt đèn thì đã bị nam tử kia ngăn cản lại.
"Đừng đốt đèn, ta xấu..." Giọng nói nam tử trẻ tuổi vô cùng hoảng loạn, "Nương, còn bao lâu nữa ta mới được rời khỏi đây?"
Bà bà lắc lắc đầu, "Rồi sẽ ổn thôi, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, chỉ cần tìm được Trường Sinh Lăng, đến ngày con đặt chân vào nơi đó, chính là ngày ta luyện chế thành công đại quân Độc Thi xưng bá trên biển."
() xác chết nhiễm độc.
"Nương, ta không muốn làm hoàng đế...!nếu ca ca muốn làm, ta để huynh ấy làm...!ta muốn rời khỏi nơi này...!không muốn gặp lại bọn trùng độc kia nữa..." Giọng nam tử trẻ tuổi càng lúc càng thê lương, mang theo sợ hãi vô cùng xua đi không được.
"Bà bà, người này là ai?" Chân Nương cảm thấy không hiểu được, rốt cuộc nàng không biết rõ bọn họ đang nói gì?
"Nhị hoàng tử Đại Việt - Nam Cung Viễn." Mặc dù nàng nhìn không rõ ánh mắt bà bà trong bóng tối, nhưng nghe qua tiếng bà bà liền biết được người đang đè nén rất nhiều căm hận.
"Đại Việt?" Chân Nương lại càng không hiểu.
"Đại Việt..." Bà bà có chút tang thương đọc một tiếng, ôm hận nói, "Ta phải giúp hài tử của ta đòi lại những gì nó mất đi!"
"Nương..." Nam tử trẻ tuổi run giọng gọi, "Ta không muốn báo thù...!ta chỉ muốn được giải thoát khỏi thân thể Cổ Mẫu thôi..."
Bà bà đau lòng nhìn bóng tối thật sâu, "Nhanh thôi con, sẽ nhanh thôi, trước hết hôm nay nương sẽ dẫn con đi ngắm nhìn bầu trời bên ngoài một chút..."
"Thật sao?" Giọng nam tử trẻ tuổi vô cùng vui mừng, "Biển xanh, trời cao..."
"Còn máu kẻ thù..." Bỗng nhiên giọng nói bà bà trầm xuống, tháo xuống mặt nạ da người trên mặt, lộ ra dung nhan vẫn còn xinh đẹp bảy phần.
"Bà bà!"Chân Nương không dám tin nhìn bà bà, chẳng bao giờ nàng ngờ được bà bà luôn xuất hiện trước mặt các nàng chỉ là một mặt nạ da người!
Bà bà đốt nến bên tường, ánh nến mờ nhạt như màu hoàng hôn chỉ có thể chiếu sáng một chút nơi này, Chân Nương không nhịn được hít sâu, đôi mắt nàng trợn to vô cùng kinh hãi, không tự chủ được bịt kín miệng.
Chỉ thấy trong căn phòng lớn, một vị thiếu niên suy yếu tóc xõa dài, gương mặt tái nhợt gục trên đất, loáng thoáng có thể nhìn thấy hắn mặc bộ y phục màu vàng khắc hình rồng hoàng thất, chân thiếu niên dính thật sâu trong miệng Cổ Mẫu khổng lồ màu đen đang ngọ nguậy, dường như đã là một thể thống nhất cùng Cổ Mẫu kia!
"Ta rất xấu! Đừng nhìn ta!" Hai tay thiếu niên Nam Cung Viễn hốt hoảng che lại mặt, giống như đang muốn tránh né ánh mắt Chân Nương.
"Ta...!hình như ta..." Chân Nương nhìn thật kỹ dáng vẻ của hắn, trong ký ức hỗn loạn của nàng dường như đã gặp hắn ở đâu rồi?
"Con ơi, con còn nhớ rõ đại tiểu thư nhà đại tướng quân sao?" Bà bà chậm rãi bước về phía trước, đau lòng vén những sợi tóc rối loạn trên mặt hắn, "Nương đưa nàng đến rồi..." Vừa dứt lời, bà bà vẫy vẫy tay nhìn Chân Nương, ý bảo Chân Nương đến đây.
Chân Nương chần chờ đến bên cạnh bà bà, "Bà bà..."
"Con nên nhớ lại phu quân của con rồi..." Bà bà vừa dứt lời, chạm nhẹ sau gáy Chân Nương.
Chân Nương cảm thấy đau đớn dâng lên từ sau gáy, theo bản năng tránh khỏi tay bà bà, chỉ nghe nàng không nhịn được kêu thảm, bà bà đã rút cây châm từ sau gáy Chân Nương, rơi xuống mặt đất.
"Chân Nương..." Nam Cung Viễn lo lắng nhìn dáng vẻ đau khổ của nàng, "Nương, nàng làm sao vậy?"
Bà bà nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn, "Không sao đâu, nương chỉ giúp nàng rút chiếc châm phong ấn ký ức của nàng, nàng sẽ sớm nhớ lại con rất nhanh thôi."
Sủng phi Ô thị xuất thân là vu y thế gia, tinh thông y học, vốn là vị hôn thê của nhi tử tướng quốc đương triều.
Hai người họ, một người tinh thông phương pháp điều khiển trùng độc, một người tinh thông thuật Kỳ Môn, vốn là một đôi vô cùng tương xứng đương thời được người người ca ngợi, nhưng chỉ vì hoàng đế Đại Việt vừa ý Ô thị, nhi tử của tướng quốc lúc tuần tra biển không biết vì lí do gì vùi thân nơi biển rộng, cuối cùng nhân duyên đứt đoạn.
Người trong tộc không thể làm gì khác hơn là chiều theo lòng vua, dâng Ô thị vào cung, chỉ vừa tiến cung chưa được mười tháng liền biến thành đệ nhất sủng phi trong cung, sinh hạ một hoàng tử sinh non Nam Cung Viễn.
Chẳng qua không bao giờ ngờ rằng vị nhị hoàng tử Đại Việt Nam Cung Liêu này từ nhỏ lại mắc phải căn bệnh lạ giống như tiểu công chúa Nam Cung Nhược Yên, lang trung khắp cả nước đều phải lắc đầu không có cách chữa trị, tất cả đều dự đoán sống không quá hai mươi tuổi.
Bởi vì chuyện này Ô thị chịu đả kích rất lớn, sau đó liền dẫn theo tiểu hoàng tử ẩn cư thâm cung kiên trì nghiên cứu sách, mong muốn tìm được phương pháp trị khỏi bệnh cho hài tử thân yêu của nàng.
Hoàng đế Đại Việt vì muốn dỗ dành sủng phi, muốn nàng mỉm cười, ngay năm đó liền định xong hôn sự cho Nam Cung Viễn chỉ mới mười tuổi, vì vậy, năm mười bốn tuổi Chân Nương tiến cung...!
"Chân Nương..." Nam Cung Viễn ngây ngốc nhìn gương mặt này, nhớ mười lăm năm trước, nàng đoan trang tiến cung, tuy mới mười bốn tuổi nhưng đủ để hắn chỉ mới mười tuổi khắc ghi cả đời, ngày hôm đó nàng rút kiếm khẽ múa trong đại điện, bóng kiếm như điện, từng chiêu từng thức nàng múa đều thoáng hiện anh khí không hề thua kém bất kỳ nam tử nào trên thế gian.
Điều này đối với một người yếu ớt từ nhỏ, thân lại mang bệnh nan y như hắn mà nói có thể được bên cạnh một vị nữ tử như vậy cả đời, là bình yên hắn chưa bao giờ cảm giác được.
Chẳng qua mười lăm năm sau, vì để kéo dài tánh mạng, Ô thị đành phải để cho hài tử thân yêu của mình cộng sinh cùng Cổ Mẫu.
Gặp mặt nàng lần này, không ngờ lại đau lòng như vậy, Nam Cung Viễn nghĩ đến đây, không tự chủ được cúi đầu..