Biển Cấm

chương 26: 26: chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn lung lay mấy cái mới ổn định thân mình, sau đó ngồi dậy nhíu mày nhìn ta, mặt đầy ủy khuất.

Ta còn đang khiếp sợ: “Ngươi gọi ta là gì?”

Có lẽ nhìn thấy sắc mặt ta không đúng, hắn bất giác trở nên thận trọng, rụt rụt về phía sau, lộ vẻ cẩn thận dè dặt.

“… Cha.”

Ta nhắm mắt lại, nhịn xuống xúc động đỡ trán: “Vì sao ngươi muốn gọi ta là ‘cha’?”

Hắn lộ vẻ ngây thơ.

Ta đành phải đổi lại cách hỏi: “Ngươi biết ‘cha’ có ý nghĩa gì không?”

Nhìn bộ dạng ngốc này của hắn, ta hoài nghi hắn căn bản không biết ‘cha’ là có ý gì, có lẽ chỉ là nghe Mặc Diễm gọi ta như vậy, liền cảm thấy tên ta là như thế.

Ta chờ một lúc, hắn vẫn không trả lời ta, ta bắt đầu cảm thấy có phải hắn chỉ biết nói một chữ này hay không.

Tuy nói hiện tại ta ở trước mặt hắn chỉ là một người xa lạ đeo mặt nạ, nhưng cho dù không thể liên hệ tên họ, hắn cũng không thể gọi ta là cha a.

Ta thở dài một hơi, lòng ngũ vị tạp trần.

Làm một Dạ giao, ta từng vào Long cung, từng cưỡi Chân long, hiện tại còn làm Bắc Hải Vương gọi ta là ‘cha’, ta cũng thật sự là sống không còn gì nuối tiếc.

“Đừng gọi ta là cha, tên ta không phải như vậy.”

Hắn nghiêng đầu, động động người, vươn tới phía trước, dường như đột nhiên sinh ra hứng thú đối với mặt nạ của ta.

Mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi, Linh Trạch nâng tay gảy nhẹ tua rua dưới mặt nạ của ta, trong mắt hiện lên vài phần hiếu kỳ.

Hắn dán đến có chút gần, gần đến thậm chí ta có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên mặt hắn.

Ta giật giật ngón tay, muốn đẩy hắn ra, nhưng khi đối diện với tầm mắt hắn lại do dự, cuối cùng vẫn là đè xúc động xuống, lo lắng hắn là người bị thương, chỉ là nhích người ra sau.

Hắn không chơi được tua rua, có chút không vui, còn muốn duỗi móng vuốt nữa, ta dứt khoát đứng dậy rời xa khỏi giường, cũng rời xa hắn.

“Cha?” Giọng hắn gấp gáp, lông mày lại nhíu chặt.

Đã nói tên ta không phải ‘cha’…

Ta chỉ vào mình: “Ca ca.”

Dựa theo số tuổi, ta chỉ có thể xem là tiểu bối ở trước mặt hắn, nhưng hiện tại bộ dạng của hắn nhiều nhất chỉ có mười sáu mười bảy, nếu hắn gọi ta một tiếng ‘đại chất tử‘ ta cũng không muốn đáp, đổi lại là ‘ca ca’, dù sao cũng còn hơn xem ta là cha.

Ít nhất chờ đến sau khi hắn khôi phục thần trí, cũng sẽ không quá mức xấu hổ.

(大侄子 cháu trai lớn.)

Hắn nhìn tay ta một hồi, tầm mắt di chuyển, đối diện với đôi mắt ta, con ngươi xanh thẳm nhìn chăm chú ta trong chốc lát, lại không nói gì.

Đoán chừng dạy một hồi một chốc cũng chưa ổn...

Ta đang muốn mở miệng lặp lại, đôi mắt màu lam kia hơi cong lên, nhìn về phía ta nói bằng câu chữ vô cùng rõ ràng.

“Ca ca.”

Giọng nói ở giữa thời kỳ thiếu niên cùng thanh niên, mang theo chút khàn khàn, giống như quả lựu mùa hè còn chưa chín hẳn, vị chát chưa tan.

Trong nháy mắt, loại cảm giác bị tâm ma mê hoặc, đầu óc nóng lên, khí huyết dâng trào dường như lại tái hiện.

Ta chật vật lùi về sau, đụng ngã ghế gỗ dày, thiếu chút nữa bị nó vướng ngã.

Da thịt được mặt nạ che đậy một mảnh nóng bỏng, ta hốt hoảng không chọn đường, gần như là “đâm đầu” ra khỏi phòng.

Chạy một trận không đầu không đuôi, chống cột dừng lại, thở phì phò xốc mặt nạ lên.

Ta nhắm mắt lại, chậm rãi quỳ xuống đất.

Trong đầu không ngừng niệm đi niệm lại Thanh Tâm Chú, đợi đến khi nhiệt độ trên mặt biến mất, tim đập không còn kịch liệt, ta mới lau mồ hôi, lại đứng lên khỏi mặt đất.

Mắt nhìn mặt nạ trong tay, ta cười khổ ra tiếng.

Mười năm trôi qua, mấy nghìn ngày đêm, ngàn vạn lần Thanh Tâm Chú, ta trước sau vẫn không thể tránh khỏi ác mộng, hiện tại… ngay cả một tiếng “ca ca” bình thường, không hề kiều diễm cũng không thể nghe được nữa.

Ta đây là nổi cái gì si, làm cái gì ngốc, cần phải ăn mệt một lần nữa mới có thể nhớ kỹ hay sao?

(ngu ngốc, dại khờ, si mê, loạn trí.)

Lúc trước tìm được đường sống trong chỗ chết, lần sau nhưng có thể không còn vận may như vậy.

Tâm của vị đại mỹ nhân kinh thiên động địa này không ở ta, ta cũng không chịu nổi, ai cũng được, đừng trêu chọc ta nữa.

Ta bắt đầu bế quan, chuyên tâm chép phù, giữ vững tâm trí, gạt bỏ tạp niệm.

Mười ngày như vậy, viết xong hơn ngàn lá bùa, khi lại xuất quan, ta bất chợt có loại cảm giác đầu thai làm người, tân sinh rực rỡ.

Duỗi lưng hết cỡ dưới ánh trời chiều ngoài phòng, xoay xoay cái cổ nhức mỏi.

Hành lang truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, ta nhìn nơi phát ra tiếng, quả nhiên là Nguyên Bảo.

“Chủ nhân người rốt cuộc ra rồi.” Chóp mũi y đều là mồ hôi, cũng không biết vừa rồi đang làm gì.

“Sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy, mẹ ngươi lại làm ngươi giã bánh tổ?”

(年糕)

Nguyên Bảo lau lau mặt: “Không phải, ta chơi trốn tìm với tiểu thư và tên ngốc a.” Y thò đầu nhìn về phía sau lưng ta, “Chủ nhân người để ta đi vào trốn một chút đi.”

Nghe như là dò hỏi ta, nhưng không đợi ta mở miệng y liền đi vào rồi.

“Bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trốn tìm.” Ta cũng vào theo, cầm mặt nạ trên bàn đeo lên, “Phù đều viết xong rồi, buổi tối ngươi thay ta đi Bảo Linh Quan một chuyến, giao mấy thứ này cho Tiếu Phi Vũ, lại hỏi thăm khi nào Lữ Chi Lương trở về.”

Ta gõ gõ hộp gỗ trên bàn.

Nguyên Bảo chui xuống đáy bàn, nói khẽ: “Đã biết.”

Ta lắc đầu, lấy một bộ quần áo sạch liền đi về phía suối nước nóng sau núi.

Mỗi lần xuất quan, chuyện đầu tiên ta làm chính là ngâm nước nóng tắm gội, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Chỉ là ta không nghĩ tới, ngâm nước nóng trăm ngàn lần, thế nhưng lần này lại có biến.

Cởi quần áo, xõa tung tóc, lúc đến mặt nạ, ta cân nhắc một lúc, cuối cùng không gỡ xuống.

Đầu tiên là đưa mũi chân vào, chờ đến khi đã quen với độ nóng lại chậm rãi ngâm cả người vào trong nước.

Nước suối ấm áp không quá ngực, ta thở ra một hơi thoải mái, dựa vào vách hồ phía sau, đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên dưới hồ nổi lên một chuỗi bọt khí.

Những bọt khí kia không ngừng vọt lên mặt nước, phát ra tiếng vang nhỏ khi vỡ tan.

Ta kinh ngạc khó hiểu nhìn chằm chằm vào nơi trào ra đống bọt khí kia, âm thầm đề phòng.

Bỗng nhiên, mặt nước phá mở, một con rồng trắng ló đầu ra, đôi mắt giống như hạnh nhân nhìn thẳng về phía ta, trong miệng nửa mở là răng nanh dài ngắn khác nhau, tuy nói thiếu mất một sừng, nhưng thoạt nhìn vẫn còn vô cùng uy phong.

Nửa tháng không gặp, vết thương của hắn đã tốt hơn phân nửa, tinh thần cũng là tốt hơn trước nhiều.

Chỉ là… bộ dạng còn giống như chưa quá thông minh.

Hắn thấy ta, hai mắt sáng ngời, bơi về phía ta như rắn nước, mừng đến mức cái đầu lớn liền phải cọ qua.

Ta lập tức ngăn lại, đẩy hắn qua một bên.

“Đừng tới gần đây.” Ta nhíu mày hỏi, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Miệng hắn đều sắp bị ta đẩy đến biến hình, lời nói ra khỏi miệng cũng mơ hồ không rõ: “Trốn… trốn…”

Hắn có chút nóng nảy, trong lúc đó còn giống như là cắn trúng lưỡi, bất mãn dùng đuôi đập mặt nước, bắn đầy mặt ta.

“Chơi trốn tìm?” Ta vuốt đi nước trên mặt, “Ngươi trốn ở đây?”

Hắn dùng sức gật đầu.

Lúc đang nói chuyện, xa xa truyền tới tiếng bước chân.

“Đồ ngốc, ngươi ở chỗ nào?” Bên cạnh đó còn có tiếng hô hào đã đè thấp xuống của Mặc Diễm.

Vừa nghe được tiếng của Mặc Diễm, Linh Trạch xoay người lại trốn vào trong nước, trừ bỏ chút tiếng nước, lần này nhưng thật ra không có chút bọt khí nào.

Mặc Diễm đến gần, hôm nay nàng mặc một cái váy màu xanh biếc, cả người giống như cây trúc xanh trong rừng, non non mềm mềm.

“Cha? Người xuất quan rồi.” Mặc Diễm lộ vẻ vui mừng, vội chạy đến bên hồ.

Dưới hồ đuôi Bạch long quấn lấy cổ chân ta, theo Mặc Diễm tới gần mà siết chặt

“Đừng tới đây, con lại quên lời cha đã từng nói với con sao?” Ta kịp thời bảo nàng dừng, ghét bỏ mà bảo nàng lui ra sau, “Nam nữ khác biệt, con đã mười tuổi rồi, đừng lúc nào cũng xem mình vẫn là trẻ con.”

Mặc Diễm bĩu môi: “Vâng.

Con đang chơi trốn tìm với Nguyên Bảo còn có đồ ngốc, cha có nhìn thấy bọn họ không?”

Thấy được, thấy luôn cả hai.

“Không.”

Mặc Diễm đan hai tay sau gáy, dạo hai vòng bên cạnh hồ: “Kỳ quái, hơi thở của đồ ngốc chắc chắn hướng tới nơi này a.”

Chóp đuôi quấn lấy cổ chân ta càng thêm cứng ngắc, ta không cần nhìn đều có thể cảm giác được khẩn trương của Linh Trạch.

“Đừng gọi người ta là đồ ngốc, hắn có tên.”

Tốt xấu gì cũng là cha nàng, ta thật sự sợ tiểu nha đầu không biết lớn nhỏ như vậy sẽ bị Thiên Đạo trách phạt.

Mặc Diễm kinh ngạc nói: “Con cũng gọi nửa tháng rồi, sao giờ cha mới nói? Con hỏi hắn chính hắn cũng không biết, bọn con đều gọi hắn là đồ ngốc.”

Ta nói: “Hắn tên là Linh Trạch, xuất thân Bắc Hải, về sau con không được thất lễ với hắn.”

Mặc Diễm càng thêm khó hiểu: “Cha không phải lúc trước cha nói lai lịch của hắn không rõ, sao lúc này còn biết cả xuất thân của hắn…”

Ta khựng lại: “Con nít con nôi đừng quản nhiều, dĩ nhiên cha có cách để biết.”

Mặc Diễm xì một tiếng: “Mặc kệ liền mặc kệ.”

Nàng không tìm thấy người ở chỗ này, không ở lâu lắm liền đi rồi.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của nàng, bốn phía an tĩnh như cũ, ta vỗ nhẹ mặt nước, đồng thời giật giật chân.

“Bỏ ra, xuất hiện đi.”

Cảm giác trói buột ở chân biến mất, “ào” một tiếng, mặt nước trước mặt ta lại tách ra, trồi lên lại không phải là đầu rồng cực lớn, mà là một thiếu niên tướng mạo xuất trần.

“Tên…” Hắn chậm rãi dựa tới, nhưng lần này đã có kinh nghiệm, không dám dựa quá gần, duy trì khoảng cách một cánh tay.

Ta ngẩn người: “…” Ngươi là hỏi tên của ngươi sao?”

Hắn gật đầu.

“Linh Trạch.” Ta nhìn chằm chằm ráng chiều tỏa ra ánh vàng ấm áp, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, nói: “Đến từ trời cao, nuôi dưỡng nguồn gốc của vạn vật.”

Sau khi vết thương trên người Linh Trạch đã hoàn toàn rơi vảy, Tiếu Phi Vũ lại đến xem hắn một lần.

Bạch long nằm thẳng trên giường, vết thương đã khỏi hẳn không có vảy che đậy, lộ ra da thịt màu hồng, mặc dù không có mỹ quan lắm, nhưng so với thê thảm của lúc trước thì đã tốt hơn rất nhiều.

Máu bầm trên trán gần như không nhìn thấy được, vết gãy của sừng rồng lại vẫn rõ ràng, Tiếu Phi Vũ nói y không trị được cái này, chỉ có thể chậm rãi dưỡng.

Lúc xem bệnh, ta đứng ở cuối giường, nhường lại vị trí đầu giường cho thiếu niên.

Chợt thấy bắp đùi bị thứ gì đó nhẹ nhàng đảo qua, cúi đầu nhìn xem, là đuôi rồng của Linh Trạch đang vỗ lên đùi ta từng cái một.

Ta dịch một bước, cố gắng dời lực chú ý vào đến lời dặn dò của Tiếu Phi Vũ.

“Hiện giờ tâm trí của hắn bị thương, việc làm và lời nói giống như trẻ nhỏ, có thể là bởi vì đụng phải đầu.

Chờ sư phụ trở về bảo ông ấy nhìn xem, đạo hạnh của ta còn cạn, nhìn không ra cái gì.” Thiếu niên thu hồi châm bạc cắm trên người trên đầu Linh Trạch, bỏ vào trong bao vải.

Lúc rút đến châm trên đầu, động tác của thiếu niên ngừng lại, có chút cảm khái: “Màu mắt của hắn thật đẹp.”

Ta nhìn theo tầm mắt của y, Linh Trạch nằm thả lỏng trên gối, đôi mắt dịu ngoan vô hại nửa mở, lộ ra hai viên màu lam tinh khiết sâu thẳm, giống như bảo thạch xinh đẹp chỉ có ánh mặt trời chiếu đến biển sâu mới có thể hiện ra.

Một Hải tộc như ta đều cảm thấy thần kỳ, đừng nói đến một phàm nhân như Tiếu Phi Vũ.

Thiếu niên hơi xuất thần, vươn ngón tay qua, dường như muốn chạm vào đôi mắt của Bạch long.

Chân mày ta dựng đứng, bị sắc đẹp mê hoặc cũng là chuyện thường tình của người, nhưng này không phải y nên chạm vào.

Tiến lên hai bước, có một nửa là ép buộc mà đẩy vai y muốn y đứng dậy: “Được rồi, ta tiễn ngươi ra ngoài.”

Tiếu Phi Vũ giật mình chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, ta dứt khoát đeo hòm thuốc lên vai y, giữ lấy y liền đi ra ngoài cửa.

Chờ đến khi tiễn tiểu đạo sĩ về, ta quay lại vừa nhìn, hẳn là ngại trời nắng nóng, cửa phòng mở rộng.

Bạch long đã dời trận địa từ trên giường đến hành lang.

Một đầu rồng thật dài hướng về phía sân nhỏ, thân thể vắt ngang hành lang, đuôi rồng vắc ở ngưỡng cửa, duỗi vào trong phòng.

Bộ dạng hai mắt khép hờ, thật sự là vô cùng thích ý.

Ta nhìn chằm chằm hắn thật lâu, thấy hắn không có phản ứng, dứt khoát mặc kệ hắn, bước qua hắn tính toán về phòng chép phù.

Không nghĩ rằng vừa mới đặt chân xuống, đuôi rồng duỗi tới, vòng quanh bắp chân ta liền kéo ta xuống đất.

Ta mất cân bằng, chân tay luống cuống mà ngã ở hành lang, thiếu chút nữa bị đụng đầu.

Muốn đứng lên, phía sau nặng trịch, bên má rơi xuống một lọn tóc dài đen nhánh, đồng thời giọng nói khàn khàn vang lên bên tai: “Ca ca, chơi…”

Cả người Linh Trạch dán vào lưng ta, chớp mắt đã là bộ dạng thiếu niên.

Ta phiền muốn chết, đuổi hắn: “Chơi gì mà chơi, ngươi muốn đè chết ta sao? Còn không mau tránh ra?”

Hắn không động, lại đè xuống thêm một chút, miệng đều sắp dán vào mặt ta.

“Cùng nhau… chơi.”

Nói tới cũng kỳ quái, ta nhìn thấy hắn đều là có thể trốn liền trốn, đừng nói dùng vẻ mặt ôn hòa đối với hắn, chính là bình thường nói chuyện đều thiếu, hắn vẫn luôn thích dính lấy ta, đuổi cũng không đi.

Không khỏi làm ta nhớ tới thời điểm Mặc Diễm vừa mới nở, nàng cũng luôn thích quấn lấy ta, thậm chí đi nhà xí đều phải chờ ở bên ngoài.

Chẳng lẽ bởi vì người đầu tiên hắn nhìn thấy khi vừa mở mắt lúc đang bị thương chính là ta, liền giống như chim non thú nhỏ, sinh ra lưu luyến đối với ta?

Không phải a, chưa từng nghe thấy còn có thể như vậy.

“Không muốn chơi, ngươi xuống cho ta!”

Ta lại biểu đạt nguyện vọng bản thân không muốn chơi đùa với hắn, thử thẳng người lên, nhưng sau lưng lại giống như cõng một ngọn núi lớn, nặng trình trịch, mới vừa lên được một nửa, ta lại còng trở về.

“Vì sao?” Hắn đã quen với khi dùng hình rồng, chóp mũi cọ cọ vành tai ta.

Hơi thở nóng rực phả vào trong tai ta, ta không tự chủ được mà run rẩy.

Giống như xấu hổ, lại giống như buồn bực, đầu óc trống rỗng trong một chớp mắt, tất cả xương cốt tứ chi của ta đột nhiên sinh ra sức mạnh trước nay chưa từng có.

Quay đầu lại ấn tay ở trên mặt người phía sau, ta xốc hắn qua một bên, luống cuống tay chân đứng thẳng dậy.

Quần áo bởi vì mới ngã mà có vẻ lộn xộn, hô hấp có chút dồn dập: “Đã nói không chơi với ngươi, không vì cái gì, ngươi có phiền người hay không a?”

Linh Trạch nằm dưới đất ngửa đầu nhìn ta, trên mặt hiện ra vẻ bi thương.

Cuối cùng, đối mặt với lửa giận của ta, hắn lựa chọn gục đầu, thức thời không tiếp tục khiêu chiến cực hạn của ta.

Ta nhìn hắn một lúc, vung tay áo rời đi, trở lại trong phòng vẫn cảm thấy ngực nặng trĩu, người nóng miệng khô.

Dứt khoát kéo cổ áo ra ngồi xuống bên bàn trà, rót cho mình một ly trà lạnh lớn.

Chép phù cả một buổi chiều, đợi đến khi chạng vạng, Mặc Diễm cùng Nguyên Bảo từ bên ngoài về, mang theo hai sọt cá lớn bắt ở trong suối.

Mặc Diễm đưa giỏ trúc cho Xuân thẩm, nhìn quanh một hồi, hỏi Lưu thúc: “Đồ ngốc đâu?”

Lưu thúc nói: “Người hỏi mới để ý, hình như cả ngày hôm nay đều không thấy hắn a.”

Lưu nãi nãi chắp tay sau lưng, híp mắt nói: “Lúc chiều tiểu đạo sĩ còn tới xem bệnh cho hắn ngươi quên rồi sao? Tiểu đạo sĩ đi rồi liền không thấy hắn nữa.”

“À đúng đúng đúng, chắc lúc này nghỉ ngơi ở đâu đó rồi, hai người ra ngoài chơi cũng không dẫn hắn theo.”

ĐI ra ngoài nếu đụng phải đám người Bắc Hải còn dễ nói, nếu gặp phải đám người Hắc giao, mười cái mạng nhỏ của ngươi cũng không đền đủ a.

Ta gập ngón tay gõ trán nàng: “Đã nói không được gọi hắn là đồ ngốc, gọi tên.”

Tiểu nha đầu bị đau che lại trán, thè lưỡi.

Nàng bắt đầu dẫn theo Nguyên Bảo tìm Linh Trạch ở tất cả các phòng, trong phòng không có, trong hồ không có, nóc nhà cũng không có… tìm một vòng, thế nhưng chỗ nào cũng không có bóng dáng của tiểu Bạch long.

Lúc này Mặc Diễm mới sốt ruột, chạy vội tới tìm ta, nói không thấy Linh Trạch.

Tay đang mài mực hơi tạm dừng, lại tiếp tục: “Nói không chừng là tự mình đi rồi.,.”

Mặc Diễm căn bản không tin, giọng cao lên: “Hắn ngốc như vậy có thể đi chỗ nào a! Cha không phải người nói dưới chân núi có rất nhiều kẻ lừa đảo bán trẻ con sao? Hắn sẽ bị bắt đi bán!”

“…”

Theo như lời của Mặc Diễm, trong đầu hiện lên cảnh tượng đáng sợ.

Ta hắng giọng một cái, đè xuống hoảng loạn đang muốn trồi ra: “Đã tìm hết trong nhà chưa?”

“Tìm rồi, ngay cả gầm giường cũng tìm!”

Nàng là thật sự nóng nảy, lại không tìm thấy ta đoán chừng nàng phải khóc rồi.

Mím môi, ta đứng dậy:”Đi, ta và các ngươi cùng đi tìm.”

Phòng bếp, phòng chất củi, sân của nhà cóc tinh, ngay cả trong bụi cỏ đều sờ soạng một vòng, vẫn luôn không thấy bóng dáng.

Chẳng lẽ đi thật rồi?

Theo lý mà nói hắn đi là chuyện tốt, ít nhất ta có thể không cần tiếp tục lo lắng mình sẽ bị bại lộ hành tung.

Nhưng nếu thật sự như lời Mặc Diễm nói, hắn ngây ngốc xuống núi, bị người có dụng tâm lừa gạt bắt nhốt, nhổ vảy lấy máu, nhận hết ngược đãi… đó cũng không phải là điều ta muốn thấy.

Trời chiều lặn thật mau, sắc trời chậm rãi tối xuống.

Mắt thấy là tìm không thấy, ta dùng tay áo lau mồ hôi trên cổ, nghĩ tới có nên vào trong núi tìm một chút.

Khóe mắt liếc đến một rãnh ở giữa mặt đất và hành lang gấp khúc, bỗng nhiên lòng chợt động, bắt đầu kiểm tra ở hành lang.

(回廊 hành lang hình chữ Hồi 回 trong khu nhà, dinh thự.)

Rãnh cũng không lớn, cũng không sâu, ngay cả một đứa bé cũng không giấu được, nhiều nhất chỉ chứa được một con mèo nhỏ.

Ta cũng chỉ mang theo tâm tư nhìn thử một chút, không ôm hy vọng quá lớn, kết quả ở góc hành lang của một sân nhỏ bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, thật đúng là khiến ta tìm được hắn.

Hắn không biến thành đứa nhỏ, cũng không biến thành mèo con, chỉ nhét thân rồng thon dài của mình vào không gian nhỏ hẹp của hành lang, nằm ở nơi đó, uể oải ỉu xìu.

Cảm thấy được ta tới, hắn đưa mắt liếc qua một cái, sau đó lại trở về bộ dạng bất động ban đầu.

Tuy rằng người thu nhỏ, nhưng tính tình của hắn lại không thay đổi là mấy.

Còn không phải là hung dữ với hắn một hồi, vậy mà hắn liền tức giận trốn đến nơi này.

“Không nghe thấy bọn Diễm Diễm đang tìm ngươi sao” Ta ngồi xổm xuống, vươn một bàn tay về phía hắn, “Lên đi, ở dưới thật bẩn.”

Hắn không dao động, thậm chí còn lười nhìn ta.

Ta duỗi tay một chốc, thấy hắn như thế, chợt cảm thấy tự chuốc nhục nhã, nghĩ để cho Mặc Diễm đến thử xem, thu tay ngồi dậy muốn đi.

Chưa đi được hai bước, sau lưng truyền tới tiếng hô vội vã.

“Ca… ca ca…”

Ta nhìn lại, thiếu niên sốt ruột hoảng hốt mà bò ra khỏi hành lang, chợt không cẩn thận dẫm phải vạt áo, nghiêng ngả lảo đảo liền nhào lại đây.

Một nhào này thật sự dùng sức, ta bị đụng đến lui vài bước, thật vất vả ổn định thân mình, liền cảm thấy xương sườn đều bị đè tới sinh đau.

Tuy Linh Trạch mang thân thể thiếu niên, nhưng khung xương của hắn đã thon dài cao ngất từ nhỏ, cao hơn ta nửa cái đầu, lúc này vô cùng dễ dàng liền có thể ôm ta đầy cõi lòng.

Ta thiếu chút nữa không thở được, khó khăn chống đẩy cao bôi da chó trên người.

“Ngươi…buông tay!” Không biết là bởi vì giãy giụa kịch liệt hay là vì cái gì khác, trong thời gian ngắn ngủi trên người liền ra một tầng mồ hôi mỏng, cả người nóng đến giống như sắp bốc cháy.

“Ca ca…” Hắn mang theo chút nôn nóng, nghẹn nghèo giống như đứa nhỏ, lời nói ra cũng là ngây ngô, hàm hàm hồ hồ, lại gọi đến tim ta nhói một cái, giống như bị kim đâm, “Đừng… đừng chán ghét ta.”

Ta thoáng cái sững sờ, không có lý do mà nhớ đến rất nhiều, mười năm trước, trong mười năm, hiện tại…

Độ nóng khiến người khó có thể chịu được kia chậm rãi rút đi, được thổi bởi gió của đêm hè, không để lại chút dấu vết nào.

Hắn bảo ta đừng chán ghét hắn.

Quả nhiên là đồ ngốc, hắn có lập trường gì tư cách gì bảo ta không cần chán ghét hắn?

Chuyện hắn làm với ta, đủ để ta phanh thây xé xác, căm thù hắn đến tận xương tủy.

Như thế nào, hiện tại hắn bị thương, re vẻ ngốc, mất hai giọt nước mắt gọi một tiếng ca ca liền muốn ta không so đo hiềm khích lúc trước xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra?

Làm mộng đẹp gì vậy!

Ta thô bạo nắm tóc hắn, hắn hô đau một tiếng, cánh tay ôm chặt lấy ta không tự chủ được mà buông lỏng.

Ta giơ ngón tay, “Một, trở về cùng ta; hai, cút.

Ngươi chọn cái nào?”

Hắn nhìn ta một cách mờ mịt, trong mắt còn ánh nước chưa tan, trong lúc do dự đột nhiên nấc một cái, làm cho mình hoảng sợ.

Ta quay mặt đi, không nhìn bộ dạng của hắn, không đợi được câu trả lời của hắn, cũng dứt khoát không đợi nữa, nâng bước liền đi.

Đi một hồi thả chậm bước chân nghiêng tai lắng nghe, sau lưng truyền tới tiếng sột sột soạt soạt không xa không gần, quay đầu nhìn, Linh Trạch ủ rũ ỉu xìu theo sau ta.

Thấy ta nhìn hắn, hắn giống như đứa nhỏ rốt cuộc giành được sự chú ý, mặt đầy ủy khuất, mau mấy bước liền phải xông lên.

Ta lập tức kêu ngừng: “Đừng tới đây, không cho phép ngươi tới gần ta trong vòng năm thước.”

Hắn ngừng lại bước chân, nghe rõ, khuôn mặt cô đơn lại gục xuống.

Sau khi trở về, ta mượn Mặc Diễm lục lạc bạch ngọc trên cổ tay nàng, sửa lại chú ấn phía trên, thiết lập thành tiếng chuông sẽ vang lên khi cách ta trong vòng năm thước hoặc là cách ta xa mười trượng, sau đó mới đeo vào cho Linh Trạch.

Sau khi tiếng chuông vang lên, lúc Mặc Diễm đeo đương nhiên sẽ không bị sao, nhưng Linh Trạch thì khác, sẽ phóng ra một tia điện nhỏ.

Không bị thương thân, nhưng rất đau.

Hiện tại hắn choáng váng, dùng lời bình thường là không khuyên được, cũng chỉ có thể dùng biện pháp như vậy để khiến cho hắn nhớ thật lâu..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio