Bạch Uyển Đình không tin được vào mắt mình, Triết Vỹ chẳng phải người thân cận nhất của Hàn Vũ Hi sao, những nguyên tắc đáng sợ kia cô không biết là gì nhưng tỷ lệ đạn ba viên trên năm luồng như vậy là quá nguy hiểm, đừng nói đến cô, dù người có nhân phẩm cao cũng chưa chắc dám thử.
Ngón tay của Triết Vỹ sắp bóp cò, Bạch Uyển Đình hốt hoảng chạy đến, nhanh chóng đoạt lấy khẩu súng trong tay anh rồi quăng xuống đất tạo nên tiếng “cách” vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
Mặc dù Bạch Uyển Đình biết rõ những chuyện này xảy ra là do chính cô, nhưng thái độ điềm tĩnh đó của Hàn Vũ Hi trước mặt nhìn Triết Vỹ tự tìm đường tàn phế thực sự cô không nhịn được nữa.
Cô đưa ánh mắt như chứa một ngọn lửa âm thầm cháy nhìn Hàn Vũ Hi rồi cất giọng: “Anh có phải là con người không? Triết Vỹ vì anh bao lâu qua đến cái mạng cũng không cần, để bây giờ anh ở đây bắt anh ta chơi cái trò may rủi này sao?”
Những lời Bạch Uyển Đình thốt ra còn văng vẳng ở đó, dường như nó khiến ánh mắt Hàn Vũ Hi có chút nhíu lại rồi nhanh chóng trở về vẻ lạnh nhạt khi nãy, đôi môi khẽ cất tiếng trầm trầm: “Đáng ra người cầm khẩu súng đó là cô mới phải.”
Những lời chết chóc Hàn Vũ Hi vừa nói khiến Bạch Uyển Đình bất giác lạnh người, Triết Vỹ kéo nhẹ tay của Bạch Uyển Đình, rồi nói: “Đây là nguyên tắc của tổ chức, tôi phạm lỗi nên tôi phải chịu, Bạch tiểu thư xin mời cô ra ngoài.”
Dường như Hàn Vũ Hi không có ý kiến gì về câu nói của Triết Vỹ, anh đưa tay lấy ly rượu vang đỏ trên bàn, rồi thoải mái tựa lưng vào ghế, tay xoay tròn làm thứ chất lỏng óng ánh bên trong tạo thành một vòng xoáy ma mị.
Khuôn mặt điềm tĩnh ngước nhìn Bạch Uyển Đình không nói gì.
Nhìn thái độ của Hàn Vũ Hi, Bạch Uyển Đình cố kìm nước mắt, cô cất giọng: “Đây là lỗi của tôi, có sai cũng mình tôi chịu phạt.” Vừa dứt lời, cô bước đến khẩu súng, nhanh chóng nhặt lên, giọt nước mắt cuối cùng cũng không chịu được nữa mà rơi xuống.
Cô đưa tay xoay ổ đạn, nhưng ổ đạn khẩu súng lúc này cứng ngắt, mặt Bạch Uyển Đình bắt đầu đờ ra loay hoay với khẩu súng trên tay, quả thật không giống một chút khí phách lúc nảy của Triết Vỹ chút nào.
Khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu nhăn nhó, cô có dùng hết lực cũng không tài nào xoay nó được, cô không dám quay đầu nhìn khuôn mặt đắc ý đó của Hàn Vũ Hi chút nào hết, chỉ hận ngay lúc này không thể bốc hơi khỏi đây.
Nhìn thấy Bạch Uyển Đình vụn về trước mặt, đôi môi Hàn Vũ Hi khẽ cong lên hiện lên ý cười rồi cất giọng: “Thật sự muốn trả thù như vậy sao?”
Nghe câu nói này cô lập tức đáp lời mà không cần chút suy nghĩ: “Đúng vậy!” Ánh mắt Bạch Uyển Đình bắt đầu trở nên kiên định rồi nói tiếp: “Chỉ là ba tôi làm việc cho anh một thời gian, anh không giúp ông trả thù cũng phải, còn tôi là con gái duy nhất của ông ấy, ông ấy không trông chờ vào tôi thì còn ai nữa đây?”
Dường như tán thành, Hàn Vũ Hi gật gù đồng ý: “Dựa vào đứa con gái duy nhất của Bạch Thiên? Bạch Uyển Đình? Cô?” Nói đến đây ý cười trên môi anh ngày càng đậm hơn.
“Anh xem thường tôi quá rồi đó!” Bạch Uyển Đình tức giận.
Hàn Vũ Hi đưa ly rượu lên môi hớp một ngụm, rồi cất giọng bình thản: “Vậy cô cho tôi một lý do để đánh giá cao cô đi! Hung thủ trước mắt cô còn không cầm nổi con dao, Triết Vỹ không đến giờ này có lẽ cô đang ngồi trên đám mây ngoài kia rồi.”
Những giọt nước mắt của Bạch Uyển Đình lần nữa rơi xuống: “Ít nhất tôi cũng đã có cam đảm đến đó cầm dao lên, ba của tôi không còn, tôi không làm gì mới là kẻ tồi tệ.”
Ý cười trên môi Hàn Vũ Hi hoàn toàn biến mất, trả lại cho khuôn mặt một vẻ nghiêm nghị thường ngày, đôi mày khẽ chau lại suy nghĩ gì đó rồi nhanh chóng cất lời: “Được! Cô muốn trả thù, tôi giúp cô!” Anh cúi người đặt ly rượu trên tay xuống bàn, rồi nói tiếp: “Nhưng cô phải giúp tôi một việc ngay bây giờ.”
Bạch Uyển Đình liền đáp lời: “Chuyện gì?”
Đôi mắt của Hàn Vũ Hi chuyển lên khẩu súng trên tay cô rồi chuyển qua Triết Vỹ, cất giọng lạnh lẽo: “Bắn hắn ta!”
Nét mặt Bạch Uyển Đình lập tức cứng lại: “Anh… anh nói gì?”
Hàn Vũ Hi bình thản: “Trong tổ chức của tôi, không có dấu chân của kẻ nhát gan.”
Đôi mắt Bạch Uyển Đình bắt đầu đặt lên khẩu súng trên tay, đôi tay nhỏ nhắn có chút run lên, rồi ánh mắt cô chuyển lên Triết Vỹ đang đứng, bắt được ánh mắt cô, anh khẽ gật đầu như muốn thôi thúc cô nổ súng.
Trong đầu cô bắt đầu hiện lên hình ảnh của ba mình, đêm hôm đó từng nhát dao ông phải chịu cô đều tận mắt chứng kiến tất cả, hung thủ nhất định cô phải tìm được.
Bạch Uyển Đình nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu như để lấy thêm dũng cảm, ngay sau đó mở mắt ra, ánh mắt như ngập tràn sự quyết tâm, cô nhìn Triết Vỹ rồi khẽ gật đầu như một lời xin lỗi.
Thấy vậy, Triết Vỹ cầm lấy khẩu súng trong tay cô, mở khóa an toàn, một lần nữa xoay ổ lại tạo nên âm thanh “rắc…rắc” rồi đưa lại cho Bạch Uỉyển Đình.
Cầm khẩu súng trên tay, Bạch Uyển Đình từ từ chĩa vào cánh tay trái của Triết Vỹ, thở dài một hơi, cắn chặt môi đưa ngón tay trỏ vào chuẩn bị bóp cò.
Giây phút cô bóp cò đã nhanh chóng chuyển nòng súng xuống đất, một tiếng “tạch” vang lên, Bạch Uyển Đình thở dài, là ô không có đạn..