Sau cái gật đầu của Bạch Uyển Đình, Hàn Vũ Hi dường như nhẹ nhàng lại, anh khẽ đưa môi mút nhẹ chiếc lưỡi nhỏ nhắn của Bạch Uyển Đình, khiến cơ thể nhỏ nhắn bắt đầu khẽ run lên.
Một cảm giác khó chịu bắt đầu xuất hiện trong cơ thể của Bạch Uyển Đình.
Bàn tay rắn rỏi của Hàn Vũ Hi bắt đầu đặt lên xoa nắn bầu ngực căng tròn của Bạch Uyển Đình, động tác khiến cho cơ thể cô bắt đầu uốn éo, mắt nhắm nghiền, cổ họng không kìm được vang lên tiếng: "Ưm… Vũ Hi…"
Tiếng nói yếu ớt của Bạch Uyển Đình dường như khiến Hàn Vũ Hi càng mất kiểm soát, anh trực tiếp cởi chiếc áo thun trên người Bạch Uyển Đình ra, không thương tiếc mà quăng xuống đất.
Bầu ngực trắng nõn, đầy đặn lấp ló sau chiếc áo ngực ren màu đen tuyền hiện ra trước mắt Hàn Vũ Hi, đôi mắt của anh trở nên mờ đi.
Anh nhanh chóng đưa tay kéo chiếc áo ngực xuống, hai nhũ hoa hiện ra trước mặt anh không một tấm vải che.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi Bạch Uyển Đình, bàn tay xoa nắn bầu ngực căng tròn, rồi dần dần đôi môi anh hôn dọc theo cổ của cô, chiếc lưỡi ướt át làm đầu óc Bạch Uyển Đình trở nên tê dại.
Hàn Vũ Hi nhẹ nhàng ngậm lấy nhũ hoa, chiếc lưỡi tinh nghịch khẽ trêu đùa làm Bạch Uyển Đình cảm thấy cơ thể vô cùng khó chịu, cảm giác trống rỗng bắt đầu xuất hiện.
Trong vô thức, Bạch Uyển Đình không ngừng khẽ rên từng đợt khó chịu: "Ưm… Ưm…" Không biết từ khi nào, cô đã đưa hai tay ôm chặt lấy cổ của Hàn Vũ Hi, bàn tay khẽ luồng xuống trước ngực anh, mằn mò cởi từng chiếc cúc một, thành công cởi chiếc áo mơ mi trên người anh ra.
Đôi môi Hàn Vũ Hi khẽ cong lên, anh đưa mắt nhìn Bạch Uyển Đình nằm trên sô pha không ngừng uốn éo cơ thể, không chần chờ, Hàn Vũ Hi đưa tay dễ dàng cở chiếc quần bó sát trên người Bạch Uyển Đình ra.
Nụ hôn bắt đầu đi chuyển xuống bụng của cô, Hàn Vũ Hi hôn đến đâu, dòng điện trong người Bạch Uyển Đình lập tức chạy đến đó.
Anh nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, chiếc lưỡi thăm dò nơi bí hiểm, một cảm giác vừa ấm nóng, vừa ướt át chạy xuyên qua dây thần kinh của Bạch Uyển Đình, cô khó chịu uốn éo hông một cách gợi tình, miệng không kìm được: "Ưm… Vũ Hi à… ưm…" Giọng nói của Bạch Uyển Đình làm Hàn Vũ Hi càng điên cuồng hơn, chiếc lưỡi chui vào sâu trong nơi bí hiểm, liên tục ra vào khiến Bạch Uyển Đình không chịu nổi nữa, miệng lập tức cất giọng cầu xin: "Vũ Hi… đừng như vậy nữa… ưm… em muốn anh…"
Đôi mắt của Hàn Vũ Hi lúc này trở nên đục ngầu, anh nhẹ nhàng đưa tay cởi chiếc quần tây của mình ra, cự long đã cứng cáp từ bao giờ nhanh chóng được giải thoát.
Anh cúi xuống ôm lấy đầu của Bạch Uyển Đình, khẽ nói vào tai cô: "Mở mắt ra xem anh là ai."
Vừa dứt câu, Hàn Vũ Hi không chút do dự mạnh mẽ tiến vào, một cảm giác khít chặt làm anh cũng không kìm được mà thốt lên trong cổ họng: "A…".
Hãy tìm đọc trang chính ở == TRU Мtruyen.V Л ==
Thân thể Bạch Uyển Đình được lấp đầy, cơ thể căng cứng khiến hô hấp của cô có chút khó khăn.
Một khoái cảm quen thuộc dù cô chỉ trải qua một lần với anh, nhưng nó mang đến cảm giác nghiện ngập, mùi hương thoang thoảng của Hàn Vũ Hi khiến cô dần dần mở mắt, thân hình to lớn trước mặt không chút vải che làm cô có chút ngượng ngùng.
Động tác Hàn Vũ Hi nhang hơn, hông anh không ngừng nhấp, cự long ra vào liên tục khiến Bạch Uyển Đình đạt đến khoái cảm, miệng cô bất giác: "A…"
Vừa nhấp, tôi tay Hàn Vũ Hi không ngừng xoa nắn bầu ngực, môi anh ghé vài tai cô: "Anh là ai?"
Bạch Uyển Đình nhắm nghiền mắt, vô thức đáp: "Hàn Vũ Hi… em…"
Giọng nói trầm trầm cất lên mang một âm điệu chết người: "Em thế nào?"
Bạch Uyển Đình cất giọng yếu ớt, ngắt quãng theo từng cú nhấp mạnh mẽ của Hàn Vũ Hi: "Ưm… em… sướng…"
Ý cười trên môi Hàn Vũ Hi ngày càng đậm hơn, anh bắt đầu giảm tốc độ và ngừng lại.
Anh nhanh chóng leo xuống sô pha rồi đỡ Bạch Uyển Đình ngồi dậy, cô cũng ngoan ngoãn làm theo.
Anh đặt hai tay của cô chống lên chiếc ghế sô pha, hai chân đứng xuống đất, chiếc hông hơi đánh ra sau.
Hàn Vũ Hi nhanh chóng tấn công từ phía sau, anh nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, đưa một chân của cô gác lên sô pha.
Đôi mắt đục ngầu của Hàn Vũ Hi bắt đầu nhìn ngắm làn da trắng mịn, không đợi được nữa, anh nhanh chóng đưa cự long vào nơi ướt át kia từ phía sau đến khi mất hút.
Với tư thế này, Bạch Uyển Đình cảm thấy thứ cứng cáp kia dường như tiến vào sâu hơn.
Cảm giác tê dại bao trùm lấy cô.
Hàn Vũ Hi bắt đầu di chuyển, anh ra vào từng cú mạnh mẽ vào sâu bên trong nơi bí hiểm đã sớm ướt át, bàn tay không ngừng xoa nắng đôi mông trắng nõn đến đỏ hồng.
Bạch Uyển Đình không chịu nổi tư thế này, miệng liên tục van xin: "A… Vũ Hi à… đừng mà… a…"
Không biết đã qua bao lâu, khi mặt trời đã dần lặn đi sau chân trời phía tây thì hai con người kia mới chịu dừng lại, ánh nắng vàng hoe bên ngoài của trời chiều chiếu lên người con gái có làn da trắng mướt nằm trên sô pha nhắm nghiền mắt mệt mỏi.
Hàn Vũ Hi khẽ ngồi bên cạnh đắp cho cô một chiếc chăn ấm áp, phủ lên làn da trần trụi, những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên khuôn mặt anh sau một trận kích tình.
Đôi môi mỏng của Hàn Vũ Hi khẽ mỉm cười hạnh phúc, anh ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Uyển Đình đang ngủ say, khẽ cất giọng: "Đình Đình của anh, nhất định anh phải biến em thành bà Hàn.".