Trong căn phòng thoang thoảng đâu đó mùi mặn chát của vị biển cả, Bạch Uyển Đình khẽ bước chân đi đến cửa sổ, từ từ mở nó ra, ánh sáng từ bên ngoài không chút chần chừ mà ập vào căn phòng mang lại một cảm giác ấm áp.
Từ góc độ này nhìn ra cửa sổ, có thể dễ dàng thấy được cả biển cả mênh mông xanh mướt, từng đàn hải âu tung cánh bay lượn lờ khiến khung cảnh lúc này giống như một bức tranh thiên nhiên đi thẳng vào lòng người.
Bạch Uyển Đình khẽ quay đầu, Vương Lục đang ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế gỗ, mắt vẫn không thể rời khỏi khung cảnh xinh đẹp trước mắt, đôi môi xinh đẹp của cô khẽ mỉm cười cất giọng: “Ông Vương sống nước ngoài cũng khá lâu rồi nhỉ? Vị biển quê nhà thế này chắc lâu rồi ông không được ngắm đúng không?”
Câu nói của Bạch Uyển Đình lúc này mới làm cho Vương Lục quay trở về hiện thực, ông khẽ đưa tay chỉnh lại mắt kính, ông đáp: “Muốn gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo.”
Tính thẳng thắng của Vương Lục rất hợp với Bạch Uyển Đình, cô mỉm cười rồi đi đến lấy một chiếc ghế ngồi cạnh Vương Lục, quay mặt về phía khung cửa sổ khẽ cất giọng: “Không biết ông đây có nghe qua người nào tên là Khương Lỗi không?”
Khuôn mặt của Vương Lục lập tức hiện lên nét căng thẳng, không suy nghĩ thêm, ông vội vàng đáp lời của Bạch Uyển Đình: “Tôi không biết người nào tên là Khương Lỗi cả.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Uyển Đình khẽ chau mày, cô nhìn sang Vương Lục đang bối rối cất giọng: “Ông Vương đây không thành thật rồi.
Trước khi cho ông suy nghĩ lại, tôi muốn nói là chúng tôi đã tìm được ông về đây, thì tôi phải biết hết những gì cần biết về ông rồi.
Đúng không nào?”
Những giọt mồ hôi dần dần xuất hiện ở trên trán của Vương Lục, nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của Bạch Uyển Đình thầm vui trong lòng, vì cô hiểu rõ người dễ bị cảm xúc ảnh hưởng như Vương Lục sẽ dễ đối phó hơn, nghĩ lại, nếu hắn có gan lớn như bạn thân Khương Lỗi của hắn thì hắn đã không phải cất công trốn chui trốn nhủi ở nước ngoài rồi.
Lúc này, Vương Lục mới đảo mắt sang Bạch Uyển Đình bên cạnh, miệng khẽ lắp bắp hỏi: “Rốt cuộc, cô là ai?”
Ánh mắt của Bạch Uyển Đình bắt đầu trở nên sắc lạnh, cô khẽ nhếch môi: “Tôi là Bạch Uyển Đình, con gái duy nhất của Bạch Thiên.”
Nghe đến cái tên Bạch Thiên, khuôn mặt của Vương Lục chợt trở nên hốt hoảng, bàn tay gầy hơi nhăn nheo do tuổi tác khẽ run rẩy không giữ được vẻ bình tĩnh lúc đầu nữa.
Ông nhìn khuôn mặt của Bạch Uyển Đình như muốn xác nhận lại, rồi sau đó gật gù: “Cô là con gái của Bạch Thiên… giống… giống thật.”
“Ông biết ba tôi đúng không?” Bạch Uyển Đình vội hỏi.
Nhận ra được vấn đề, Vương Lục cũng bắt đầu bình tĩnh hơn.
Ông đưa mắt nhìn ra bầu trời màu xanh biển bao la phía xa xa khẽ cất giọng: “Tôi có lỗi với ba cô.”
Nghe được câu này, Bạch Uyển Đình lập tức bị xúc động, cô nhìn Vương Lục cất giọng: “Ba tôi… vậy là ông biết rõ… ba tôi không vì tình riêng mà giết người đúng không?”
Vương Lục nhìn vào ánh mắt mong chờ của Bạch Uyển Đình, ông bắt đầu suy nghĩ, một lúc lâu sau mới bắt đầu cất giọng: “Dù sao, người cũng đã chết rồi, bỏ qua đi.”
Đây hoàn toàn không phải câu mà Bạch Uyển Đình muốn nghe, cô đã kịp kìm lại giọt nước mắt, nhìn ra cửa sổ nơi những áng mây đang bồng bềnh trôi cùng đàn hải âu bay lượn, rồi cất giọng: “Tôi không biết tình bạn của ông và Khương Lỗi cao cả đến mức nào, có cao hơn cả mạng sống và thanh danh của ba tôi không? Nhưng nhìn qua tôi biết được, ông không giống Khương Lỗi, ông có tình người, còn ông ta thì không.” Nói rồi Bạch Uyển Đình cười khẩy một cái rồi nói tiếp: “Tại sao tôi biết ư? Nếu ông ta xem ông là bạn, thì đã không để ông sống trốn chui trốn nhủi thế kia, còn bản thân thì ở đây làm bao nhiêu chuyện ác.”
Đôi tay gầy gò của Vương Lục một lần nữa run rẩy, từng câu từng chữ của Bạch Uyển Đình đánh thẳng vào cả lý trí và con tim của ông, ông cố nuốt nước bọt như để kìm nén cái cảm xúc sắp phun trào kia rồi nói: “Khương Lỗi ông ấy làm bác sĩ, cứu sống bao nhiêu người, cô nói ông ấy làm chuyện ác, thật quả là nói bừa mà.”
Câu nói của Vương Lục lập tức làm Bạch Uyển Đình bên cạnh không nhịn được bật cười thành tiếng, rồi đáp lời: “Cứu người sao? Thật là làm Thượng Đế cũng phải cười mà.
Ông nghĩ ông ta ở đây làm bác sĩ để cứu người sao?” Bạch Uyển Đình tiếp tục cười một hơi rồi nói tiếp: “Ông ta chính là làm bác sĩ để buôn nội tạng người đó, nhưng không phải quy mô trong nước đâu, ra cả quốc tế đó.
Bạn ông giàu như thế, mà để ông ở nước ngoài chịu khổ đúng là không có nghĩa khí.
Còn nữa, ở bệnh viện ông nghĩ còn ai nhớ đến tên bác sĩ Vương Lục của ông sao? Chính Khương Lỗi cấm mọi người nhắc đến tên của ông dù nửa chữ, ông hi sinh như thế nào vì ông ta, vì cái bệnh viện đó, hoàn toàn không một ai biết.”
Câu nói của Bạch Uyển Đình lập tức làm Vương Lục há hốc mồm, ông mở to mắt hốt hoảng không nói được gì, Bạch Uyển Đình nhìn thấy liền cất giọng nói nói tiếp: “Những chuyện đó ông ta đều không nói cho ông biết đúng không? Vậy mà ông lại ôm khư khư cái bí mật năm đó để bảo vệ ông ta, khiến ba tôi phải bỏ mạng còn mang danh là kẻ giết người.
Trong khi đó ông ta giết bao nhiêu người, thì lại được tung hô là bác sĩ lương y.
Ông Vương nghĩ xem có công bằng không?”.