Đối với Bách Tử Nhân mà nói, nguyên nhân khiến Bảo Đậu tủi thân đôi khi khá khó hiểu.
Uể oải về nhà sau khi bận từ tối qua, chào đón anh không phải là ly miêu đang ngon giấc trong chăn, cũng không phải Bảo Đậu với tiếng lạch cạch trong bếp chuẩn bị bữa sáng, mà là một bóng lưng ngồi hứng gió lạnh ngoài ban công.
Thôi được, thật ra mặt trời đã lên cao và gió cũng đã ấm hơn, chỉ là Bảo Đậu kiên quyết không quay người lại khiến cho bóng lưng của cậu có phần tịch mịch.
Bách Tử Nhân đổi áo khoác rồi bước tới gần cậu.
“Bảo Đậu, ngoài ban công gió to.”
Bảo Đậu ngửa đầu nhìn Bách Tử Nhân, hít một hơi rồi lại nén xuống.
Cậu vẫn thấy ấm ức, nhưng đúng là cậu chẳng có lý do nào để giận anh.
“Anh ăn sáng chưa?” Bảo Đậu nghĩ mãi, rồi chỉ hỏi một câu như thế.
“Anh chưa.” Bách Tử Nhân đáp ngay.
Bảo Đậu chớp mắt.
“Em nấu cháo thịt bò đấy.” Bảo Đậu nói.
“Vậy thì tốt quá.” Bách Tử Nhân cười đáp.
“Bây giờ thì hết rồi.” Bảo Đậu lại nói.
Bách Tử Nhân nhướng mày.
Bảo Đậu nhìn anh chăm chú: “Em đến bệnh viện nhưng anh không ở đó, nên em cho người khác.”
Cậu cũng chẳng có để ăn luôn.
Bách Tử Nhân nghĩ, tâm trạng của Bảo Đậu không quá xấu, nhưng so với ngày thường thì có thể coi là đang khó chịu.
“Anh xin lỗi.” Bách Tử Nhân ngồi xổm bên cậu, “Anh nên dặn em trước.”
“Ừm, vâng, cũng không quan trọng lắm.” Bảo Đậu định giữ mặt lạnh, nhưng cái đuôi đã không tự chủ được mà vểnh lên. “Em nấu lại một nồi khác.”
Không phải Bảo Đậu không muốn giữ thái độ lạnh lùng, mà bởi không biết vì sao, Bách Tử Nhân thẳng thắn xin lỗi cậu như thế lại khiến cậu thấy vui lên.
Cơ mà đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát – Bảo Đậu đã tìm ngay cho mình một lý do.
Ngay cả Bách Tử Nhân cũng thấy Bảo Đậu hơi khó đoán.
… Thế thôi hả?
Thái độ của Bảo Đậu khi nãy khiến Bách Tử Nhân hơi hoang mang, nhưng anh nghĩ có thể do ly miêu nhỏ đang không vui.
Vậy mà chưa gì đã dỗ được rồi… Bác sĩ Bách dở khóc dở cười.
Còn dễ dụ hơn cả bệnh nhân ngoan hiền nhất nữa.
Thế nên mới khiến người ta yêu quý.
Bách Tử Nhân ôm ly miêu đang ngồi ngoài ban công vào phòng: “Đừng nấu, nay anh về sớm hơn dự tính, vẫn kịp đi bảo tàng.”
Đuôi Bảo Đậu vểnh hẳn lên.
“Anh không biết em đến tìm anh.” Bách Tử Nhân vừa lái xe vừa nói, “Tại sao không gọi cho anh trước?”
Nghe Bảo Đậu kể lại, cả hai chắc là đã lỡ nhau trong phút chốc, Bách Tử Nhân hoàn toàn có thể quay lại đón Bảo Đậu.
Bảo Đậu cúi đầu nghịch dây an toàn.
Bách Tử Nhân chỉ nhìn cậu, không gặng hỏi.
Một lúc sau Bảo Đậu với lúng búng một câu.
“Sợ làm phiền anh.”
Các chị y tá bảo bác sĩ Lục thích Bách Tử Nhân. Lỡ như Bách Tử Nhân đưa chị ấy về nhà, chị ấy mời anh lên nhà ăn cơm hoặc uống trà thì sao?
Mình mà gọi đúng lúc ấy thì có phải là phá cảnh đẹp rồi không.
Bách Tử Nhân: “Bác sĩ Lục?”
Bảo Đậu tiếp tục nghịch dây an toàn.
‘Anh không lấy cô ấy.” Bách Tử Nhân nói, “Đúng là có các bác… quan tâm đến bọn anh, nhưng anh không lừa em.”
“Em không tin?” Bách Tử Nhân hỏi.
Bảo Đậu không trả lời được.
Cậu tin Bách Tử Nhân sẽ không lừa cậu, thật ra Bách Tử Nhân hứa sẽ viết tên cậu vào gia phả là đã đủ chứng minh dù anh có kết hôn hay không thì Bảo Đậu vẫn cứ là người nhà của Bách Tử Nhân.
Nếu đã như thế thì Bảo Đậu thấy mình không nên đòi hỏi thêm gì nữa.
Vì thế khi phát hiện có thể Bách Tử Nhân sẽ bị bác sĩ Lục thu hút – mà đây lại chính là nguyên nhân khiến cậu không vui, cậu tự thấy mình thật xấu tính.
Cậu càng chột dạ hơn khi Bách Tử Nhân khen cậu đáng yêu và dễ khiến người khác quý mến.
Cậu sợ Bách Tử Nhân sẽ phát hiện lòng tham vô đáy của cậu.
Giờ nhà trong nhà chỉ có cậu và anh, Bách Tử Nhân hâm nóng sữa cho cậu mỗi ngày, cùng xem ti-vi, dịu dàng xoa bụng cậu, khen cậu đáng yêu.
Bảo Đậu cảm thấy hiện tại rất lý tưởng, cậu thích cảm giác thân mật khi được ở cùng một chỗ với anh, điều ấy khiến cho khoảng cách giữa cậu và anh trở nên thật gần.
Vì thế khi có người thứ ba xuất hiện trong không gian ấy, Bảo Đậu lập tức cảm thấy hổ thẹn vì khát vọng chiếm hữu của mình.
Dù chỉ là nghĩ thôi cũng khiến Bảo Đậu thấy mình quá nuông chiều bản thân, vì thế lại càng không thể nói cho Bách Tử Nhân.
Vậy nên Bách Tử Nhân có hỏi thế nào Bảo Đậu cũng kiên quyết không muốn trả lời.
*
Bách Tử Nhân dứt khoát tắt diễn đàn.
Diễn đàn thú cưng đúng là có ích khi muốn khoe khoang, nhưng khi muốn được tư vấn thật tâm, Bách Tử Nhân lại chỉ nhận được những lời vô nghĩa.
Ví dụ như về tâm lý của ly miêu, không ai trong diễn đàn này có thể cho anh lời khuyên hữu ích.
Thế nhưng hiện tại Bách Tử Nhân cần trợ giúp.
Đi tham quan bảo tàng đúng là đã khiến Bảo Đậu vui hơn, nhưng những ngày sau bằng mắt thường cũng thấy Bảo Đậu không còn hoạt bát như trước.
Thay đổi ấy rõ tới mức các chị y tá cũng nhận ra, còn lén hỏi anh có phải Bảo Đậu bị mắng khi làm việc ở quán không.
“Bạn tốt của thú cưng”, “Để trở thành một người chủ tốt”, “Bí mật tuổi thanh xuân”, “Ưu phiền tuổi mới lớn”,…, Bách Tử Nhân nghĩ được bao nhiêu khả năng đều đã thử tra tài liệu, nhưng chẳng hề có tác dụng.
Bảo Đậu không thừa nhận mình không vui, nhưng lại không giấu được trong lòng, có đôi lúc Bách Tử Nhân còn thấy bứt rứt thay cậu.
Việc lỡ mất bát cháo thịt bò của cậu có lẽ đã qua ải, chuyện với bác sĩ Lục Bách Tử Nhân cũng đã nghiêm túc giải thích, vậy nên anh không hiểu vì sao Bảo Đậu vẫn ủ rũ.
Ban đầu Bách Tử Nhân cho rằng Bảo Đậu đang cảm thấy bất an, nói đơn giản hơn là Bảo Đậu đang ghen, lo anh với bác sĩ Lục nảy sinh tình cảm thật thì sẽ lạnh nhạt cậu.
Nhưng sau khi nghe anh giải thích thì chuyện ấy hẳn đã ổn thỏa rồi mới phải.
Bảo Đậu ghen tất nhiên là chuyện tốt, nhưng Bách Tử Nhân biết đây không phải lúc anh nên tự hào vì sức hút mãnh liệt của bản thân.
Rốt cuộc Bảo Đậu đang buồn phiền chuyện gì nhỉ?
Bảo Đậu bưng đĩa hoa quả vào phòng, khẽ khàng đặt xuống, rồi lại khẽ khàng quay đi.
“Bảo Đậu.” Bách Tử Nhân đang quay lưng về phía của gọi cậu.
Bảo Đậu: “…”
“Ngồi xuống.” Bách Tử Nhân gập laptop lại, xoay người.
Bảo Đậu do dự chốc lát rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Bách Tử Nhân, dè dặt đặt mông lên mép ghế.
“Em đang buồn chuyện gì?” Bách Tử Nhân quyết định vào thẳng vấn đề.
Bảo Đậu →→: “Gì ạ?”
Bách Tử Nhân đẩy kính: “Dạo này em có tâm sự.”
Bảo Đậu ←←: “Đâu có.”
“Em nói dối.” Bách Tử Nhân nghiêm mặt.
Bảo Đậu giật mình khi nghe giọng nói của anh trở nên nghiêm nghị.
“Không thể nói cho anh biết?” Bách Tử Nhân nhìn cậu chăm chú.
Bảo Đậu nắm chặt tay.
Cậu rất sợ Bách Tử Nhân nhìn cậu như thế, bình thường Bách Tử Nhân rất ôn hòa, nhưng khi anh nhìn thẳng cậu lại khiến cậu không biết phải làm sao.
Bình tĩnh nào.
Bảo Đậu tự dặn mình.
Bách Tử Nhân là bác sĩ, anh ấy chỉ đang dùng biện pháp thường ngày khi đối phó với bệnh nhân nhí thôi.
Phải khống chế cảm xúc, khiến bản thân ngầu một chút.
Hít thật sâu, hạ giọng xuống, nói với anh ấy chẳng có chuyện gì cả, rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.
Bảo Đậu hít thở.
Bách Tử Nhân chờ đợi.
“Em…” Bảo Đậu cất lời, cố gắng làm giọng mình bình tĩnh.
Nhưng tiếng “em” kéo ra rất dài, cuối âm còn hơi run.
Bách Tử Nhân dở khóc dở cười kéo Bảo Đậu đang khóc rưng rưng lại gần mình.
“Em sao thế này?” Bách Tử Nhân dịu giọng hỏi.
Rốt cuộc Bảo Đậu vẫn lựa chọn nói thật, vừa nức nở vừa thú nhận suy nghĩ hèn mọn của mình, cậu cảm thấy mình tiêu đời rồi.
Bảo Đậu vừa mở miệng là không dừng lại được, cứ thế kể hết một hơi, cậu hy vọng Bách Tử Nhân quan tâm tới cậu nhiều hơn, chú ý tới cậu nhiều hơn, không được thích người khác rồi quên mất cậu.
Bảo Đậu rất ghét những suy nghĩ cuốn theo cảm xúc ấy, nhưng cậu không ngừng lại được, vì thế cậu lo Bách Tử Nhân biết rồi sau này sẽ ghét cậu.
Nhưng Bảo Đậu lại không biết, rõ là mình đang khóc hết hơi mà vẫn túm chặt lấy áo Bách Tử Nhân nói mình rất rất rất để ý tới anh, trong mắt của Bách Tử Nhân quả thật không gì đáng yêu bằng.
Nhận được lời tỏ tình ngoài ý muốn khiến anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Bách Tử Nhân vươn tay đặt lên gáy Bảo Đậu, kéo về phía trước.
Bảo Đậu mở to mắt, nước mắt còn đọng trên mi khiến gương mặt của Bách Tử Nhân trở nên mờ ảo.
Bách Tử Nhân dịu dàng mút lấy đầu lưỡi Bảo Đậu, những ngón tay sau gáy từ từ dùng sức.
“Anh không phải bà ngoại. Em nghĩ anh tốt với em mà không cần báo đáp ư?” Bách Tử Nhân liếm khóe miệng Bảo Đậu, “Bảo Đậu ngốc.”
Hết chương 37