Biên Hoang Truyền Thuyết

chương 222: mưu định hậu động

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kế Ổn Mới Làm

*Duy có Lưu Dụ không cần nhìn lên, chỉ dựa vào thanh âm phát mệnh lệnh gã cũng nhận ra chính là Tư Mã Nguyên Hiển. Mà đối phương hiển nhiên lại không nhận ra oan gia, nếu không có thể đã đổi lại ra lệnh bắt sống, như vậy mới có cơ hội để hành hạ.

Chính trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, chẳng những gã hiểu rõ biện pháp quyết tử đào sinh của Yến Phi mà còn nghĩ đến diệu kế chuyển bại thành thắng, mục tiêu dĩ nhiên vẫn là Tư Mã Nguyên Hiển.

Địch nhân tại đây khoảng trên năm trăm tên, lại có nhiều cao thủ của Lang Nhạ vương phủ. Giữa lúc lực lượng địch ta không cân bằng, mặc dù có Yến Phi và Đồ Phụng Tam thuộc nhóm nhất đẳng cao thủ nhưng đối phương có chuẩn bị mà đến, đang vây khốn trùng trùng, đương nhiên cơ hội có thể đào sinh rất là rất ít. Yến Phi đã chỉ rõ sinh lộ duy nhất là địa đạo trong sào huyệt bí mật của Lưỡng Hồ bang.

Bất quá có thể khẳng định một điều, bí đạo ấy đang được che giấu cực kỳ cẩn thận, bọn gã căn bản không có đủ thời gian để tìm kiếm các ngóc ngách, lại còn phải nghiên cứu phương pháp khai mở bí đạo, hơn nữa địch nhân cũng không để cho bọn gã có cơ hội làm việc ấy.

Chỉ có một khả năng có thể khiến cho bọn gã chẳng những ung dung bỏ đi mà còn có thể tiếp tục tiến hành đại kế bắt người.

Nghĩ đến đây gã không cần do dự, quát khẽ: "Yến Phi đoạn hậu, Phụng Tam phụ trách bên trên, Cao Ngạn theo sau ta."

Nói xong đề khí lao đi, tà tà vượt qua đường, tiến tới mục tiêu là cửa chính được đóng lại bằng những tấm gỗ của cửa hàng trên ngã tư.

Thanh âm của gã quát ra mạnh mẽ, ý tứ kiên quyết và tự tin làm cho Yến Phi và Đồ Phụng Tam cảm giác được tốt nhất nên làm theo không nên trái lời.

Yến Phi lập tức chậm lại, biến thành áp hậu, đôi tay hóa thành ngàn vạn bóng chưởng, hoặc vỗ hoặc phẩy, hoặc quét hoặc bổ, biến hóa như chớp, chuyển thân nghênh đón mấy chục mũi tên do các cung thủ từ phía sau khu nhà bắn đến.

Yến Phi tâm trí sắc sảo thông suốt, tất cả cục thế hoàn toàn hiện trong tâm.

May mắn bọn họ phát giác được sớm, do địch nhân vẫn chưa hoàn thành thế bao vây, để cho họ có cơ hội xâm nhập vào cửa hàng tạp hóa của Lưỡng Hồ bang. Đặc biệt cửa hàng tạp hóa không phải là trọng điểm địch nhân chú ý, không có cung thủ chỉ có năm, sáu cao thủ hiện thân bố phòng.

Sự việc thế này là như thế nào? Chẳng lẽ tin tức của Đồ Phụng Tam chưa truyền đến tai địch nhân? Có thể Trúc Lôi Âm và Diệu Âm hai người đã theo Ni Huệ Huy bỏ đi tìm Tâm bội. Minh Nhật tự thiếu người chủ trì do không hiểu rõ ràng ý nghĩa của tin tức.

Như thế đối với bọn họ có ích lợi rất lớn, nếu như đối phương chiếm lĩnh cửa hàng tạp hóa trước một bước chắc sẽ bị ngăn trở sinh lộ duy nhất.

Sau khi Lưu Dụ hạ lệnh, Đồ Phụng Tam lập tức minh bạch tất cả phương pháp Lưu Dụ nghĩ, trong lòng y thầm kêu tuyệt diệu. Tung người bay lên, bảo kiếm trong tay y biến thành một vòng tròn sáng loáng, uy thế không gì cản được, hướng đến địch nhân ở trên mái ngói cửa hàng tạp hóa đuổi giết, thần thái cực kỳ hung hãn, kỳ thực chỉ là không để cho địch nhân lao xuống dưới ngăn chặn.

Cao Ngạn nổi da gà chạy theo sau lưng Lưu Dụ, vì cửa hàng tạp hóa nằm ở hơi lệch phía đối diện với tiệm ăn nên lộ tuyến bọn họ như cố tình lao thẳng vào địch nhân đang ập tới, địch nhân hoàn toàn có đủ thời gian để ngăn cản bọn họ. Chỉ hận trong tình huống đã như vậy, còn có thể làm được chuyện gì?

Kỳ tích xuất hiện rồi.

Yến Phi chẳng những là Biên Hoang đệ nhất cao thủ mà còn là nửa thần tiên. Chàng không chỉ đón tiếp những mũi tên cứng mạnh, khiến cho mỗi một mũi tên đổi hướng bắn sang bên trái hạ sát địch nhân.

Kết quả là làm cho địch nhân đông ngã tây lộn, bọn ở đằng sau dồn lại thành một đống, dàn trận của địch nhân khí thế vốn như cầu vồng bỗng hỗn loạn, thanh thế giảm đi rất nhiều.

Trong lúc đó Đồ Phụng Tam ở trên mái cửa hàng tạp hóa đang cùng địch nhân chính diện giao phong, y đã bức được đối phương lùi về phía sau.

Đối phương đương nhiên không biết được bên trong cửa hàng tạp hóa có mật đạo, chỉ cho là bọn y muốn tránh chính diện giao phong với chủ lực ở trên mái nên mới lao qua bên ấy. Vì thế chẳng ai nguyện ý mà bồi tiếp vì bọn y chiến đấu như thú dữ cùng đường. Tất cả đều trở nên thận trọng.

"Bùng!"

Lưu Dụ phá vỡ tấm ván che cửa tiến vào trong cửa hàng. Mạt gỗ bắn tung tóe.

Sau khi vào cửa hàng, gã bắt gặp trong đó bóng lưng một tên phục vụ thoáng qua, trong lòng liền kêu lên "cảm ơn trời đất".

Trong cửa hàng có ba tên lâu la đều là người của Lưỡng Hồ bang, chúng chuyên phụ trách nghiệp vụ thường ngày đương nhiên là biết rõ địa đạo. Bọn họ cũng giống Lưu Dụ và những người khác, mù tịt không biết gì về việc Tư Mã Nguyên Hiển cầm đầu Kiến Khang quân đang cho vây kín khu vực này và không ngừng thu hẹp vòng vây, chuẩn bị công kích mục tiêu bên trong quán ăn đối diện.

Đến lúc phát giác tình thế thay đổi, lại thấy Lưu Dụ cùng mọi người đang tiến tới, bọn chúng lập tức hiểu được có chuyện không hay, để tránh tai bay vạ gió thì biện pháp tốt nhất đương nhiên là theo bí đạo trốn đi.

Lưu Dụ trong một sát na đã băng qua gần năm trượng, rồi xuyên qua cửa sau ra ngoài, một tấm đá hình vuông đã bị nhấc lên. Một tên lâu la cuối cùng đã chui được nửa người vào bên trong vừa thấy Lưu Dụ đến nơi, y hành động đã bất tiện, hơn nữa trên tay lại không có vũ khí, muốn đỡ cũng không được, đang tự nghĩ chắc chết thì Hậu bối đao của Lưu Dụ loáng lên, yếu huyệt bị Hậu bối đao điểm trúng liền ngã xuống hôn mê.

Lưu Dụ nhảy xuống địa đạo, mặc kệ tên ấy vẫn nửa người nằm dưới địa đạo, nửa người trên phục bên cạnh miệng địa đạo, gã quay lại hướng Cao Ngạn đang ở đằng sau nói: "Nhất định bảo trì nguyên trạng, ngàn vạn lần không được để lối vào đóng lại, riêng ta vào thu thập hai tên đó."

Gã vừa nói xong nhanh chân đi mất không nhìn thấy nữa.

Cao Ngạn vội chạy đến bên cạnh lối vào, ngó xuống thấy bảy, tám bậc thang bằng đá dẫn thẳng xuống. Hắn tuy là khéo léo nhanh nhẹn hơn người, nhưng bởi vì không biết về kế hoạch bắt giữ người, nghe Lưu Dụ nói mà chẳng hiểu gì nên tốt nhất cứ y mệnh mà làm.

Bỗng ở đằng trước cửa hàng nghe thấy thanh âm truyền lại "phịch phịch, bình bình" cực kỳ ầm ĩ và hỗn loạn. Cao Ngạn đầu óc căng thẳng trở lại, hắn minh bạch Yến Phi và Đồ Phụng Tam hai người đã thành công triệt hạ truy binh, còn thuận tay đẩy đổ những đồ vật trong hiệu tạp hóa gây trở ngại cho địch nhân.

Âm thanh ầm ĩ lại nổi lên ở mặt hậu viện, hai tên địch nhân đánh từ phía sau qua cửa hậu tiến vào đột nhiên lại ngã lộn trở lại. Hóa ra Yến Phi đã đến nhanh chóng phát ra hai cỗ chưởng kình, từ xa cách không tấn công địch nhân.

Đồ Phụng Tam chạy theo đằng sau Yến Phi đến bên cạnh Cao Ngạn, không đợi Cao Ngạn nói ra lời Lưu Dụ phân phó, y hạ giọng nói: "Không cần phải động vào bất kỳ vật gì, chúng ta đi!"

Ba người vội vàng chui vào trong, địa đạo hướng thẳng đến khu bến sông, đi chưa đến hai mươi bước đã nhìn thấy một tên lâu la bị điểm huyệt nằm ở trên mặt đất.

Yến Phi phì cười nói: "Đây đúng gọi là nhân họa đắc phúc, nên ghi Cao tiểu tử công đầu."

Tuy Cao Ngạn tự mình không biết có công ở chỗ nào, nhưng cũng cảm thấy hưng phấn, bao lo âu áy náy biến sạch.

Đồ Phụng Tam cười đáp: "Cao tiểu tử là phúc tinh của chúng ta."

Chớp mắt ba người đã đi được gần một trăm bước, một đường cầu thang bằng đá xuất hiện trước mắt, tên lâu la cuối cùng nằm ở trên bậc đá, chắc là từ bên trên lăn xuống.

Cửa thông ra ngoài mở toang.

Thanh âm Lưu Dụ từ bên trên truyền xuống: "Mau lên đây, một nhà dân thông thường thôi."

o0ooO

Thuyền hai cột buồm của Lưỡng Hồ bang đậu tại cầu tầu bằng đá ở khu bến sông Đại giang ngoại thành cách bờ hai mươi trượng, cùng với hơn trăm con thuyền khác không có chút phân biệt nào. Nhưng Đồ Phụng Tam hiểu rất rõ Lưỡng Hồ bang, lại có thể chỉ ra chiến thuyền siêu cấp được ngụy trang thành thuyền buôn bán phổ thông mang danh "Ẩn Long" ấy. Chiến thuyền đó tính năng cực tốt, tác chiến cường mãnh, nhiệm vụ chuyên trách thâm nhập vùng địch. Dù cho có bị thuyền địch vây công tại trên sông, nếu có một vị chỉ huy giống như Hác Trường Hanh và một đội thủy thủ giỏi thì cũng không phải sợ, sẽ có cơ hội đột vây đào tẩu.

Điều ấy đối với bọn Yến Phi là vô cùng quan trọng để vạch ra sách lược.

Đại giang một màu đen thăm thẳm. Thuyền lớn, thuyền nhỏ đậu rải rác ở khu bến sông, vượt quá năm trăm chiếc nhưng đều tắt hết đèn đóm. Không có người nào dưới tình thế khẩn trương như thế này nguyện ý trương đèn lồng sáng lên.

Yến Phi, Lưu Dụ, Đồ Phụng Tam cùng Cao Ngạn ngồi tại một chiếc khoái thuyền hẹp và dài, mũi nhọn đuôi cao. Bốn mái chèo được thu lên, bốn người trốn tại chỗ bóng tối của hai chiếc thuyền lớn chở hàng hóa, quan sát mọi tình huống của "Ẩn Long".

Tâm tình Cao Ngạn rất phức tạp, đương nhiên bởi vì Tiểu Bạch Nhạn của hắn ở trên thuyền.

Đồ Phụng Tam nói: "Hy vọng người của Tư Mã Nguyên Hiển sẽ không ngu xuẩn đến thấy người là giết, ngay ba tên lâu la Lưỡng Hồ bang đã bị Lưu huynh điểm ngã cũng không bỏ qua. Như thế chúng ta không những mất một đêm mà sáng mai cũng không được ngủ phải đi cướp hình ngục."

Ba tên lâu la Lưỡng Hồ bang ấy hiện tại đã biến thành toàn bộ mấu chốt của mọi hành động, chỉ cần Tư Mã Nguyên Hiển từ trong miệng bọn họ hỏi ra Mạn Diệu đang ở trên "Ẩn Long", Tư Mã Nguyên Hiển nhất định theo lời khai toàn lực tấn công "Ẩn Long", giết chết Mạn Diệu để diệt khẩu.

Lưu Dụ nói: "Khi Tư Mã Nguyên Hiển phát hiện địa đạo đương nhiên biết phân biệt có ẩn tình, thế nào lại sơ suất lớn như vậy được. Bất quá y đã biết chiếc thuyền ấy là của Lưỡng Hồ bang, lại có Hác Trường Hanh tọa trận, tuyệt không dám khinh tâm. Có lẽ phải định mưu mới hành động, cho nên phải cần chút thời gian."

Đồ Phụng Tam nói tiếp: "Lát nữa do ta và Yến huynh, Lưu huynh phụ trách động thủ bắt người, tiểu Ngạn tiếp ứng. Sau khi thành công y kế hành sự, tuyệt không để xảy ra sai sót."

Cao Ngạn lo lắng: "Nếu như Tư Mã Nguyên Hiển ngay lúc ra tay đánh chìm chiếc thuyền ấy, lại lấy loạn tiễn bắn giết những người rơi xuống nước thì Thanh Nhã... A!"

Đồ Phụng Tam nghe vậy liền nói: "Nếu như Hác Trường Hanh dễ dàng bị giết như thế thì đã sớm táng mạng trong tay Đồ phụng Tam ta rồi. Chiếc thuyền ấy chẳng những cực kỳ kiên cố, trong gỗ còn ngầm bọc đồng, đầu thuyền và đuôi thuyền đều là đúc bằng thép, lại khắp nơi bôi chất phòng lửa, buồm thuyền lấy da trâu điều chế, không sợ đụng chạm hỏa thiêu. Người phải lo lắng chính là Tư Mã Nguyên Hiển, không phải là tiểu yêu mỹ lệ ấy đấu. Minh bạch chưa Cao thiếu gia!"

Yến Phi nói: "Tư Mã Nguyên Hiển chắc chắn sẽ tự thân chỉ huy trận thủy chiến này, nếu như Hác Trường Hanh toàn lực hướng thượng du chạy trốn, Tư Mã Nguyên Hiển lại cùng truy đuổi đằng sau, hay là chúng ta thay đổi sách lược, đợi Hác Trường Hanh đột phá phong tỏa thượng du mới ra tay bắt người."

Đồ Phụng Tam lắc đầu: "Nếu như Hác Trường Hanh ngược dòng liều mạng chạy trốn chính là rơi vào trong tính toán của Tư Mã Nguyên Hiển, chắc chắn y sẽ chịu thiệt lớn. Hắc! Giả thiết lúc này là do ta thay thế Tư Mã Nguyên Hiển chỉ huy tác chiến, khẳng định lão Hác phải chịu không còn mũ mà chạy, tuyệt không may mắn tránh khỏi."

Lưu Dụ thầm nghĩ quan hệ Hoàn Huyền cùng Đồ Phụng Tam tan vỡ là một tổn thất của Hoàn Huyền. Bởi vì không có người nào thấu hiểu Lưỡng Hồ bang như Đồ Phụng Tam. Nam phương hai đại bang hội đã thành cục diện Lưỡng Hồ bang độc bá. Hiện tại Đại Giang bang chỉ là lúc kéo dài thêm hơi tàn, trừ phi có kỳ tích xuất hiện ví như mình thành đầu lĩnh Bắc Phủ binh chẳng hạn.

Không có Đại Giang bang, không có áp chế của Hoàn Huyền, thế lực Lưỡng Hồ bang mỗi ngày càng tăng. Lại thêm Nhiếp Thiên Hoàn hùng tài đảm lược, Hác Trường Hanh thiện dùng âm mưu quỷ kế, ngoại giao thủ đoạn, bất luận chính quyền cùng thế lực sụp đổ cũng khó làm lay động căn cơ bọn họ. Ngược lại phương Nam càng loạn càng tốt, bọn họ càng có thể nước đục thả câu.

Thứ Lưỡng Hồ bang rất muốn có được chính là Biên Hoang tập vô pháp vô thiên, đả thông khí mạch và liên hệ nam bắc.

Qua mỗi một ngày, Lưỡng Hồ bang lại khó đối phó hơn một chút.

Nếu như có một người có thể hủy diệt Lưỡng Hồ bang, con người ấy chính là Đồ Phụng Tam đã cùng bọn chúng trường kỳ kháng chiến. Giả sử có một ngày Lưu Dụ có thể ngồi lên vị trí Đại thống lĩnh Bắc Phủ binh, cũng khó lòng giúp Giang Văn Thanh triệt để đánh sụp Lưỡng Hồ bang, nhưng nếu như có Đồ Phụng Tam giúp Giang Văn Thanh thì việc không có khả năng lại biến thành có thể.

Cao Ngạn quan tâm hỏi: "Hác Trường Hanh có diệu kế gì để thoát thân?"

Đồ Phụng Tam lạnh lùng trả lời: "Bắt giặc trước tiên phải bắt người cầm đầu, thuận thắng ngược dòng. Hác Trường Hanh sẽ áp dụng chiến lược du đấu, chỉ lợi dụng khu bến sông nhiều thuyền địa thế có lợi, phát huy tính năng cao của "Ẩn Long" chạy vào giữa đống thuyền, khiến cho Tư Mã Nguyên Hiển không dám bắn đá hoặc phóng hỏa tiễn. Trong lúc Tư Mã Nguyên Hiển hoang mang hỗn loạn, đợi cơ hội đánh đắm soái thuyền của Tư Mã Nguyên Hiển, làm cho địch nhân rơi vào cuồng loạn sau đó mới thuận dòng chạy đi."

Yến Phi nói: "Như thế chúng ta chẳng những có cơ hội xuống nước sinh cầm Tư Mã Nguyên Hiển, mà lại còn có cơ hội theo nước để ly khai sao?"

Đồ Phụng Tam nói: "Đó là diệu pháp duy nhất để Hác Trường Thanh thoát thân, ta hiểu thấu tác phong hành sự của con người y, sẽ không sai lầm."

Cao Ngạn nói. "Sợ nhất là vội vàng không kịp đề phòng, bị Tư Mã Nguyên Hiển đánh cho ra tay không kịp."

Đồ Phụng Tam than: "Bởi thế nói người càng vô tình càng khó đối phó. Giống như chúng ta là người ít nhiều cũng đa tình, sau này có thể bị hại ở chỗ đa tình. Bất luận bạch đạo hắc đạo, đều có một bộ phận chỉ đề phòng giám sát thủ đoạn địch nhân tập kích, cho dù ngươi theo nước bí mật đi đến, bọn họ cũng có "Thính ngư khí" để dòm ngó, nghe ngóng tình huống dưới nước. Tuy chỉ là một cái ống đồng đầu trên nhỏ, đầu dưới loe, nhưng thanh âm dưới nước lân cận lại không qua được tai người phụ trách. Trong thời gian cấp bách này, ắt hẳn Hác Trường Hanh đề cao mười hai phần tinh thần, sẽ không chịu để cho địch nhân tập kích thành công."

Yến Phi hỏi: "Hác Trường Hanh đã có một đội chiến thuyền 'Ẩn Long' tính năng siêu việt, sao không đột phá sự phong tỏa của địch nhân sớm trở về Kinh Châu?"

Đồ Phụng Tam đáp: "Y ở lại đây đợi tin Tư Mã Diệu băng hà, đó là thời gian tốt nhất để dùng bồ câu đưa tin đem tin tức đến Kinh Châu, điều đó cũng chứng minh rằng tỷ muội Mạn Diệu không phải là nói linh tinh. Hoàn Huyền lại là một người như thế, muốn nhất thiết tất cả đều nắm chắc trong lòng bàn tay cần chủ động khống chế."

Lưu Dụ nói: "Ngày mai Hác Trường Hanh sau khi giải đáp xong sẽ lập tức giương buồm rời xa, nhưng Nhậm Thanh Thị tuyệt sẽ không cùng đào tẩu, trừ phi thị chịu hồi tâm, lại thành công việc giết chết ta."

Đồ Phụng Tam điềm đạm nói: "Ngươi chuẩn bị đối phó với thị thế nào?"

Lưu Dụ nói như không có chuyện gì: "Thị bất nhân, ta bất nghĩa, còn có gì tốt để nói chứ."

Đồ Phụng Tam đương nhiên gật đầu đồng ý.

Tự nhiên Yến Phi lại nhớ đến lúc ấy ở trong hầm rượu của Biên Hoang tập Đệ nhất lâu, Lưu Dụ và Thác Bạt Khuê đối với Nhậm Thanh Thị động ý sát tử bị mình ngăn trở. Bất luận là Lưu Dụ, Thác Bạt Khuê hay Đồ Phụng Tam, đối với địch nhân đều sẽ dùng thủ đoạn độc ác, tuyệt không theo cảm tính, bởi vậy bọn họ đều là người có tư cách cùng địch nhân tranh hùng đấu thắng thành đại sự trong thời loạn thế.

Còn chàng và Cao Ngạn lại là một loại người khác, nói trắng ra Nhậm Thanh Thị từng có ý đồ sát mình, nhưng chàng rất khó mà hạ độc thủ với thị. Cao Ngạn khá càng cực đoan, lại còn yêu thương địch nhân.

Trực giác khiến chàng cảm thấy Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam đang cùng đi trên một con đường, chỗ liên hệ giữa hai người lúc đầu chính là Biên Hoang tập. Mà mình chẳng phải là người Biên Hoang tập để cùng hai người có mục tiêu phấn đấu sao?

Chính như Trác Cuồng Sinh đã nói, Biên Hoang tập chính là vùng đất nhỏ bé, lại có thể ảnh hưởng tới tình thế phát triển tất cả thiên hạ.

Lưu Dụ trầm giọng hỏi: "Sau khi Hác Trường Hanh ly khai Kiến Khang, sẽ không trực tiếp đi đến Biên Hoang tập chứ?"

Đồ Phụng Tam đáp lại: "Chúng ta cần phải có chút thời gian, Vương Quốc Bảo nếu như bị triệu hồi từ Biên Hoang tập về Kiến Khang cũng không thể nói đi là đi. Điều động quan binh chí ít thời gian phải mười ngày nửa tháng, Hác Trường Hanh đương nhiên đợi cho Vương Quốc Bảo triệt quân rồi mới thừa cơ tiến vào." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Cao Ngạn lại hỏi: "Chúng ta sao không trong lúc Vương Quốc Bảo triệt thối tập kích binh lính, giáo huấn cho y chứ?"

Đồ Phụng Tam nói: "Lưu huynh có cao kiến thế nào?"

Yến Phi trong lòng thầm nghĩ Đồ Phụng Tam lại muốn kiểm tra tài trí của Lưu Dụ, chứng minh trong lòng Đồ Phụng Tam đã sớm có ý kiến để so sánh với ý tưởng của Lưu Dụ.

Thần sắc Lưu Dụ hiện ra vẻ điềm đạm, trước hết liếc nhìn Đồ Phụng Tam rồi ung dung nói: "Đây là việc làm không mang lại lợi lộc gì, bởi vì Vương Quốc Bảo thế nào cũng sẽ đề phòng chúng ta ra tay. Tiếp theo là Tư Mã Đạo Tử càng suy nhược hơn, Hoàn Huyền dễ dàng đắc ý. Thượng sách của chúng ta là để cho Hoàn Huyền cùng Tư Mã Đạo Tử tranh nhau vỡ đầu mẻ trán, chúng ta sẽ thừa cơ quang phục Biên Hoang tập. Đồ huynh thấy thế nào?"

Đồ Phụng Tam gật đầu: "Ta cùng Lưu huynh không nghĩ mưu mà hợp, Tư Mã Diệu Tử vong sẽ đem đến đại loạn trước mặt. Đêm nay chúng ta sẽ nếm trải đêm bình yên cuối cùng của Nam phương, ngày mai sự phồn vinh do công sức Tạ An một tay gây dựng nên sẽ tan thành mây khói."

Lưu Dụ nói: "Hiện tại địch nhân lớn nhất của chúng ta là Lưỡng Hồ bang, chỉ cần có thể ngăn trở bọn họ đến Biên Hoang tập là đại kế thu phục Biên Hoang tập của chúng ta đã thành công quá nửa rồi."

Đồ Phụng Tam nói: "Xin Lưu soái hạ chỉ!"

Lưu Dụ giật mình nhìn trộm y, hai người ánh mắt giao nhau, tiếp theo hiện ra nụ cười hiểu ý.

Yến Phi nói: "Xin Lưu soái phát lệnh."

Thân phận chủ soái Biên Hoang tập của Lưu Dụ là do các thành viên trong Chung lâu hội nghị tại Biên Hoang tập giơ tay tán đồng, hiện tại chiến tranh chưa kết thúc nên y vẫn có địa vị hợp pháp là chủ soái.

Lưu Dụ nhìm Yến Phi và Cao Ngạn, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Nếu ta thỉnh Đồ huynh ngầm trở lại Kinh Châu liệu có làm khó cho Đồ huynh không?"

Đồ Phụng Tam cười: "Có thể làm khó thế nào? Sự thật ta cũng có ý như thế. Để khỏi phải chịu Hoàn Huyền cưỡng ép, chắc ta phải trở lại Kinh Châu triệu tập bộ hạ cũ, an bài cho những người thân rút đến Biên Hoang tập. Đồng thời kiến lập một mạng lưới tình báo giám sát Hoàn Huyền và Lưỡng Hồ bang. Lúc huynh đệ ở Kiến Khang an toàn đến được Biên Hoang sẽ là thời khắc ta động thân đến Kinh Châu. Bản thân Lưu soái có tính toán gì?"

Lưu Dụ đáp: "Ta sẽ đến gặp đại tiểu thư tìm hiểu tình hình của nàng, sau đó đến Quảng Lăng, an bài chu đáo việc lương thảo vật tư phản công Biên Hoang tập. Tiện thể sẽ đưa đội thuyền Đại Giang bang còn sót lại theo Dĩnh thủy ngược bắc lên Biên Hoang tập. Đại nghiệp phản công của chúng ta, thông báo bắt đầu."

Yến Phi nói: "Huynh đệ từ Kiến Khang rút đi sẽ là đệ nhất đội hộ tống lương thảo, Chi Độn đại sư cũng đáp ứng đem một nửa số lương thực tồn trữ trong kho Kiến Khang Phật môn chuyển tặng chúng ta. Chỗ ấy cũng đủ dùng và duy trì cho một đội binh lính khoảng năm nghìn người trong vài tháng, vấn đề còn lại chính là cung tiễn."

Cao Ngạn hỏi: "Việc ta cùng Tiểu Thanh Nhã thế nào cho tốt đây?"

Ba người nghe được đưa mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào.

Yên Phi đưa ánh mắt nhìn "Ẩn Long", trầm giọng nói: "Đến kìa!"

Ba người cúi đầu nhìn theo, chỉ thấy hàng trăm khoái đĩnh, mỗi thuyền hơn mười người lập thành một vòng vây lớn, nhanh chóng từ bốn phương tám hướng tiến lại nhằm hướng "Ẩn Long" lao tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio