Biên Hoang Truyền Thuyết

chương 338: đại thắng khả kỳ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỳ Vọng Đại Thắng

Lưu Dụ thân đến bến thuyền tiễn biệt, dõi theo thuyền của Vương Hoằng rời khỏi, cả người trở nên nhẹ nhõm.

Hôm nay gã tự mình mạo hiểm, bức Tư Mã Đạo Tử nhắm gã xuất chiêu, bất quá quyền chủ động đang hoàn toàn nằm trong tay gã. Bất luận Tư Mã Đạo Tử hoặc Lưu Lao Chi đều bị gã trêu đùa hý lộng đến luống cuống chân tay.

Hôm nay có thể kiến tạo tình thế có lợi như vậy đúng là có yếu tố vận khí rất lớn. Nếu quả không phải may mắn bị Thượng Phương Linh tập kích, bắt y tống giam, thì có thể khẳng định, người chết chính là Lưu Dụ gã chứ không phải Tiêu Liệt Vũ. Chỉ cần một mình Tiêu Liệt Vũ gã cũng đối phó không nổi, hà huống còn có ba ngàn hải tặc hung hãn.

Sau khi quay về phủ Thái thú, gã triệu Hà Nhuệ đến.

Hà Nhuệ vừa mới được đề cử làm tân bang chủ của Đông Hải bang, lại vừa thành công báo phục mối thù giết anh, thần thái phấn chấn đi vào nội đường. Trước tiên nói một hồi những lời cảm kích, rồi ngồi xuống nói: "Đại ân đại đức của Lưu gia, ta và các huynh đệ vĩnh viễn không quên, hy vọng là sau này có thể đi theo Lưu gia, chỉ cần Lưu gia phân phó, bọn ta nhảy xuống nước hay lao vào lửa, muôn chết không từ."

Lưu Dụ lòng nghĩ đây đúng là "Hỏa thạch hiệu ứng", trong tình huống không có khả năng đại phá Tiêu Liệt Vũ, Hà Nhuệ và các thủ hạ tự mình trải nghiệm mọi quá trình đã trở nên tin tưởng gã đúng là chân chủ tương lai chẳng sai, liền nắm lấy cơ hội hướng đến gã tuyên thệ trung thành. Đổi lại là tình huống khác, dưới quyền hành lợi hại, bất luận Hà Nhuệ có cảm kích gã ra sao, cũng không thể giống như hiện tại vui vẻ bất chấp tất cả hướng đến gã thành thật theo về.

Gã cười nhẹ: "Những lời như vậy chỉ nên hạn chế giữa hai người ta và ngươi, không truyền đến tai người thứ ba. Hà bang chủ đánh giá ta cao như vậy, khiến ta vô cùng cảm động. Bất quá trước mắt vẫn chưa đến lúc ta đại cử khởi sự, tương lai lúc thời cơ thích hợp, nhất định nhờ đến sự giúp đỡ của Hà huynh."

Hà Nhuệ gật đầu nói: "Tấm lòng bọn ta đối với Lưu gia, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi."

Lưu Dụ nghiêm mặt nói: "Ta vẫn muốn lưu lại chỗ này một khoảng thời gian, ngắn thì khoảng mười ngày, dài thì nửa tháng. Hôm nay thành công trừ tận gốc Tiêu Liệt Vũ, hoàn thành nhiệm vụ triều đình phái đến đây, đương nhiên là việc vui mừng, nhưng cũng khiến tài năng của ta bộc lộ hết, làm cho sát cơ của địch nhân nổi lên. Nếu như ta lưu lại trong thành sẽ trở thành mục tiêu rõ ràng cho những kẻ trước sau muốn đến giết ta, nếu ta không thể xoay chuyển tình thế, khẳng định không còn sống mà ly khai."

Hà Nhuệ hiện xuất thần sắc kiên quyết, nói: "Chuyện của Lưu gia cũng chính là chuyện của Đông Hải bang, Diêm thành chính là địa bàn của bọn ta, đâu dễ để ngoại nhân đến làm càn."

Lưu Dụ cười: "Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, lại thêm quyền chủ động ở trong tay địch nhân, đối với bọn ta đúng là tuyệt đối bất lợi. Diêm thành chính là trọng trấn của Ngô Hải, khách thương ra vào tấp nập, phân biệt địch nhân tịnh không dễ dàng. Hà huống lai giả bất thiện, tất không phải loại tầm thường, bọn ta chẳng có manh mối gì, phòng thủ không xuể, không phải là thượng sách."

Hà Nhuệ nghi hoặc: "Nghe Lưu gia nói, hiển nhiên đã có kế sách đối phó, đúng không?"

Lưu Dụ thấy gương mặt Hà Nhuệ hiện rõ thần sắc nghi hoặc "liệu có thể có biện pháp ứng phó không", cười khanh khách hỏi: "Đổi sang địa phương khác không được sao?"

Hà Nhuệ nghe xong không hiểu vấn đề ra sao, ngạc nhiên hỏi lại: "Đổi sang địa phương khác là thế nào? Ta thực không minh bạch."

Lưu Dụ vui vẻ đáp: "Ví dụ như, ta tránh đến một hoang đảo không người, vậy thì không còn tình huống ta địch khó phân, phàm những ai cầm đao kiếm lên đảo tìm ta, nhất loạt là địch nhân, minh bạch rồi chứ?"

Hà Nhuệ lông mày nhăn tít: "Lưu gia nói đùa phải không?"

Lưu Dụ trả lời: "Ta nói nghiêm túc đấy, hôm nay tìm ngươi đến, chính là muốn thỉnh giáo Hà bang chủ, gần đây có hòn đảo hoang thích hợp để ta một mình ở đó một khoảng thời gian, để còn tỏ rõ tình địa chủ với những kẻ đến giết ta." Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Hà Nhuệ giật mình sợ hãi thốt lên: "Chuyện đó sao mà thành được, không phải địch nhân có thể chẳng hề sợ hãi đến công kích người sao? Lưu gia tuy đao pháp cái thế, nhưng một mình không chống nổi đám đông, chỉ sợ Lưu gia không tránh khỏi thiệt thòi."

Tiếp đó kiên quyết nói: "Ta quyết định chọn ra một đội hảo thủ tinh tuyển trong bang, hợp lực với Lưu gia chống lại cường địch."

Lưu Dụ nghiêm nghị: "Đông Hải bang nguyên khí vẫn chưa hồi phục, ngổn ngang trăm bề, trong lúc này tuyệt không thích hợp quản công chuyện của ta. Cho dù hôm nay có khả năng vượt qua cửa ải khó khăn, ngày sau vẫn khó tránh khỏi bị báo phục, nếu ngươi muốn làm huynh đệ của ta, thì đừng có khăng khăng không tỉnh mà hãy y theo chỉ thị của ta mà hành sự, bằng không hậu quả khó lường."

Hà Nhuệ chỉ còn biết ngây người.

Lưu Dụ không muốn y phải khó chịu, thần sắc hòa hoãn vui vẻ nói: "Kế hoạch của ta tuyệt không sơ thất, lại có thể nhân cơ hội nương náu trên hoang đảo tu luyện đao pháp tiễn thuật. Ta là người không bao giờ thích dùng vũ lực. Đợi ta nắm rõ hình thế hoang đảo, ta sẽ tiến hành bố trí thích hợp, cùng với địch nhân chơi một trò chơi cực kỳ thú vị."

Hà Nhuệ vẫn chưa hết lo âu, nhắc: "Hoang đảo là nơi tuyệt địa, giả như tình thế đối với Lưu gia có gì bất lợi, thì Lưu gia rất khó mà thoát thân."

Lưu Dụ cười: "Thế thì phải kiếm đảo nào lớn, địa thế hiểm ác hay, lại có khu rừng cây cối rậm rạp có thể giấu một chiếc thuyền nhỏ để đào tẩu."

Hà Nhuệ rốt cuộc phải miễn cưỡng đồng ý, cười khổ: "Lưu gia đã quyết định rồi, bọn ta cũng đành phải y theo chỉ thị của Lưu gia để phối hợp với người."

Song mục Lưu Dụ chớp lên sáng ngời, cười nhẹ nói: "Ta chẳng bao giờ tùy tiện đem tính mạng mình ra mạo hiểm, thử nghĩ mà xem, địch nhân quyết ý đến Diêm thành giết ta, thế nhưng ngay lúc bọn chúng đến bên ngoài đại môn phủ Thái thú, thì phát hiện có treo một bảng hiệu, nói rằng ta đã ra một hòn đảo nào đó để tĩnh tu, khẳng định là trận cước đại loạn, tưởng rằng kế hoạch ám sát trước đây đã đổ hết xuống biển, thì quả là hứng thú."

Hà Nhuệ hiển nhiên đã bị gã thuyết phục, gật đầu: "Lưu gia đúng là đa mưu túc trí, nếu quả muốn chọn một hòn đảo như vậy, đứng đầu là Phần Châu của Tiêu Liệt Vũ. Hay nhất là trên đảo còn lưu giữ một lượng lớn cung tiễn vũ khí, có mấy cái hầm chứa lương thực, lại thêm địa hình phức tạp, trừ hướng đông có bãi sa thạch bên ngoài, đại bộ phận đất đai trên đảo bị cây cối bao phủ dày đặc, thuyền của địch nhân chỉ có cách theo hướng đông bắc tiếp cận, vô cùng thuận lợi đối với Lưu gia."

Lưu Dụ vỗ trán một cái than: "Làm sao ta lại không nghĩ đến nơi đó nhỉ, đúng là không ở đâu lý tưởng hơn, quyết định như vậy đi."

Hà Nhuệ hỏi: "Khi nào Lưu gia dự định khởi hành?"

Lưu Dụ đáp: "Sự việc không thể trì hoãn, ta sẽ lập tức đi ngay."

Hà Nhuệ nói: "Cho phép ta tiễn Lưu gia đến Phần Châu. Hà hà! Hòn đảo đó rất có tiếng là không may mắn, Lưu gia có thể đổi một tên mới cho nó không? Chỉ cần có bút phê của Lưu gia, đưa ra thông báo là được."

Lưu Dụ nhíu mày hỏi: "Đổi tên gì cho hay đây? Ngươi có chủ ý gì không?"

Hà Nhuệ hào hứng trả lời: "Dùng ngay tên Lưu gia có được không, Dụ Châu nghe hay đấy, vừa có ý lại vừa hay."

Lưu Dụ ngại ngần: "Thế chẳng phải khoa trương thái quá sao, trong thời điểm này, e rằng phạm vào điều đại kỵ của triều đình."

Hà Nhuệ cười nói: "So với "Lưu Dụ một tiễn chìm Ẩn Long, đúng lúc hỏa thạch trời giáng xuống" có phạm vào điều kỵ không? Nếu thay đổi cách làm thì sao? Có thể do phụ lão Diêm thành vì muốn kỷ niệm đại ân đại đức phá giặc của Lưu gia, quyết ý đổi Phần Châu thành Dụ Châu, thì sẽ chẳng có ai nói ra nói vào."

Lưu Dụ nói: "Thôi được rồi! Bất quá đợi sau khi ta ly khai Diêm thành mới đưa ra thông cáo, để ta ở vào tình thế ngoài cuộc."

Tiếp đó đứng dậy cười lớn: "Trong những ngày ta nương náu trên đảo này, tuyệt không hề lãng phí, chỉ có trong tình huống đại địch đến bất cứ lúc nào, mới có thể khích lệ đấu chí luyện võ của ta. Lúc ta thành công, sống mà quay về, những kẻ muốn đến giết ta cũng phải kinh hồn táng đởm."

Mưa rơi tầm tã suốt năm ngày, chiều hôm qua mới dừng lại. Đến lúc hoàng hôn, sau khi những đám mây bạc tản đi mặt trời rực rỡ chiếu xuống những tia sáng vàng, thời tiết cuối cùng cũng thay đổi.

Thác Bạt Khuê, Yến Phi, Trưởng Tôn Đạo Sinh và Thôi Hoành bốn người, đứng tại một điểm cao ở bờ tây Đại hà, từ xa quan sát địch thế.

Trưởng Tôn Đạo Sinh hưng phấn nói: "Hôm qua sau khi mưa tạnh, từ doanh trại bên địch truyền lại tiếng động lạ, giữa trại với trại qua lại nhiều lần, chắc có người chuyển vật gì đó trên thuyền lên bờ mãi không thôi, nếu đoán không sai, Mộ Dung Bảo đúng là chuẩn bị lui quân."

Mục quang Thác Bạt Khuê chiếu vào dòng nước cuồn cuộn, nhãn tình bất ngờ chớp động phát ra ánh sáng kỳ lạ khiếp người, trầm giọng nói: "Đây chính là thời cơ thuận lợi nhất để Mộ Dung Bảo rút lui, khinh thường bọn ta ở Hà Thủy trước khi hồi phục không thể qua sông. Hừ! Ta sẽ dạy cho ngươi biết tự mình đã mắc sai lầm vô cùng nghiêm trọng."

Mục quang quay sang Thôi Hoành, hỏi: "Thôi khanh có nhìn nhận gì không?"

Yến Phi đang quan sát Thác Bạt Khuê, lòng nghĩ lúc chỉ có mình với y, cảm giác Thác Bạt Khuê không khác là mấy so với lúc còn trẻ mà chàng đã biết. Nhưng khi có thuộc hạ ở bên, Thác Bạt Khuê dường như biến thành một người khác, không giận mà uy, dứt khoát là có khí độ uy nghiêm ở trên thiên hạ, vô cùng khiếp người.

Thôi Hoành cung kính đáp: "Thuộc hạ cho rằng ngay đêm qua địch nhân đã bắt đầu lặng lẽ triệt thoái, ngoại trừ đội quân tiên phong mở đường, rút đi chính là các binh chủng không chiến đấu. Đêm nay là lúc toàn diện rút lui, chỉ lưu lại đội quân chặn hậu giám thị động tĩnh của bọn ta. Nếu quả bọn ta miễn cưỡng vượt sông, quân chặn hậu cũng là quân chiến đấu sẽ dựa vào bờ sông mà đánh chặn đầu."

Trưởng Tôn Đạo Sinh xoa tay nói: "Hôm nay Mộ Dung Bảo trúng kế rồi, một mực tưởng rằng chẳng có gì phải lo lắng, khẳng định không có tâm lý phòng bị, chỉ gấp rút lên đường, để sớm tiến nhập khu vực an toàn ở mặt đông Trường Thành. Chỉ cần bọn ta song song tiến hành, một mặt giả cách vượt sông, thu hút quân chặn hậu của đối phương; mặt khác cho bộ đội đi tắt mai phục ở bờ đối diện bất ngờ tập kích, thắng lợi quả thật sẽ trong tầm tay của bọn ta."

Song mục Thác Bạt Khuê thần quang cực thịnh, nghênh đón mục quang sáng quắc của Yến Phi, cười lớn: "Huynh đệ, bọn ta cuối cùng cũng có được thời khắc này!"

Rồi quát lên: "Đạo Sinh, ngươi về chuẩn bị mọi thứ!"

Trưởng Tôn Đạo Sinh vui vẻ bỏ đi.

Vầng thái dương đã khuất sau dãy núi phía tây, sắc trời tối dần.

Ba doanh trại địch nhân ngay sát bờ sông bắt đầu đốt đèn, những trại khác không hề có nửa điểm ánh sáng, càng chứng thực cho phán đoán của bọn họ.

Yến Phi hỏi: "Khi nào thì bọn ta vượt sông?"

Thác Bạt Khuê trầm tĩnh đáp: "Ta muốn nghe ý kiến của Thôi khanh."

Yến Phi bỗng có cảm nhận quen thuộc, ngày đó Đồ Phụng Tam đối với Lưu Dụ cũng xuất hiện tình huống giống như vậy. Đồ Phụng Tam không nhịn được muốn thử thách trí tuệ và kiến thức của Lưu Dụ, để quyết định xem Lưu Dụ có đáng được y tôn sùng hay không, lúc này Thác Bạt Khuê đối với Thôi Hoành cũng là như vậy. Yến Phi khẳng định rằng trong lòng Thác Bạt Khuê sớm đã có tính toán, vẫn muốn hỏi ý kiến Thôi Hoành, chính là muốn thử xem cân lượng của Thôi Hoành.

Thôi Hoành đáp: "Quân chặn hậu lưu lại bờ Đông, cũng không thể vượt quá thời gian một đêm, trước khi ly khai nhất định sẽ đem thuyền thiêu trụi, tránh để rơi vào tay bọn ta. Bọn chúng càng sớm đốt thuyền, chứng tỏ bọn chúng càng có ý nhanh chóng ly khai, trong lúc bọn chúng đốt thuyền, đại quân chủ lực chắc đã đi xa. Cho nên thời khắc phát động, nên chọn đúng lúc thuyền địch bốc lửa."

Thác Bạt Khuê cười ha hả: "Chính là hợp ý ta! Mộ Dung Thùy à, từ đêm nay trở đi, thiên hạ không còn là thiên hạ của ngươi nữa, mà là thiên hạ của Thác Bạt Khuê ta."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio