Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hà ba ba ôm mèo đen ngủ một đêm thật ngon, Diệp Dịch Hành lại bị đối phương ép tới nằm ác mộng liên tục.
Ngủ mà còn được mỹ nhân ôm vào trong lòng, thật là vô cùng hạnh phúc; nhưng sau khỉ tỉnh lại bị người áp đến thở không nổi, đó lại là thống khổ vạn phần! Cơ mà nửa người dưới lại hưng phấn bừng bừng, trạng thái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
(=皿=)
Ông đây tốt xấu gì bây giờ cũng chỉ là một con mèo, mặc dù là đực….
A, được rồi, vấn đề chính là ở đây, chẳng lẽ chỉ cần buổi sáng tỉnh dậy thì nửa người dưới liền đặc biệt phấn khởi sao? Rõ ràng là không có nằm mộng xuân mà!
Tháng ba, tháng tư, tháng năm là mùa xuân đi, cho nên nói, mùa xuân là mùa mèo… phát tình sao!?
Hà Nghiên Luật nằm trên giường, giương mắt nhắm mắt mở nhìn cái đồng hồ báo thức, chín giờ, so với bình thường dậy trễ hơn một tiếng.
Cũng như mọi thứ bảy khác, đến Đồ Thư Quán đọc sách.
Không có gì hạnh phúc hơn khi được hưởng thụ một ngày tự do tại một nơi yên lặng….
Nghiêng người nhìn xem nhóc kia đã tỉnh hay chưa thì đã thấy con mèo của anh vẫn im lặng nằm trên tay, đôi mắt xanh lục không an phận chuyển động ở trên người anh ngắm tới ngắm lui.
Tất cả loài mèo đều tinh quái như vậy, thật là đáng yêu a! Cảm giác ngọt ngào an nhàn từ từ rót đầy cơ thể, tựa hồ như có một loại lực lượng làm cho nội tâm trở nên mềm mại.
Hà Nghiên Luật bỗng nhiên bắt đầu sinh ra ý nghĩ, nếu Tiểu Hắc là người thì tốt rồi. Có thể mở miệng nói chuyện, biểu đạt tư tưởng, thật là có ý tứ a! Nếu thực sự là con của mình, chính mình khẳng định sẽ nằm ì trên giường phân phó nhóc đi nấu cơm, còn muốn nhóc phải làm trứng chần nước sôi, thịt kho tàu, cơm nắm mè cuộn bắp cải…
Lúc mình rời khỏi nhà, nhóc sẽ nói với mình: baba đi đường bình an, về sớm một chút!
Khi trở về, ở khoảng cách rất xa cũng có thể ngửi được từ trong nhà truyền đến mùi thơm của cơm, còn có đông qua thang hòa phiên gia sao đản, sau đó mở cửa, nhóc sẽ chào đón mình bằng một cái ôm, ân, còn phải có hôn môi…
Hà Nghiên Luật, ngươi xác định ngươi muốn đối phương trở thành con anh chứ không phải là bà xã đi? Đứa con cũng sẽ làm mấy món trứng chần nước sôi cho anh ăn sao? Này không phải là việc chỉ có con gái hoặc bạn gái mới có thể làm sao? Cho dù là con gái cũng tuyệt đối là phải nhỏ hơn tuổi a! Con gái qua tuổi tuyệt đối sẽ không ở cái lúc ba ba trở về liền chạy tới hôn môi a!!!
Hà Nghiên Luật đương nhiên không biết mấy chuyện này, anh chưa từng có một buổi sinh hoạt gia đình bình thường, cũng không có anh em chị gái, càng chưa có yêu ai. Cái loại cuộc sống bất bình thường này cứ từ từ lớn dần, làm cho cái cách lý giải tình cảm của anh trước nay chưa từng chạm đến ngưỡng vấn đề ái muội kia—— quan hệ người với người sâu sắc nhất, ràng buộc nhất, hẳn là cha con đi, nhưng đáng tiếc ba ba của anh lại là người lãnh huyết vô tình.
Cho nên nói, Hà Nghiên Luật hiện tại đối với mèo đen như vậy, chỉ là vì anh lúc nhỏ không chiếm được tình thương của cha, vì thế anh quyết tâm phải làm một người cha hoàn mỹ, tự mình tìm lại ký ức thơ ấu chưa bao giờ có của chính mình… Chẳng qua chỉ là cái cách biểu đạt của anh phi thường không bình thường thôi.
Nói trắng ra thì, đứng ở góc độ người xem kịch như Sở Văn Hạnh, hoàn toàn khẳng định đó chính là thái độ đối với người yêu.
Biếng nhác cào cào mái tóc mềm mại đứng dậy, xốc chăn lên, Diệp Dịch Hành liếc mắt một cái quét đến ngay đến vị trí chính giữa hai đôi chân trắng nõn thon dài của Hà Nghiên Luật—— bộ phận nhạy cảm kia lại hơi lộ ra ngay trước mặt cậu, ai có thể nói cho cậu biết lại là chuyện gì xảy ra a a?
Cha con đồng sàn cộng chẩm, sáng sớm mới vừa dậy đã gặp phải cái loại xấu hổ này sao? Phim cấp ba sao? Vì cái gì người con trai có vẻ mặt cấm dục kia lại có loại hiện tượng này! Hơn nữa còn khiến mèo cậu đây hiện tại rục rịch rục rịch muốn cọ cọ lên a!
(=口=)
Thân thể đột nghiên trở nên rất trướng, rất nóng, nhất là đại não, cái loại này như cường hành lao ra khỏi thân thể làm cho Diệp Dịch Hành cảm thấy rất thống khổ, nhưng cậu lại nghĩ đây chỉ là cảm giác của một con mèo đến thời kỳ động dục thôi.
——Tao nhất định sẽ khống chế được mày a cái đồ mèo háo sắc! Bây giờ đại não siêu cấp tiến hóa của tao sẽ khống chế toàn bộ thân thể của mày, không cho phép mày giải quyết vấn đề bằng cái bản năng chết tiệt của mày nữa! A! A——!
Hà ba ba hưng trí dạt dào nhìn đứa con nhà mình bỗng nhiên lẻn đến trên người mình, bốn cái chân quỷ dị đặt trên bắp đùi anh, sau đó bắt đầu cọ xát thân thể, cái đuôi hết dựng lên lại hạ xuống, phối hợp với gương mặt cực kỳ bối rối, nói không nên lời thật sự là muốn bao nhiêu đáng yêu đều có bấy nhiêu.
“…A, đứa con xấu xa này…” Hà Nghiên Luật nhịn không được cười nói.
Hỗn đản anh sao không ngăn cản tôi lại a! Anh là người bình thường sao? Ba ba bình thường sẽ cho phép con mình ở trên đùi chính mình làm loại chuyện tình này sao? Anh đúng là ngu ngốc mà!
Nếu tôi là người, tuyệt đối sẽ không có làm loại sự tình mất mặt như vậy!!
“Meo ngao ~”(=益=)Cái đồ ngươi muội tiếng kêu ông đây vốn đã đủ mị rồi!! Vì sao lúc này lại cao lên tới quãng tám! Âm cuối lại run rẩy tê tái! Tê tái! Một đao chém chết tôi luôn đi…!
Ánh mắt sủng nịch nhìn động tác của mèo đen, ngón tay cái Hà Nghiên Luật ái muội đặt lên cổ mèo đen, mềm nhẹ vuốt ve.
Sóng mắt lưu chuyển, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, hồng ngân xuất hiện trên hai má… Một lát sau, tay kia của anh, chậm rãi bao trùm lấy… bộ vị nào đó….
(O皿O)
Diệp Dịch Hành bị động tác của Hà Nghiên Luật làm cho sét đánh toàn thân xương cốt một trận ba ba rung động, kích động đến thiếu chút nữa cắn rớt luôn đầu lưỡi, anh, anh định làm gì?!!!
Ngón tay cọ xát cổ mèo đen không có rời đi, nhưng mà nhìn cái tần suất bất quy tắc cùng động tác của người kia khẳng định là đang ở trạng thái mê loạn… Chẳng lẽ người ta mới vừa ngủ dậy lý trí đều bạc nhược hết sao?
Đôi mắt trong như nước khẽ híp lại, cổ ngưỡng cao, môi anh đào khẽ hé mở, thổ khí như lan.
Cái tay bao trùm lấy bộ vị thân thể kia không ngừng dịch chuyển—— cái này còn cần giải thích Hà Nghiên Luật đang làm gì đó sao?
Chính là mèo đen bị cái cảnh này làm cho chấn kinh, ngây người nhìn cái người nào đó.
Mèo đen đình chỉ toàn bộ động tác lúc nãy, chậm rãi bị Hà Nghiên Luật hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
Nếu Diệp Dịch Hành là người, cậu hoàn toàn không thể bảo đảm mình sẽ không nhân cơ hội này mà ra tay! Cậu không phải Liễu Hạ Huệ, cậu cũng vừa mới ngủ dậy a!! Không thể trăm phần trăm điều khiển được bản năng….
Quái chỉ có thể trách anh! Chỉ có thể là đồ quái gở Hà Nghiên Luật! Làm chuyện này cũng có thể—— gợi cảm đến vậy a!!
“…Ân…” Theo một tiếng than nhẹ rất nhỏ, Hà Nghiên Luật lơi lỏng xuống dưới, nhắm mắt dựa vào đầu giường dưỡng thần, thân thể được phóng thích thỏa mãn làm cho anh cảm thấy rất thoải mái…
“…Là lỗi của mèo đen nhóc nha, là nhóc hấp dẫn ba ba…”
Cái gì a!! Ác nhân cáo trạng trước a!! Thật đản! (=皿=)
Hiện tại, Diệp Dịch Hành cảm thấy mình rất là may mắn vì người con trai này tuy bên ngoài là khối băng nhưng chỉ là muốn tự bảo vệ mình mà thôi, nếu không để cái loại yêu nghiệt này ở bên ngoài hoành hành, tuyệt đối là loại hại người hại mình!!
Hơn nữa, cậu cũng đã biết cảm giác lúc mèo phát tình tuyệt đối cực kỳ khổ sở!
×××
Tắm rửa xong ăn một bữa sáng đơn giản, Hà Nghiên Luật một thân nhẹ nhàng khoan khoái, khom cái thắt lưng lúc sáng sớm vừa mới được giải quyết khí huyết dư thừa, tâm tình tốt cực điểm ôn nhu nói với mèo đen Diệp Dịch Hành : “Nột… Ba ba muốn đi Đồ Thư Quán, Tiểu Hắc ngoan ngoãn giữ nhà được không?”
“Meo~!” Anh đừng có mơ tưởng để ông đây ở nhà một mình!
Đến Đồ Thư Quán có thể biết thêm Hà Nghiên Luật bình thường đọc cái gì, cơ hội tốt như vậy Diệp Dịch Hành làm sao có thể bỏ qua?
Cắn một cái lên ống quần Hà Nghiên Luật, mèo đen đưa mắt u oán nhìn chăm chú anh , Hà Nghiên Luật bất đắc dĩ mềm lòng…
Đồ Thư Quán thứ bảy cũng không có nhân viên công tác lưu động, hơn nữa hiện tại không phải cuối kỳ, sinh viên cũng rất ít đến Đồ Thư Quán ôn tập, huống chi hôm nay lại là cuối tuần…
Tuy rằng theo quy định mà nói là không thể mang thú vật vào Đồ Thư Quán, nhưng Tiểu Hắc cũng không phải là mèo con bình thường, Tiểu Hắc rất biết điều, anh tuyệt đối sẽ không cho nhóc quấy rối, kỳ thật có thể đem Tiểu Hắc tạm thời nhét vào túi sách mang vào, ngồi ở trong góc tây nam của Đồ Thư Quán, phỏng chừng cả ngày cũng không có lấy một người đi ngang qua…
Nó ở nhà một mình nhàm chán như vậy, nhất định sẽ tịch mịch…
Hơn nữa, mình cùng muốn nó đi theo. Một khi đã như vậy ——
“Ba ba mang nhóc đi Đồ Thư Quán.”
“Meo?”
“Bất quá Tiểu Hắc phải đáp ứng ba ba một điều kiện, không được phép rời khỏi ba ba hơn một mét!”
Mèo đen nghe xong liên tục gật đầu. Hà Nghiên Luật cảm thấy có chút kỳ quái, mèo cũng sẽ gật đầu sao? Có thể hiểu anh nói sao? Bất quá anh không có nghĩ sâu như vậy, bởi vì trong đầu anh đã có tư tưởng linh tinh thâm căn cố đế “Quan hệ phụ tử tất nhiên là tâm linh tương thông” cùng với “con của anh rất thông minh” rồi!
Quả nhiên dễ dàng đem mèo đen tiến vào Đồ Thư Quán.
Chính là Diệp Dịch Hành từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên trải nghiệm qua tình huống bị người ta nhét vào túi xách (= =), cảm giác giống như bọn buôn người trong phim đem người nhét vào bảo tải to a…
Trong thư viện lác đác không có mấy người, chỉ có mấy sinh viên dụng công kiên trì ở vị trí cố định thường ngày mà đọc sách học tập. Bởi vì quá mức trống trải làm cho âm thanh viết chữ cũng có thể nghe rất rõ ràng. Ngày thứ bảy vẫn có sinh viên đến Đồ Thư Quán, Diệp Dịch Hành cảm giác bọn họ tuyệt đối là đã tu luyện thành tinh, bọn họ đều có được tự chủ cùng định lực chuyên chú, tuyệt sẽ không có bất kì ngoại vật nào làm cho họ lưu ý, mỗi người đều tự mình đắm chìm vào thế giới riêng.
Hà Nghiên Luật, cũng là loại người như vậy.
Lúc mở sách ra, anh đã thành một người khác.
Diệp Dịch Hành ngồi chồm hổm trên bàn, nhìn chằm chằm vào trang thứ nhất quyển sách Hà Nghiên Luật chọn cho cậu : miêu võ sĩ tứ bộ khúc chi thứ nhất bộ 《 kêu gọi dã tính 》——
[Ánh trăng màu bạc vây quanh nó phát ra quang huy chiếu vào đá hoa cương bóng loáng… Bốn phương tám hướng đều xuất hiện vô số bóng đen mềm dẻo, thần không biết quỷ không hay nằm rải rác chung quanh tảng đá… Tựa hồ không một tiếng động cảnh báo, một cái bóng đen đột ngột hướng đối phương nhảy bổ tới… Trong phút chốc, tiếng thét chói tai vang lên, một đám mèo bắt đầu loạn đánh, tảng đá trên mặt đất bị bọn nó đánh tới loạn lăn…]
(=皿=)Mèo kéo bè kéo lũ đánh nhau?
Hà Nghiên Luật nghĩ sách này thích hợp cho con của anh đọc sao?
Vì cái gì chính cậu phải xem cái loại sách nhi đồng này a!!
Diệp Dịch Hành có phải hay không cảm thấy may mắn đây là Đồ Thư Quán, ít nhất sách nhi đồng tại đây cũng được nâng cấp hơn so với đám sách nhi đồng khác!
Lười biếng nhìn thoáng qua người nào đang tập trung tinh thần đọc sách, dùng tốc độ chậm chạp đảo qua một quyển sách thật dày—— Hà Nghiên Luật đang đọc《 quỷ quái chi hạp 》mà Diệp Dịch Hành từng xem qua, lúc đối phương lấy bộ này, cậu có chút kinh ngạc, nguyên lai trừ cậu ra còn có ngươi có thể xem loại thư mỹ học biến thái gì đó a…
Tuy rằng văn học Nhật Bản luôn rất kỳ quái, nhưng là không thể không nói, nhân vật tác giả tạo ra, bố cục cùng kết cấu phi thường thú vị, quả thực như là muốn đảo điên lối suy nghĩ bình thường của một con người…
Đối với chuyện Hà Nghiên Luật đọc quyển sách cậu đã từng xem qua, Diệp Dịch Hành có một chút ngây ngốc thỏa mãn cùng vui sướng.
Tuy rằng anh không cho phép thì không được rời đi, nhưng hiện tại, cho dù cậu có hơi chút rời đi Hà Nghiên Luật anh cũng không phát hiện được. Diệp Dịch Hành lén lút nhảy xuống bàn, hướng giá sách đi đến, ngậm trở về một quyển tiểu thuyết võ hiệp tương đối mỏng, kệ xem gì cũng tốt, tóm lại là cậu không hứng thú với mấy loại sách nhi đồng kia…
Sau giờ ngọ, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ cao bốn thước ở phía nam Đồ Thư Quán, trút xuống toàn bộ phòng đọc, ở bàn phía tây nam, mèo đen nằm úp mặc kệ ông mặt phơi cháy cái mông, nó biếng nhác híp híp con mắt, thường thường vươn móng vuốt lật giở trang sách, mèo không thể xem hiểu sách, nhưng nhìn dáng điệu thơ ngây khả cúc lật sách kia, lại làm cho người ngoài cảm thấy mèo kia giống như là người hóa thân thành.
Quả nhiên là vì, chủ nào tớ nấy sao?
——Ngồi ở bên cạnh mèo đen là một đứa con trai mặc áo sơmi trắng yên lặng đọc sách, đẹp tựa thần tiên. Cảnh tượng này cứ như bước ra từ trong cổ truyện cổ tích, duy mĩ đến làm cho người ta bất khả tư nghị, không dám tới gần.
Một nữ sinh may mắn bắt gặp cảnh tượng cổ tích này liền áp chế kích động thét ra tiếng chói tai, lấy điện thoại di động ra quay lén toàn bộ cảnh mèo đen cùng chủ nhân đồng thời lật trang sách.
Ban đêm, quả nhiên tại BBS văn học viện xuất hiện tiêu đề “Văn học viện Đồ Thư Quán xuất hiện anh chàng đẹp trai cùng mèo đen, hữu đồ hữu thị tần hữu chân tương (nói chung là hai đứa nó hành động y chang nhau đi = =)!”. Vừa mới post lên, chỉ cần một tiếng đồng hồ sau, bài post đã nóng đến đỉnh điểm, lượt xem đến hơn một ngàn, trả lời cũng có hơn trăm.
[Oa! Anh đẹp trai a! Nhưng mà chụp mờ quá! Nhìn không thấy rõ mặt đối phương, làm rõ mặt chút đi! Là đại nhị Diệp học trưởng sao?]
[Khoảng cách quay quá xa rồi, chỉ nhìn thấy bóng thôi, thật đáng tiếc nga! Nhưng vẫn có thể cảm thấy được là một anh chàng đẹp trai nha! Trọng điểm chính là con mèo kia a! Thật đáng yêu!!]
[A a a a a a a a >
[Có ai muốn làm thịt anh thư sinh đẹp trai cùng con mèo đen này không a!!]
[Tôi mấy ngày hôm trước nhìn thấy Diệp Dịch Hành, cậu ta nhuộm tóc màu vàng a! Ảnh chụp kia khẳng định không phải là cậu ta.]
[Diệp suất ca rất có thể nhuộm lại tóc đen mà, cậu ta cứ vài ngày là đổi hình tượng!]
[Đồ Thư Quán trường chúng ta cho phép mang mèo vào sao? Con mèo đó là từ đâu tới?Tự chạy vào sao?]
[Đồ Thư Quán ngày thứ bảy không có người quản lý, phỏng chừng là mèo hoang tự chạy vào đi.]
[Quyết định, cuối tuần cắm trại tại Đồ Thư Quán!]
[Mỗi tuần cắm điểm Đồ Thư Quán +]
[Mỗi tuần cắm điểm Đồ Thư Quán +]
…
Hai mươi mấy giờ sau bài post bị biên tập rồi đăng tới BBS trang chủ đại học F ——
“Văn học viện: nếu ngươi sống ở trong truyện cổ tích —— con mèo đen cùng anh chàng đẹp trai ”
Bởi vì có một số người tham dự sinh nhật của Dương Khúc cho nên có người nhớ rõ ngày đó có xuất hiện một con mèo đen, liền đoán % có liên quan đến Hà Nghiên Luật, trong một lúc, số người tin đó là Hà Nghiên Luật bằng với số lượng tin chắc là Diệp Dịch Hành, cảnh tượng một người một mèo tại Đồ Thư Quán đọc sách trở nên nổi tiếng.
Nguyên bản Hà Nghiên Luật chỉ nổi danh trong khoa văn, hiện tại toàn trường đều biết tiếng, mấy ảnh chụp lúc xưa cũng lần lượt được post lên mạng, từ năm nhất cho đến năm ba.
Mà nhân vật chính của chúng ta, lại hoàn toàn không biết gì ngồi ngốc ở nhà, cùng với một con mèo mắt to trừng mắt nhỏ dùng bữa tối bằng món cơm trộn cá, vẫn là ăn khô cá mực trộn với cơm.
×××
Tại một nơi khác trong thành thị, người nào đó di chuột đến cái ảnh chụp, chủ nhân ảnh chụp có thân hình tiêm gầy, hai chân thon dài, đường cong từ thắt lưng đến mông cong đến phi thường hoàn mỹ, ảnh này chắc chắn là được chụp từ phía sau hoặc ở góc độ nghiêng, không phải chụp trực diện, theo mặt nghiêng xem ra, tựa hồ là một gương mặt rất nhu hòa, còn có một tấm chụp được ánh mắt biếng nhác của người nọ phiêu tới người chụp, tuy rằng ánh mắt rất lãnh, nhưng khóe mắt cũng rất mị nhân…
Không một chút do dự lưu lại.
Là gọi, Hà Nghiên Luật đi? Khoa văn đại học F sao?
Khóe miệng Mạc Nghiên Trạch khe khẽ nhếch lên, đứa em trai này thoạt nhìn quả là một mỹ nhân.
Đông qua thang hòa phiên gia sao đản: canh bí nấu cùng với cà chua và trứng
nhìn cũng hấp dẫn a, ta nghĩ bữa nào đó phải nấu thử mới được. Amen, hi vọng cái bếp của ta sẽ chịu đựng được tài nghệ của ta…….
BBS: Theo ta nghĩ thì chắc là cái forum phải không nhỉ?