Biến Miêu Ký

chương 31: cố sự thủy chung vẫn là cố sự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạc Nghiên Trạch ảo não nắm tay, đây không phải là kế hoạch mà hắn muốn hướng đến!

Đều là tại con mèo chết tiệt kia khi không lại xuất hiện!

Hắn tuyệt đối sẽ không tự thừa nhận bản thân ghen với một con mèo, chỉ vì sự tồn tại của một con mèo mà bị khiêu khích, tiện đà còn quấy rầy luôn kế hoạch của chính mình! Vốn không muốn động thủ nhưng mà….

“Tiểu Luật…” Mạc Nghiên Trạch đứng dậy, sửa sang lại cổ áo sơmi.

Hà Nghiên Luật lui về sau, Mạc Nghiên Trạch vẫn tiến lên từng bước ép sát. Tuy rằng mỗi cái bàn đều có một vách chắn nhằm tạo không gian riêng tư, nhưng khi cả hai căng thẳng đứng lên, nhân viên quán cà phê cho dù không muốn vẫn không thể không chú ý đến bầu không khí căng thẳng này.

Hà Nghiên Luật vô lực chống đỡ thân thể nói: “Trên người không có mang nhiều tiền như vậy, xin lỗi tôi không thể trả tiền cho hóa đơn này được, nhưng tôi sẽ trả tiền lại cho anh sau.”

Mạc Nghiên Trạch trầm mặc nhìn anh.

Hà Nghiên Luật tiếp tục nói: “Xin anh từ nay về sau, đừng tới tìm tôi nữa, cũng đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi.” Dứt lời, anh liền bỏ đi, xoay mạnh người một cái đầu gối liền mềm nhũn thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, Mạc Nghiên Trạch muốn tiến tới giúp, lại bị đối phương lắc thân tránh đi. Mạc Nghiên Trạch túm lấy không khí, nhìn bộ dáng xiêu xiêu vẹo vẹo của Hà Nghiên Luật, cau mày nhắm mắt theo đuôi anh: “Anh đưa em về.”

Hắn điện thoại cho tài xế dưới lầu: “Đi lên trả tiền! Tôi không mang tiền mặt!”

“Ngạch, thiếu gia, thẻ kia…” Quán cà phê này không phải có thể quẹt thẻ sao?

“Ít nói nhảm! Ông đây không có thời gian!”

Tài xế buồn bực, cúp điện thoại, ai oán từ trong xe đi ra, ngay sau đó liền nhìn thấy thiếu niên tuấn mỹ mà thiếu gia nhà mình mang tới quán cà phê này lao tới, theo đuôi còn có Mạc Nghiên Trạch.

Này, hẳn là đang nháo đi… (=_=)

Không nhìn không nhìn! Là tài xế thì không nên tò mò chuyện chủ nhân… Ông thở dài, ngoan ngoãn đi thu thập cục diện rối rắm.

Cố chịu đựng cước bộ phù phiếm vô lực, Hà Nghiên Luật đứng ở ven đường hướng chiếc xe taxi từ xa trăm mét đang chạy tới ngoắc.

Lung lay lảo đảo leo lên xe, người đàn ông theo sát phía cũng leo vào.

Mạc Nghiên Trạch hướng tài xế taxi nói: “Số Tinh Nguyệt Uyển.”

Xe phóng một cái, Hà Nghiên Luật liền tựa lưng vào ghế ngồi thở, liều mạng hướng vào trong góc kẹt trừng mắt nhìn Mạc Nghiên Trạch, bàn tay Mạc Nghiên Trạch đưa tới, anh không còn chỗ để trốn, hoảng sợ đến mức muốn kêu cứu…

Vì cái gì lại kỵ tôi như gặp thú dữ vậy…

Ánh mắt Mạc Nghiên Trạch rét run, thu tay lại, cách xa đối phương một chút.

Mạc Nghiên Trạch trong lòng nôn nóng lại bất an, loại cảm giác này giống như là con mồi phát hiện thợ săn đang giơ súng ngắm bắn nó liền nhanh chân chạy ra thật xa, khiến thợ săn không nào tìm được nữa.

Thẳng đến khi xuống xe, Hà Nghiên Luật bỗng nhiên quay đầu đối Mạc Nghiên Trạch hung tợn nói: “Tôi không cho anh gặp con mèo của tôi đâu!” Biểu tình kia, giống như gà mẹ bảo vệ gà con đang muốn đuổi một con chồn to đang chuẩn bị làm thịt con của mình!

Nếu là người khác, có lẽ đây chỉ là một câu đùa rất vô nghĩa.

Nhưng mà, chính những lời này, lại khơi mào lửa giận của Mạc Nghiên Trạch.

—— địa vị hắn trong lòng người em trai này so ra còn kém hơn một con mèo động vật cấp thấp, hai ba lần bị đối phương đánh đồng với “con mèo”, Mạc Nghiên Trạch rốt cục sắc mặt cũng đại biến.

Không thèm nhìn sắc mặt người khác, Hà Nghiên Luật tiếp tục tạc mao nói: “Tôi không biết anh nói anh là “anh trai” của tôi là thật hay là giả, tôi bây giờ cũng không có hứng thú tìm hiểu anh như thế nào lại biết tôi! Phải, tôi không có người thân, nhưng tôi không cô đơn, bởi vì tôi không phải chỉ có một mình, tôi có Tiểu Hắc..” Tác dụng của cồn làm cho anh có chút kích động, “Cho nên, mời anh trở về đi!”

Một hơi nói xong, Hà Nghiên Luật hoàn toàn ngây ngốc nghĩ đối phương sẽ thức thời mà rời đi, vì thế một thân một mình nhoáng một cái đi lên lầu, không hề nhìn thấy sắc mặt trầm mặc nửa giây đáng sợ của Mạc Nghiên Trạch ở phía sau, quỷ mị từng bước theo sát lên lầu, ánh mắt thâm thúy nhìn lưng của Hà Nghiên Luật, giống như muốn tại trên người đối phương đục thành hai cái lỗ.

×××

Từ sau đêm một tháng tư bị biến thành mèo đó, đây là lần đầu tiên Diệp Dịch Hành lấy tư thái con người đi ra ngoài.

Giống như trải qua một lần trọng sinh, kiến trúc cao tầng, dòng xe cộ nườm nượp cùng đám người qua lại bên đường, hưởng thụ cái nhìn hâm mộ của các nữ sinh—— đây mới là môi trường cậu vốn phải được sống a.

Chính là giờ phút này Diệp Dịch Hành hoàn toàn không rảnh bận tâm đến mấy thứ nhân loại bình thường này, trong đầu của cậu, chỉ có Hà Nghiên Luật. Đi tới nửa đường mới chợt nhớ, ví tiền của mình vẫn còn ở chỗ Dương Khúc, hiện tại trên tay trừ bỏ điện thoại di động, trên người không có lấy một đồng, Diệp Dịch Hành lại gọi cho Dương Khúc: “Anh em, anh vẫn là đến đây một chút đi… Trên người tôi không có tiền.”

“Cậu cần tiền làm gì?” Dương Khúc hỏi.

Diệp Dịch Hành gãi đầu nói: “Không phải phải đi siêu thị sao, thuận tiện mua vài thứ…”

Dương Khúc bất đắc dĩ: “Tìm cái máy ATM chờ đi, tôi giúp cậu gọi điện đến ngân hàng dự ước thủ khoản.”

Mười lăm phút sau, Diệp Dịch Hành dựa vào số điện thoại di động cùng mật mã chi phiếu thuận lợi rút tiền, cậu không khỏi cảm thán, quả nhiên thời đại thông tin quả thực không thích hợp để mèo sinh tồn! Biến thành mèo quá lâu, chỉ số thông minh đều bị tụt xuống rồi…

Tới siêu thị, Diệp Dịch Hành vừa bước vào cửa lại bị vấp phải xe đẩy, thiếu chút nữa ngã thẳng cẳng, cũng may thân thể coi như linh hoạt, tế bào vận động còn rất tốt, vọt tới trước vài bước liền ổn định lại.

Cơ mặt người nào đó co rút, làm mèo quen rồi, hiện tại biến trở về người lại không thích ứng được sao?

Bánh bích quy nữ tinh thần chán nản sửa sang lại hàng hóa bị xáo trộn, chợt thấy một anh chàng đẹp trai lang thang siêu thị, khí chất kiệt ngạo bất tuân, đầu tóc đen thùi, tuấn nhã lại không mất vẻ ngũ quan đại khí, thân thể thon dài, cao ráo…

Bánh bích quy nữ nháy mắt hai con mắt đã biến thành trái tim, a! Đây là khuôn mẫu bạn trai hoàn mỹ trong truyền thuyết a!

Đối phương lượn tới lượn lui, tựa hồ là đang tìm tìm cái gì, bánh bích quy nữ cố gắng lấy dũng khí tiến đến gần, cuối cùng tầm mắt cũng vừa vặn phiêu tới gần Diệp Dịch Hành!

Trời ạ! Đôi mắt thật đẹp!

Con ngươi mặc lục sắc () thâm thúy như một cái đầm u tuyền, khóe mắt biếng nhác dẫn dụ giống như… mèo!

()mắt màu đen lại ánh lên màu lục

Mèo là động vật tối kiêu ngạo, chúng nó vô luận ở nơi nào đều tự phong là vua!

Người con trai này rất giống như loài mèo, rất có mị lực!

Bánh bích quy nữ nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn ngây người nhìn.

Thẳng đến khi Diệp Dịch Hành bước đến, cùng cô mặt đối mặt, lễ phép nói: “Uy, cô nhóc, nói cô nghe cái này…”

Bánh bích quy nữ vóc người nhỏ nhắn vừa nghe cách xưng hô Diệp Dịch Hành nói với mình, lập tức sửng cồ!

Bạch mã hoàng tử trong mơ của cô lại gọi cô là “cô nhóc” a!

Gia hỏa này.. Gia hỏa trước mắt này tuyệt đối là gã sở khanh!

“A, ân! Mời nói!” Thế nhưng chính mình lại cố tình đối loại hình này không có sức chống cực a!! (T_T)

Quan sát ở phạm vi gần, bánh bích quy nữ mới phát hiện đôi mắt anh chàng đẹp trai này là màu đen, con ngươi mặc lục sắc giống con mèo trong nháy mắt kia chỉ là hiệu ứng phản quang do đèn siêu thị chiếu xạ gây ra sao?

“Cô có nhìn thấy một nam sinh tuổi tác gần như tôi đến siêu thị không?” Diệp Dịch Hành giơ tay giải thích, “Cao như vậy, bộ dạng rất được.”

Bánh bích quy nữ lập tức liên tưởng đến mỹ nam ngốc buổi sáng đẩy xe trống vòng quanh siêu thị, đầu óc nháy mắt liền không thể khống chế liền nhớ tới…

Hai người bọn họ có quan hệ gì? Anh chàng đẹp trai này vì cái gì lại đi tìm anh ta? Chờ chờ! Chẳng là là loại BL mà nhóm bạn thường xuyên nói?

Bạn tốt bên người đều là loại hủ nữ từ trong xương hủ ra, tại hoàn cảnh mưa dầm thấm đất này, chính mình đã sớm bị hàm nghĩa đam mỹ tiểu công tiểu thụ độc hại!

Chẳng lẽ mỹ nhân kia buổi sáng ngẩn người không phải là tại tư xuân mà là nhớ anh chàng đẹp trai này sao? Tai siêu thị ngẩn người đẩy xe là rời nhà trốn đi? Bất mãn nên trốn tránh anh chàng đẹp trai?…

(=皿=)A a a! Đình chỉ!

Diệp Dịch Hành nhìn nhân viên công tác siêu thị tuổi còn nhỏ, trước ngực còn có bảng tên chữ thực tập sinh.

Cô nhóc này sẽ không giống Hà Nghiên Luật chứ, cũng thoát tuyến sao?… Biểu tình thật thiên biến vạn hóa, như thế nào lại giống khỉ… (=_+)

Diệp Dịch Hành quyết định, nếu đối phương không đáp lại lập tức tìm người khác hỏi, lúc này, nữ sinh mới run run mở miệng: “… Anh ta có phải mặc một cái áo len mỏng thấp cổ hay không?”

Diệp Dịch Hành ngẩn người, nói: “Ách, tôi không biết anh ta buổi sáng mặc cái gì, nhưng là, anh ta rất hay ngẩn người!”

Bánh bích quy nữ dùng sức gật gật đầu, tuyệt đối là người này: “Anh ta đẩy xe trống không dạo siêu thị rất lâu, vẫn ngẩn người! Ngẫu nhiên còn ngây ngô cười!”

Còn ngây ngô cười? Diệp Dịch Hành chọn mi: “Cô có biết anh ta mấy giờ rời đi không?”

Bánh bích quy nữ nghĩ nghĩ nói: “Khoảng mười một giờ, tôi thấy anh ta chỉ lấy có hai cái túi nhỏ đi tính tiền.”

“Hai túi?”

“Ân, chỉ mua có cái này mà đi…” Bánh bích quy nữ chưa nói xong, nhìn thấy gương mặt nguyên bản còn cười của anh chàng đẹp trai bỗng nhiên chuyển thành biểu tình u ám, cô run run, cố lấy dũng khí cẩn thận hỏi, “Anh ta là em trai của anh sao…” Hy vọng là em trai đi! Là em trai thì tôi đây còn có chút hi vọng nhỏ nhoi a!

Diệp Dịch Hành hạ mắt nhìn thẳng vào bánh bích quy nữ, trầm giọng nói: “anh ta là ba ba của tôi.”

(=口=)Cái gì? Cái gì cái gì? Cô không có nghe sai chứ? “Ba, ba ba?”

“Ân.” Diệp Dịch Hành bổ sung nói: “Anh ta buổi sáng rời nhà đến hiện tại vẫn chưa có về… Tôi rất lo.”

Mặc dù mình không hủ! Mặc dù mình rất muốn tìm một người giống anh chàng đẹp trai trước mắt này làm bạn trai! Thế nhưng, sự thật chết tiệt cũng đừng có tàn khốc như vậy được không a!! Ba anh ta như thế nào lại đẹp đến thương thiên hại lí làm cho tình cảnh người ta thống khổ như thế chứ a a!!

Diệp Dịch Hành nói cảm ơn, từ biệt bánh bích quy nữ đang hóa đá, trong lòng u sầu càng nặng hơn.

Hà Nghiên Luật chưa đến mười một giờ đã rời siêu thị, theo lý trễ nhất mười một giờ rưỡi là về đến nhà! Vậy anh trong vòng ba tiếng đồng hồ này đã đi nơi nào? Thật sự trên đường đã xảy ra chuyện?!

Ông trời! Khẩn cầu ngài ngạn vạn lần đừng cho Hà Nghiên Luật gặp bất cứ nguy hiểm đến tánh mạng a!

Không!.. Anh ta sẽ an toàn thôi, chỉ là bị trì hoãn vì chuyện gì đó!

Diệp Dịch Hành một bên tự an ủi mình một bên đi đến khu vực “đặc thù” của siêu thị, híp mắt quét qua kệ để đồ hết một vòng, chọn một chai nhuận – hoạt – tề (dầu bôi trơn a ^__^) đắt nhất, ml, cái này có thể sử dụng được mấy lần? Cả đêm đủ không (= =)…

Nếu dùng được tốt vậy, lần sau lại mua tiếp… Người nào đó đem lọ đựng chất lỏng đặc thù nắm chặt trong tay, lại phải tìm thêm một hộp “mũ” đúng size nữa, nhìn thấy trên giá trưng bày mấy hộp “mũ” Durex không vị lẫn có vị, riêng cái hộp vị chocolate làm cho ánh mắt Diệp Dịch Hành phát cái nháy sáng rực—— tên kia hình như, thích ăn đồ ngọt (= =)! (chúa nhân từ của tôi ơi~)

Này, tuy rằng không biết có cần đến không, nhưng là vẫn chuẩn bị cho tốt đi…

Diệp Dịch Hành híp mắt quét tỏa ra bốn phía, không có người nào. Quyết đoán một phen, bình tĩnh tính tiền, về nhà.

Có người nói, không dám kỳ vọng là bởi vì sợ kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn.

Sự thật thường thường sẽ làm người ta thất vọng.

Một khi đã như vậy, vì sao còn có nhiều người ngây ngốc chờ mong như vậy chứ?

Diệp Dịch Hành lúc này mới hơi chút hiểu được, bởi vì chờ mong có thể tạm thời trấn an sự tuyệt vọng trong lòng, đó có thể chính là ưu điểm của chờ mong.

Có một dạo, cậu thậm chí còn ảo tưởng người đến siêu thị là mình, mà người ngồi đợi ở nhà chính là Hà Nghiên Luật. Lúc mình trở về, có thể nhìn thấy anh, dựa sát vào nhau, làm bạn lẫn nhau.

Không có ai không gặp, không có ai biến mất, không có ai ly khai không trở lại.

Để ảo tưởng mặc sức làm càn đi, đem hết thảy bất an cùng bàng hoàng để tại sau đầu. Nghĩ như vậy, sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.

Diệp Dịch Hành ghé quán ăn ven đường mua chút đồ ăn dỗ dành cái dạ dày rỗng gần một ngày. Cậu nhìn cái túi đồ dùng đặc thù to to kia, ôm lấy miệng cười yếu ớt, có khí lực thì mới có tinh thần làm chính sự chứ, không phải sao?

Không biết ba ba ngu ngốc của cậu, hôm nay đã ăn cái gì chưa…

Đến cửa hàng bán đồ ngọt mua cho Hà Nghiên Luật vài cái bánh trứng, gói lại cho đẹp đẽ, Diệp Dịch Hành lại tới cửa hàng bán hoa cách vách mua ba đóa hoa hồng, đơn giản cột lại thành một bó, cắm vào trong cái giỏ to, lộ ra đóa hoa kiều diễm ướt át.

Trên đường về, di động trên người vẫn chưa hề vang lên, trên màn ảnh trừ bỏ đồng hồ điện tử lẳng lặng nhảy số, không còn phản ứng gì khác.

Đã gần bốn tiếng đồng hồ. Từ lúc chào đời tới nay, đây là ngày Diệp Dịch Hành cảm thấy tồi tệ nhất.

Chờ đợi, mất mát, chờ đợi, không thể biết trước giây tiếp theo —— tư niệm thành tật.

×××

Trên lầu, dưới lầu, tìm kiếm khắp nơi, Hà Nghiên Luật đứng ở trong phòng khách trống rỗng, lúc đầu dùng thanh âm hưng phấn gọi Tiểu Hắc, một lần gọi lại một lần gọi, cuối cùng càng ngày càng yếu.

Nỗi sợ của anh đã biến thành sự thật—— quá mười hai giờ, hắc miêu ma pháp sẽ biến mất.

Tiểu Hắc của anh, không có xuất hiện, thậm chí còn không tìm thấy dấu hiệu tồn tại, ngoại trừ vật anh đang nắm trên tay kia, hạng quyển bạc của Tiểu Hắc.

Còn nhớ có một lần Tiểu Hắc và anh vui vẻ cùng nhau chơi trò tìm kiếm kho báu, hiện tại lại đáng thương hề hề ghé nằm trên thảm, tình cảnh bị vứt bỏ một lần nữa lại tái hiện.

Mạc Nghiên Trạch đứng ở trước cửa, nhìn Hà Nghiên Luật lung lay lảo đảo chạy lên chạy xuống, miệng hô “Tiểu Hắc”, là tên của con mèo kia sao?

Chẳng qua, lại bị vứt bỏ đi.

Có mèo làm bạn? Ha hả! Thật sự là buồn cười.

Nhìn sắc mặt tái nhợt tuyệt vọng của em trai, Mạc Nghiên Trạch có một loại khoái cảm trả được thù, lời lẽ trào phúng bén nhọn thốt ra: “Em là đang nằm mơ sao? Em không phải là bị bệnh hoang tưởng chứ!” (ta khẳng định anh Trạch thích ết em)

Hà Nghiên Luật đầu óc choáng váng muốn cười tự giễu, giờ phút này lại phát hiện chính mình lại không thể làm ra bất cứ biểu tình gì. Có lẽ diện than nên là như thế này, giống như Sở Văn Hạnh từng nói cho mình biết, vốn không nên có bất luận biểu tình gì cả.

Thật không? Có lẽ, thật sự chỉ là nằm mơ thôi, Tiểu Hắc của anh chưa bao giờ tồn tại.

Nếu nghĩ như vậy có thể dễ chịu được một chút, anh sẽ tự nói với mình, thực sự chỉ là nằm mơ mà thôi.

Tỉnh mộng, anh lại giống như trước, độc lai độc vãng.

Giống như viết truyện cổ tích, cố sự thì thủy chung vẫn là cố sự.

Thế nhưng, dù đã nói với mình như vậy rồi, vì cái gì tim lại từng đợt từng đợt nhói đau như vậy chứ…

Giống như bị đao kiếm sắc bén đâm vào tim, bên trong thong thả càn quấy khắp nơi…

—————————

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio