Tinh Nguyệt Uyển là khu nhà ở tư nhân gần đại học F, phía nam tiếp giáp với Đồ Thư Quán đại học F, phía tây gần với sân vận động, đi bộ khoảng mười phút là tới trung tâm thương mại. Tinh Nguyệt Uyển là khu nhà bốn tầng năm căn hộ, trong sân còn có hai bãi tập lớn có đường băng dài bốn trăm mét, lâm viên lại được thiết kế lộ ra một kiểu phong tình khác, hoa cảnh núi đá khe suối tầng tầng vờn quanh xen kẽ nhau. Tiến vào sâu trong Tinh Nguyệt Uyển, sẽ khiến người ta có cảm giác phảng phất như đã tách xa khỏi tiếng động ầm ĩ nơi trần thế bên ngoài.
Nhưng mà, bởi vì vị trí địa lý chiếm ưu thế tuyệt đối hơn nữa thiết kế quy hoạch theo kiến trúc thanh lịch xa hoa, giá cả thuê lại cao đến thái quá, cho nên Tinh Nguyệt Uyển từ trước tới nay mọi người đều biết đó là nơi tụ tập của những thành phần trí thức quý tộc độc thân có tiền.
Hà Nghiên Luật có tiền Diệp Dịch Hành cũng không phải không tưởng tượng được, theo như cậu biết, Hà Nghiên Luật lấy bút danh Chi Ngôn đã xuất bản ra được hai hệ liệt tiểu thuyết huyễn huyễn, tổng cộng đã có bốn quyển. Nhưng chuyện Hà Nghiên Luật lựa chọn ở tại Tinh Nguyệt Uyển cậu thật đúng là không nghĩ tới…. Bởi vì tiền thuê nhà bốn năm tại Tinh Nguyệt Uyển đã đủ cho cậu mua đứt một căn nhà bình thường rồi, không đáng giá a!
Sau khi Diệp Dịch Hành tốt nghiệp trung học, dưới sự ‘tài trợ’ của Diệp mụ mụ, đã trực tiếp mua đứt một căn nhà tại một khu nhà khác gần đại học F, chính thức ‘ở riêng’, nghe nói căn nhà kia là điền sản lúc trước Diệp ba ba đầu tư. Bất quá sinh viên có người nhà đầu tư nhà đất như Diệp Dịch Hành cũng không nhiều lắm, nếu không sinh viên năm nhất nào mà cũng có nhà như vậy thì thế giới sẽ không có người nghèo rồi….
Cũng may bản thân Diệp Dịch Hành cũng không có nói nhiều, mọi người chỉ nghĩ cậu là bởi vì có nhà ở trong thành phố nên mới học ngoại trú mà thôi.
Trở lại chủ đề, trước kia cũng nghe nói Hà Nghiên Luật không ở ký túc xá, nhưng không nghĩ rằng anh lại ở trong Tinh Nguyệt Uyển.
Giờ phút này trong lòng Diệp Dịch Hành ẩn ẩn kích động, bộ dáng và tình trạng sinh hoạt của Hà Nghiên Luật không có một ai biết, hiện đang từng chút một mở ra trước mắt cậu. Loại tâm tình này giống như là đang được đọc một quyển sách hay hiếm có, phải từ từ lật từng trang một ra mà đọc, những cố sự tình tiết bí ẩn huyền nghi mà tác giả thiết lập ra chậm rãi bị vạch trần, quá trình này khiến cho Diệp Dịch Hành hưng phấn không thôi.
Nhà của Hà Nghiên Luật sẽ là cái dạng gì? Phong cách bài trí như thế nào? Nông thôn? Châu Âu? Hiện đại?
Diệp Dịch Hành thầm nghĩ, cái loại quý công tử cao ngạo này khẳng định là mắc bệnh sạch sẽ đi! Cho nên nhất định tường sẽ có một màu trắng tinh, đồ dùng trong nhà cũng là màu nhạt lạnh lẽo, sô pha cũng được bọc da nghiêm chỉnh, cùng với đủ loại đồ bài trí tinh phẩm và những chai rượu đỏ đủ mọi kiểu dáng, sau đó là những ly tách bằng sứ xinh đẹp dùng để uống cà phê, còn có một giá sách chất đầy một đống sách bìa da cứng rắn…..
Ân! Khẳng định là như vậy!
Sau đó Hà Nghiên Luật lấy chìa khóa đút vào ổ, xoay tròn, đẩy cửa, bật đèn.
(OAO) Phòng khách nhà Hà Nghiên Luật ——
Trên bộ ghế sa lon vải màu quýt nhạt đang vắt cả một đống quần áo đã giặt xong phơi khô nhưng chưa gỡ móc, áo sơmi màu trắng, áo khoác hưu nhàn, quần dài, quần ngủ, còn có một cái áo ngủ hình con gà con (?), khắp nơi đều có thể nhìn thấy một đống sách và tạp chí mở giữa chừng quăng loạn thất bát tao, trên ghế sa lon thì đông một quyển tây một cuốn, trên bàn trà làm bằng gỗ lại bày socola và bánh bích quy hình con gấu nhỏ (?), có mấy cái còn rớt ra bên ngoài, ly sữa đã uống một nửa, trong cái bát in hình phim hoạt họa mấy đứa con nít hay dùng còn có dấu vết mờ mờ ảo ảo của bột yến mạch….. Quỷ dị chính là cái món đồ chơi đầy lông bự sụ ở phía bên kia ghế sa lon là cái gì đó?! Là con thỏ hả? A a còn có hiện tại vừa mới phát hiện trên mặt đất cư nhiên còn có thảm!! Vẫn là một màu trắng!! Thảm lông!! Đây là… nhà con gái phải không!?
Tuy không có mùi vị dơ bẩn kỳ quái, thế nhưng hoàn toàn khác xa với cái loại phong cách thâm trầm sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi a a!! Mẹ nó rất là gạt người a!! Rất là trong ngoài bất nhất a!!
Hà Nghiên Luật tạm đặt Diệp Dịch Hành trên đài cao tại huyền quan, cởi giày và áo khoác, sau đó lại ôm lấy cậu, đối với phòng khách nói: “Đại Bạch, có khách mới nga!” Sau đó trực tiếp đi vào phòng tắm. Diệp Dịch Hành trong lòng nghi hoặc, anh đang nói chuyện với ai vậy, sau đó lại bị cảnh tượng trong phòng tắm di dời lực chú ý, thở nhẹ một hơi, ở trong này coi như là phù hợp với hình tượng chủ nhân đi….
Hà Nghiên Luật thả mèo đen xuống, giống như là biết đối phương có thể nghe hiểu mà nói: “Đừng có chạy lung tung.”
Diệp Dịch Hành sửng sốt: anh hẳn là không biết cậu là người đi, trong mắt của anh cậu chỉ là mèo thôi.
Tuy nói dưới tình huống bình thường mọi người đều đối đãi với động vật theo kiểu nhân cách hóa dùng lời nói mà câu thông với chúng, nhưng thực tế trong lòng chúng ta đều hiểu động vật không hiểu chúng ta đang nói cái gì, chúng nó nhiều nhất cũng chỉ có thể căn cứ theo ngữ khí, biểu tình, hoặc là ngôn ngữ hình thể của chủ nhân mà phán đoán ý tứ, làm ra phản ứng mà chủ nhân muốn.
Nhưng mà hiện tại linh hồn trong cơ thể mèo đen là bản thân Diệp Dịch Hành, cho nên lúc nghe Hà Nghiên Luật dặn dò như dặn dò con nít khiến cậu cảm thấy phi thường không được tự nhiên…..
Tuy nghĩ là như vậy, nhưng người nào đó vẫn rất ngoan ngoãn ngồi chồm hổm trên mặt đất không dám lộn xộn. Hà Nghiên Luật mở nước ấm, lấy một cái khăn mặt trong tủ ra nhúng ướt, Diệp Dịch Hành run run lỗ tai cẩn thận nhìn động tác của đối phương, anh không phải là muốn lau người cho mình chứ…..
Hà Nghiên Luật tuy không quen dọn dẹp, nhưng về phương diện vệ sinh cũng rất chú trọng, dù sao bản thân cũng đâu có muốn sống trong cái hoàn cảnh khắp nơi đầy rác quần áo dính đầy dầu mỡ và vi khuẩn đâu.
Tuy phong cách thực tại và tưởng tượng có chút chênh lệch (= =), nhưng vẫn nằm trong phạm vi Diệp Dịch Hành có thể chấp nhận, so với nhà mình, nếu không phải do có người giúp việc định kỳ tới quét tước, phỏng chừng so với nhà của Hà Nghiên Luật thì càng loạn hơn….
Xem tình cảnh nơi này, Hà Nghiên Luật tựa hồ cũng không có thói quen để người lạ vào nhà, cho nên mới tùy tính quăng đồ, người này rất chú trọng mặt mũi, từ cách ăn mặt và kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ là có thể nhìn ra được, đây là cái loại giả dạng thư sinh thanh tú điển hình. Mái tóc ngắn màu nâu nhạt chưa hề nhuộm qua một lần, tóc mái trên trán hơi hơi che khuất đôi mắt mê người, rất ít cười, nếu như không có chuyện cần nói tuyệt đối sẽ không chủ động mở miệng nói chuyện, cho dù không thích lên lớp cũng phải đi nghe giảng, nhưng sẽ cầm một quyển sách ngồi ở một bên im lặng đọc…. (Uy uy, Diệp tiểu miêu cậu rốt cuộc đã chú ý người ta bao lâu rồi hả?)
Cho nên nói, cậu tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy tình cảnh trong ngôi nhà này!!! Trong lòng Diệp Dịch Hành không hiểu sao có chút vui vui, nguyên lai lại sống như thế này a, bộ dáng trong ngoài bất nhất của Hà Nghiên Luật cũng rất ‘đáng yêu’…..
Đối phương giặt khăn mặt, hơi vắt một chút rồi ngồi xổm xuống, nâng một chân mèo của Diệp Dịch Hành lên (= =), bắt đầu nhẹ nhàng chà lau, chà lông trên chân, lau đệm thịt dưới chân… Lau xong chân trước, Hà Nghiên Luật vỗ vỗ lưng Diệp Dịch Hành nói: “Chân sau.”
Diệp Dịch Hành chịu đựng cảm giác ngứa ngáy vì bị chà lau, tự giác xoay người đưa chân sau ra: Nhẫn nại! Nhẫn nại! Để được ở lại, phải biểu hiện tốt!!
Sau khi lau sạch chân mèo xong, Hà Nghiên Luật cong miệng cười: “Thực ngoan.”
Diệp Dịch Hành bụng run rẩy: đại ca anh sẽ không đem tôi ra như là con nít mà nuôi chứ! Cái câu ‘thực ngoan’ này ông đây nghe vô không được tự nhiên chút nào đâu a!
Hà Nghiên Luật rửa tay, nói với mèo đen: “Đến….” Sau đó đi về phía phòng khách, người nào đó đi đến chỗ sô pha, gạt gạt quần áo, chờ tìm thấy được cái mặt ghế rồi thì ngồi xuống, đưa tay sờ sờ con thỏ bự bên cạnh, nói với Diệp Dịch Hành: “Đây là Đại Bạch,” nhận được vẻ mặt hắc tuyến của Diệp Dịch Hành, ‘Nhóc gọi là Tiểu Hắc đi.”
…
…
Diệp Dịch Hành đảo hai mắt, hộc máu bỏ mình.
Hà Nghiên Luật nhìn về phía con thỏ trắng bự, tiếp tục nói, “Đây là tỷ tỷ,” chuyển hướng Diệp Dịch Hành, “Nhóc là đệ đệ,” sau đó chỉ chỉ bản thân, “Tao là ba ba.”
Diệp Dịch Hành giật giật chân sau, hồn phách thăng thiên.
—— Chờ ông khôi phục lại hình người nhất định phải nói cho người khác biết Hà Nghiên Luật hai mươi mốt tuổi ở nhà có một đứa con gái là thỏ bông xù!! Diệp Dịch Hành mày có phải đã bị sét đánh tới mức trong mềm nhũn ngoài cháy khét ngoài mềm oặt trong cháy đen tinh thần mất hết khóc không được cười cũng không xong hay không!! Mẹ nó mày tuyệt đối không thể nói Hà Nghiên Luật còn có một đứa con mèo đen —— là mày nha!!!!
Ngày tháng , hai mươi tuổi, Diệp Dịch Hành lại có thêm một vị tỷ tỷ thỏ bông và một vị ba ba lớn hơn cậu một tuổi…..
Đây là cuộc sống sao! Cuộc sống thật tàn khốc, thật là thực tế, thiệt là hoa lệ mà!!
Hà Nghiên Luật bình tĩnh buông Diệp Dịch Hành đã nhũn thành sợi mì xuống, cẩn thận đem hết đống đồ ăn vặt vun vãi trên bàn trà gạt vào thùng rác, sau đó đem ly sữa và bát yến mạch vào phòng bếp, mở máy rửa chén, bỏ vào, ấn nút….
Lại rửa tay thêm một lần nữa.
Diệp Dịch Hành ghé nằm trên thảm nhìn một loạt động tác của Hà Nghiên Luật, vô lực phun thành máng. Cái thằng nhóc này quả nhiên là mắc bệnh sạch sẽ không thể lý giải nổi a!! Còn cảm khái chưa xong, đã phát hiện ra hành động kỳ quái của Hà Nghiên Luật ——
A —— a a?! Anh đang làm cái gì đó? (= 皿 =) cởi áo sơ mi? Ném vào máy giặt….? Bên trong áo sơ còn có một cái áo lót thun….(= 口 =) nhưng mà, thế nhưng dám lưu loát làm cái trò cởi, cởi, cởi, cởi đồ trước mặt ‘con trai’, ‘con gái’!!! Tiếp tục ném vào máy giặt…. A a a quần cũng cởi luôn sao!! Quần, quần, quần, quần….lót…. cũng may mà không có cởi ô ô……
Diệp Dịch Hành đại não trống rỗng toàn thân hư thoát nằm bẹp trên đất, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm vào Hà Nghiên Luật chỉ còn mỗi cái quần lót lượn vào phòng tắm…. Cậu bỗng nhiên cảm thấy đầu mình rất nóng…. Hạ thân, cũng rất nóng….
Cổ của Hà Nghiên Luật thật trắng, tay chân thon dài thật đẹp, đường cong trên lưng thật hoàn mỹ, thắt lưng thật nhỏ, mông…. Diệp Dịch Hành ngừng lại!! Không được còn muốn! A di đà phật! Tạp niệm lui tán! Ác linh lui tán! Hà Nghiên Luật lui tán!!
Xong rồi, càng ngày càng nóng….
Diệp Dịch Hành hiện tại bắt đầu hối hận về quyết định của mình…..
Phía trước rất hấp dẫn mê người, như đóa hoa anh túc ngọt lành tà ác, nhưng đó là thứ bản thân không thể nắm giữ trong tay. Cậu do dự không dám bước nhanh tới, lại không thể chống đỡ nổi lời triệu hoán của ác ma chậm chạm bò tới……
Biết rõ lần đi này sẽ không còn đường trở về, dự cảm là vạn kiếp bất phục.
Nhưng vẫn như trước không thể định chỉ trái tim đang đập gia tốc, theo đuổi cảm tình trầm luân.
×××
Thừa dịp Hà Nghiên Luật còn đang trong phòng tắm tắm rửa, Diệp Dịch Hành đứng dậy bắt đầu đi lang thang nhìn xung quanh.
Bởi vì được xây theo kiểu penthouse, cho nên phòng khách và phòng bếp có chiều cao khoảng hai tầng lầu, ngay góc cửa còn có một cái cầu thang bằng gỗ nhạt màu thông lên phòng ngủ và phòng sách lầu hai, thiết kế nhảy tầng không gian phi thường tinh xảo, thông qua một dải hành lang tại lầu hai là có thể trực tiếp nhìn xuống hơn phân nửa phòng khách dưới lầu một. Căn cứ vào sở thích cá nhân của chủ nhân, phòng sách và phòng ngủ cũng được đả thông, không có tường hoặc vách ngăn trở, toàn bộ không gian đều kết nối cùng một chỗ.
Diệp Dịch Hành thoải mái leo lên lầu hai, bước vào ‘không gian tư nhân’ chân chính của Hà Nghiên Luật, nháy mắt đập vào mặt chính là mùi sách nồng nặc gây chấn động —— sách chất đầy hết nửa bức tường, cũng là giá sách bằng gỗ, sách đặt trên đó không có được chỉnh tề như trong thư viện, nhưng nội dung hiếm có lại khiến cho Diệp Dịch Hành chép miệng —— cổ kim độc vật, tiểu thuyết nổi tiếng, lịch sử địa lý, chính trị triết học, thậm chí còn có hoạt họa châm biếm…. Ven giá sách còn dán mấy tờ giấy ghi chú, chú thích gần đây đang dùng tư liệu gì, hoặc là đang đề cập đến lĩnh vực của người nào….
Láng giềng của giá sách là một cái bàn làm việc cực lớn, đống sách tư liệu, ký sự, bản đồ đã lật đến nát bấy hỗn loạn nằm trên bàn. Ngoài ra còn có một cái laptop màu bạc, bên cạnh là tách cà phê đã uống vơi nửa, và vụn bánh bích quy….
Bức trường đối diện bàn làm việc, được dán một bức thư pháp không được đẹp cho lắm: Đắc chi thản nhiên, thất chi lạnh nhạt.
Hiện tại, Diệp Dịch Hành giống như đã biết chênh lệnh của mình và Hà Nghiên Luật.
Dựa vào chỉ số thông minh và tài văn chương sáng tác của mình, chưa có lần nào giống như anh, vì chức nghiệp sáng tác viết văn trên mạng mà phải trả giá lẫn cố gắng như vậy. Các loại đổ dồn tinh lực này, các loại tâm tính chuyên chú này, cái loại nghị lực này…. Diệp Dịch Hành cho tới bây giờ đều không hề có lấy một cái….
Còn những cuốn sách này, cậu dám cam đoan có hơn một nửa số sách bản thân chưa bao giờ đọc qua hơn nữa còn xem thường không muốn nhìn mấy cái nghiên cứu học thuật, nghiêm chỉnh sáng tác, cậu từng có sao? Chỉ chênh lệch hai ba vị trí trên bảng xếp hạng, nếu không có những thứ này bù lại, cả đời này bản thân cũng không thể nào giỏi hơn anh….
Bởi vì bị linh hồn liên lụy, thân thể không thể khống chế đến gần bàn làm việc, mèo đen nhẹ nhàng nhảy lên ghế dựa, xem tờ dán ghi chú dán chung quanh dày đặc chữ, có thơ có châm ngôn, bản ghi chép ghi lại linh cảm, còn có một đống hình vẽ xấu xí loạn thất bát tao và đống chữ tâm tình xiêu xiêu vẹo vẹo (Chữ viết của người nào đó thực là rất không tốt) ——
[Tiểu Luật là vương tử tài hoa nhất trên đời này!] A ha? Anh là tiểu nữ sinh sao? Tâm tình khác người như vậy cũng dám viết ra?
[Không cần sợ hãi, ngủ một giấc là tốt rồi!] Anh đang sợ cái gì?
[Nhìn thấy bạn học đem sườn xào chua ngọt của mẹ làm tới, thật muốn ăn, thế nhưng không có ai làm cho mình ăn.] Anh có tiền như vậy, đi ra nhà hàng ăn là được rồi….
[Cậu ta có thật nhiều bạn, cậu ta nhìn qua thật vui vẻ.] Cậu ta là ai vậy?
[Hà Nghiên Luật, phải kiên cường.] Anh, không hạnh phúc sao?
…
Hà Nghiên Luật tắm rửa xong, sấy tóc, tựa hồ tâm tình không tồi, trực tiếp khoác áo choàng tắm lên lầu hai.
Diệp Dịch Hành đứng trên bàn làm việc, chân trước chống lên tường, đọc say sưa. Đột nhiên thân thể nhẹ bẫng, cả người bị ôm lên.
Mẹ nó a! Bộ con mèo thường bị người ta thảy lên không trung sau đó xoay tròn như vậy sao?! Lại còn lộn một vòng ba trăm sáu mươi độ! Ba chiều! Lập thể!! Meo ngao ——!!
“Dám nhìn lén bí mật của ba ba…” Hà Nghiên Luật giả đò sinh khí la mắng, nhưng ngữ khí lại mang theo ý cười.
“Meo~~” Anh đây mới không có ba ba ngây thơ như anh!!
“Phải phạt nhóc sao?” Hà Nghiên Luật nói xong, đem mèo Tiểu Hắc ôm đến cái giường đôi….
Diệp Dịch Hành nhìn cái giường màu trắng thuần và cái chăn màu xám trước mắt, không gian ở đây sạch sẽ hoàn toàn bất đồng với cái khu bàn học giá sách kia. Tính cách người này tuyệt đối là có thể dựa vào không gian sống mà đoán ra!!
Hà Nghiên Luật nằm xuống giường, thoải mái dựa vào cái gối bự êm dày, ôm mèo đen lên trước ngực.
Diệp Dịch Hành ngồi trên ngực của người nào đó vừa mới tắm xong còn lộ ra màu ửng hồng ẩm ẩm hơi nước, tim đập bang bang bang bang, sau đó nhìn đối phương híp mắt, lười biếng cười hỏi ——
“Nhóc con, nói cho ba ba biết… Nhóc, rốt cuộc là ai?”