Biên Nhược Thủy

chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc đương vội vàng tới quán nhậu, tôi thấy một dáng người quen thuộc đang đi phía bên kia đường cùng hướng với tôi, nhưng hắn không phải là người trong số những đứa bạn đang đợi tôi ở quán, hắn là Tiếu Vĩ.

“Tiếu Vĩ!” Tôi vẫy vẫy tay, hét toáng lên gọi Tiếu Vĩ từ bên kia đường.

Tiếu Vĩ nghiêng đầu nhìn tôi cười, vẫn là cái bộ dạng ấy không thay đổi chút nào cả. Tôi nhìn thấy Tiếu Vĩ cũng có cảm giác vui vẻ như được gặp mặt lũ bạn hôm qua vậy. Quả nhiên là kẻ thù lâu ngày gặp mặt có khác, Tiếu Vĩ thấy tôi thì cả khuôn mặt đỏ ửng lên, không biết có phải vì lạnh mà thế hay do kích động quá.

Tiếu Vĩ vừa xoa tay vừa đi tới chỗ tôi, lúc hai đứa chỉ còn cách nhau mấy bước chân, Tiếu Vĩ nhìn tôi cười hì hì, khói trắng từ miệng phả ra.

“Trời lạnh thế này mà sao vẫn mặc ít quần áo thế hả? Để tôi xem cái nào!”

Tôi nói rồi đưa tay bắt lấy cổ áo Tiếu Vĩ, ngó vào đếm số áo hắn đang mặc. Rốt cuộc là chỉ có một cái áo khoác mỏng màu xanh nhạt, bên trong mặc thêm một cái áo màu đỏ nhạt. Tiếu Vĩ nhìn tôi bằng vẻ mặt khinh thường, giả vờ như thế có lẽ đã trở thành thói quen của hắn, mà theo ý của tôi là mặt giống như bị rút gân vậy.

Tiếu Vĩ rút trong túi ra một gói thuốc lá, đưa cho tôi một điếu rồi giúp tôi châm lửa. Ngón tay hắn vừa dài vừa mảnh khảnh, lúc hút thuốc lại có một vẻ cuốn hút khó có thể cưỡng lại nổi. Hắn nhả khói, nheo mắt nhìn tôi vẻ khinh bỉ.

“Cậu cho là ai cũng như cậu chắc, tôi đây thân là nam, tương lai còn đi tìm vợ nữa, ai yếu nhớt giống cậu hả?”

Tôi giơ tay tính gõ đầu hắn một cái, nhưng Tiếu Vĩ nhanh chân né được khiến tay tôi chỉ trượt vào khoảng không. Nhìn gương mặt Tiếu Vĩ đắc ý, ý muốn được đánh hắn một trận ra trò lại xông lên trong đầu tôi. Tôi cao hơn hắn chừng , cm nên dễ dàng dùng tay ấn bả vai hắn xuống, hai chân trụ vững. Tiếu Vĩ cũng không chịu thua, hai chúng tôi giằng qua giằng lại, khí thế hầm hè như chuẩn bị đánh nhau tới nơi.

“Tôi thì khác với cậu chỗ nào hả? Cậu là nam không lẽ tôi không phải chắc?” Tôi đập đầu Tiếu Vĩ một cái, nghiến răng hỏi.

Tiếu Vĩ trừng mắt nhìn tôi quát: “Tôi đâu có nói cậu không phải là nam hả, tự cậu tưởng tượng ra ấy chứ…”

Thực ra bây giờ Tiếu Vĩ có nói gì tôi cũng không có cảm giác tức giận nữa, đây chỉ đơn thuần là để nhớ về những ngày xưa, muốn nhờ nó mà xả bớt áp lực đi thôi. Hai đứa nhảy vào quần nhau ngay giữa đường cái, tuyết đọng trên mặt đất trơn trượt khiến chúng tôi suýt té ngã mấy lần, mặt mũi đứa nào đứa nấy đều bỏ bừng bừng.

“Này! Chúng mày làm cái gì đấy hả? Dừng tay lại ngay!”

Một tiếng quát to khiến hai chúng tôi sửng sốt, không ngờ rằng có tuần cảnh đi ngang qua đây, ông ta đi về phía hai đứa, vừa đi vừa trợn trừng mắt lên, vẻ mặt nhăn nhó: “Ai cho chúng mày đánh nhau ở đây hả?’

Tiếu Vĩ vẫn giữ nguyên tư thế, quay mặt sang lão tuần cảnh quát: “Cái lão già này nhìn thế mẹ nào mà bảo bọn tôi đánh nhau hả? Bọn tôi là bạn thân lâu ngày không gặp, muốn thể hiện tý hành động thân thiết mà cũng không được à?”

“Mày nói cái gì thế hả? Hai đứa chúng mày thế này mà gọi là thân thiết hả? Muốn thân thiết với nhau thì chúng mày ra chỗ khác mà thân!”

“Tôi nhổ vào!” Tiếu Vĩ vừa chửi một tiếng, tôi bèn xách cổ hắn lôi ra một chỗ xa xa, Tiếu Vĩ còn chưa từ bỏ ý định, cố sức xoay người lại chửi cái ông tuần cảnh kia. Tôi cứ như chó mẹ cắn cổ tha chó con mà lôi hắn đi, Tiếu Vĩ dọc đường đi vẫn hùng hùng hổ hổ, công phu mồm mép chửi mắng cứ thế mà tuôn ra không ngớt.

“Đầu óc cậu làm bằng đá à? Lớn đầu thế mà còn không chịu suy nghĩ cho cẩn thận một chút đi.”

Tiếu Vĩ ngồi phịch lên một cái ghế dài đặt trước chung cư cạnh đó, thở hổn hển, tôi đứng trước mặt hắn quát tướng lên. Tiếu Vĩ có vẻ không phục, nhưng vẫn im lặng không nói gì. Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng mặt lên nhìn tôi hỏi:”Cậu đang định đi đâu thế?”

“Lưu Duy bảo chúng nó muốn gặp mặt tôi, cho nên đang định tới quán kiếm chúng nó đây, cậu mà không nhảy ra thì tôi đã tới đó lâu rồi!” Tôi đáp.

Tiếu Vĩ gật đầu, trầm mặc một lát rồi nói thêm: “Sao cậu lại nghỉ học?”

Tôi buồn bực ngồi xuống cạnh hắn, hỏi thăm:”Sao cậu biết tôi không đi học nữa?”

Tiếu Vĩ cười, bất đắc dĩ mà cười, “Chỉ có cậu không biết chuyện của tôi thôi, còn chuyện của cậu thì gì tôi cũng biết.”

Tôi chợt hiểu ra những điều hắn nói, bầu không khí bỗng dưng nhuốm một loại cảm xúc xấu hổ, tôi làm bộ như không hiểu gì, ngoài miệng lèm bèm: “Đừng có nói mấy chuyện vớ vẩn đó với tôi nữa, tôi nghe không hiểu đâu.”

Tiếu Vĩ không nói nữa, xoay mặt đi, tôi nhìn sang hắn, cũng không ngờ rằng trông hắn lại đẹp trai thế. Có lẽ mắt nhìn của nam khác rất nhiều với nữ, không thì đám bạn gái của tôi đã không lao vào hắn cả lũ rồi. Giờ nghĩ lại chuyện đó chẳng còn thấy hận thù gì nữa, ngược lại, còn thấy mắc cười.

“Sao cậu không đi học nữa? Thôi học à?” Tôi hỏi.

Tiếu Vĩ hơi tái mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cậu quên chuyện ba tôi lần trước tôi kể rồi à?”

Tôi sửng sốt nghĩ lại, cũng không nói là quên được, chỉ là nhất thời không nhớ tới thôi. Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, chung quy cũng chỉ xoay quanh Biên Nhược Thủy, những chuyện khác hầu như tôi không nghĩ tới.

Vừa muốn mở miệng giải thích, Tiếu Vĩ đã đá nhẹ vào chân tôi: “Nhưng chuyện không phải vì thế đâu, tớ đã tìm được việc rồi.”

Tôi nhíu mày, “Việc gì chứ?”

Tiếu Vĩ đấm vào ngực tôi một cái, “Cái thằng này, chuyện của tôi cậu không để trong lòng được một chút nào à, không phải lần trước tôi đã gửi tin nhắn cho cậu rồi sao? Tớ được tuyển làm phi công rồi.”

“Hả!!” Tôi sững người ra ngạc nhiên, chỉ thốt ra được một từ như thế. Phi công, chức danh ấy trong suy nghĩ của tôi vô cùng to tát. Tôi còn nhớ lúc người ta tới trường tôi tuyển phi công, yêu cầu rất khắt khe, so với thi vào đại học Thanh Hoa, Bắc Kinh () còn khó hơn gấp vạn lần.

Tiếu Vĩ giờ mới hiểu ra, gật gù: “Ừ…tôi quên mất là chỉ mình tôi có số của cậu, còn cậu không có số tôi..”

Vừa vui vẻ được gặp lại Tiếu Vĩ mà giờ chỉ vì mấy câu nói của hắn đã khiến tôi trở nên lúng túng xấu hổ, có lẽ Tiếu Vĩ cũng để ý tới vẻ mặt của tôi nên lên tiếng:

“Đừng có tưởng tôi là người tốt mà nhầm, nói cho cậu biết, tôi ngứa mắt cậu lâu lắm rồi, cứ cho là tôi thích cậu, thì cậu cũng chỉ làm thôi.”

“Cái gì ?” Tôi hỏi lại.

Tiếu Vĩ xua tay, “Tự mình về nhà tra từ điển đi!”

Tôi bị người ta nói vậy thì đần mặt ra, mãi sau mới vỗ vỗ vai hắn, nghiêm mặt nói: “Cậu cũng coi là có tiền đồ hơn bọn tôi rồi, sau này cố gắng lên, phải khiến cho ba cậu nở mày nở mặt lên nhé.”

“Tống Thiên Lộ, cậu thực sự là thay đổi rồi.”

“Thay đổi gì?”

“Không biết, khí chất thay đổi chăng…đúng rồi, Biên Nhược Thủy có khỏe không?”

Tôi bị hỏi thì ngẩn người ra, rốt cuộc nên trả lời khỏe hay không khỏe đây, hình như có hơi không khỏe thì phải, trả lời khỏe hơn trước đây chắc cũng ổn. Thấy tôi tần ngần mãi mà không trả lời nổi, Tiếu Vĩ vỗ mạnh lên vai tôi nói: “Không phải cậu bảo đi tụ tập với đám bạn thân à? Sao giờ chưa đi đi?”

Lúc này tôi mới sực nhớ ra, Tiếu Vĩ so ra còn vội vàng hơn cả tôi, hắn chà xát hai cánh tay rồi nói: “Tôi phải về nhà ngay đây, ngồi cũng không yên nổi nữa, lạnh bỏ mẹ đi được…”

“Cậu ra ngoài mà không biết mặc nhiều áo thêm à?”

Tiếu Vĩ vừa đi vừa nói với tôi: “Kỳ thực bệnh tình Biên Nhược Thủy cũng không phải là nặng, chỉ cần sau này cậu đối xử tốt với cậu ấy một chút là cậu ấy quên liền!”

Nói rồi Tiếu Vĩ xoay người bước nhanh hơn, tôi đứng sau hét với theo: “Khi nào cậu đi? Cậu đi tôi sẽ qua tiễn cậu!”

“Không cần đâu!” Tiếu Vĩ từ xa quay lại vẫy tay, chỉ một lát sau đã đi khuất bóng.

Lúc tôi vào căn phòng đã được đặt trước, mọi người đã ngồi vào bàn đầy đủ, hình như chỉ còn thiếu mỗi mình tôi. Tôi vừa đẩy cửa đi vào, cả một đám người đã nhao nhao lên.

“Sao mày ở nhà nằm có mấy ngày mà béo lên thế hả!”

“Mày đúng là chậm chạp quá! Mấy anh đây thấy mày chưa tới cũng chưa thằng nào dám gọi món đây này.”

“Nhanh lại ngồi cạnh anh mày cái coi, lâu lắm rồi chưa được gặp mày, hôm mày tới anh đang bận, thế nên hôm nay nghỉ ưu tiên đi chơi với mày đấy nhé…”

Cuối cùng tôi tới ngồi cạnh Lưu Duy và Dương Phong, Dương Phong là cán sự tiếng Anh của lớp tôi, bình thường thì cứ im im hiền lành thế thôi, nhưng những lúc quan trọng cũng bao che cho tôi không ít lần, tôi ngồi xuống liền quay sang bắt chuyện với cậu ta mấy câu.

Lưu Duy ngồi cạnh tôi có hơi trầm mặc, khuôn mặt tròn vo toàn thịt đỏ hồng lên, tôi nhìn lại, trước mặt hắn đã có một vỏ chai rượu rồi. Tôi vỗ vỗ vai hắn, bảo: “Còn chưa gọi món mà mày đã uống hết một chai rồi hả! Rồi, sau một tháng, thằng bạn quý hóa của mày đã quay lại rồi đây.”

Lưu Duy cười nhạt hai tiếng, không biết là do tác dụng của rượu hay cái gì nữa, tôi cũng chả nghĩ sâu xa làm gì. Trong mắt tôi, chuyện khiến hắn có thể trầm mặc như thế toàn là những chuyện vụn vặt không đáng để ý, còn những chuyện đáng phải để tâm thì hắn lại chỉ coi như gió thoảng qua.

Tôi chỉ cùng mấy người nói mấy chuyện linh tinh, còn lại là uống rượu, nhấm nháp món này món kia. Uống được một hồi, đứa nào cũng ngà ngà say, cả lũ to họng trêu chọc nhau, kể lại chuyện ở lớp một tháng qua, thỉnh thoảng lại đập bàn cười to, khiến tôi ong hết cả đầu.

“Tống Thiên Lộ, cái thằng khốn nhà mày còn giả bộ hiền lành gì thế hả, từ lúc vào quán tới giờ cứ ngồi im im đần người ra, trước đây không phải mày là thằng nhắng nhất hay sao? Đừng có giả vờ với bọn tao nữa, qua đây, bọn tao mỗi thằng mời mày một chén nào.”

Tôi cũng không từ chối, đứng dậy nhận của mỗi người một chén rượu, uống cạn. Uống tới chén cuối cùng, tôi bắt đầu thấy đầu mình có hơi quay quay mơ hồ, cả người lâng lâng. Nhưng tôi vẫn còn tỉnh chán, bọn họ nói gì tôi cũng có thể trả lời bình thường được, mà thực ra thì bọn họ hỏi gì tôi nói nấy, lan man sang chuyện này chuyện kia cũng chả sao.

Một lát sau, trên bàn đã bày bừa một đống chai lọ, bát đĩa, chén đũa, Lưu Duy ngồi cạnh tôi đặt cạch cái chén xuống bàn, cả người nồng mùi rượu. Tôi cười cười với hắn, Lưu Duy bỗng nhiên mở miệng lè nhè nói: “Tống Thiên Lộ, hôm đó tao thấy mẹ mày với Biên Nhược Thủy đi chợ mua đồ ăn.”

Giọng hắn rất nhỏ, trừ tôi ra thì không còn ai nghe được cả. Tôi cứng người lại, chén rượu cầm trong tay có hơi chao đảo, Lưu Duy lại tiếp: “Mày đừng nói với tao là Biên Nhược Thủy với mẹ mày cũng tình cờ gặp nhau đi, dì đã nói cho tao nghe hết rồi, Biên Nhược Thủy giờ đang ở nhà mày phải không!”

Tôi cố nặn ra nụ cười, thành thực đáp: “Ừ, từ lúc tao đi nghỉ học tới giờ, Biên Nhược Thủy tới nhà tao ở.”

“Tại sao?” Lưu Duy hỏi.

Tôi dốc hết số rượu còn lại trong chén vào miệng, cổ họng như có ai đốt lửa trong ấy, ngứa ngáy khó chịu. Tôi giơ tay cản Lưu Duy lại, ngăn hắn không hỏi nữa, rồi ngập ngừng đáp lại: “Có một số chuyện không thể một chốc một lát mà hiểu được, mà tao cũng không muốn lừa gạt mày chuyện Biên Nhược Thủy tới nhà tao, nhưng mày cứ hiểu đại khái là tao làm việc này vì không thể khoanh tay đứng nhìn là được.”

Lưu Duy dằn mạnh cái chén xuống bàn, quát lên với tôi: “Con mẹ mày, hỏi thì nói chứ còn định giấu cái gì hả? Hôm đó gặp mày ở khu mua sắm tao còn thật thà tin lời Biên Nhược Thủy, tin chúng mày chỉ tình cờ gặp nhau. Thằng khốn mày cả tháng liền không thèm gọi điện thoại cho tao lấy một cú, mãi mới gặp lại được thì mày còn dám nói dối tao.”

Trong phòng lúc ấy loạn hết cả lên, cả lũ đã say hết rồi, đứa hò đứa hét cũng chả ai quản, cho nên cũng chả ai để ý tới hai chúng tôi. Lưu Duy kích động, túm lấy cổ áo tôi định đè xuống đất. Hắn béo hơn tôi nhiều, nhưng tôi lại cao hơn hắn, kết quả là hai đứa cứ giằng co qua lại với nhau chẳng phân bì thắng thua, nhưng Lưu Duy loạng choạng kém thế hơn tôi, hai đứa xốc nhau đứng dậy, hiển nhiên hắn gặp bất lợi.

Cuối cùng cũng chả hiểu hai đứa lôi kéo nhau sao lại tới một khoảng đất trống, Lưu Duy nặng nhọc thở hổn hển, kéo tay áo tôi không chịu buông tay. Tôi biết hắn đã uống nhiều rồi, tôi uống cũng không kém là bao, lý trí đã ở mức gần như không thể kiểm soát nổi, chỉ cần kích động một cái thôi thì sẽ bộc phát ra hết.

“Không phải tao không muốn nói thật với mày, chỉ là có rất nhiều chuyện không thể nói cho mày biết, mày tưởng là tao muốn giấu diếm lắm sao? Mẹ mày, tao cũng chẳng thoải mái hơn mày đâu.”

“Phải, mày nói gì cũng đúng! Mày coi tao là cái gì hả? Mày có biết lúc tao nghe mẹ mày nói xong thì có cảm giác gì không! Mày có thể không nói cho tao biết, tao cũng không để ý, ai mà thèm để ý làm gì chứ! Nhưng sao mày lại lừa tao? Mày có biết không hả? Đồ khốn, tao ghét nhất người nào gạt tao!…”

Tôi chưa từng nói chuyện nghiêm túc với Lưu Duy, cũng chưa từng nghe hắn nói câu đứng đắn. Hồi chúng tôi còn ở chung, hai đứa lúc nào cũng chỉ chăm chăm trêu chọc, nói móc đối phương. Thấy đứa kia gặp chuyện không may thì đứa này mừng như mở cờ trong bụng, nhưng nhỡ có đứa xảy ra chuyện thì nhất định sẽ xông lên giúp mà chẳng cần dài dòng. Bởi tôi nghĩ chúng tôi đều cùng là một loại người, không bao giờ muốn đem những thứ sâu trong lòng biểu hiện ra ngoài, thà phải chịu đau đớn một mình chứ cũng không thích lộ vẻ yếu đuối.

Trong mắt người khác, chúng tôi là loại mặt dày, có thể thản nhiên đưa tay trêu ghẹo lũ con gái đang đi bộ dưới sân ký túc xá, có thể vờ quét dọn mà nhìn trộm dưới váy nữ sinh…nhưng thực ra da mặt chúng tôi cũng mỏng lắm, không thể chịu nổi ánh mắt coi thường, thương hại của người khác, thậm chí nhiều lúc muốn khóc mà không thể khóc nổi, chỉ có thể đi hút thuốc.

Lưu Duy khóc, tôi không thể nhớ ra nổi nước mắt của hắn có hình dạng gì nữa, trong trí nhớ của tôi, hắn chỉ vì một việc cỏn con thôi cũng khóc, lúc ấy tôi tát hắn một cái, bảo hắn không được phép khóc nữa.

Chúng tôi đứa nào cũng uống nhiều, hai đứa lảo đảo dựa vào nhau bên ngoài quán, tôi nghe bên tai tiếng nức nở, tất cả tựa như trong mơ.

“Tao thấy cuộc sống của bọn mình thay đổi rồi…” Lưu Duy lè nhè nói với tôi.

Tôi gật đầu, “phải, thay đổi, không quay trở lại được nữa!’

“Từ hồi mày đi là bắt đầu thay đổi rồi, vắng mày bọn tao không thể nào đùa vui được như trước cả…”

“Mày không biết tao ở nhà suốt, ngày nào cũng như ngày nào thì chán thế nào đâu, Lưu Duy, mày có bao giờ có cảm giác nặng nề không?”

“Tao hồi nào giờ có nặng đâu, đang muốn bay lên đây này.”

“Mày có bay lên được không?” Tôi cười cười.

Lưu Duy cũng cười ngu ngu lại với tôi: “Hơi khó thì phải.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio