Tôi đón lấy tờ giấy, trên đó toàn chữ là chữ, nhưng chữ nào chữ nấy ngay ngắn, dễ đọc. Tôi đọc lướt qua một lần, là thư Chung Giai viết gửi cho thầy giáo. Càng đọc tôi càng thấy có điểm không đúng cho lắm, càng lúc càng thấy kỳ quái, trong thư viết rõ tôi thích cô ta ra sao, tại sao khiến cô cảm thấy không yên, làm sao khiến cô cảm thấy mình không thể sống thoải mái. Hơn nữa, Chung Giai còn khẳng định tất cả không phải nói bừa, tất cả đều là chuyện đã xảy ra giữa hai chúng tôi, chỉ có điều, những chuyện ấy đối với tôi chẳng có gì đáng nói, còn cô ta thì lôi từng cái ra phân tích tỉ mỉ. Chuyện tôi mua đồ ăn cho cô ta cũng được viết ra trong ấy, hơn nữa lại còn là chứng cứ hữu dụng nhất.
“Thầy, em hoang mang quá, trước đây em là đứa thoải mái, lúc nào cũng có thể cười to được, nhưng giờ em làm gì cũng không được thấy tự do như trước nữa. Em nghĩ chuyện cậu ấy theo đuổi em không có gì tốt cả, em lại không thể từ chối lòng tốt của cậu ấy, cho nên em muốn cách xa một chút. Em không muốn thương tổn ai, đây là cuộc sống, không phải tiểu thuyết, em hiểu chúng em không thể tới được với nhau, mà em, cũng không thể cho cái mà cậu ấy muốn, em vẫn còn là học sinh…”
Đó là đoạn cuối, xem xong tôi lạnh hết cả người, có lẽ cái tội đã được định sẵn cho tôi mất rồi. Là nên nói cô ta quá tự kỷ? Hay là nên nói tôi trời sinh đã mang khí chất trêu hoa ghẹo nguyệt đây?
“Thầy, em không có gì để nói cả.” Tôi đặt lá thư lên bàn.
Thầy chủ nhiệm nhìn tôi, cười cười: “Thầy biết em không có ý gì cả, thầy biết ánh mắt khi em nhìn cô bé kia, chắc chắn không phải là thích.”
Tôi không ngờ thầy lại nói thẳng ra trước mặt học trò suy nghĩ của mình như vậy, nhưng nếu tính tới khía cạnh là một cuộc trò chuyện giữa thầy trò, ít ra thầy đã cho tôi một ấn tượng tốt. Tôi đưa mắt nhìn thầy, hỏi: “Vậy thầy đưa cái này cho em xem làm gì?”
Thầy rút ra một điếu thuốc, rồi rút thêm điếu nữa đưa cho tôi: “Em hút không?”
Tôi xua tay: “Không ạ!” đây là một cái bẫy.
“Em từ chối thì thầy cũng biết em hút!”
“Thầy có biết thì em cũng không thể nhận thuốc của thầy được.”
“Em châm lửa cho thầy được không?” Thầy đưa cho tôi bật lửa.
Thật kỳ lạ, tôi tự nhiên lại ở trong phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, tự tay châm lửa cho thầy hút thuốc, tôi nhớ những khi thầy lên lớp đều có mùi thơm dễ chịu, là mùi xà bông do tắm rửa thường xuyên mà có, không biết thầy một ngày phải tắm tới bao nhiêu lần để có thể lưu được mùi hương ấy suốt những lúc ở trường.
Thầy vừa hút thuốc vừa nói chuyện với tôi: “Thực ra Chung Giai rất thích em…”
“Thích người khác mà lại bảo người ta thích mình, cô ấy không phải mắc bệnh chứ?” Tôi kích động ngắt lời thầy.
Thầy không để tâm chuyện bị tôi ngắt lời, vẫn bình tĩnh chậm rãi nói tiếp: “Cách nghĩ của mỗi người khác nhau, có người thì sự tự phụ của họ chính là nguồn gốc của sự tự ti. Tuy thành tích học tập của Chung Giai rất tốt, nhưng quan hệ với các bạn cùng lớp không được tốt cho lắm, em xem cô bé tính tình phóng khoáng, lại hay nói cười, thế nhưng bởi hay nói mà không suy nghĩ kỹ nên hay làm mất lòng người khác. Thầy nói với em những điều này cũng không có ý gì, chẳng qua là sợ em hiểu lầm nên mới giải thích rõ nguyên nhân thôi.”
Tôi gật đầu, rồi lại hỏi tiếp: “Vậy sau này em có nên bày tỏ thái độ dứt khoát với Chung Giai không?”
Thầy lắc đầu: “Không cần!”
“Vậy hai việc nữa là gì ạ?” Tôi cảm thấy nhẹ lòng đi, nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều, đúng là thầy tìm tôi nói chuyện bình thường thật.
Thầy liếc mắt nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, nói với tôi: “Giờ thầy phải đi họp, tối nay em tới nhà thầy ăn cơm đi, thầy nấu.”
Tôi trợn tròn hai mắt nhìn thầy, thầy ấy không phải nói đùa đấy chứ hả? Mời học sinh tới nhà thầy ăn cơm hả? Mà tự tay thầy ấy làm cơm cho học sinh sao? Hay là thầy ấy ngứa mắt tôi từ lâu, mời tôi tới ăn rồi nhân cơ hội đó hạ độc?
Thầy chủ nhiệm nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, vỗ vỗ nhẹ lên vai tôi, “Nhà chỉ có mình thầy thôi, ăn một mình thì buồn lắm, cho nên bình thường vẫn hay mời học trò tới nhà ăn. Hôm qua ra chợ lại mua được mấy con cua nên nhân thể mời em tới ăn luôn, đừng quên nhé, tầm chiều tối qua nhà thầy. Nếu em mà trốn thì có ngồi trong lớp thầy cũng lôi ra ấy, dù sao thì có ngồi trong lớp em cũng có nghe giảng đâu mà..”
Thầy nói xong vội vàng cầm theo tập tài liệu ra khỏi phòng, để lại tôi còn ngồi lại ú ớ như thằng ngốc. Lúc tôi về lớp, túm đại lấy một đứa bạn đang ngồi học, hỏi nó xem có phải thầy chủ nhiệm vẫn hay mời học trò tới nhà ăn cơm không.
“Đúng rồi!” Đứa bạn trả lời, cũng chẳng thèm để ý coi ai đang hỏi, đáp xong lại cắm cúi làm bài tập tiếp.
Hãy còn chưa tin, tôi túm lấy bảy, tám đứa cùng lớp nữa hỏi lại, ai cũng quý lời như vàng, ngoài câu khẳng định ra thì không có lấy thêm một lời nữa. Hỏi chán chê rồi tôi tự rút ra kết luận cuối cùng, chủ nhiệm lớp tôi tính tình kỳ quái. Nghiêm thì có nghiêm đấy, nhưng toàn nói những lời thật lòng với học trò, thầy bảo học sinh đứa nào cũng như con thầy, ai cũng có thể tới nhà thầy được.
Hết giờ tự học buổi chiều, tôi tới nhà thầy chủ nhiệm, thầy ở bên dãy nhà dành cho giáo viên ngay sau ký túc xá nam. Trong nhà sạch sẽ tới mức khiến người ta muốn khùng lên, đồ vật đều là những thứ sáng màu, nhìn chỗ nào cũng không tìm thấy nổi lấy một vết bẩn. Tôi đẩy cửa ra, ngần ngại không muốn vào.
“Vào đi, không sao cả…”
Thầy mặc thường phục, nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều, tôi chọn lấy một đôi dép đậm màu thay vào rồi chậm rãi đi vào phòng.
“Cơm được rồi, qua ăn đi!” Thầy nói vọng ra với tôi.
“Nhanh thế ạ?” Tôi ngạc nhiên, lúc thầy đi họp là tiết cuối của chúng tôi, vừa tan họp về nhà đã làm cơm được ngay rồi sao.
Tiếng thầy từ trong bếp vọng ra, “Ừ, trưa nay thầy đã chuẩn bị hết rồi, giờ về nhà chỉ cần hâm nóng lại là ăn được, em đi rửa tay trước đi!”
Tôi tự giác kiếm nhà vệ sinh, chui vào đó rửa tay đủ ba lần sạch sẽ, rồi nhìn lại mình trong gương coi quần áo đã sạch sẽ chưa, đề phòng đương lúc sắp ăn lại bị thầy đuổi ra ngoài thì nguy. Cứ nên kiểm tra lại lần nữa cho chắc ăn.
“Mặc cái này vào!”
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, đã thấy thầy chủ nhiệm đứng chờ sẵn, đưa cho một cái nhìn na ná như tạp dề, tôi há hốc miệng, nhìn thầy thản nhiên mặc vào, vuốt lại cho thẳng nếp rồi im lặng ngồi vào bàn ăn.
Nếu tôi mà sống giống thầy thế này thì chắc chắn sẽ mệt chết, cái gì cũng phải ngăn nắp, chỉnh tề, ăn một bữa cơm mà cũng có cảm giác gò bó như này. Không biết là tác dụng tâm lý hay cái gì mà thậm chí tôi còn nghĩ màu sắc, mùi vị những món ăn này so với của nhà tôi chỉ có hơn chứ không có kém.
Ngồi ăn cơm không ai lên tiếng, tôi ăn được nửa bữa thì không nhịn nữa, đành phải đánh tiếng hỏi: “Thầy, không phải thầy có chuyện muốn nói với em sao?”
Thầy ngẩng đầu lên nhìn tôi một lát rồi đáp: “Ăn cơm đi, ăn xong rồi hẵng nói.”
Tôi mừng thầm trong bụng khi nghe thầy nói thế, ăn xong rồi mới nói chuyện thì chắc chắn là sẽ bỏ được tiết tự học đầu tiên tối nay, cho nên tôi cố ăn chầm chậm, tranh thủ kéo dài buổi nói chuyện tới hết tiết hai giờ tự học.
Tôi ăn xong trước, thong thả đặt đũa xuống rồi cầm lấy khăn tay đặt bên cạnh lau miệng, chờ thầy ăn nốt.
“Chuyện thứ hai là về thành tích học tập của em, thầy hỏi em cái này, em cao bao nhiêu thế?”
Tôi không hiểu chuyện đó với thành tích của tôi thì có can hệ gì, nhưng vẫn thành thật trả lời thầy: “m ạ!”
“Vậy em tham gia vào đội bóng rổ trường ta đi, trường chúng ta đã mở lớp nghệ thuật và lớp thể dục rồi ấy, tuy rằng học sinh ở hai lớp ấy không nhiều lắm, nhưng thành tích thi đại học lại không tồi chút nào. Em có thể chuyên chú vào thể thao rồi thi vào đại học thể dục thể thao cũng được, thành tích trung bình cũng có thể đậu được.”
Tôi cau mày: “Hình như chiều cao của em so với tiêu chuẩn của đội bóng rổ còn thiếu mà? Hơn nữa đây chỉ là ý thích thôi, không thể tính là chuyên nghiệp được, nếu như bảo em đi theo hướng chuyên nghiệp thì em chưa từng nghĩ tới.”
Thầy rót một chén nước, đưa cho tôi rồi chậm rãi nói: “Chiều cao thiếu thì có thể cải thiện được, độ tuổi của em vẫn còn có thể cao thêm nữa, chịu khó rèn luyện thì chuyện đó không thành vấn đề. Thầy đã từng dạy một học sinh trong đội bóng rổ, em ấy cao lên rất nhanh, thầy nghĩ cao lên ít nhất phải tới , cm.”
Chiều cao không phải chuyện tôi lo lắng, đó cũng chỉ là một cái cớ mà thôi, cái chính là tôi không muốn để thứ đam mê thuần túy của mình bị phá hủy. Đối với tôi mà nói, đó là phương thức xả stress duy nhất, không chỉ tiêu hao thể lực mà còn có thể khiến tôi chăm chú trong lúc chơi, không có tâm trí nghĩ tới chuyện khác nữa.
Có lẽ nhìn tôi hãy còn lưỡng lự, thầy nói tiếp: “Thầy biết em nghĩ gì, chỉ là thầy thấy đây là cơ hội tốt cho em, không phải thầy muốn đả kích chứ nếu xét thành tích học tập, em không có khả năng đột phá. Không phải em có vấn đề về chỉ số thông minh gì, cũng không phải là không muốn học tốt, mà thói quen học của em đã trở thành thâm căn cố đế, giờ có làm gì cũng không thể thay đổi được thói quen đó, nếu chờ tới ngày em có thể thay đổi được thì đã bị những người khác bỏ quá xa rồi.”
“Thầy, thầy rất hiểu em.” Tôi có chút cảm động.
Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với thầy chủ nhiệm, cũng là lần đầu tiên không có cảm giác khó chịu khi đối mặt với giáo viên. Bởi tìm một thầy giáo phê bình tôi rất đơn giản, nhưng tìm được người phê bình rồi chỉ cho tôi đi ra khỏi con đường khó khăn thì vô cùng hiếm.
“Em hãy nghĩ lại cho kỹ đi, thầy có cảm giác em vẫn đang nghĩ mình đang ở chỗ cao, em cũng nên biết ăn chơi ở nơi này không phải là sành điệu, mà là ngu ngốc. Em có cơ hội thay đổi bản thân mình, nếu không thầy đã không nói với em những điều này rồi. Hãy nhớ, tới khi em bước chân ra khỏi trường rồi em sẽ tự hiểu thôi, thân phận, địa vị của em mới là thứ làm nên tất cả, xã hội này mãi mãi không có hai từ ‘bình đẳng’ đâu.”
Câu nói cuối cùng như mũi dao đâm thẳng vào ngực tôi, khiến tôi phải đối mặt với sự thật. Không phải tôi chưa từng nghĩ tới, chuyện ấy tôi đã nghĩ từ rất lâu trước đó rồi, tới tận giờ vẫn còn suy nghĩ, chỉ là lực bất tòng tâm mà thôi!
Thầy chủ nhiệm gọi điện cho ba mẹ, giải thích rõ tình trạng học tập hiện giờ của tôi, tôi cũng tự ngẫm lại kỹ càng một chút, cuối cùng vẫn đăng ký vào đội bóng rổ. Ngày đầu tiên tập, tôi tới làm quen với các đội viên khác một chút. Lúc giới thiệu tới người đang ném bóng trong sân, hắn vừa ngẩng đầu lên đã khiến tôi sững người lại vì ngạc nhiên, hình như người này đã từng gặp qua rồi thì phải, giây tiếp theo đã nhớ ra.
Chính là thằng nhóc hôm thứ sáu bị tôi đá cho một cái, còn tưởng hắn là học sinh cá biệt đã nghỉ học, hóa ra cũng là học sinh trường tôi. Lúc này hắn đương trừng mắt lườm, hai bên đều im lặng nhưng bầu không khí vô cùng bất thường.
“Đổng Ba, hai người biết nhau à?” Đội trưởng chỉ vào tôi, hỏi hắn.
Đổng Ba lạnh lùng liếc nhìn tôi, đáp: “Ai lại không biết hắn chứ? Tống Thiên Lộ, lâu lắm rồi bên lớp chọn mới có một thằng dễ coi như hắn, giờ thì ngay cả báo trường cũng nhắc tới hắn rồi đó.”
“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, hóa ra người nói tới chính là cậu này hen!” Người đứng bên cạnh hắn phụ họa.
Một lát sau lại có người tiến tới chỗ Đổng Ba, có lẽ là hỏi gì đó, Đổng Ba trừng mắt lườm tôi, nói: “Chính là nó đó!”
Tôi không buồn đáp lại, tìm một quả bóng rổ chơi thử, bỗng nhiên Đổng Ba nói với tôi: “Mày lấy bóng của tao rồi, chỗ này mỗi người đều dùng bóng riêng của mình.”
Biết những lời này là cố ý chọc giận, tôi không thèm để tâm, vẫn tiếp tục đập bóng. Đội trưởng cao hơn tôi tới nửa cái đầu, đến cạnh tôi nhỏ giọng nói: “Tính tình cậu ta vậy đó, cậu đừng để bụng nghen, sau này chúng ta còn phải phối hợp thi đấu nữa đó.”
Tôi gật đầu, cơ bản là cũng chả muốn chấp nhặt với hắn làm gì, gây hấn với Tiếu Vĩ ba năm trời, độ nhẫn nại của tôi đã tu thành chính quả rồi.
Ngày đầu tiên tôi không học kỹ thuật chuyên nghiệp gì đó, chỉ khởi động, rồi luyện mấy động tác cơ bản với cả đội. Tập cả ngày cũng không có cảm giác mệt mỏi, chỉ là mồ hôi chảy ra như tắm, lúc quay về lớp gặp ngay thầy giáo ở cửa.
“Cảm giác hôm nay thế nào?” Thầy ôn hòa nhìn tôi, hỏi.
Tôi kéo cái áo vắt trên vai xuống lau mồ hôi, đáp: “Được ạ, không có cảm giác gì cả.”
Thầy gật đầu rồi để tôi vào lớp, vì hơi cao nên tôi có thói quen vào lớp bằng cửa sau, chỗ ngồi cũng là ở bàn cuối cùng. Lúc đi qua bàn của Chung Giai, chẳng hiểu sao cô lại đứng lên, lui ra đứng ở phía sau chờ tôi đi qua rồi mới chịu ngồi xuống.
Tôi ngẩn người nhìn lại khoảng cách giữa hai bàn, chỗ ấy chắc phải đủ cho hai người đi qua, rõ ràng là cô đang cảnh cáo tôi không được đụng đến chỗ ấy. Vốn dĩ tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng lá thư của Chung Giai đã khiến tôi phải đại khai nhãn giới rồi.
Vốn là có người ngồi cùng, giờ chỉ còn lại một mình tôi. Tôi buồn chán quá mức bèn lôi quyển sách giáo khoa từ năm ngoái còn mới tinh ra, lật nhìn từng trang một, nhưng chỉ nhìn hình ảnh, không buồn để ý tới chữ thế nào. Xem hết cuốn xong lại giở ngược lại, cô bé ngồi bàn trước tôi có lẽ nghe tiếng giở sách hơi to liền quay đầu lại nhìn khiến tôi phải ngừng lại, thấy thế, cô bé lại quay lên, một lát sau lại quay xuống, nói:
“Có thể cho tôi mượn sách bạn xem một chút được không?”
Tôi liếc mắt nhìn, uể oải nói: “Tùy, cầm đi bán giấy vụn cũng được.”
Cô bé dĩ nhiên rất vui mừng cầm sách của tôi xem, tôi không biết sao sách của mình mà người khác xem lại vui tới thế, chừng mấy phút sau, cô quay lại, hỏi: “Bạn học lại hả?”
“Ừ!” Tôi gật đầu, hỏi lại: “Làm sao bạn biết được? Sách giáo khoa không phải quyển nào cũng như nhau à?”
Cô che miệng cười rồi nói với tôi: “Cái bạn cầm là sách của lớp a!”
Tôi cười nhạt, “Tôi không để ý, chỉ là nhét đại vào cặp thôi.”
Cô bé nhìn chằm chằm vào cuốn sách, giở từng trang một nhìn chăm chú, cuối cùng ngẩng lên nhìn tôi hỏi thăm: “Có thể cho tôi mượn coi hai ngày được không?”
“Tôi nói rồi, đem bán giấy vụn cũng được, dù sao sang năm lên lớp tôi cũng mua sách mới mà.”
Không có tiếng đáp lại, tôi biết nhịp học của mỗi học sinh trong lớp khác nhau, nhưng đại để là ai cũng đã học trước hết rồi. Nhiều đứa đã bắt đầu học tới chương trình của lớp , tôi thật không hiểu mới lớp đã học hết chương trình cấp thì tới trường còn làm cái gì nữa.
Cô bé nói giọng tiếc nuối: “Bạn bỏ đi thật à? Ghi chú trong này kỹ lưỡng như thế, nếu là tôi chắc chắn sẽ giữ lại hết cấp ba đó. Những gì mình tự tích lũy sẽ nhớ rất lâu, nếu sửa lại nữa thì còn rắc rối hơn gấp mấy lần, tôi nhất định phải mang mấy thứ này chép lại mới được.”
Tôi sửng sốt: “Tôi chưa bao giờ ghi chú vào sách.”
“Chẳng lẽ không phải sách của bạn?”
Dưới ánh mắt dò hỏi của cô bé, tôi ngờ ngợ, đón lấy cuốn sách, lật một trang ra nhìn kỹ. Lần này không nhìn ảnh nữa mà nhìn tới chữ, đúng rồi, đây là chữ viết tay của Biên Nhược Thủy, sạch sẽ, thanh tú, nhìn nét chữ cũng như người.
Hồi còn ở nhà tôi, Biên Nhược Thủy bình thường vẫn hay giúp tôi thu dọn sách vở, còn những dòng chữ ghi chú này tôi không hề chú ý tới. Những ghi chú, công thức dày đặc bên lề sách không phải là những thuật ngữ khô khan, mà giống như lời giảng nhẹ nhàng khi Biên Nhược Thủy phụ đạo cho tôi. Những chỗ đáng lưu ý cũng dùng bút khác màu đánh dấu vào, nhìn rất tỉ mỉ, cẩn thận, cũng chính vì thế mà mới khiến tôi có giở sách ra nhìn cũng không phát hiện ra .
“Bạn cho tôi mượn có được không?” Cô bé giơ vẻ mặt cầu xin ra nói với tôi.
Tôi biết cô lo lắng gì, đối với học sinh ở đây, ghi chú của người học giống như vật báu, rất sợ bị người khác lấy mất. Mà nguyên nhân tôi chần chừ không cho mượn lại không hề giống như những gì bọn họ nghĩ.
“Nhất định rồi, nhưng mai tôi cho bạn mượn được không? Tôi nhất định sẽ giữ lời.” Tôi cầm lại quyển sách nói với cô bé.
Cô bé kia chắc mẩm tôi không gạt người nên nở nụ cười tươi cảm ơn tôi rồi lại chăm chú đọc sách tiếp.
Tôi mang toàn bộ sách lớp ra nhìn, lật xem từng quyển một, trên mỗi trang sách đều có ghi chú bằng tay, tôi lại giở hết đống sách lớp , trong ấy cũng dày đặc chữ Biên Nhược Thủy, tôi vào học ở đây một tháng trời, chưa từng giở sách ra thì sao mà biết được chứ.
Biên Nhược Thủy, cậu thật khờ, tôi thì thào, cậu biết rõ tôi hiếm khi động tới sách mà vẫn kiên trì viết nhiều như thế này sao, chữ dày đặc, chi chít thế này cậu phải viết trong bao lâu? Lúc còn ở nhà tôi, cậu đã làm những gì? Tại sao những lúc tôi không nhìn thấy cậu, cậu lại làm nhiều việc tới vậy chứ.
Cảm giác như tim mình bị ai khoét một lỗ rỗng hoác, khó chịu, đau âm ỉ, giờ tôi có thể hiểu cái cảm giác hối tiếc thống khổ tới mức nào, bởi vậy mà không dám nhớ lại nữa. Tôi sợ mình ngủ sẽ mơ thấy những ngày Biên Nhược Thủy còn ở nhà tôi, giả như hồi ấy tôi ít chơi điện tử đi một chút, giả như tôi ít ra ngoài đi chơi một chút, phải chăng sẽ để ý hắn được nhiều hơn, ít nhất là không như bây giờ, muốn nhớ lại cũng chỉ là những mảng ký ức nhàn nhạt không rõ nét.
Hết giờ tự học buổi tối, tôi tới sân thể thao một mình, chạy hết vòng này tới vòng khác, mãi tới khi tiếng tắt đèn vang lên, tôi mới nhận ra mình hôm nay không về được. Cảm giác mệt mỏi rã rời khiến tôi nằm lăn ra ngay trên mặt cỏ sân thể thao.
Tối nay tôi nằm ngủ ở chỗ này, mở mắt nhìn lên bầu trời mới nhớ ra giờ vẫn còn là mùa đông, mình vẫn mặc tới hai, ba lớp áo. Tôi còn nhớ có ai đó từng nói, rằng cậu ta thích ngắm trời đêm vào mùa đông, không biết giờ này người ấy có ngắm trời đêm giống tôi hay không.
Này ai đó, tôi nhớ cậu rồi đấy, cậu thực sự không sợ tôi quên cậu sao?
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy vì cái lạnh, cả người đều đau ê ẩm, cứng còng, chân bị chuột rút khiến tôi phải ngồi trên cỏ nhăn mày nhăn mặt vì đau một hồi lâu.
Trường vẫn chưa mở cửa nhưng trời đã tang tảng sáng, tôi ngồi ngẩn ra trên cỏ cho tỉnh ngủ hẳn, rồi lôi điện thoại ra coi giờ. Xa xa có bóng người đi vào sân, nom rất quen, tôi nheo mắt nhìn mãi mới nhận ra là người cùng đội bóng rổ. Năm giờ sáng hàng ngày cả đội phải tập hợp ở phòng thể dục, sau đó mới ra sân tập khởi động.
Đội trưởng từ xa đã nhìn thấy tôi, vẫy tay: “Sao cậu tới sớm thế?”
Tôi đưa tay gạt lại mớ tóc, đáp: “Tối qua em ngủ ở đây.”
Mấy người trong đội đều trợn tròn mắt nhìn tôi vẻ nghi ngờ không tin được, còn Đổng Ba chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái mà đi thẳng vào phòng thể dục. Vài người nữa cũng theo hắn, đội trưởng ngồi xuống cạnh tôi, hỏi: “Sao thế? Hôm qua trèo tường ra ngoài à?”
Tôi dụi mắt đứng lên, sống lưng nhất thời kêu răng rắc, đêm qua không biết chạy bao nhiêu vòng, giờ mồ hôi vẫn còn chưa khô. Tôi nhìn ánh mắt dò hỏi của đội trưởng mới nhận ra anh ta vừa hỏi tôi, đành phải hỏi lại: “Anh vừa nói gì? Em không nghe rõ.”
Đôi trưởng giúp tôi phủi cỏ trên người, đáp: “Không có gì, cậu coi mình đi, muốn biến thành cỏ cũng không cần thiết phải ngủ cả tối trên cỏ đâu!”
Tôi theo thói quen thụi đùa anh ta một cái, hai chúng tôi cười vang đi vào phòng thể dục, đội trưởng vừa đi, vừa nói như bâng quơ: “Sau này đừng để ý tới Đổng Ba làm gì, gia đình cậu ta có điều kiện, thành tích không tồi, tính tình cũng cao ngạo, không quen bị người khác trên cơ đâu.”
Tôi hừ một tiếng, “Nhà em điều kiện không tốt, thành tích không được, em cũng chẳng trêu vào cậu ta cơ mà?”
Đội trưởng cười cười, đáp: “Phải, kỳ thật cậu chẳng sai chỗ nào cả, muốn trách thì trách cái cô Phó Tử Vân kia kìa, đồ con gái hạ tiện.”
“Phó Tử Vân là ai?” Tôi mờ mịt hỏi lại.
Đội trưởng tròn mắt nhìn tôi: “Cậu không giả ngu đó chứ? Chuyện của cậu với Phó Tử Vân bây giờ đang sốt lắm đó, cậu ngốc tới mức không biết gì hết à?”
Tôi lập tức đứng lại, đội trưởng thấy tôi đứng im cũng dừng lại. Tôi nghiêm túc nói với anh ta: “Cái cô kia em ngay cả nhìn thấy cũng chưa, nếu không phải anh nói cho em biết, chắc tới lúc tốt nghiệp em còn không biết có cô ta trong trường nữa kìa.”
Những người trong đội đã bắt đầu bài tập chạy buổi sáng, đội trưởng nhìn tôi nói: “Cứ vào phòng nghỉ cất đồ trước đi, chúng ta vừa chạy vừa nói cũng được.”
Tôi lại tiếp tục chạy thêm mười mấy vòng quanh sân với cả đội, nếu không phải đội trưởng nói cho tôi biết hết trước sau thì tôi hãy còn nghĩ hồi ấy Đổng Ba kéo tới đánh tôi vì nhìn tôi không thuận mắt, chỉ kiếm bừa một lý do mà thôi.
Phó Tử Vân là bạn gái của Đổng Ba, chuyện này ai trong trường cũng biết, giáo viên cũng không có ý kiến gì chuyện tình cảm giữa hai người. Một là bởi vì thành tích của Phó Tử Vân ở trường không thứ nhất thì cũng thứ hai, vừa thông minh, tính cách hoàn hảo, lại luôn được lòng các thầy cô giáo, hơn nữa điều kiện gia đình Đổng Ba rất tốt, thành tích cá nhân của hắn cũng thuộc loại chấp nhận được, hai người lại không làm gì đi quá giới hạn, cho nên đối với các giáo viên trong trường, quan hệ tình cảm của Phó Tử Vân và Đổng Ba cũng chẳng cần quan tâm nhiều làm gì.
Đội trưởng còn nói cho tôi hay, Đổng Ba đã theo đuổi Phó Tử Vân những ba năm liền, từ cấp hai đã bắt đầu tán tỉnh cô nàng, hồi đầu tháng ba, Đổng Ba quỳ xuống trước Phó Tử Vân tỏ tình mới được chấp nhận, chính thức quen nhau.
“Nghe anh nói thế thì Phó Tử Vân là người rất tốt a! Sao lại mắng người ta là hạ tiện chứ?”
“Cô ta có bạn trai rồi còn tơ tưởng tới người khác, thế không hạ tiện thì là gì?”
Tôi cười cười, nếu theo lời đội trưởng nói thì mấy cô bạn gái của tôi trước đây chạy theo Tiếu Vĩ cũng không phải dạng tốt đẹp gì cho cam rồi, tôi đúng là vẫn còn suy nghĩ phóng khoáng chán.
“Tới bây giờ cậu vẫn không biết Phó Tử Vân thích cậu tới cỡ nào à?” Đội trưởng vừa nói vừa vẫy tay chào người quen.
Tôi lắc đầu: “Không biết, có ai nói cho biết đâu.”
Đội trưởng thở dài một cái rồi vừa chạy vừa bất đắc dĩ nói: “Đổng Ba ghen tuông vớ vẩn quá, mấy ngày liền nó ăn không ngon, ngủ không yên rồi, thế mà cậu vẫn ở đây an lành như vậy, mạng cậu cũng lớn thật đấy.”
“Phải!” Tôi gật đầu, vận số của tôi đã đảo ngược rồi, trước đây toàn là bạn gái của tôi bỏ chạy theo người khác, giờ tới lượt tôi được bạn gái người ta chạy theo rồi. Tôi cười khổ hai tiếng, tiếc là, bây giờ tôi không còn hứng thú chuyện đó nữa.
Lúc phân tổ luyện tập bóng rổ, đội trưởng còn cằn nhằn liên miên với tôi mãi không ngừng, đại khái cũng là chuyện Phó Tử Vân nói không thích Đổng Ba, rồi chuyện Phó Tử Vân trong trường học đỏng đảnh tới cỡ nào, hút đàn ông tới trình độ nào, mặt nhìn rõ là thiên chân khả ái, thực ra trong lòng thì thế nào ấy…Anh ta còn nhắc tôi phải đi coi báo của trường đi, nói là mặt tôi chiếm vị trí lớn lắm, tới mấy trang lận.
Hết giờ luyện tập, tôi mặc thêm áo rồi tới phòng in trong trường, vừa đi vừa hắt xì liên tục, tối qua lạnh muốn cứng cả người lại. Khi đi qua sân thể thao cũng là lúc đương giờ cơm sáng, tôi gặp cũng không ít học sinh đi ăn. Không hiểu tại sao tôi cứ có cảm giác bị người bám theo, trong lòng tự nhiên cảm thấy khó chịu, đúng lúc ấy có hai nữ sinh chạy vượt lên rồi còn quay lại liếc mắt nhìn tôi, tôi đưa mắt nhìn lại thì họ vội vàng chạy đi mất.
Không hiểu vì sao giờ nói tới gái đẹp tự nhiên trong lòng tôi lại có cảm giác muốn né tránh, trước đây làm gì có thế này, nhưng giờ lại nghĩ nếu đẹp thì phiền phức quá. Hay là tại Chung Giai đã lưu lại ấn tượng xấu với tôi, nên giờ tôi như con chim sợ cành cây cong.
Tôi cầm sách đi photo lại, photo hết đống ấy mất tới hơn đồng, nếu mua sách mới chắc cũng phải được vài quyển rồi. Tôi quay lại lớp, đặt xấp giấy photo lên bàn cô bé từng hỏi mượn rồi quay người thu dọn sách vở.
“Cái này..cái này là..là gì?” cô bé trợn tròn mắt nhìn tôi.
Tôi tỉnh bơ trả lời: “Không có gì, chỉ là tôi không muốn cho bạn mượn sách thôi, thế nên photo ra cho bạn một bản, cho bạn đỡ phải chép lại.”
Cô bé kia một hồi sau mới có phản ứng, nắm chặt xếp giấy photo, nhỏ giọng hỏi: “Chỗ này mất bao nhiêu tiền?”
Tôi ngẩng đầu nhìn, nói: “Không nhớ nữa, cũng chẳng đáng bao nhiêu.”
“Vậy tan học bạn đi hỏi nhé, tôi sẽ trả lại tiền cho bạn!”
“Không cần!” Tôi sốt ruột đáp.
Sau đó cô bé ấy còn nói gì nữa nhưng tôi chả buồn nghe, lôi quyển sách giáo khoa ra cố ép mình phải nhìn. Không hiểu vì sao, cứ mỗi lần nhìn những dòng chữ này là lại có cảm giác phải quyết tâm xem cho bằng hết, có thể vì chữ viết vô cùng thân thuộc, có thể là không muốn cho ai đấy phải đau lòng, tuy cậu ta không thể nhìn thấy.
Hết giờ học buổi sáng, Chung Giai đưa cho tôi một tờ giấy, lần này tôi không nhét ngay vào túi quần mà mở ra xem một chút, rồi lựa lúc thuận lợi ném vào thùng rác.
Trên tờ giấy ghi: “Cậu đúng là thừa tiền thật, trước đây tớ cứ nghĩ cậu chỉ muốn dùng tiền theo đuổi người mình thích, giờ đã hiểu thêm rằng cậu còn có thể dùng tiền mua sự đố kị của người khác. Xin lỗi, đã để cậu thất vọng rồi, tớ không ghen chút nào đâu, cho nên, sau này đừng dùng tiền của cha mẹ làm chuyện vô ích nữa đi.”
Hôm qua đúng là đã mắc cảm cúm rồi, tới buổi chiều, đầu tôi đã mơ mơ hồ hồ, từ lúc chuyển tới trường này, tôi rất ít khi ngủ trên lớp. Nhưng hôm nay tôi không thể khống chế được ý nghĩ muốn ngủ của mình, khi ấy lại là giờ số học của thầy chủ nhiệm.
Ngoại trừ lúc gọi trả lời câu hỏi, còn những cái lúc thầy cũng không buồn nhắc, lãng phí thời gian với tôi. Mãi cho tới khi thầy đi tới bên cạnh dưới ánh nhìn của cả lớp, đập mạnh vào lưng tôi một cái, tôi mới giật mình ngồi thằng dậy.
Tôi bực nhất là khi đang ngủ mà bị người khác đánh thức, nhưng lúc này, tôi rất khó chịu vì đầu đang đau như muốn nứt đôi ra, thầy chủ nhiệm đứng ở phía sau cả tiếng quát lớn, bảo tôi đứng dậy.
Tôi cắn răng, vẫn ngồi im trên ghế, không nhúc nhích. Thầy giáo sắc mặt ngày càng khó coi, trước đây trong lớp chưa từng có người cãi lời thầy. Cả lớp đều quay lại nhìn tôi chăm chú, trong phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng hít thở, thầy chủ nhiệm đứng trước mặt tôi, dùng giọng trầm trầm nói: “Em đứng lên cho tôi.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt thầy, nói rành mạch: “Em không đứng lên được!”
“Bốp!” Lỗ tai kêu ong ong, trong phút chốc, mặt tôi đã nóng rần lên, thầy thoáng cái đã túm lấy cổ áo tôi xốc lên, tôi bám chặt lấy cánh tay thầy, cố trụ lại, thầy xanh mặt tăng thêm lực, tôi lảo đảo thiếu chút nữa bị ngã từ trên ghế xuống
“Tôi khinh, ông là giáo viên giỏi thì đã làm sao hả? Ông đây cùng lắm là chỉ nhịn được tới đây thôi!” Tôi hét lớn với thầy.
Thật ra lúc tôi ý thức được mình bị một cái bạt tai, đầu đã muốn nổ tung ra như có ai cầm búa đập mạnh vào, tôi không quan tâm người đang đứng trước mặt mình là ai, hắn xông lên đánh tôi thì tôi phải đánh lại. Thầy chủ nhiệm lớp tuy đã lớn tuổi, nhưng khí lực vẫn không giảm, chúng tôi xông vào túm lấy giằng co nhau khiến học sinh cả lớp chỉ biết ngây người ra nhìn, cả lũ suốt ngày chỉ biết ca tụng thầy giáo thương yêu học sinh, nhưng rốt cuộc cũng chẳng có ai đứng ra ngăn cản.
Tôi gạt mạnh tay ra, thầy giáo đứng cách tôi không xa, thở hổn hển. Tôi vơ hết sách vở trên bàn nhét vào cặp rồi hầm hầm đi ra khỏi lớp. Tiếng thầy giáo đằng sau hét lên bắt tôi đứng lại, bảo tôi sau này đừng có hối hận.
Tôi ngó lơ, cứ thế đi thằng một mạch xuống dưới lầu, dọc đường đi chẳng gặp ai, tôi đeo lại cặp sách rồi ra khỏi cổng trường. Trường này tới bảo vệ cũng không có. Mà đại khái cũng là do không khí học tập ở đây vô cùng tốt, xuất hiện một đứa học sinh trốn học như tôi chắc cũng là dạng hiếm gặp.
Tôi qua bên kia đường, nghĩ xem nên đi đâu bây giờ.
Về nhà? Ba mẹ dù có thương yêu tôi tới cỡ nào đi nữa cũng không thể nào hiểu cho hành động chống lại giáo viên của tôi được. Hơn nữa, để vào được lớp này, ba mẹ tôi đã phải nhờ tới nhiều mối quan hệ, tốn cả đống tiền mới được.
Vừa nghĩ đến đó, tôi đã hiểu hết hoàn cảnh của mình, tôi nhìn trái phải một hồi, chọn đường nào ít người qua lại mà đi. Chỉ cần có đường thì tôi sẽ đi, hết đường thì rẽ qua một hướng khác, cứ thế đi mãi.
Bỗng nhiên thấy cả người mệt mỏi vô cùng, không phải bởi mình không có chỗ nào để đi. Mà là cuộc sống hiện giờ khiến tôi cảm thấy chán ghét; im lặng, dối trá, lạnh lùng, thực thà… cả cái ngôi trường ấy đều nói tới chuyện của tôi, mà thậm chí Phó Tử Vân là người nơi nào tôi còn chả biết; sống trong ký túc xá một tháng trời, nhưng vẫn không nhớ được tên bạn cùng phòng; luyện tập vất vả hàng ngày, ai cũng kêu mệt, tôi thì một chút cảm giác cũng không có…
Giống như lúc nãy tôi còn hầm hầm tức giận, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy thật vô nghĩa, tại sao lại phải như thế chứ? Tự tôn của mày đáng bao nhiêu tiền? Mày làm như thế ngoài việc bị đuổi học, tiếp tục chuỗi ngày ăn không ngồi rồi thì còn có thể làm gì nữa? Đôi khi tôi không thể không tự hỏi chính mình, trừ việc ăn và ngủ, tôi còn làm việc gì chứng tỏ mình vẫn còn sống?
Hết đường rồi, tôi cười khan, đi về hướng bắc.
Di động trong cặp rung lên, tôi biết đó là ai, không phải ba mẹ tôi thì cũng là thầy chủ nhiệm lớp, không còn người thứ ba. Tôi vẫn đi, di động trong cặp vẫn kiên nhẫn đổ từng hồi chuông, tôi tính ném luôn cái cặp nhưng lại không nỡ vì vẫn còn sách ở trong, đành cố nhịn, lôi di động ra nhìn.
Dãy số lạ, thế này thì chắc chắn là thầy chủ nhiệm lớp rồi, dù sao thì học sinh tự ý bỏ học cũng là trách nhiệm của thầy giáo. Tôi nhấn nút nhận cuộc gọi rồi bình tĩnh alo, chờ bên kia đáp lại.
Đầu bên kia im lặng, không có tiếng trả lời, nếu không phải tín hiệu trục trặc thì là do người ấy cố ý không nói. Tôi lại hắng giọng, alo thêm mấy tiếng nữa, nhưng người kia vẫn tiếp tục im lặng, tôi sốt ruột, nói gằn giọng: “Không nói gì thì tôi cúp máy đây, nếu tín hiệu không tốt thì nhắn tin lại.”
Bấm nút ngắt cuộc gọi rồi mà bên kia cũng không gọi lại, cũng không gửi tin nhắn, nửa tiếng sau, tôi lại lôi di động ra, xem lại dãy số lạ kia. Hóa ra là số điện thoại cố định, nhưng dãy số trước số điện thoại khá dài nên lúc đầu tôi còn tưởng nhầm là số di động.
Tôi sững người lại, trong đầu nháng lên một ý nghĩ hoang đường, tay run run nhấn nút gọi lại, bên kia không có ai bắt máy. Tôi gọi tới tổng đài nhờ xem giùm dãy số ấy, tổng đài đáp đó là số điện thoại công cộng. Tôi tắt máy, chậm rãi đi dọc theo con đường.
Tôi không biết mình đang bị điên hay sao nữa, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy hồi hộp không ngớt, có thể là tôi đã đoán sai, người này chắc gọi nhầm số, hoặc cũng có thể là lũ bạn cũ. Nhưng những lý do này không đủ để nén lại tâm trạng đang kích động của tôi, giống như biết rõ rằng mình đang mơ mộng hão huyền, nhưng vẫn không thể nhịn được mà tiếp tục mơ ước.
Đi qua trạm điện thoại công cộng nào tôi cũng để mắt kiếm tìm, mỗi lần không phải là người tôi đang tìm thì lại thấy buồn. Tôi nghĩ hành động này của mình không khác kẻ điên là bao, thành phố lớn như thế này, nếu chỉ cần làm như vậy đã gặp được người ta thì đúng là ông trời đã cho tôi hưởng ưu đãi quá lớn rồi.
Đi tới khi người mệt mỏi rã rời, tôi mới tìm một siêu thị mua lấy hai bình nước lạnh uống, đang tính cất di động lại vào trong cặp sách thì đã thấy một túi nilon đặt trong đấy. Tôi kinh ngạc vì không hiểu tại sao lại có thứ này trong cặp mình, mở túi ra mới phát hiện trong đó toàn là thuốc trị cảm cúm, nhức đầu.
Ít nhất là có người lặng thầm quan tâm tới tôi, nếu như là cậu, tôi nghĩ chắc mình đã vui tới phát rồ lên rồi, nhưng nếu người ấy không phải là cậu, tôi cũng cố ép mình nghĩ đấy là cậu mới thôi. Một tháng trôi qua, không giây phút nào là tôi không tự gạt mình như vậy.
Nếu sớm biết chỉ cần nghĩ như thế cũng có thể khiến tâm trạng mình vui hơn thì tôi đã không để Biên Nhược Thủy đối mặt với sự thực. Tôi hít sâu, nhấn nút gọi cho thầy chủ nhiệm, chắc bây giờ thầy đang ngồi ăn cơm trong căn nhà sạch không một hạt bụi của mình rồi.
“Em nhớ về trước giờ tự học buổi tối, thầy sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện này.”
Tôi biết thầy đang gạt tôi, nhưng vẫn bắt xe bus đi về trường. Thầy đứng đón tôi ở cổng trường, vừa thấy tôi xuống xe đã vẫy vẫy tay ra hiệu tôi qua đó.
Gương mặt thầy rất bình thản, nhưng tôi không ngờ câu đầu tiên thầy nói với tôi lại là câu xin lỗi: “Lúc nãy là thầy sai, thầy nóng quá nên mới đánh em.”
Tôi thực sự không biết nên đáp lại thế nào, không hiểu thầy đang có ý gì, với hành động của tôi lúc ấy, bất luận là với giáo viên nào đi nữa cũng đâu tới lượt thầy phải nhận lỗi, huống hồ thầy đã có tiếng là đánh học sinh không cần lý do rồi.
“Lúc ấy cả lớp đều nhìn chúng ta, em có chịu oan ức thì chờ tan học hẵng trình bày riêng với thầy, đang giờ lên lớp mà chống đối thế thì mất mặt cho tôi quá. Không thì cuối tuần này em qua nhà tôi ăn cơm nhé, tôi làm món ngon bù cho em vậy.”
Nhìn biểu tình cầu hòa của thầy, tôi chỉ biết giơ tay lau mồ hôi lạnh, sao hôm nay lắm chuyện tốt quá vậy, tôi cũng chẳng để bụng mà quên đi.
Quả thực, mấy ngày sau đó, thầy chủ nhiệm không nhắc lại chuyện hôm đó với ai, trong lớp vẫn giữ thái độ bình thường với tôi, nhiều khi tôi không muốn tới nhà thầy ăn cơm, thầy liền đem cơm hộp tới trường đưa cho.
Túi thuốc trong cặp và dãy số điện thoại xa lạ hôm ấy không có ai nhắc tới, tất cả đều quay trở lại bình thường, nhưng cuộc sống của tôi bắt đầu có chuyển biến, chậm rãi, từ từ…
Trong đội bóng rổ của trường, trừ tôi với thành tích học tập vô cùng thê thảm ra thì ai cũng được coi là khá khẩm, mà theo ý tôi là khá xuất sắc. Trường tôi đối với các lớp năng khiếu cũng có đãi ngộ tốt, nghe nói vào kỳ nghỉ hè thường có giải thi đấu, nếu thành tích khá còn có thể được huấn luyện viên mời đi ăn nữa.
Quan hệ của tôi với Đổng Ba vẫn còn trong giai đoạn âm thầm, giả như có tác nhân châm ngòi vào, hai chúng tôi chắc chắn sẽ không yên lành như bây giờ. Và hai tuần sau đó, tôi được diện kiến khuôn mặt Phó Tử Vân trong truyền thuyết, cũng bình thường, ít nhất là cũng thuộc vào tầm trung trong số những cô bạn gái tôi đã từng quen. Có lẽ bởi vì Phó Tử Vân có quá nhiều điểm xuất sắc nên mới khiến nàng nổi tiếng tới như vậy.
Phó Tử Vân học bên chuyên văn, nghe nói từ lúc vào trường tới giờ chưa lần kiểm tra nào đứng dưới vị trí thứ ba, lúc thành tích tốt nhất thì điểm kiểm tra đứng nhất toàn trường, gần như là tuyệt đối, lúc thành tích không tốt cũng chỉ cách điểm người đứng thứ hai một chút thôi.
Không những thế, cách học lãng tử của nàng còn làm cho người khác ghen hơn, lên lớp, ăn ngủ nghỉ rất bình thường, lúc hết giờ thì chỉ nghe thấy mỗi tiếng cười đùa, trêu chọc bạn của nàng trong lớp mà thôi.
Nếu chỉ bởi thành tích tốt, thêm nhan sắc dễ coi thì Phó Tử Vân cũng không thể coi là đáng ngưỡng mộ được. Cái làm người ta nghĩ thế về nàng chính là điều kiện gia đình, mỗi ngày đều có xe hơi đưa đón, hơn nữa, nhà nàng lại ở trong khu biệt thự sang trọng, giữa ngôi trường đầy học sinh nghèo khó này thì chuyện đó rất đáng ngưỡng mộ.
Lúc nghe những lời người ta kể về nàng, trong đầu tôi chỉ có hai ý nghĩ, ý nghĩ thứ nhất là người như thế tôi thấy quen ghê gớm, sau mới nhớ ra, Phó Tử Vân này giống hệt mấy nhân vật chính trong mớ tiểu thuyết đồng tính Chung Giai hay đọc, chỉ thay đổi mỗi giới tính mà thôi; ý nghĩ thứ hai là người như thế sẽ chết sớm, không phải tôi trù ẻo gì cho cam, mà từ hồi còn nhỏ mẹ tôi vẫn hay dặn rằng, không nên thèm muốn cuộc sống giống những người quá xuất sắc, những người như thế thường không sống lâu.
Đợt kiểm tra chất lượng thứ hai tôi tự nhiên cảm thấy mình tiến bộ rất nhiều, tuy là vẫn xếp chót bảng, nhưng số điểm cách người ngay phía trên đã được rút ngắn đi rất nhiều. Lẽ nào thầy chủ nhiệm lớp có tà chú gì đó? Bình thường tôi ít khi nghe giảng, chỉ thỉnh thoảng mở sách ra đọc lướt vài lần, nhưng đầu óc tôi không tập trung nổi, có cố nhồi nhét cũng không thể vào được, cái này lẫn với cái kia là chuyện thường. Cho nên tôi nghĩ mình có học cũng không khá nổi, giờ lại có bước tiến bộ nhiều tới thế, không khỏi cảm thấy vui sướng.
Lần đầu tiên tôi để ý thăm dò điểm tuyển sinh của mấy trường đại học thể dục thể thao, điểm tuyển về thể thao không rõ lắm, nhưng điểm văn hóa khá thấp. So với thành tích lần kiểm tra gần đây của tôi cũng không hơn là bao, phát hiện này khiến tôi thấy hưng phấn, cảm giác cuối cùng cuộc sống cũng có màu sắc hơn.
Khi cầm bóng rổ tới sân tập, tôi để ý một bảng danh sách màu đỏ thẫm dán trên tường, bèn liếc nhìn một cái, vừa hay thấy cái tên Phó Tử Vân, cũng bởi lẽ cái tên này xuất hiện khá nhiều. Không chỉ đứng nhất môn văn, mà còn đứng hàng top các môn khác, người như thế này đúng là đáng để người ta ao ước.
Tôi vừa nghĩ vừa tới sân bóng rổ, bỗng nhiên đằng sau có người gọi tên tôi, vừa quay đầu lại đã thấy một nữ sinh lạ hoắc chạy tới.
“Phó Tử Vân nhờ tớ đưa cái này cho cậu!” Cô ta dúi vào tay tôi một bức thư.
Sau buổi tập, tôi ngồi nghỉ dưới bảng ném bóng, chợt nhớ tới bức thư hồi nãy bèn thuận tay mở ra đọc. Nhìn ánh mắt ngờ vực xen lẫn đố kỵ của Đổng Ba, tôi mới nhớ hồi xưa mình cũng từng có ánh mắt như thế, không biết hồi đó Tiếu Vĩ có cảm giác sung sướng như tôi bây giờ không.
“Tiết tự học thứ ba này em sẽ trốn tới cầu Hồng đợi anh, anh đến đó nhé.”
Thật mạnh mẽ, tôi thầm than một tiếng, tiện tay vò tờ giấy rồi ném vào thùng rác gần chỗ Đổng Ba đang ngồi. Thỏa mãn nhìn gương mặt hắn chuyển sang màu xanh, bỗng nhiên nghĩ vu vơ, rằng Đổng Ba còn thu hút tôi hơn là Phó Tử Vân.
Nhìn lại di động, đã qua giờ hẹn nửa tiếng rồi mà tôi còn chưa tới cầu Hồng. Nói không chừng giờ này nàng vẫn còn đứng đợi ở đó, giả thử người đứng đợi ở cầu Hồng ngày hôm nay không phải Phó Tử Vân mà là một học sinh bình thường khác thì chắc chắn sẽ phải hứng không ít bài giảng đạo của giáo viên rồi!
Quả thực Phó Tử Vân vẫn đứng ở đó đợi tôi, thấy nàng, tôi đành nhoẻn miệng cười trừ, nàng thấy tôi tới thì không có chút tức giận, trái lại còn mừng rỡ reo lên: “Anh tới thật sao?”
“Không phải em muốn thế à?” Tôi đáp.
Phó Tử Vân cười cười, không ra vẻ như tôi vẫn hay nghĩ, ngược lại, còn rất tự nhiên, hòa nhã. Hai chúng tôi nhanh chóng làm quen, đứng trên cây cầu duy nhất trong trường nói chuyện hơn hai tiếng liền, ngay cả tôi cũng phải giật mình tại sao lại nói chuyện hợp tới vậy.
Mãi tới khi tôi thấy đói mới ngừng câu chuyện lại, “Anh mời em đi ăn.”
Phó Tử Vân suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói: “Nhưng em không muốn tới căng-tin ăn, nếu anh mời em thì phải tới chỗ nào tốt tốt cơ.”
“Vậy chắc hôm nay không được rồi, chờ tới ngày nghỉ rồi anh mời em đi vậy.”
Phó Tử Vân cau mày: “Thôi mà, em muốn đi bây giờ, chúng ta cứ trốn đi, không ai để ý đâu.”
“Không được!” Tôi xua tay, “Em đừng bắt anh vi phạm nội quy, nếu biết anh kéo em trốn học, hiệu trưởng chắc chắn sẽ thông báo tới nhà chúng ta đó.”
Phó Tử Vân vội vàng đáp: “Không đâu, lúc về em sẽ lo liệu hết, đảm bảo không xảy ra chuyện gì cả.”