Cuộc phẫu thuật kéo dài suốt tiếng đồng hồ, ngồi chờ ở hành lang bên ngoài, tôi cảm giác chính mình cũng đang chết theo. Tôi tưởng tượng đến vô vàn khả năng xảy ra, nhưng không dám nghĩ nếu Biên Nhược Thủy ra đi thật thì sẽ thế nào, chắn chắn tôi không thể chịu đựng được.
“Đến giờ vẫn chưa ra, chắc cũng không có gì nghiêm trọng…” Ba bước tới, đưa chai nước cho tôi.
Não tôi chẳng thu nhận được tín hiệu gì, chỉ hỏi theo phản xạ: “Tại sao ạ?”
Ba ngồi bên cạnh, châm điếu thuốc chậm rãi nói: “Cứu người uống thuốc ngủ chẳng qua là đem rửa ruột, thằng bé trên đường đến đây cũng nôn ra nhiều rồi, trong bụng rỗng không có thức ăn kích thích dạ dày, chắc chắn sẽ tự nôn ra hết. Với lại, đâu dễ chết thế được, thuốc ngủ phải mấy tiếng sau mới có tác dụng…”
“A…” Tôi ngây người đáp.
“Tiểu Thủy cũng thật ngốc nghếch, không hiểu vì chuyện gì, uống thuốc ngủ tự tử đâu có đơn giản. Nhất là lúc còn chưa chết, nó cắn răng chịu một mình, mẹ con về rồi nhưng thấy lo nên quay lại xem, không thì, chẳng biết thành thế nào rồi… Thằng bé nằm dưới đất, cả người run bần bật, làm mẹ con phát hoảng…”
“Ba…” Tôi lên tiếng gọi ba “Con xin ba, đừng nói nữa…” Tôi như phải dồn toàn bộ sức để bật ra hai câu này.
Nói xong, tôi vùi đầu vào giữa hai đầu gối, thoáng chốc cảm giác quần ướt một mảng.
Ba có vẻ chẳng nghe thấy tôi nói gì, ngồi cạnh chuyên tâm nói một mình, tôi muốn bịt tai lại, nhưng cố hết sức cũng không động đậy nổi, không muốn cũng phải nghe.
Ba nói ba chỉ muốn lấy chuyện này ra khuyên bảo tôi tuổi trẻ không được nông nổi, ba nhẫn tâm kể tôi nghe Biên Nhược Thủy có thể sẽ bị di chứng; rồi chuyện đơn vị ba có người đang ăn uống điều độ, sau lại bị mù; kể tôi nghe trên đường Biên Nhược Thủy giãy dụa thế nào, đau đớn ra làm sao…
Khoảng một lúc lâu sau, tôi cảm giác dây thần kinh mình bị tê liệt mất rồi, chẳng còn nghe thấy tiếng ba nữa.
Vội ngẩng đầu lên, ba tôi vẫn ngồi bên cạnh, nhưng không nhìn chằm chặp vào tôi nữa, ánh mắt vừa phức tạp, vừa tràn đầy đau xót. Tôi bất chợt như hiểu ra điều gì, nhưng lại không muốn nghĩ đến, nên chỉ sững sờ nhìn ba.
May thay, ba thở dài nhìn tôi rồi nói: “Con rất giống ba hồi trẻ.”
Tôi không hiểu ý ba, ba vỗ vỗ đôi vai tôi: “Ba hồi trẻ cũng nặng tình bạn bè lắm, ba có người bạn thân đã mất rồi, nhưng không phải tự sát, bị tai nạn, lúc ấy ba cũng buồn lắm! Bây giờ nhớ lại ba vẫn chưa hết đau lòng, nhưng mọi chuyện cũng sẽ qua, nếu không cũng đành chấp nhận…”
“Ba, con không giống ba, con không thể chấp nhận được…”
Tôi chưa nói hết câu thì cửa phòng phẫu thuật mở ra, tôi bật dậy lao tới. Bác sĩ bước ra đầu tiên, vẻ mặt rất bình tĩnh, tôi lại cuống cuồng không nói nên lời.
“Không nguy hiểm tính mạng nữa, có thể làm thủ tục nhập viện rồi, bệnh nhân còn hôn mê, tầm sáng mai mới tỉnh lại.”
Tôi thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện từ đầu đến chân đầm đìa mồ hôi hết cả. Tôi không thể chờ được muốn ngay lập tức gặp Biên Nhược Thủy, nhưng cửa phòng phẫu thuật chưa mở ra hết, bên trong chẳng có động tĩnh gì, tôi không dám xông vào, sợ lại phát sinh chuyện gì, đành ngồi thấp thỏm bên ngoài.
Khi bác sĩ đang nói, ba mẹ tôi cũng đến nghe, mẹ hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, thằng bé nhà chúng tôi không sao chứ?”
Bác sĩ nhìn mẹ rồi hỏi lại: “Bà là mẹ bệnh nhân thật không?”
“Vâng!” Mẹ trả lời không do dự.
Tôi nghe câu “thằng bé nhà chúng tôi”, trong lòng không có cảm xúc gì. Tôi nghĩ nếu Biên Nhược Thủy tận tai nghe tiếng gọi ấy, chắc chắn cậu sẽ rất hạnh phúc, tôi đã nhanh quên khi cậu cười rộ lên trông như thế nào mất rồi.
“Gia đình phải chú ý bảo ban tâm lý cho bệnh nhân, để đề phòng việc này tái diễn, cần nằm viện theo dõi một thời gian. Ngoài ra, bệnh nhân mắc bệnh bao tử rất nghiêm trọng, vừa nãy tiến hành rửa ruột chúng tôi phát hiện người bệnh chừng vài ngày nay chưa ăn cơm, hiện tại cơ thể cực kỳ suy nhược, phải rất lâu nữa mới bình phục. Bà là mẹ cậu bé, phiền bà đến phòng làm việc của tôi một lát, có một vài vấn đề cần trao đổi chi tiết với bà.”
Sau khi mẹ và bác sĩ đi, ba làm thủ tục nhập viện, nơi này chỉ còn lại một mình tôi. Lời nói vừa rồi của bác sĩ không ngừng luẩn quẩn trong tai tôi, vài ngày nay chưa ăn cơm, vài ngày… Từ ngày tôi nổi giận với cậu, cậu thành ra sống như thế, tôi còn ở trường đi mua đồ ăn cho người ta, giả vờ không trông thấy cậu.
Sao tôi không bị sấm sét đánh chết đi cho rồi! Kể cả có bị sét đánh chết ngay, tôi cũng thấy mình đáng đời…
Cửa phòng phẫu thuật từ từ mở rộng, Biên Nhược Thủy nằm trên xe phẫu thuật được đẩy ra, cậu được đeo chụp dưỡng khí, gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc hiện ra trước mắt tôi. Tôi lẳng lặng theo sát ở bên nhìn cậu, muốn khóc cũng không sao khóc được. Bất chợt tôi nảy ra ý nghĩ, chờ Biên Nhược Thủy tỉnh lại, tôi chắc chắn phải đưa cậu con dao mặc cậu ra tay, cho dù cậu muốn lấy mạng tôi cũng được, nhất định không được tha thứ dễ dàng cho tôi.