Cuối cùng, chúng tôi đưa mẹ về nhà.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng còn đòi về nhà ở luôn của tôi, mẹ mới xoa đầu tôi an ủi, không sao.
Nhưng nói thế nào tôi cũng không ngui được, cho đến khi mẹ tôi nhắc đến chuyện tiền tôi gửi về hàng tháng:
"Thật sự rất nhiều rồi, con đừng làm việc vất vả quá."
Bấy lâu tôi cứ nghĩ mẹ nói vậy vì không muốn tôi làm tăng ca nhưng sau khi nghe mẹ hỏi sao tôi lại gửi tiền hai lần mỗi tháng, lúc này tôi cũng thắc mắc không khác gì mẹ mình.
"Mỗi tháng con gửi cho mẹ bao nhiêu cơ?"
Quả nhiên là nhiều hơn số tiền tôi gửi thật!
Không thể là ai khác ngoài Minh Thần.
Tôi quay lại dùng ánh mắt chất vấn nhìn anh thì thấy người đứng ở cửa phòng kia nghe đến đây đã vội lảng đi mất.
Bảo sao anh ấy đi một mạch về được đến nơi tôi sống.
Không lâu sau tôi cũng để mẹ yên tĩnh nghỉ ngơi.
Bản thân định tìm anh ấy hỏi rõ thì Minh Thần đã bị bác tôi dẫn sang nhà.
Bác đưa cho anh một bộ quần áo mới, dự là mua cho anh họ tôi nhưng chưa đưa.
Minh Thần có chút phân vân nhìn bộ quần áo nhưng rất nhanh sau đó vẫn nhận lấy rồi cảm ơn lễ phép.
Nhưng có một vấn đề, gu thời trang người lớn ở chỗ tôi phải gọi là..."hoa hòe hoa sói".
Tôi hỏi Minh Thần, có cần tôi chạy lên một cửa hàng nào đó ở thị trấn mua một bộ khác không, nhưng anh ấy lại từ chối không cần.
Cuối cùng, trông anh như con cá bảy màu vậy...!
Ước muốn nhìn thấy giám đốc mặc đồ bông hoa lá hẹ như cá bảy màu mà tôi ấp ủ bao lâu không ngờ lại thành hiện thực như thế này.
Hả hê đâu chưa thấy nhưng trước mắt tôi chỉ thấy đáng yêu nhưng vẫn buồn cười không giấu được.
Tôi hỏi lại anh ấy lần nữa, Minh Thần vẫn một mực trả lời tôi:
"Không sao."
Nhưng thế sự có sao nằm ở phía sau.
Dùng cơm xong bác tôi mời anh ấy uống rượu nhâm nhi hỏi chuyện chúng tôi.
Tôi về nhà nấu cháo cho mẹ, đến lúc chạy sang nhà bác đã thấy Minh Thần được mời uống không ít rượu đế.
Cái quan trọng nhất là, gà tiềm ớt hẻm - món ăn được yêu thích nhất nhà tôi - sở trưởng của bác gái đã và đang được đưa lên mời khách.
Bác tôi cứ hết một ly lại gắp cho Minh Thần một miếng.
Tôi không dám nói có phải anh ấy sợ phật lòng bác tôi hay không nhưng thực sự đã cố gắng ăn hết không để lại miếng nào trong chén.
Trời lạnh như thế này, có rượu đế the the đầu lưỡi khi uống vào còn thêm gà tiềm siêu cay làm mồi nhắm thì quả là mỹ vị nhân gian.
Nhưng đấy là đối với những người thích ăn cay như chúng tôi, còn Minh Thần thì đến tai cũng đã ửng đỏ.
Nhìn rất không nỡ lòng...
Ngay sau khi bác kể xong chuyện nhà tôi chỉ có hai mẹ con, là bậc cha chú trong nhà bác mong cháu mình hạnh phúc, thì tôi liền tìm cách cắt ngang.
Giải cứu con cún lớn xác của mình thoát cảnh ăn phải ớt.
"Bác à, anh ấy không quen uống rượu đế, mai còn phải lái xe trở về thành phố làm việc nữa ạ."
Bác tôi còn cười trêu bảo tôi chưa gả đi đã lo nghĩ cho người khác rồi..