Minh Thần lại dẫn tôi về nhà ba mẹ, tôi lấy hết can đảm lần này không được sợ hãi nữa, phải xứng đáng với tình cảm mà anh ấy dành cho tôi.
Xuống xe chưa để anh ấy nắm lấy tay mình, tôi đã chủ động đan tay vào tay anh ấy.
Nhưng đi được mấy bước trong khuôn viên rộng lớn thì khí thế của tôi lại xìu xuống như kẹo bông gòn gặp gió.
Thấy vậy Minh Thần liền thì thầm bên tai tôi:
"Em không còn cơ hội chạy đâu."
Chủ tịch và chủ tịch phu nhân lần này lại đứng chờ ở cửa đón chúng tôi vào nhà.
Nét mặt chủ tịch vẫn không bày ra cảm xúc gì nhưng chí ít tôi thấy dường như đã bớt gay gắt hơn.
Ngay sau đó chủ tịch phu nhân liền đánh khủy tay chồng mình một cái:
"Ông mau cười lên cho tôi."
Rồi dùng dáng vẻ dịu dàng kiêu sa chào đón tôi.
Thoáng sau đó, khi có tôi và mẹ Minh Thần ở riêng cùng một chỗ.
Tôi lúng túng không biết nói gì, liền nhớ ra chuyện bác ấy bảo Minh Thần nuôi Body nên nhắc về nó lông xù đáng yêu cũng khá ngoan.
Bác ấy thoáng nét ngạc nhiên, làm tôi còn thêm phần lúng túng.
Vài giây sau hình như đã đoán được tình hình.
"Chắc là ai đó nuôi vì cháu rồi, nhà bác vốn không thích chó lắm."
Tôi không biết rốt cuộc anh ấy còn vì tôi làm bao nhiêu điều nữa, đến mức tôi không thể giấu được sự cảm động trong lòng mình.
Như thấu hiểu được tiếng lòng tôi, mẹ anh vẫn nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng rồi lại cầm tay tôi thêm thân thiết:
"Việc xuất hiện trong cuộc đời Minh Thần là điều lớn lao nhất cháu làm cho thằng bé rồi.
Có thể ngày trước hai bác quyết định đúng thứ cần thiết cho Minh Thần, nhưng không có nghĩa đó là thứ con trai mình mong muốn.
Dù làm tốt đi chăng nữa thì với Minh Thần thứ bản thân mình yêu thích vẫn quan trọng hơn thứ bản thân mình giỏi rất nhiều.
Sau này khi bác nhận ra, à thì ra dáng vẻ con trai mình thật sự vui vẻ sẽ như thế này, thì lại phát hiện những khoảnh khắc đó đều có một điểm chung, đó là lúc nào cũng có cháu bên cạnh."
Tôi và mẹ Minh Thần cùng nhìn ra ngoài khuôn viên, thấy Minh Thần cùng ba mình đang nói gì đó cười đùa.
Tuy nét mặt có chút gượng gạo nhưng trong ánh mắt lại rất vui vẻ, chẳng mấy chốc không khí ấm áp lại ngập tràn.
"Đã rất lâu hai cha con không náo nhiệt tự nhiên như thế này rồi.
Lúc bị ngăn cản thằng bé nhưng thuốc nổ đang tìm cách từ kích ngòi cho mình vậy.
Thật may quá cháu đã xuất hiện ở đây, nếu không con trai bác sẽ nổi loạn quá tuổi mất."
Lời nói thì nhẹ nhàng lại mang theo ý đùa cho tôi bớt căng thẳng.
Có những khoảng lặng khi bản thân gặp quá nhiều điều xúc động đến mức khó tả, với tôi đó chính là lúc này.
Tôi ngồi trong vòng tay của Minh Thần, tay ôm Body ngắm nhìn thành phố trong mưa.
Minh Thần lại ngốc nghếch hỏi tôi:
"Nếu như anh phá sản em có bỏ anh không?"
"Để xem..." tôi bày ra vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ nhưng thật ra trong lòng thì muốn đánh cái đồ ngốc nhà anh.
Nhìn thấy tôi đăm chiêu, Minh Thần liền thay đổi tâm trạng nét mặt tủi thân nhìn tôi:
"Em phải để tâm suy nghĩ thật đấy à?"
"Suy nghĩ xem, khi đó về quê nuôi anh thì nên cho anh mặc đồ như sứa mũ hoa hay cá chép nhật bản."
...........
Cuối cùng, tay đeo nhẫn Minh Thần trao, Khánh Ngọc viết một dòng kết lại câu chuyện dài đang kể trên blog:
"Giám đốc đáng ghét mà tôi thường nói xấu, bây giờ kết hôn với tôi rồi!"
Cả hai đã đi hết một vòng tròn, từ lúc Minh Thần phải lòng thư ký của mình đến khi tình cảm ấy lớn dần rồi âm thầm lặng lẽ quan tâm.
Đến khi Khánh Ngọc nói với anh ta rằng mình thích giám đốc từ rất lâu rồi, khi đó trong lòng Minh Thần thật sự hạnh phúc bất ngờ như nở hoa.
Sau đó lại phát hiện Mạn Ngọc không thích mình như lời nói, sự thật lại khiến Minh Thần bối rối hoảng hốt một cách đáng yêu.
Còn chưa kịp giãi bày thì người trong lòng đã hôn mình rồi.
Có những lúc không biết nên làm thế nào với tình yêu của mình, với người mình thích.
Nhưng may mắn thay cả hai cũng đã tìm được nhịp đập thật sự của đôi tim mình rồi.
Người gửi tấm ảnh cho Minh Thần là mẹ anh, cũng chính chủ tịch phu nhân tác động đến người cha cứng đầu chịu chấp nhận thực tế con trai mình, cả chấp nhận sự thật những lời nói của con dâu tương lai nữa.
Thật ra chủ tịch trước mặt chủ tịch phu nhân cũng không đáng sợ lắm đâu...
________
Tái bút: Giữa thứ mình cần và thứ mình giỏi, đôi khi không có điều nào trùng với thứ mình thích.
Hi vọng chúng ta ai cũng gặp được người có thể lắng nghe, thấu hiểu mình như Khánh Ngọc ngày ngày bên Minh Thần sống những tháng ngày đẹp đẽ.
(//∇//) Đừng quên nhấn Theo dõi tài khoản của Mây nhá!
Một câu chuyện vui vui khác mang tên: Tuần Đào Hoa đã hoàn thành và được đăng tải trên Wattpad của mình.
.