Cá Basa
Từ Trường Thiên không thể nào tin nổi nhìn Hạ Tiểu Hi xa lạ, trái tim đau nhức tới cơ hồ không thể nói thành lời.
Cái gì đây...!cái gì đây!!? Tạp Văn tên khốn nạn đã làm gì Tiểu Hi của hắn!!?
"Tiểu Hi! Hạ Tiểu Hi!" Từ Trường Thiên cất tiếng gọi, đáp lại hắn là một ánh mắt lạnh lẽo, cùng với một luồng năng lượng băng giá lạnh lẽo phóng đến! Không còn sót lại chút tình cảm nào!
Hạ Tiểu Hi huyễn hóa ra một thanh kiếm băng, vô tình lao tới, mũi kiếm hướng thẳng tới trái tim của Từ Trường Thiên.
Đối diện với mũi kiếm sắc bén, Từ Trường Thiên cắn răng, bàn tay bắt lấy mũi kiếm gắt gao nắm chặt, máu đỏ bắn lên thân kiếm xanh lam nhạt.
Hạ Tiểu Hi cũng không bất ngờ chút nào, bàn tay khẽ lật, đã đục một lỗ thủng trên vai trái Từ Trường Thiên, nếu hắn không nhanh chóng lắc mình, có lẽ đã bị luồng năng lượng này xuyên thủng trái tim!
"Hạ Tiểu Hi..." Từ Trường Thiên nắm lấy thanh kiếm kéo về phía mình, gắt gao ôm Hạ Tiểu Hi vào ngực, năng lượng dị năng cuồng bạo cắt qua da thịt hắn đau xót.
"Tỉnh lại đi!"
Một khoảnh khắc đó khi Từ Trường Thiên nhìn thấy ánh mắt hơi chút sáng lên của Hạ Tiểu Hi, hắn đã tưởng rằng mình đã thành công kêu gọi được cô.
Thế nhưng chỉ với một lời gọi "Vân Vân" của Tạp Văn, hắn nhận lại một thanh kiếm đâm xuyên qua cánh tay!
"Em...!thật sự đã biến mất rồi sao..." Từ Trường Thiên run run vuốt nhẹ sườn mặt lạnh lẽo, ánh mắt tràn đầy lửa giận bắn về phía Tạp Văn.
Không sao, dù Tiểu Hi đã thế nào, chỉ cần gi3t chết tên này thì chắc chắn cô sẽ trở về như ban đầu!
Hạ Tiểu Hi bị một bàn tay che lại đôi mắt, mùi máu tanh sắt sộc vào mũi cô, quen thuộc lại xa lạ khiến cho đầu óc của cô hơi dừng lại một chút, Từ Trường Thiên nhân cơ hội đó nhanh chóng phóng thích năng lượng đánh choáng cô, ánh mắt hung ác nhìn về phía Tạp Văn, cơ thể di chuyển nhanh tới mức chỉ còn lại 1 tàn ảnh!
"Dù sao chỉ cần mày chết thì mọi chuyện sẽ chấm dứt!" Từ Trường Thiên cười gằn, khi bàn tay đã sắp chạm tới được lồ ng ngực của Tạp Văn, cơn đau nhói sau lưng khiến cho hắn phải quay lại, đối diện với gương mặt vô cảm của Hạ Tiểu Hi.
"Không cho phép...!bất cứ ai tổn thương anh trai!" Hạ Tiểu Hi lẩm bẩm, bàn tay rút ra từ sau lưng của Từ Trường Thiên, sinh sinh móc ra một quả tim ấm nóng còn đang nhảy lên.
Từ Trường Thiên đau đớn nhắm mắt ôm lấy lồ ng ngực trống rỗng ngã xuống.
Hạ Tiểu Hic có chút ngơ ngẩn nhìn nó, không hiểu tại sao lại cảm thấy thích thú, ma xui quỷ khiến áp nó lên ngực trái mình.
"Vân Vân?" Tạp Văn đá bay Từ Trường Thiên qua một bên, vội vàng muốn chạy tới bên cạnh Hạ Tiểu Hi, nhưng sau đó lại sững sờ nhìn cô đem trái tim kia áp lên má, ánh mắt say mê lại mơ màng.
Cô nhìn về phía Tạp Văn mỉm cười ngây ngốc hỏi: "Anh trai, tại sao trái tim này lại có chung một nhịp đập với Vân Vân vậy?"
Hạ Tiểu Hi nhẹ nhàng nắn b óp trái tim trên tay, cái hiểu cái không nhìn Từ Trường Thiên nằm bên cạnh, tò mò đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn khuôn mặt điển trai càng lúc càng tái nhợt kia.
"Sinh mệnh của dị năng giả quả nhiên là rất mạnh mẽ nha..." Hạ Tiểu Hi cười lớn, nhìn ánh mắt tối dần của Từ Trường Thiên, trong lòng giống như có mèo cào, mặc kệ ánh mắt cảnh cáo của Tạp Văn, ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn lỗ thủng trước ngực trái.
"Nè...!anh nói coi, vì sao trái tim của anh lại đẹp như vậy?" Cô hai mắt tỏa sáng nhìn Từ Trường Thiên hỏi.
Từ Trường Thiên phun ra một ngụm máu, cảm nhận sinh mệnh chậm lại dần trong lồ ng ngực, nhìn khuôn mặt phóng đại của Hạ Tiểu Hi.
Cô chớp chớp mắt, duỗi ra ngón tay xinh đẹp khẽ vuốt v e khuôn mặt này, trong trái tim giống như có con gì đó cào nhẹ, ngứa ngứa lại khó chịu.
Người này, hắn chưa từng tồn tại trong kí ức của, vậy mà tại sao, cô lại cảm thấy hắn có chút quen thuộc thế này.
Trái tim trên tay co bóp càng lúc càng nhẹ dần, càng lúc càng chậm chạp.
Hạ Tiểu Hi khó hiểu chớp chớp mắt, nhìn Từ Trường Thiên nhắm lại mí mắt nguội lạnh.
"Anh trai? Hắn chết rồi sao?" Cô không tin nổi nhìn trái tim trên tay đã ngừng đập, hoảng hốt quay đầu hỏi Tạp Văn.
"Thứ này đã ngừng đập rồi..?"
Tạp Văn tức giận tới bật cười, xông tới đoạt lấy trái tim nguội ngắt trên tay Hạ Tiểu Hi gầm lên: "Vứt thứ bẩn thỉu này xuống đi! Đừng làm bẩn tay em!"
Nói rồi, hắn hung hăng vứt vật trên tay xuống đất, sau lưng hiện ra một chiếc đuôi, đâm nát trái tim kia thành một vũng thịt nát!
"Ah? Anh trai?" Hạ Tiểu Hi không thể tin nổi nhìn Tạp Văn.
Tạp Văn giận tới th ở dốc, sau đó hắn lảo đảo bước tới ôm Hạ Tiểu Hi vào lòng, cánh tay siết chặt lấy cô như dùng hết tất cả sức mạnh của hắn: "Em không được phép làm như vậy Vân Vân.
Anh trai yêu em, anh yêu em, chỉ duy nhất anh trai yêu em trên đời này mà thôi!"
"Đừng chạm vào bất cứ kẻ nào trên đời này trừ anh trai nữa, được không Vân Vân?"
Hạ Tiểu Hi nghe giọng nói của Tạp Văn, trong đầu đầy rẫy những chỉ lệnh: "Đồng ý đi, cô yêu hắn mà.
Anh trai yêu Vân Vân như vậy, Vân Vân chỉ nên ở bên cạnh anh trai thôi."
Đừng đi đâu cả.
Đừng chạm vào thứ gì.
Thế nhưng đột ngột, sâu bên trong đại não, một thứ mầm mống gì đó khẽ nảy mầm, giọng nói mơ hồ lại rõ ràng truyền vào tai Hạ Tiểu Hi...
Tạp Văn đang lo sợ lại sợ hãi phải nghe lời từ chối từ người trong lồ ng ngực, lại đột ngột nhìn thấy một nụ cười thật sáng chói của cô, hắn choáng váng không hiểu chuyện gì xảy ra, lại nghe thấy một câu hỏi: "Anh trai yêu Vân Vân?"
Không chút chần chừ, Tạp Văn ngay lập tức gật đầu, cúi xuống hôn lên môi của cô: "Anh yêu em, Vân Vân."
Nụ cười trên môi Hạ Tiểu Hi càng tươi, cô ôm lấy Tạp Văn, tựa như cắn xé hôn lên môi hắn.
Trong cơn mơ hồ, Tạp Văn nghe thấy cô gái khẽ nói: "Vậy thì anh trai sẽ chứng minh cho Vân Vân thấy tình yêu của anh với Vân Vân đúng không?"
===.