Đoàn người chậm rãi xuất phát.
Con đường uốn lượn, gồ ghề xóc nảy.
Sắc mặt biến thái hơi khó coi, dưới lớp áo lộ ra băng vải quấn quanh phần bụng.
Anh cường ngạnh cầm lấy tay Tô Bắc, nắm thật chặt.
Thời tiết rõ ràng tương đối nóng, nhưng ngón tay biến thái lại rất lạnh.
Đối ngược với sự ấm áp của Tô Bắc.
Cũng sắp tới rồi.
Tô Bắc đứng ngồi không yên, cậu cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn, trái tim thêm một trận co rút mạnh.
Cậu vươn bàn tay không bị nắm, đặt trước ngực mình.
Biến thái đang khép nửa mắt, nghỉ ngơi dưỡng sức lập tức mở bừng ra, “Làm sao vậy?”
Tô Bắc lắc đầu, “Không có gì.”
Biểu tình biến thái trở nên dịu dàng, “Em lo lắng, hay sợ hãi?”
Tô Bắc phụng phịu trả lời: “Không có mà.”
Biến thái lập tức đáp lại, “À, phải nói là vừa lo lắng vừa sợ hãi mới đúng.”
Tô Bắc nghe xong, nhất thời trầm mặc, “…”
Biến thái nhấc tay cậu lên, cọ cọ trên đôi môi tái nhợt của mình, “Đừng sợ, có tôi đây.”
Tô Bắc cảm thấy chỗ bị môi anh hôn lên, thực nóng, thực nóng.
Bộ dáng ẩn tình như vậy, khiến Tô Bắc cảm thấy có mũi nhọn chĩa sau lưng.
Biến thái giống như diễn viên đóng kịch trên sân khấu, giỏi về biểu diễn, cũng giỏi về che dấu.
Sau khuôn mặt ôn nhu, rốt cuộc là tàn khốc hay thật tình?
Biến thái nhìn Tô Bắc, khóe miệng biến thái chua xót nhếch lên lên một cung, “Em không tin?”
Tô Bắc trở mắt xem thường, “A, tôi là thằng ngốc mới đi tin anh, anh luôn đùa giỡn, xoay tôi vòng vòng, kể cả vậy, anh vẫn còn muốn tôi tin anh, anh cảm thấy tôi còn tin anh được sao? Anh nghĩ đầu óc tôi có tật xấu nên cũng nghĩ đầu óc mình có tật xấu theo?”
Biến thái rất chân thành tự hỏi rồi trả lời, “Em nói cũng có đạo lý, bất quá tôi chưa từng gạt em mà.”
Thần logic a! Tô Bắc trong lòng điên cuồng hét lên.
Có thể biện luận với bất cứ ai, nhưng không thể biện luận với thần logic!
Bởi vì người đó sẽ dùng logic đánh bại ngươi, lại dùng logic khiến ngươi suy sụp, cuối cùng khiến ngươi chấp nhận cái logic đó.
Rất nhanh, đã đến nơi.
Biến thái nắm tay Tô Bắc, đám thủ hạ vây xung quanh, đi tới ngôi nhà trước mặt.
Đây là ngôi nhà hai tầng, sân trước to bằng hai sân bóng rổ cộng lại, tường cao xây bao xung quanh, trên đầu tường để đầy thủy tinh và đinh sắt nhọn linh tinh. Có rất ít người làm như vậy, ít nhất Tô Bắc sẽ không đi gặp chủ nhà (?).
Cửa sắt khép hờ, hai người đàn ông đứng một trái một phải.
Nhìn thấy đoàn người biến thái, thật kính cẩn mở cửa ra.
Trong sân một mảnh hỗn độn.
Dấu vết đánh nhau chỗ nào cũng có, thậm chí Tô Bắc còn thấy hai viên đạn.
Tường hàng rào đầy lỗ to, mùi máu tươi quanh quẩn không tan.
Nơi này từng phát sinh một trận chiến kịch liệt.
Tô Bắc nghiêm mặt, cố gắng khiến bản thân trấn định.
Để bị dọa tới hai chân nhũn như bún, là một người đàn ông có tự tôn, cậu tuyệt đối không chấp nhận.
Sau khi vào đại sảnh, Tô Bắc thấy một phòng đầy người.
Không khí ngưng trọng cơ hồ có thể tích tụ thành nước.
Biến thái quả thật nói không sai, cậu gặp được rất nhiều gương mặt quen thuộc, anh em Chu gia, Ngô Thiệu, lão đại bang Tam Hợp.
Đương nhiên còn có Thẩm lão, bất quá trông ông rất chật vật, bị trói trên ghế ngồi.
Mà kế bên ông, nằm rất nhiều người đàn ông.
Vẫn không nhúc nhích, máu tươi giống như nước tiểu chậm rãi phóng ra.
Nhiễm đỏ toàn bộ tầm nhìn, khiến người khác mỗi khi nhìn đến, hốc mắt đều phát đau.
Ít nhất, khi Tô Bắc nhìn thấy, chính là như vậy.
Đầu tiên cậu thấy Chu Phỉ Thạch.
Chu Phỉ Thạch cúi đầu thưởng thức khẩu súng lục khéo léo, nhìn thấy người tiến vào, ngẩng đầu, thờ ơ nhìn thoáng qua, lại đem ánh mắt nhìn trở về.
Tóc hơi dài, khi rũ xuống, càng khiến y trông tinh xảo, mái tóc đen che đậy khuôn mặt trắng nõn.
Ánh sáng mặt trời và vẻ ngây ngô như biến mất khỏi người y, chỉ còn hắc ám và màu đen.
Chu Bàn Thạch ngồi cạnh y, tay khoác lên vai y, thường ghé vào lỗ tai y nói vài câu.
Cả hai trưởng thành trông rất xuất sắc.
Vẻ ngoài tương tự, khí chất bất đồng, khắng khít thân mật, khiến người nghĩ xa xôi.
Chu Bàn Thạch nhìn đoàn người biến thái, “Anh đến rồi, chính sự để anh xử lý, chúng tôi còn phải giải quyết đám người kia nữa.”
Biến thái lộ ra nụ cười mê hoặc, “Theo ý anh.”
Chu Bàn Thạch cúi người, nhẹ giọng nói một câu với Chu Phỉ Thạch.
Chu Phỉ Thạch nghiêng đầu, không lên tiếng, hai người sóng vai đi ra ngoài.
Lúc lướt qua Tô Bắc, bước chân Chu Phỉ Thạch dừng lại.
Y chậm rãi quay đầu, nhìn Tô Bắc.
Ánh mắt trong suốt, vô ba vô lan (?).
Hành động này của y, khiến thần sắc Chu Bàn Thạch đứng kế bên lộ ra vẻ khẩn trương.
“Tôi có quen anh không? Cứ cảm thấy anh thực quen mắt.” Chu Phỉ Thạch cẩn thận nhìn Tô Bắc.
“… Chúng ta từng gặp qua, lúc ba tôi và mẹ cậu cùng một chỗ.” Tô Bắc hơi suy nghĩ một chút.
“Vậy sao…” Mặt Chu Phỉ Thạch mang thần sắc mê mang, “Vẫn cảm thấy không phải vậy.”
“Không, chính là vậy, chúng ta chỉ gặp một lần, chắc cậu không nhớ rõ.” Tô Bắc trả lời.
“Phải không?” Chu Phỉ Thạch đăm chiêu hỏi lại.
Y nghiêng đầu, cái cổ thon dài, mảnh khảnh như chú thiên nga xinh đẹp.
Ngay lúc y muốn nói gì thêm, Chu Bàn Thạch đứng bên cạnh không kiên nhẫn kéo tay y, đi ra ngoài.
Chu Phỉ Thạch vừa đi vừa ngoái đầu nhìn Tô Bắc.
Mà Tô Bắc lúc này đã dời ánh mắt khỏi y.
Hai người cứ như vậy, đi ngược nhau, càng đi càng xa.
Sau khi anh em Chu gia rời đi, Ngô Thiệu cũng rời đi.
Hắn đứng lên, đi tới gần biến thái, dùng sức vỗ vai anh, cười lớn nói: “Cuối cùng cũng hoàn thành chuyện này, làm lâu như vậy, cứ ép buộc lão tử mãi, cậu lúc trước từng cứu tôi một mạng, bây giờ xem như trả đủ nợ nhân tình.”
Nụ cười của hắn khiến vết sẹo trên mặt trở nên dữ tợn.
Biến thái cười hì hì trả lời, “Cảm ơn.”
Ngô Thiệu lại vỗ vai anh, “Cảm ơn cái gì? Thẩm lão gia, lúc trước địa bàn Đông Thành của cậu không hề yếu, vậy mà lại giao toàn bộ cho tôi và anh em Chu gia, còn muốn nói cảm ơn? Phải là chúng tôi nói cảm ơn cậu, ha ha, lời quá.”
Biến thái cười cười không trả lời.
Mãi đến khi Ngô Thiệu đi, người trong phòng không còn nhiều lắm.
Bọn họ đem theo đàn em, ngay cả đàn em Thẩm lão gia và bang Tam Hợp sớm ngã cũng thuận tiện mang đi luôn.
Còn lại, chỉ có Thẩm lão gia và lão đại bang Tam Hợp.
Cùng với hai chủ sự bên bang Tam Hợp.
Bọn họ không bị trói giống lão đại bang Tam Hợp, mà là tự do hoạt động.
Khi nhóm biến thái tới gần, bọn họ lập tức đi tới trước mặt biến thái, thấp giọng nói: “Boss.”
Biến thái nhẹ giọng cười, “Vất vả các cậu.”
Hai người đàn ông thuộc dạng trầm mặc ít lời, lúc này thuận thế lui về sau lưng biến thái.
Anh và thủ hạ đứng cùng nhau.
Một màn phát triển, khiến Tô Bắc trợn mắt há mồm.
Hai người kia, cư nhiên là nằm vùng do biến thái xếp vào.
Biến thái nắm tay Tô Bắc, đi tới giữa đại sảnh.
Giữa đại sảnh có một chiếc sô pha.
“Bắt họ tỉnh lại.” Ngón tay biến thái cọ cọ cằm, không chút để ý phân phó thủ hạ.
“Dạ, boss.” Một người đàn ông phía sau trả lời.
Một chén nước tạt lên mặt hai người.
Rất nhanh, theo tiếng rên rỉ thống khổ, Thẩm lão gia và lão đại bang Tam Hợp tỉnh lại. Người phát tiếng rên rỉ là lão đại bang Tam Hợp, mà Thẩm lão gia lại tỉnh táo trong nháy mắt, ánh mắt từ trong mơ màng lập tức thanh tỉnh.
Thẩm lão gia liếc mắt nhìn quanh bốn phía, “Thắng làm vua thua làm giặc, tôi chịu thua.”
Biến thái vỗ vỗ tay, “Tốt, quả nhiên là Thẩm lão gia, rất thức thời.” Anh quay đầu, nhìn lão đại bang Tam Hợp, “Vậy còn ông?”
Lão đại bang Tam Hợp mang mắt kính viền vàng, mắt kính trượt xuống, muốn rớt cũng không xong, trông chật vật đáng cười, hắn lắc đầu, khiến mắt kính rơi xuống, “Tao phi.”
“Được, rất có cá tính.” Biến thái lại vỗ vỗ tay.
Thẩm lão gia lạnh lùng mở miệng, “Cậu rốt cuộc có lai lịch gì?”
Biến thái lấy ngón tay xoa xoa sô pha, “Con người tôi, từ trước đến nay đều là kẻ sáng mắt không làm chuyện mờ ám, vì muốn khiến ông đi vui vẻ, tôi liền hào phóng nói cho ông biết, tôi là con của Tô Hưng Thành.”
Thẩm lão gia nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên trắng như tuyết, môi run run.
Lão đại bang Tam Hợp, liền manh động, muốn nhảy dựng lên, kết quả khiến ghế dựa hung hăng ngã xuống đất.
“Tao thao, lão Tô Hưng Thành mà cũng có con trai, hắn sinh mày như thế nào? Đối với phụ nữ, hắn cứng nổi sao? Hay là do đàn ông khác giúp hắn mang thai?” Lão đại bang Tam Hợp dán miệng xuống đất, trong mắt đầy tơ máu.
“Mày câm miệng.” Thẩm lão gia lớn tiếng quát.
Lão đại bang Tam Hợp cười ha ha, “Thế nào, không nghe nổi nữa? Lúc kết bè kết phái ám toán Tô Hưng Thành, sao không thấy ông nhảy ra? Bây giờ thì nói đỡ này đỡ nọ? Chậm, đã muộn! Ông nghĩ thằng nhóc này sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Đừng có xuân thu đại mộng nữa, chúng ta sẽ chết trong tay thằng nhóc này!”
() (Tiêu: thành ngữ Xuân Thu Đại Mộng chính là chỉ những suy nghĩ không thực tế, bởi vì thời xuân thu chiến quốc, rất nhiều vua chúa vì xưng bá mà cực kỳ hiếu chiến, họ thường phấn đấu rất nhiều năm nhưng không đạt được, tựa như một giấc mơ thật dài, cho nên có câu nói xuân thu đại mộng.) Nguồn
Vẻ mặt biến thái mang theo nụ cười thoải mái, nghe bọn họ nói chuyện.
Tô Bắc cảm thấy người mình đang run không ngừng.
Cậu không thể khống chế thân thể.
Kỳ thật chuyện Thẩm lão gia có liên quan tới chuyện chú Tô Hưng Thành, cậu đã sớm phát hiện, chẳng qua không nghĩ tới, nước lại sâu như vậy.
Hai người lưỡng tình tương duyệt () không nhất định có thể đi tới cuối đường, ấn tượng Thẩm lão gia tạo cho cậu không đặc biệt ngoan độc gì, chỉ không nghĩ tới, chân tướng chính là ông hợp tác với người ngoài đối phó người mình yêu.
() Có thể hiểu na ná như : tình trong như đã, mặt ngoài còn e. Có tình cảm với nhau.
Vì cái gì?
Tô Bắc không hề nghĩ ngợi, trong đầu hiện ra hai chữ màu đỏ thật to — Lợi ích.
Chỉ “Lợi ích” mới khiến người ta điên cuồng như vậy.
Vẻ mặt biến thái cười tao nhã, “Cũng chỉ ông hiểu tôi.”
Những lời này là nói với lão đại bang Tam Hợp.
Môi Thẩm lão gia run run, ông ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Bắc.
Lập tức, ánh mắt ông sáng lên, “Tô Bắc, xin cậu cứu Thẩm Cẩm Trạch, cho dù tôi chết cũng không quan trọng, coi như tạ lỗi, nhiều năm như vậy, trong lòng tôi vẫn bứt rứt, bây giờ chỉ còn một vướng bận là Thẩm Cẩm Trạch.”
Đầu óc Tô Bắc loạn thành một đoàn.
Biến thái bên cạnh mở miệng, “Tô Bắc, tôi có thể đáp ứng em thả Thẩm Cẩm Trạch, bất quá, tôi cũng muốn em làm cho tôi một chuyện.”
Hô hấp Tô Bắc cứng lại, giống như nơm nớp lo sợ, mở miệng hỏi: “Chuyện, chuyện gì?”
Tay biến thái duỗi ra.
Lập tức, một cây dao xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
Anh đè thấp giọng, ái muội cọ cọ bên tai Tô Bắc, lại hôn một cái, dùng ngữ khí mê hoặc nồng đậm nói:
“Cầm, đi qua kia, giết Thẩm Băng Quyền, đây là nhiệm vụ cuối cùng của em.”