Edit + Beta: Phộn
*****
Thắng làm vua, thua làm giặc là quy tắc sinh tồn của dị thú.
Trăn bự vừa chết, vô số dị thú đê giai nhào tới, một phút sau, con dị thú cấp 4 tung hoành 200 năm trong mảnh rừng rậm này đã trở thành một bộ xương trắng.
Chứng kiến sức chiến đấu của thú hai chân xa lạ, những dị thú đê giai khác nấp trong bóng tối thông minh lựa chọn tránh đi.
Đi một đường không gặp trở ngại, vượt qua một con suối nhỏ, hai người cùng một quả bóng tiến vào lãnh địa của dị thú cấp 3.
Đó là một con dị thú màu đỏ có hình dáng như hồ ly, lông dài diễm lệ mềm mại rũ xuống đất, nó có ba cái đuôi mềm mại, đỉnh đầu mọc một cặp sừng lớn, trông như cành cây mở rộng, trên mặt có vảy bạc nhàn nhạt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi phát ra ánh sáng bling bling.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Hình thể của nó lớn hơn voi, nhàn nhã nằm trong bụi rậm ở dưới cây tùng to lớn, từ xa nhìn lại, trông như một ngọn lửa khổng lồ diễm lệ.
"Đây là Bạch Giác Diễm Hồ?" Lâm Hân nhìn chằm chằm ở phía trước không chớp mắt.
Không phải dị thú nào cũng xấu xí, cũng có con nhìn rất đẹp mắt, cấp bậc càng cao, vẻ ngoài cũng càng hoàn mỹ. Chúng lợi dụng vẻ ngoài xinh đẹp mê hoặc con người, một khi con người mất cảnh giác, thì thân xác hài cốt đã không còn, hồn phách cũng không ngoại lệ.
Ở Lam Tinh cũng có Bạch Giác Diễm Hồ, vì bộ lông đẹp của nó, nên rất được giới thượng lưu yêu thích.
Lông xù ở đuôi được chế tạo thành khăn quàng cổ đắt tiền, bộ lông màu đỏ rực sẽ được thiết kế như một chiếc áo khoác lông thú trông rất thời trang. Mặc vào đi dự một bữa tiệc, vừa có mặt mũi, vừa thể hiện thân phận.
Bất quá do Lam Tinh săn bắt quá mức, đã rất lâu chưa thấy Bạch Giác Diễm Hồ lớn như vậy xuất hiện.
Bàn tay màu đồng của Lý Diệu đè lên vai bé con, "Nhất định muốn solo với nó?"
Lâm Hân gật đầu không chút do dự: "Vâng!"
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Nếu đã hạ quyết tâm muốn trở nên mạnh mẽ, học phải đi đôi với hành, thực chiến chính là giáo viên tốt nhất.
"Ta sẽ không giúp đỡ." Lý Diệu nói. Nếu như đã chính thức bắt đầu huấn luyện, hắn sẽ yêu cầu nghiêm khắc.
"Không cần." Lâm Hân nói. Cậu sẽ dùng tinh thần lực, tay không mà chiến thắng dị thú!
Thiếu niên cắm súng laser vào vỏ súng bên hông, bình tĩnh đi tới Bạch Giác Diễm Hồ, điều khiển tinh thần căn nguyên, lòng bàn tay ngưng tụ tinh thần lực.
Bạch Giác Diễm Hồ nằm dưới tàng cây đã sớm phát hiện ra hai con thú hai chân kỳ quái.
Dị thú đê giai từ đâu tới, dám xông vào địa bàn của nó, không biết sống chết.
Khi con thú hai chân tới gần, dị thú nhấc mí mắt lên, lộ ra một đôi mắt đỏ như máu, lạnh như băng chăm chú nhìn thú hai chân đang tiến gần, dữ tợn nhe răng trợn mất, lộ ra hung ác.
Nhưng mà, uy hiếp của nó không có chút tác dụng nào, thú hai chân đó vẫn đang tới gần.
Bạch Giác Diễm Hồ giận dữ, mạnh mẽ đứng dậy, ba cái đuôi tung bay trên không trung, mở ra cái miệng to đầy răng sắc bén, gầm lên đinh tai nhức óc.
Lâm Hân dừng bước, ngưng tụ tinh thần lực thành một lá chắn, chống đỡ tiếng gầm của dị thú.
"Choang ——"
Lá chắn không chịu nổi một kích, vỡ thành từng mảnh nhỏ, hóa thành từng đốm sáng rồi tiêu tán, gió ập vào trước mặt, thổi ngược mái tóc của cậu, làm cho hai má cậu đau đớn.
Lâm Hân ổn định thân thể lung lay, giống như một cây cung đang căng ra.
Quan sát huấn luyện viên chiến đấu là một chuyện, tự mình chiến đấu lại là một chuyện khác.
Chỉ mỗi việc thực thể hóa tinh thần lực thôi cũng đã rất khó.
Bạch Giác Diễm Hồ rống xong, nghĩ con thú hai chân nhỏ yếu kia sẽ sợ tới mức quỳ xuống cầu xin nó tha thứ, kết quả ngậm miệng nửa ngày mà con thú hai chân vẫn đứng tại chỗ, nhìn nó như hổ rình mồi.
"Grào ——"
Dị thú cấp 3 chuyển động mắt đỏ như máu, liếc về con thú hai chân cao lớn đứng ở phía xa xa, phát hiện đối phương hình như không có ý giúp đỡ, nó lộ ra ánh mắt tàn nhẫn, hung tợn nhào về con thú hai chân nhỏ hơn.
Lâm Hân đã sớm cảnh giác, Bạch Giác Diễm Hồ vừa nhào tới, cậu nhanh nhẹn né tránh, tay phải ngưng tụ thành một cái dao găm, gọn gàng sạch sẽ trở tay một cái, đâm thẳng vào mắt dị thú.
Bạch hồ nhanh chóng né ra, nguy hiểm tránh thoát một kiếp, bốn móng vuốt lê trên đất, ba cái đuôi động động.
Thiếu chút nữa nó đã coi thường con thú hai chân này rồi.
Đương nhiên, cũng chỉ là "thiếu chút nữa" thôi.
Một chiêu này của Lâm Hân không trúng, cũng không có dừng lại, tay trái tiếp tục ngưng tụ thành một con dao găm, lưỡi dao nhọn hoắt, xông về phía Bạch Giác Diễm Hồ, chủ động tấn công.
Bạch Giác Diễm Hồ rống to.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Ảo tưởng sức mạnh!
Hồ ly hống kéo tới lần hai, lần này Lâm Hân không mở khiên chắn, trái lại trực tiếp nghênh chiến, tinh thần lực bám vào toàn thân, tung người nhảy lên, nhanh như chớp nhảy lên lưng Bạch Giác Diễm Hồ.
Bạch Giác Diễm Hồ giận đỏ người, đuôi đánh ngược lại, đâm vào con thú hai chân không biết sống chết trên lưng.
Lâm Hân túm lấy lông dài của dị thú, dao găm đâm vào đầu của nó.
"Keng ——"
Dao găm bị lớp vảy cứng cáp của dị thú bắn ngược lại, đồng thời ba cái đuôi cũng sắp quấn lấy cậu, thiếu niên xoay người lăn một vòng, nhảy xuống lưng dị thú.
Bạch Giác Diễm Hồ gào thét, tinh thần lực bạo phát, không khí bốn phía như bị rút cạn, trở thành môi trường chân không.
Hô hấp Lâm Hân khó khăn, ngực khó chịu.
Đợt chiến đấu vừa rồi đã tiêu hao lượng lớn tinh thần lực của cậu, nhưng đối với dị thú mà nói, cuộc chiến chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Lý Diệu khoanh tay xem cuộc chiến diễn ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ chỉ có lạnh và lùng.
Thiếu niên dần có xu hướng yếu thế nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Ngược lại, quả cầu cơ giáp lơ lửng trên không trung còn khẩn trương hơn chủ nhân của nó.
"Nguyên soái, ngài thật sự không ra tay hỗ trợ hả? Con Bạch Giác Diễm Hồ rất lợi hại đó, Tiểu Phá Quân không phải là đối thủ của nó!"
"Nguy hiểm! Tiểu Phá Quân mau mở khiên chắn tinh thần lực!"
"A—— lá chắn lại vỡ rồi!"
"Gay rồi, bị thương rồi! Hành động càng bị hạn chế!"
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Quả cầu cơ giáp càng bình luận càng kích động, Lý Diệu nhướn mày, khẽ quát: "Ngậm miệng."
"......" Hình chữ V trên bụng quả cầu sáng lên, xoay người. Cục cưng tủi thân nhưng cục cưng hum muốn nói.
Ánh mắt Lý Diệu trầm tĩnh, tầm mắt bám sát vào thiếu niên đang chiến đấu.
Thật sự là một bé con mạnh mẽ.
Dù biết rõ thực lực của mình và dị thú có chênh lệch rất lớn nhưng vẫn không khuất phục, kiên trì chiến đấu.
Nếu thiếu niên nói giúp cậu, hắn sẽ lập tức tiến lên giúp cậu.
Nhưng mà, cậu không có.
Bên trong thân thể mảnh khảnh đó có một cỗ mềm mại lại ngoan cường, càng đánh càng dũng mãnh, mà chính cái chỗ mềm mại đáng quý đó đã hấp dẫn hắn.
Hắn rất hài lòng, trải qua khó khăn ở nơi đấu giá, bé con vẫn không uể oải, thậm chí ánh sáng trong mắt còn sáng hơn bao giờ hết.
Ánh mắt Lý Diệu nhu hòa.
Một bé con đáng yêu như vậy, tại sao lại bị vứt bỏ?
Huyền Minh lén quay đầu lại nhìn, ăng-ten trên đầu lóe lên, khi nhìn thấy Lâm Hân bị con Bạch Giác Diễm Hồ đánh bay ra ngoài nặng nề ngã xuống đất, nó sợ hãi kêu lên.
"A, Tiểu Phá Quân —— cẩn thận ——"
Lý Diệu cúi đầu rũ mắt, tinh thần lực rục rịch.
Lâm Hân lăn trên bãi cỏ, khó khăn lắm mới tránh được cái vuốt sắc bén của dị thú, cậu không dám lơ là một giây nào. Cậu như một con cá chép vượt vũ môn, đứng lên, cho dù tay, chân, eo có bị thương cũng không hề cầu cứu nam nhân.
Giờ phút này, trong đầu cậu chỉ có một ý niệm.
Đó chính là, dùng sức mạnh của chính mình, chiến thắng dị thú!
Mi tâm đau đớn, tinh thần lực trong căn nguyên sắp cạn tới đáy rồi, thể lực cậu giảm xuống rõ rệt, tốc độ ngày càng chậm.
Cậu cắn chặt răng, giơ tay lau mồ hôi trên trán, thiếu niên đứng thẳng, thả lỏng thân thể.
Huấn luyện từng nói xúc tu tinh thần lực là bàn tay vô hình của bọn họ, có thể nắm lấy bất cứ vật gì. Nhưng từ đó cho đến nay, cậu chưa từng thành công một lần nào.
Lý thuyết nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực hành lại không đơn giản chút nào.
Làm thế nào....mới có thể giống như huấn luyện viên, điều khiển tinh thần lực như là bản năng của mình?
Thiếu niên thở hồng hộc, đứng bên bờ sinh tử vẫn ngoan cường giãy dụa, đối mặt với dị thú cường đại nhưng không hề sợ hãi. Mặc dù rơi vào thế hạ phong, nhưng cậu không ngừng tìm kiếm điểm yếu của đối thủ.
Lại bị đánh ngã đụng vào thân cây, cả ngũ phủ lục tạng như bị đánh lệch đi, đau tới khó nhịn, cậu nôn ra một ngụm máu, chân mềm nhũn, quỳ một gối trên mặt đất.
Bạch Giác Diễm Hồ kiêu ngạo đung đưa ba cái đuôi, hung tàn áp sát Lâm Hân.
Thú hai chân này quá yếu.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lúc đầu nó còn cố kỵ con thú hai chân kia, thời khắc chiến đấu nào cũng rất cảnh giác, kết quả đánh lâu như vậy, con thú hai chân to cao kia vẫn không nhúc nhích, nó dần thả lỏng, chuyên tâm đánh với thú hai chân nho nhỏ này.
Giao chiến vài hiệp, nó có hơi khinh thường con thú hai chân này.
Có vậy thôi à?
Thế mà cũng đòi đánh bại nó?
Ảo tưởng!
Bạch Giác Diễm Hồ gầm nhẹ, đôi mắt đỏ tỏa ra sát khí lạnh như băng.
Nó sẽ xé nát con thú hai chân này rồi ăn tinh thần lực của nó (Lâm Hân).
Trong tay Lâm Hân không còn dao găm, chỉ có thể siết chặt nắm đấm, nín thở ngưng thần.
Chẳng lẽ đây đã là giới hạn của cậu rồi?
Ngay cả dị thú cấp 3 cũng không thắng nổi, vậy mà đòi làm cấp dưới của huấn luyện viên?
Bởi vì không cam lòng bị cha mẹ sắp xếp cho nên mới bỏ nhà ra đi, chỉ là để chứng minh cuộc đời của cậu phải do cậu nắm giữ.
Nhưng mà, nếu như mọi chuyện chấm dứt ở đấy, phản kháng lúc trước của cậu có ý nghĩa gì?
Đang lúc Bạch Giác Diễm Hồ muốn tiễn cậu lên đường, đột nhiên có một cỗ tinh thần lực tiến tới như thế chẻ tre. Không gian như bị xé rách, một âm thanh chói tai vang lên, một mùi kỳ quái nào đó lan ra, không kiêng nể gì chui vào lỗ mũi.
Bạch Giác Diễm Hồ bị mê hoặc, dừng bước, mắt thú tan rã.
Là lúc này ——
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lâm Hân cảm giác lục mang tinh trận trong người mình sáng lên, tinh thần lực cuồn cuộn không ngừng dâng lên, trong không khí ngưng tụ thành hàng ngàn sợi tơ màu lam như tơ nhện cứng cỏi, nhẹ nhàng bắn một cái, xé gió vút đi.
Trong nháy mắt, thân hình khổng lồ của Bạch Giác Diễm Hồ bị vô số sợi tơ màu lam quấn lấy, nó bỗng dưng thanh tỉnh, giãy dụa kịch liệt, nhưng những sợi tơ ngày càng nhiều, ngày càng quấn chặt, mùi hương mê hoặc kia không thể xua đi được, động tác giãy dụa của dị thú cấp 3 dần lặng đi.
Lâm Hân chảy mồ hôi đầm đìa, khóe miệng chảy máu, mở mười ngón tay, dẫn dắt xúc tu tinh thần lực.
Thành công!
Mắt thiếu niên sáng như sao, không để ý tới thân thể đang đau âm ỷ, sử dụng hết tinh thần lực bên trong căn nguyên tinh thần.
Bạch Giác Diễm Hồ ngã xuống.
Lâm Hân thừa thắng xông lên, ý nghĩ vừa động, sợi tơ màu lam sắc bén như kim, đâm vào thân thể dị thú.
Bạch Giác Diễm Hồ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, cơ thể biến thành một cái rổ, máu bắn tung tóe như pháo hoa, nhuộm đỏ màu cỏ xanh biếc.
Thẳng cho tới khi dị thú không còn nhúc nhích, Lâm Hân hư thoát, tái nhợt quỳ trên mặt đất.
Tất cả xúc tu tinh thần lực đều biến mất, thiếu niên cố gắng chống đỡ ý thức, ngẩng đầu tìm nam nhân.
Lúc nam nhân tóc bạc có đôi mắt vàng tới gần, cậu nở ra nụ cười chiến thắng.
"Huấn luyện viên.....em làm được rồi...."
"Cẩn thận!"
Đúng vào lúc này lại có một cú plot twist đến từ vị trí của bạn hồ ly, cơ thể Bạch Giác Diễm Hồ đột nhiên bành trướng, trên đầu xuất hiện vô số mụn nhọt, những thứ này nhúc nha nhúc nhích như có sinh mệnh, lan một đường tới cổ, răng nanh bén nhọn chảy xuống một chất lỏng tanh hôi màu xanh, tinh thần lực khủng bố áp đảo hai người.
"Nguy rồi!!" Huyền Minh kinh hô, "Nó thăng cấp!"
Lý Diệu chắn trước người thiếu niên, bàn tay mở ra, vô số xúc tu tinh thần lực màu vàng xuất hiện, trong tích tắc quấn quanh dị thú, không chờ nó hoàn toàn biến dị, sợi tơ vàng đâm vào căn nguyên tinh thần, vô tình phá hủy tinh hạch.
"Ầm ——"
Dị thú cấp 3 chết tới không thể chết được nữa.
Lý Diệu xoay người, nhanh tay lẹ mắt đỡ thiếu niên bị thương lung lay sắp đổ.
Lâm Hân suy yếu nắm vạt áo của huấn luyện viên, đôi mắt tích tụ nước, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi....huấn luyện viên....em..."
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Cậu thất bại!
Cậu không thể giế. chết dị thú cấp 3!
Cậu đã không hoàn thành nhiệm vụ của huấn luyện viên giao ra!
Nước mắt của bé con từng giọt từng giọt rơi xuống, thân thể dính đầy máu run rẩy kịch liệt, Lý Diệu đau lòng, hắn ôm lấy bé con, cúi đầu hôn đi nước mắt của cậu.
"Không có thất bại, em làm rất tốt."
Lời nói của nam nhân là thuốc an thần tốt nhất, thần kinh thiếu niên thả lỏng, ngất đi.
Lý Diệu thương tiếc ôm bé con, liếm đi vết máu trên trán cậu, nếm được mùi máu tươi, mắt vàng hiện lên lệ khí.
Một giây sau, thi thể Bạch Giác Diễm Hồ nổ thành từng mảnh nhỏ.
Quả cầu cơ giáp run rẩy bay tới, nhìn bãi thịt trên mặt đất, thật cẩn thận nói: "Tiếc cho bộ lông này quá..."
Lý Diệu lạnh lùng liếc qua.
Cơ giáp ngậm mồm.
———————————————
Tác giả có điều mún nói:
Quả cầu cơ giáp rụt vào góc tường, tủi thân tự kỷ: Đau lòng mà còn bày đặt để cho Tiểu Phá Quân bị thương, còn nói gì mà không thèm hỗ trợ, đúng là cái đồ lươn lẹo....ôi đàn ông....
Lý Diệu: Ngậm miệng.
Quả cầu cơ giáp: Ò...
*
Tiểu Hân Hân: Đau ——
Lý Diệu: Đau ở đâu?
Tiểu Hân Hân: Chỗ nào cũng đau.
Lý Diệu: Ngoan, liếm một cái là hết đau.
Tiểu Hân Hân:.....
(Toàn thân? Liếm?)
——————————————
*chỗ này hình như bé Hân nghe lộn :))