Edit: Phộn
––––––––––
"Tinh thần lực ở mỗi thời đại sẽ có cách gọi khác nhau, nhưng sẽ có tác dụng tương tự. Chung quy lại, nó là một loại "khí"(*) siêu nhiên, tồn tại trong kinh lạc của con người. Chúng ta chỉ cần nắm giữ được quy luật vận hành tinh thần lực là có thể sử dụng theo ý của bản thân."
(*) Các bạn có thể hiểu nó giống như "ki" trong Dragon Ball hoặc là "chakra" trong Naruto, kiểu như là dòng chảy năng lượng :)
Một bên Bạch Húc tỉ mỉ giảng dạy cho Lâm Hân, một bên vươn ngón tay minh họa.
"Đại bộ phận con người khi sử dụng tinh thần lực sẽ có hiểu lầm, thường coi nó như một loại đồ vật biểu tượng nào đó rồi phóng thích ra một số lượng lớn, lơ lửng ở bên ngoài, tạo thành sự lãng phí không cần thiết. Nếu như đổi một phương pháp khác, để cho tinh thần lực chảy qua kinh lạc, lan rộng toàn thân, từ trong ra ngoài, tự nhiên mà thoát ra, dùng tinh thần lực ít nhất nhưng lại tạo ra uy lực lớn nhất, như thế này–––"
Lâm Hân nhìn chằm chằm ngón tay ông, không biết ông đã làm như thế nào, đầu ngón tay bắn ra một ngọn khí vô hình, phá không mà đi, trong chớp mắt đã chỉnh tề cắt chiếc lá cách đó không xa ra làm hai.
Bạch Húc bình tĩnh thu hồi ngón tay, nói với thiếu niên: "Khi tinh thần lực lưu động toàn thân, đạt tới trạng thái tràn đầy, cơ thể con người không còn là cơ thể con người nữa, mà là một cái bình chứa "khí". Vô hình thắng hữu hình, vô kiếm thắng hữu kiếm. Ngài muốn thân nhẹ như yến, bước đi như bay, cũng không còn là vấn đề nữa."
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lâm Hân chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng câu nói của quản gia.
Bạch Húc mở ra hai tay, lui về phía sau, mũi chân nhẹ nhàng đạp đất, cả người bay lên trời, nhẹ nhàng bay xung quanh hoa viên, vững vàng đứng một chân trên đỉnh đình.
Ngầu quá!
Ánh mắt Lâm Hân nóng bỏng, tràn ngập tôn kính đối với cường giả.
Giờ khắc này cậu mới chân chính ý thức được, quản gia là một lão nhân trăm tuổi, thâm tàng bất lộ.
"Xin Bạch gia gia hãy dạy cho con!"
Thanh âm thiếu niên thanh thúy mà vang dội.
Thân hình Bạch Húc nhoáng lên một cái, đứng ở trước mặt Lâm Hân, cười dịu dàng, "Chỉ cần phu nhân muốn học, tôi sẽ dốc lòng truyền thụ."
"Cảm ơn Bạch gia gia." Lâm Hân kính trọng cúi đầu với ông. Cúi xong, cậu chần chừ hỏi, "Huấn luyện viên cũng vậy sao ạ?".
"Nguyên soái sao?" Bạch Húc nói, "Tất nhiên rồi."
Ông đã làm quản gia của Lý gia hơn một trăm năm, bồi dưỡng ra không ít đứa trẻ ưu tú, không chỉ có Nguyên soái, ngay cả cha của Nguyên soái cũng là học trò của ông.
Lâm Hân hấp tấp hỏi: "Vậy thì lúc nào chúng ta bắt đầu ạ?"
Cậu phải nhanh nhanh mạnh lên, đuổi kịp bước chân của huấn luyện viên và đứng cạnh sóng vai với anh ấy.
Bạch Húc nói: "Phu nhân đừng nóng vội, mọi chuyện không thể một sớm một chiều mà làm xong được."
Lâm Hân nhíu mày: "Nhưng mà..."
Bạch Húc cười nói: "Không phải phu nhân có hẹn với Úc thiếu gia lúc 9h ở Thế giới Cơ giáp sao?"
"A." Tóc ngố trên đầu thiếu niên cong cong, ngoan ngoãn đi tới thư phòng.
Quản gia mà không nhắc là cậu quên mất tiêu luôn. Ngày hôm qua đã hứa với em họ là gia nhập Chiến đội Đồ Lang của cậu ấy, thương lượng chuyện tham gia Giải đấu Cơ giáp toàn khu.
Trong thư phòng có quang não, khoang dinh dưỡng trò chơi, trang bị rất đầy đủ.
Quản gia săn sóc điều chỉnh khoang dinh dưỡng cho Lâm Hân, nhìn cậu nằm xuống, kết nối với quang não.
–––––––––
Thế giới Cơ giáp.
Lý Úc ngồi ở ghế trong đại sảnh huấn luyện, vừa hát vu vơ vừa rung đùi, thỉnh thoảng cũng có mở giao diện thao tác ra đọc tin tức.
Mông Trạch Thành ngồi khoanh tay ở đối diện cậu, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Úc thiếu, cậu chắc chắn Phá Quân sẽ tới?"
"Khi không em lừa anh làm gì?" Lý Úc nhún vai nói, "Chúng ta hẹn 9h gặp mà, chẳng phải còn vài phút nữa mới tới 9h à? Kiên nhẫn đê!"
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Mông Trạch Thành thở dài, mở bảng xếp hạng lôi chủ khu A5 ra xem, Phá Quân vốn đứng ở vị trí thứ mười lăm, nhưng do thời gian dài không đánh lôi đài nên đã rơi xuống vị trí thứ mười chín.
Hai tháng trước, hắn và Phá Quân có đánh lôi đài một lần, kết quả thảm không cần tả, nghĩ đối phương là trẻ vị thành niên nên ngỏ lời muốn mời cậu vào Chiến đội Đồ Lang, tham gia giải Cơ giáp Thiếu niên.
Đáng tiếc, Phá Quân vô tình từ chối hắn.
Hôm sau hắn muốn tìm Phá Quân hỏi lại, nào ngờ đợi hết một ngày vẫn không thấy Phá Quân online.
Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm....thẳng cho đến khi Giải đấu Thiếu niên bắt đầu vẫn không thấy cậu ấy đâu, cứ như Phá Quân bị mất tích, không thấy online nữa.
Hai tháng trôi qua, hắn cũng đã sắp quên mất người này, đột nhiên ngày hôm qua Lý Úc chạy tới nói với hắn là Phá Quân sẽ gia nhập Chiến đội Đồ Lang của bọn họ, Mông Trạch Thành cho rằng cậu ta đang nói giỡn.
Lý Úc vỗ ngực bảo đảm: "Bọn em có quen nhau ở ngoài đời thực, anh ấy đồng ý rồi, 99% chắc chắn!"
Mông Trạch Thành bán tính bán nghi, sáng sớm hôm nay, hai người lên Thế giới Cơ giáp để chờ người.
Hẹn lúc 9h, bây giờ đã 9h rồi, người ở where?
"A! Online ròii!" Lý Úc vui vẻ nói.
Anh dâu họ gửi tin nhắn cho cậu, cậu nhanh chóng trả lời, gửi vị trí qua.
Mông Trạch Thành cũng nghe được tiếng thông báo "Bạn tốt đã online".
Là Phá Quân thiệt nè!
Hai tháng trước hắn đã thêm cậu vào danh sách bạn bè, cuối cùng ID này cũng đã sáng lên rồi.
Lý Úc đứng dậy, nhảy tưng tưng hai cái, quay đầu lại nói Mông Trạch Thành: "Đội phó, lát nữa gặp anh ấy, anh phải giữ bình tĩnh đó nha."
Mông Trạch Thành không hiểu: "Hai tháng không gặp thôi mà, yên tâm, anh mày rất bình tĩnh."
Lý Úc cười hắc hắc, đi tới cửa đại sảnh huấn luyện đón anh dâu họ của mình.
Lâm Hân vẫn đeo mặt nạ bình thường, yên lặng đi trên hành lang của tòa nhà cơ giáp.
Trước mặt có mấy Alpha cao lớn đi tới, đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu. Tầng này là khu vực của mấy Alpha trưởng thành, rất ít trẻ vị thành niên tới đây để luyện tập.
Lâm Hân bình tĩnh, đi theo tọa độ Lý Úc gửi cho cậu, rẽ qua một hành lang, đến đại sảnh huấn luyện.
Thiếu niên tóc đỏ, đầu đeo tai nghe, mặc một cây đồ đen bình thường đứng ở cửa đại sảnh ngó đông ngó tây, tầm mắt nhìn thấy Lâm Hân, dừng lại hai giây rồi chuyển hướng.
Lâm Hân do dự một hồi, giơ tay tháo mặt nạ, đi về phía thiếu niên tóc đỏ.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Tiểu Úc." Cậu la lên không cao không thấp.
"Hả?" Lý Úc hoảng sợ, nhìn Lâm Hân, lại nhìn mặt nạ trên tay cậu, ngượng ngùng nói, "Anh dâu, suýt chút nữa em nhận không ra."
"Gọi là Phá Quân." Lâm Hân nói.
"Ò." Lông mày Lý Úc giật giật. Không biết vì sao, cậu cảm thấy anh dâu trong Thế giới Cơ giáp có hơi khang khác so với anh dâu ngoài đời thực, cụ thể là chỗ nào khác thì cậu cũng không biết, có thể là....hơi thở sao?
Thiếu niên trước mắt giống như một thanh kiếm sắc bén, tràn ngập nhuệ khí.
"Cái đó...để em dẫn anh đi giới thiệu với đội phó." Lý Úc xoa xoa mũi, xoay người dẫn đường.
Lâm Hân trầm mặc đuổi theo.
Mông Trạch Thành đang ngồi uống coca, khi nhìn thấy một thiếu niên đáng yêu như búp bê sứ đi theo sau Lý Úc tiến về phía hắn, hắn không khỏi ngây ngẩn người ra.
"Đội phó, anh ấy chính là Phá Quân, Phá Quân, đây là đội phó Mông Trạch Thành của chúng ta, ID Mông Mông." Lý Úc giới thiệu.
Lâm Hân nhìn Alpha cao lớn đang cắn ống hút ngẩn người, thản nhiên nói: "Xin chào."
Mông Trạch Thành mở to mắt, tự nhiên bị sặc, phun ống hút ra, ho sặc sụa.
"Nè đội phó, mới hai tháng không gặp thôi mà, anh đừng kích động tới vậy chứ." Lý Úc tiến lên vỗ vỗ lưng giúp hắn.
Mông Trạch Thành bình tĩnh lại, đỏ mặt, lắp bắp nói: "Cái kia...em...ừm....O-Omega...."
Lúc trước Phá Quân đeo mặt nạ, chỉ nhìn được hình thể, hắn cho rằng đây là một nhóc Alpha vị thành niên, bây giờ nhìn thấy dung mạo, hắn mới biết trước kia mình sai như thế nào.
Alpha nào mà có làn da trắng mịn như vậy? Alpha nào mà có ngũ quan xinh đẹp như này?
"Vâng, tôi là Omega." Lâm Hân không phủ nhận, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng hắn, "Rất kỳ lạ sao?"
"A...không....không....không...." Mông Trạch Thành hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ, ngán ngẩm cười, lắc đầu nói, "Tôi chỉ là hơi kinh ngạc thôi, haha."
"Có gì mà ngạc nhiên?" Lý Úc kéo ghế ra, mời Lâm Hân ngồi xuống.
Sao mà không ngạc nhiên hả cái thằng này?!
Đầu óc Mông Trạch Thành xoay chuyển rất nhanh, lập tức đoán ra Omega này có thể là cậu bé Omega mới phân hóa hai tháng trước của Cộng hòa Thanh Long. Dù sao cũng là quân cơ giáp dự bị, sức chiến đấu không thua gì Alpha thì cũng đúng.
Làm người của Đế quốc Huyền Vũ, rất nhanh Mông Trạch Thành đã tiếp nhận Phá Quân là Omega, hắn trở lại bộ dạng bình thường, nhìn Lâm Hân ngồi xuống, nở một nụ cười hoàn mỹ, hướng cậu ngỏ lời mời tham gia chiến đội.
"Hoan nghênh em gia nhập Chiến đội Đồ Lang."
Lâm Hân lưu loát ấn nút "Chấp nhận", trên trang tin nhắn lập tức xuất hiện thêm một cột tên của chiến đội.
Cùng lúc đó, khung chat của chiến đội cũng bật ra.
[Tường Tử: Hểee? Vừa rồi có người mới gia nhập chiến đội của chúng ta đúng không?]
[Mèo hoang thích chu mông: Phá Quân! Phá Quân gia nhập chiến đội chúng ta!]
[Mị Mị: Phá Quân không online lâu rồi mà nhỉ?]
[Một con cá muối: Nghe nói đội phó bị cậu ta đấm phát chết luôn.]
[Núi lửa nhỏ: Phá Quân tới đây, chúng ta solo một trận! Phòng 193, khu A5, tôi chờ cậu!]
[Tường Tử: Núi lửa nhỏ, cậu làm vậy là không được nhé! Chúng ta phải đối xử dịu dàng như gió mùa xuân với thành viên mới, lỡ như thành viên mới bị dọa sợ thì cậu chịu trách nhiệm nhá?!]
[Mị Mị: Đúng vậy! Thật vất vả đội phó mới mời người vào được, cậu mà dọa chạy mất hả, coi chừng ngày nào anh ấy cũng đuổi giết cậu!]
[Úc thiếu gia: Xí, rõ ràng là bổn thiếu gia mời, đội phó chỉ ăn ké thoai.]
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
[Mông Mông: Khụ...]
[Một con cá muối: Ghê, sao Úc thiếu gia mời được hay vậy?]
[Úc thiếu gia: Tui với Phá Quân có quen nhau ở đời thực! Hí hí, cái này gọi là "gần quan được ban lộc"!]
[Phá Quân: ....]
Lâm Hân tắt khung chat, nhìn Lý Úc, Lý Úc mỉm cười, vô cùng ngây thơ.
Mông Trạch Thành sâu xa nhìn hai người. Úc thiếu gia nói hai người bọn họ có quen biết nhau ở ngoài đời, nói mập mờ như vậy, chẳng lẽ....thằng nhóc này đang theo đuổi Phá Quân?!
Lý Úc hoàn toàn không biết mình đã bị hiểu lầm, gọi một ly coca cho Lâm Hân, nói thẳng vào trọng tâm: "Quy tắc của Giải đấu Cơ giáp toàn khu lần này rất đơn giản, chia ra lần lượt là trận đơn, trận ba người và trận năm người, đội nào thắng cả ba trận thì sẽ là đội chiến thắng. Trận đấu thanh thiếu niên lần trước, tụi em thua Chiến đội Hắc Báo, lần này cho dù có như thế nào, nhất định phải lội ngược dòng một cách ngoạn ngục, đứng đầu bảng xếp hạng các chiến đội!"
Mông Trạch Thành nói với Lâm Hân: "Thành tích chiến đấu của theo đội của chúng ta không kém, chỉ yếu ở phần đấu đơn thôi. Thi đấu đơn là đánh năm trận lôi đài, nếu có em đến thủ, quán quân lần này nhất định là chúng ta."
Lâm Hân gật đầu: "Có thể."
Nếu đã gia nhập chiến đội, thì cậu chính là một thành viên của họ, góp sức lấy quán quân là chuyện đương nhiên.
Huống chi, cậu đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc của huấn luyện viên, bây giờ rất tò mò thực lực của mình đã tăng lên bao nhiêu, vừa lúc tập luyện ở trong Thế giới Cơ giáp luôn.
Nghe được câu trả lời của Phá Quân, Mông Trạch Thành vừa mừng vừa cảm khái.
Áp lực ở thi đấu đơn là lớn nhất, ngay cả Alpha lão làng trong chiến đội cũng không dám đảm nhiệm, kết quả thiếu niên Omega trước mắt này lại sảng khoái đáp ứng như vậy.
Lý Úc vui vẻ vỗ tay: "Há há há, em nôn tới lúc nhìn đám Hắc Báo kinh ngạc ghê á!"
Giọng hắn "nhỏ" quá nên lập tức khiến cho những người trong đại sảnh huấn luyện chú ý, thật trùng hợp, hai Alpha ở bàn phụ cận chính là chủ lực của Chiến đội Hắc báo, nghe được lời của Lý Úc, tức giận không kiềm chế được, thô lỗ đạp bàn đứng dậy, kiêu ngạo đi tới đây nói: "Thua sấp mặt mà cũng dám nổ à? Đây là viện trợ các người tìm được sao? Bỏ đê, còn tưởng lợi hại như nào! Nhìn khác gì mấy con gà Omega yếu ớt không, thôi không cần đấu nữa đâu, bây giờ tao lấy ngón tay thôi cũng đủ bóp chết nó!"
Thế giới Cơ giáp là thế giới ảo, một lời không hợp mà giết người là chuyện bình thường, Alpha kia nói xong thì vươn ngón tay về phía Lâm Hân.
Một giây sau, hắn tru lên như heo bị thọc tiết, che ngón tay chảy máu đầm đìa, lăn lộn trên mặt đất. Độ chân thật 100%, làm hắn đau đớn không muốn sống.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Hai tay Lâm Hân đút vào quần, mắt lạnh như băng nhìn hắn, toàn thân tản mát ra uy áp tinh thần lực khủng bố.
Tất cả Alpha trong đại sảnh huấn luyện đều sợ ngây người.
–––––––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Úc: Không thèm nói nhiều với bọn ác! Anh dâu mãi đỉnh!
–––––––––––––––
Editor: Thực sự thì khúc đầu nó không khác gì "ki" trong Dragon Ball và lời của ông Bạch không khác gì cách Gohan dạy Videl bay :)) Mọi người có thể coi tập 207 của Dragon Ball Z, có minh họa thì dễ hiểu hơn mà nhỉ 😂