Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

chương 53: c53: trợ cấp cho người hiếm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Phộn

————————

Thời điểm Lâm Hân tỉnh lại lần nữa đã là hai giờ chiều.

Trong phòng ngủ chỉ có một mình cậu, rèm cửa sổ nặng nề khép lại, chỉ chừa một khe nhỏ, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào làm sáng lên một góc be bé.

Cậu cọ cọ chăn bông mềm mại, cẩn thận xoay người, ngoại trừ "cái chỗ nào đó" có cảm giác hơi trướng thì chân không đau, thắt lưng cũng không mỏi.

Cậu ngồi dậy, vuốt lại những sợi tóc lộn xộn, lơ đãng nhìn đầu giường thì phát hiện có một quả cầu kim loại màu xanh lam to như một quả bóng.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!

Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên hiện ra một tia kinh ngạc, nhẹ nhàng chọt chọt, quả cầu kim loại rơi xuống gối lắc lư vài cái rồi không có động tĩnh gì nữa.

Cậu lại chọt thêm một cái, quả cầu kim loại đột nhiên sáng lên, một dải ánh sáng xuất hiện quấn quanh quả cầu, trên đỉnh quả cầu bắn ra một cái ăng-ten hình chữ Z.

"Tít tít – Xin chào, tôi là cơ giáp E03292, xin hãy thiết lập ràng buộc." Âm thanh non nớt phát ra từ quả cầu kim loại.

Tinh thần Lâm Hân chấn động, cọng tóc ngố trên đầu dựng lên, chùm chăn quỳ gối trước quả cầu cơ giáp, đôi mắt sáng như sao, tim đập thình thịch, khó nhịn được mà kích động.

Cơ giáp!

Đây là quả cầu cơ giáp, là hình thái ban đầu của cơ giáp!

Đợi thật lâu mà không thấy ai phản ứng, quả cầu cơ giáp lại phát ra âm thanh: "Tít tít – Xin chào, tôi là cơ giáp E03292, xin hãy thiết lập ràng buộc, xin hãy đặt tên."

Lâm Hân vẫn còn đang trong tình trạng không thể tin được, quấn chăn tò mò đánh giá quả cầu cơ giáp.

Quả cầu cơ giáp lắc lắc ăng-ten trên đỉnh đầu, phát ra tiếng "hức hức" ủy khuất.

Ở cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng cười trầm thấp của nam nhân.

Lâm Hân quay đầu, nhìn thấy huấn luyện viên tóc bạc mặc một bộ quần áo bình thường đi về phía cậu.

"Nếu em làm lơ nó thì nó sẽ khóc đấy." Lý Diệu ngồi xuống cạnh giường, cầm quả cầu cơ giáp qua, vỗ vỗ cái bụng tròn trịa của nó, "Vừa mới xuất xưởng nên trí năng chỉ có 5-6 tuổi, em nói chuyện trao đổi với nó nhiều hơn thì nó sẽ trưởng thành nhanh thôi."

Lâm Hân buông tay, chăn trượt xuống, cổ áo ngủ mở rộng, lộ ra nửa bả vai, hơi nghiêng đầu nhìn nam nhân.

"Đây là....cho em?"

Lý Diệu bất động thanh sắc nhìn cổ và xương đòn phủ đầy dấu hôn của thiếu niên, để quả cầu cơ giáp vào trong ngực cậu, cưng chiều nói: "Mất khoảng nửa tháng, cuối cùng cũng làm xong, dùng những vật liệu chúng ta lấy được ở hành tinh Dị Thú, cơ giáp bán sinh vật được tạo thành, trước mắt là đang cấp 3, rất thích hợp cho em dùng luyện tập."

Lâm Hân ôm quả cầu cơ giáp, ngón tay khẽ run rẩy, mũi chua xót, lông mi rũ xuống, đôi mắt mờ sương.

Huấn luyện viên thật sự tặng cho cậu một chiếc cơ giáp.

Cơ giáp có giá thành đắt đỏ, không phải là thứ mà gia đình bình thường có thể mua được, tuy từ nhỏ cậu đã học ở trường tiểu học trực thuộc Học viện Hoa Đông, nhưng trong nhà cũng không có dư tiền để mua cơ giáp cho cậu, từ trước đến nay cậu đều thuê cơ giáp công cộng ở trong trường để luyện tập.

Sau khi thi đậu vào Học viện Hoa Đông, các tân sinh viên Alpha đều được phân cho một cơ giáp riêng, chỉ có cậu vì chưa phân hóa, chưa chuyển thành chính thức nên bị bỏ qua.

Tháng đầu tiên thực học ở trường, sự hiện diện của cậu đặc biệt gây lúng túng.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!

Các bạn học đều đã có cơ giáp riêng, còn cậu chỉ có thể tiếp tục thuê cơ giáp công cộng.

Bây giờ, cuối cùng cậu cũng đã có được một chiếc cơ giáp của riêng mình.

Thiếu niên nghiêng người về phía trước, cái đầu xù xù cọ cọ ngực nam nhân, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh nhé."

"Tít tít—" Quả cầu cơ giáp bị ép giữa hai người nên báo động âm thanh để nhắc nhở.

Lý Diệu sờ sờ ót thiếu niên, ôn nhu nói: "Bé ngốc, chúng ta là người nhà thân thiết nhất."

Lòng Lâm Hân tinh tế cân nhắc hai chữ "người nhà", đôi mắt phiếm hồng, hít hít mũi, ổn định tâm tình, nhấc người khỏi lồng ngực nam nhân.

"Tút tút tít tít—" Ăng-ten trên đầu quả cầu cơ giáp liên tục xoay tròn, vô cùng sốt ruột.

"Ràng buộc, ràng buộc, tên, tên!" Nó như một đứa bé bướng bỉnh lặp đi lặp lại những gì nó quan tâm nhất.

Lâm Hân cầu cứu hỏi nam nhân: "Làm sao bây giờ?"

Lý Diệu cầm tay phải của cậu, chỉ cậu dùng ngón cái ấn vào vùng cảm ứng trên đỉnh đầu quả cầu cơ giáp: "Như thế này, nó sẽ lưu lại dấu vân tay của em."

"Yeah! Ràng buộc thành công!" Quả cầu cơ giáp vui vẻ nói, "Mời chủ nhân đặt cho em một cái tên thiệt là đáng yêu~!"

Trí năng 5-6 tuổi không khác gì trẻ em, tính cách vẫn còn rất ngây thơ.

Lâm Hân ôm quả cầu cơ giáp, suy nghĩ xem có nên đặt cho nó một cái tên đáng yêu hay không. Lỡ đâu tương lai nó thông minh trưởng thành rồi lại hối hận với cái tên "Lam Lam, Bé Tròn Tròn" thì làm sao bây giờ?

Lập trình của cơ giáp một khi đã nhận định thì không thể sửa lại được.

"Thiên Cơ."

Lâm Hân dùng ngón tay thon dài viết hai chữ lên bụng quả cầu cơ giáp.

"Yeah!" Quả cầu cơ giáp sáng lên. Thiên Cơ, nó thích cái tên này.

"Xin chào chủ nhân, em là Thiên Cơ, chiến hữu tương lai của ngài." Quả cầu cơ giáp màu lam bay ra khỏi ngực Lâm Hân, lơ lửng trên không trung, chuyển động ăng-ten trên đỉnh đầu, thể hiện tâm trạng của nó đang rất tốt.

"Xin chào, tôi là Lâm Hân, chiến hữu tương lai của cậu." Lâm Hân chân thành nói.

Từ thời điểm này trở đi, họ sẽ là những người bạn đồng hành của nhau, cùng tồn tại, cùng chết đi.

Lý Diệu thả Huyền Minh ra.

Quả cầu cơ giáp màu vàng xuất hiện, sung sướng chào hỏi Lâm Hân: "Tiểu Phá Quân, lâu rồi không gặp."

"Đã lâu không gặp." Lâm Hân đáp lại, tiếp theo ôm lấy quả cầu cơ giáp của mình, giới thiệu, "Nó là Thiên Cơ, cơ giáp của tôi."

Huyền Minh nhìn thấy "em trai nhỏ", hứng thú nhanh chóng trào lên, thân thiết bay qua đứng cạnh cơ giáp màu lam, ăng-ten trên đỉnh đầu chạm với ăng-ten của đối phương, mở phương thức trao đổi của cơ giáp.

Thiên Cơ ngây thơ, bị Huyền Minh bắt cóc, cùng nhau ngồi xổm trên giường "nói chuyện phiếm".

Cơ giáp giao tiếp với nhau không cần ngôn ngữ, bọn chúng có phương thức đặc thù, ví dụ như truyền dữ liệu.

Huyền Minh làm "anh cả", cực kỳ yêu thương em trai nhỏ mới được sinh ra này, lấy một chút số liệu thích hợp với giai đoạn hiện tại của nó rồi gửi qua.

Thiên Cơ nhận toàn bộ thông tin được gửi, thỉnh thoảng phát ra tiếng "xẹt xẹt", đột nhiên trên đỉnh đầu nó xuất hiện một màn hình ảo, trên màn hình hiển thị một tấm ảnh.

"A? Cái này là cái gì thế?" Quả cầu cơ giáp màu lam ngây thơ lắc lư ăng-ten.

Lâm Hân vừa nhìn, mặt mày đỏ bừng.

Trong ảnh, cậu được huấn luyện viên bán khỏa thân ôm vào lòng, ngủ sâu, bờ vai lộ ra phủ đầy dấu đỏ.

Đây là....hình ảnh của cậu sau khi được đánh dầu tạm thời lần đầu tiên?

"Chụp đẹp nhỉ?" Lý Diệu híp mắt nhìn chằm chằm Huyền Minh.

Ăng-ten trên đỉnh đầu Huyền Minh run rẩy, phát ra tiếng cười ngượng ngùng, "Khụ khụ, xin lỗi, chuyển nhầm chuyển nhầm. Tiểu Cơ, mau xóa đi."

Thật kinh khủng!

Không cẩn thận chuyển hình ảnh quý giá cho trẻ em chưa 18 rồi!

"Ò." Thiên Cơ thu hồi màn hình ảo, cũng không nghe lời xóa bỏ mà cẩn thận lưu lại trong cơ sở dữ liệu của mình. Nó có niềm tin mãnh liệt rằng, hình ảnh có thể được "anh cả" Huyền Minh sưu tầm thì nhất định là rất quan trọng.

Khóe miệng Lý Diệu cong lên, hỏi Lâm Hân: "Thân thể còn chỗ nào không thoải mái không?"

Hắn không hỏi thì chẳng sao, vừa hỏi, mặt Lâm Hân liền nóng bừng.

Lắc đầu, cậu vén chăn lên, xuống giường chạy vào phòng tắm, "Phanh" một tiếng, đóng cửa lại.

***

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!

Lâu đài của Lý gia có sân huấn luyện cơ giáp riêng.

Bên người Lý Diệu và Lâm Hân, mỗi người đều lơ lửng một quả cầu cơ giáp, đứng đối diện nhau, vẻ mặt nghiêm túc.

"Anh phòng thủ, em công kích. Dùng hết sức lực của mình, tận lực đánh anh. Huyền Minh là cơ giáp siêu cấp, da dày thịt béo, không cần lo đánh hỏng nó."

Đến sân huấn luyện, Lý Diệu chính là một huấn luyện viên nghiêm khắc, sẽ không vì Lâm Hân là Omega của hắn mà nương tay với cậu.

"Vâng!" hai tay Lâm Hân chắp sau lưng, nghiêm túc đáp.

"Tốt." Lý Diệu thích thái độ học tập này của thiếu niên. Lúc mới quen biết ở Thế giới Cơ giáp, hắn đã bị khí chất kiên trì trên người của cậu hấp dẫn.

Dù có khổ đến đâu, thiếu niên cũng không lên tiếng, vùi đầu khổ luyện, hoàn thành một cách tốt nhất.

"Huyền Minh, biến hình."

"Thiên Cơ, biến hình."

Mệnh lệnh đưa ra, cơ giáp phân giải, tổ chức lại, bành trước, biến đổi, chưa tới một giây, hai chiếc cơ giáp Grimm cao lớn xuất hiện trên sân huấn luyện.

Lâm Hân ngửa đầu nhìn Thiên Cơ khôi phục hình thái cơ giáp, kinh hỉ hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp.

Vẻ ngoài của Thiên Cơ giống hệt chiếc cơ giáp màu lam trong Thế giới Cơ giáp của cậu!

Mũi chân nhón nhẹ, thân người cậu nhẹ nhàng bay vào buồng lái.

Khoảng thời gian này cùng học võ cổ với Bạch gia gia, tốc độ vào buồng lái của cậu ngày càng nhanh.

Đặt mình vào cột sáng, sợi tơ gắn kết sinh học nối liền thần kinh não, suy nghĩ đồng bộ với cơ giáp, căn nguyên tinh thần phóng thích tinh thần lực, chảy dọc toàn thân, vô hình mà bám vào từng bộ phận của cơ giáp, hoàn mỹ đạt tới trạng thái người – cơ giáp hợp nhất.

Lâm Hân mở to mắt, đôi mắt kiên định, suy nghĩ vừa động, trong tay cơ giáp xuất hiện một vũ khí lạnh – trường kiếm.

Huyền Minh ở đối diện cũng cầm một trường kiếm trong tay, sớm đã bày ra tư thế nghênh chiến.

Lâm Hân hít sâu, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt lóe lên sự sắc bén, cầm kiếm xông lên.

"Keng—"

Hai trường kiếm chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.

***

Trên con đường nhỏ chứa đầy dị thực xanh um tươi tốt, Bạch Húc nho nhã lễ độ dẫn khách vào tòa lâu đài.

Vị khách mặc một bộ tây trang màu xanh lam, tóc vuốt ngược, lộ ra cái trán trơn bóng, trên sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính trang sức viền vàng, trang phục của cán bộ mặc trên người anh không thể hiện sự già dặn mà ngược lại còn có một loại cảm giác cấm dục, ngũ quan thanh cao tao nhã càng làm tăng thêm khí chất cao lãnh của anh.

Là một Beta đứng ở vị trí cao, chỉ cần anh ta xuất hiện, sẽ không có người nào dám bất kính.

Hôm nay anh xách theo cặp công văn, ngồi trên phi hành khí đi tới lâu đài của Lý gia, thăm hỏi Nguyên soái. Bạch Húc làm quản gia, nhận được thông báo của bảo vệ cổng thì tự mình đến nghênh đón.

"Đã lâu không đến, nơi này vẫn yên tĩnh như trước." Y Phong hơi nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi hương tươi mát trong không khí. Beta không ngửi thấy tin tức tố, chỉ ngửi thấy mùi của thiên nhiên.

"Bộ trưởng Y có thể tùy thời đến đây ngắm cảnh nếu như ngài thích." Bạch Húc thân thiết nói.

"Công việc bận rộn quá." Y Phong tiếc nuối nói, "Hôm nay tới đây cũng là vì công việc."

Bạch Húc biết mục đích mà anh tới đây, tiếp tục dẫn đường, "Nguyên soái và phu nhân đang ở sân huấn luyện, Bộ trưởng Y muốn đi qua xem không?"

Y Phong đẩy kính, "Được."

Hai người đi qua một con đường khác, đi về phía sân huấn luyện cơ giáp, còn chưa tới đích đã thấy hai chiếc cơ giáp cao lớn đang chiến đấu kịch liệt từ xa.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!

"Keng– keng– keng–"

Cơ giáp màu lam vung trường kiếm, nhanh nhẹn linh hoạt triển khai công kích toàn phía đối với cơ giáp màu vàng, kiếm thuật tinh vi khiến người xem hoa cả mắt.

Làm đối thủ của nó, cơ giáp màu vàng thành thạo tạo một lớp phòng thủ kiên cố, mặc kệ cơ giáp màu lam công kích từ góc độ xảo quyệt nào cũng đều có thể tránh được.

Nó chỉ thủ, không tấn công, hoàn toàn là đang chỉ đạo cho trận chiến.

"Nguyên soái Lý làm bảo mẫu từ khi nào thế?" Đôi mắt anh lóe lên một tia sáng, khóe miệng hơi giơ lên. Theo anh biết, tai tiếng của Lý Diệu vang xa ở quân bộ, mỗi một chiến sĩ được hắn huấn luyện đều có chứng PTSD với hắn, có thể thấy được hắn huấn luyện nghiêm khắc tới mức nào. Nhưng hiện tại, hắn chỉ thủ mà không công, thậm chí còn cố ý để lộ ra sơ hở cho đối thủ công kích, đúng là săn sóc tỉ mỉ.

Bạch Húc tươi cười nói: "Phu nhân vẫn còn nhỏ mà, phải che chở."

Y Phong: "..."

Anh ho nhẹ, đẩy kính, cân nhắc xem có nên nhắc nhở vị quản gia già này không.

Mười tám tuổi là trưởng thành rồi.

Bất quá nghĩ tới lão quản gia này nổi danh cưng chiều trẻ con, cứng rắn nhịn lời muốn nói xuống.

Mười lăm phút sau, cuối cùng hai chiếc cơ giáp cũng ngừng chiến, người điều khiển cơ giáp màu lam dường như đã dùng hết tinh thần lực, cơ giáp quỳ một gối trên mặt đất, bất động.

Buồng lái của cơ giáp màu vàng mở ra, Lý Diệu mạnh mẽ nhảy xuống, vững vàng tiếp mặt đất rồi đi về phía cơ giáp màu lam.

Lâm Hân như thoát lực rời khỏi cột sáng, tinh thần lực sau khi bị móc sạch làm cậu suy yếu đến hoa mắt chóng mặt.

Quả nhiên thao tác trong thực tế hoàn toàn khác so với thao tác ảo.

Tốc độ tiêu hao tinh thần lực nhanh hơn, chỉ mới hơn nửa giờ mà cậu đã kiệt sức.

Thiên cơ tự động mở buồng lái, cậu lung lay đứng ở cửa như sắp ngã xuống.

"Tiểu Hân, xuống đây nào." Lý Diệu đưa hai tay về phía cậu.

Lâm Hân tín nhiệm nhảy xuống. Lý Diệu nhảy lên, thoải mái đỡ lấy cậu rồi đáp đất.

"Mệt sao?" Hắn cúi đầu hỏi.

"Dạ...buồn ngủ..." Lâm Hân ôm cổ hắn, vùi mặt vào cổ hắn, làm nũng cọ cọ như mèo con. Hôm qua bị giày vò nguyên một đêm, ngủ bù một giấc chỉ khôi phục một nửa thể lực, lúc nãy điều khiển cơ giáp làm tiêu hao tất cả tinh thần lực, người vừa thả lỏng đã thấy mệt vô cùng.

Lý Diệu liếc mắt nhìn thấy người quen cũ đứng ở ngoài sân huấn luyện, dỗ dành, "Đừng ngủ, có khách đến."

"Khách?" Lâm Hân sâu sắc cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu, bất thình lình tỉnh táo trở lại.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!

Cậu quay đầu, quả nhiên thấy một nam nhân tuấn mỹ xa lạ đứng bên cạnh quản gia. Nghĩ tới bộ dáng làm nũng của mình trong lòng huấn luyện viên bị khách nhìn thấy, cậu ngượng ngùng đỏ mặt giãy dụa đòi xuống đất.

"Đừng nhúc nhích." Lý Diệu lại ôm không buông, "Mệt mỏi thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi nào."

"Nhưng..." Lâm Hân nhỏ giọng nói, "Khách người ta đang nhìn."

Thất lễ lắm đó.

"Không sao, là người quen." Lý Diệu bế cậu ra khỏi sân huấn luyện.

Lâm Hân không xuống được, đành phải biến thành con đà điểu, cả người co lại thành một cục, chôn thật sâu vào trong bờ ngực rộng lớn của nam nhân.

Lý Diệu bị bộ dáng che tai trộm chuông này của cậu chọc cười, hôn hôn mái tóc mềm mại của thiếu niên.

Y Phong bị thồn một họng thức ăn cho chó, giả bộ không thấy vành tai đỏ bừng của thiếu niên, hắng giọng, dùng giọng điệu công việc nói: "Mạo muội đến bái thăm, hy vọng không quấy rầy Nguyên soái và phu nhân."

Lý Diệu ôm Lâm Hân, vẻ mặt tự nhiên đáp lại: "Đương nhiên không rồi, mời Bộ trưởng Y vào phòng khách ngồi."

Y Phong gật đầu, "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."

Đoàn người đi về phía lâu đài.

Lâm Hân được ôm thật lâu cũng chậm rãi thả lỏng, theo người đàn ông đi đi lại lại, giống như cái nôi lắc lư làm cậu buồn ngủ, sau khi trở lại phòng khách của lâu đài, cậu cơ hồ ngủ thiếp đi, cho đến khi tên của mình được nói ra từ miệng của người đàn ông xa lạ, giật mình mơ mơ mở mắt ra.

"Lâm Hân..., Lâm tiên sinh là chủng người hiếm nên sẽ được đế quốc trợ cấp, mỗi tháng một triệu tinh tệ." Y Phong lấy một văn kiện ra khỏi cặp, đặt lên bàn trà và đẩy về phía trước, "Mời Lâm tiên sinh đối chiếu tư liệu, nếu không sai sót gì thì ký tên là có hiệu lực."

Mắt Lâm Hân giựt giựt mấy cái, tưởng mình đang gặp ảo giác.

Trợ cấp cho chủng người hiếm?

Một triệu tinh tệ mỗi tháng?

Di dân sang Đế quốc Huyền Vũ mà cũng gặp được chuyện tốt này á?

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!

————————

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Hân: Đây gọi là tiền từ trên trời rơi xuống sao? @@

Editor có lời mún nói:

Lâm Hân (ver Việt Nam): Đây gọi là không làm mà vẫn có ăn sao? @@

————————

Nay thi khá tốt nên đăng chương mới ăn mừng :>>>

Đăng chương này xong là hết chương dự trữ ròi á, sau này ra chương hơi lâu, các bạn thông cảm cho tui nhaaaa

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio