Lâm Hân không hề hay biết sự xuất hiện của mình đã khiến tất cả cư dân mạng trên tinh tế khiếp sợ , sau khi tách khỏi Lý Diệu , trong lối đi đặc biệt cậu liền gặp được người quản gia.
Cậu tháo mặt nạ trên mặt xuống và nhìn về phía đối phương .
Đó là một người đàn ông trung niên, vẻ ngoài chỉ bốn mươi tuổi mái tóc đen được chải tỉ mỉ đường nét tuấn tú ánh mắt dịu dàng, trên người mặc đồng phục màu trắng, trên mặt mang theo nụ cười khiến người ta cảm khái gió xuân.
Lâm Hân nghi hoặc .
Không phải huấn luyện viên nói rằng ông nội Bạch đã hơn một trăm tuổi sao? Tại sao lại không già nua chút nào nhỉ?
Lâm Hân là một cậu bé ngoan và lễ phép,cho dù nghi hoặc , cậu cũng không vội vàng hỏi thẳng mà đứng nghiêm chào hỏi người quản gia.
“Ông nội Bạch, con là Lâm Hân .”
Bạch Húc hiền lành nhìn thiếu niên Omega trước mặt.
Ông đã sống hơn tuổi, có kinh nghiệm và kiến thức sâu rộng, ông đã gặp qua một số Omega nam khác nhau . Họ đến từ các quốc gia khác nhau trong thế giới giữa các tinh tế ,gia thế hiển hách, tính cách đại khái đều giống nhau, hận đời hoặc là kiêu căng ngạo mạn, cũng không thể dễ hầu hạ.
Ông nhận được một cuộc gọi từ nguyên soái vài ngày trước và được biết rằng nguyên soái đã tìm được một thiếu niên O làm bạn đời tương lai . Khi đó Bạch Húc còn đang suy nghĩ không biết tính cách của phu nhân tương lai có giống với những nam O từng tiếp xúc với mình trước đây không, suy nghĩ không biết làm cách nào để tiếp đón một cách hoành tráng, bây giờ nhìn thấy thiếu niên, ông nghĩ, người nguyên soái thích , quả nhiên là khác với tất cả mọi người.
Là một đứa trẻ tốt.
“Cứ gọi tôi là bạch quản gia đi, phu nhân , rất vui được gặp ngài .” Bạch Húc đưa tay lên làm một động tác ưu nhã. Sáu thanh niên mặc đồng phục phía sau ông cũng cung kính chào hỏi.
Lâm Hân sinh ra trong một gia đình bình thường, từ nhỏ đã được đào tạo trong học viện quân sự, chưa bao giờ chứng kiến một màn như vậy, có chút sợ hết hồn .
Vốn tưởng rằng chỉ có ông nội Bạch tới đón người, không ngờ lại có người khác tới, nhìn thấy trang phục của bọn họ ,hẳn là thị vệ.
Lâm Hân không dám thất lễ , nghiêm túc hướng bọn họ chào hỏi. "Xin chào, cảm ơn mọi người đã tới đón tôi."
Sáu người thị vệ tựa hồ có hơi ngạc nhiên, người đàn ông tóc nâu dẫn đầu nở một nụ cười nói: "Phu nhân đừng khách khí."
Khi nghe đến hai chữ "Phu nhân ", mặt Lâm Hân đỏ lên, xấu hổ nói: " Tôi và huấn luyện viên , còn chưa chính thức kết hôn ...không phải phu nhân.. "
Nói xong cậu cúi đầu, lỗ tai đều đỏ lên.
Dáng dấp khả ái đáng yêu của thiếu niên khiến Bạch Húc thích thú, ánh mắt ông nhìn Lâm Hân càng từ ái hơn. “Chỉ cần nguyên soái nhận định ngài thì ngài chính là phu nhân nhà chúng tôi.”
Lâm Hân cắn môi, lấy hết can đảm, ngẩng đầu bình tĩnh đối mặt với mọi người.
Bây giờ cậu đã quyết định ở bên huấn luyện viên, cậu nên thẳng thắn chấp nhận thân phận đặc biệt "Phu nhân " này .
“Tôi đây lần đầu tiên đến đây,có rất nhiều chuyện không hiểu, xin ông nội Bạch và mọi người chỉ giáo nhiều hơn ."
“Phu nhân xin hãy yên tâm. ” Bạch Húc nói," Tôi trước tiên sẽ đưa ngài đến trang viên."
"Được ạ, làm phiền ông nội Bạch ." Lâm Hân đi theo Bạch quản gia rời khỏi trạm không quân quân đội.
Để đón phu nhân tương lai của nhà họ Lý về trang viên, Bạch Húc đã long trọng lái năm chiếc xe treo hạng sang đỗ bên ngoài sân bay.
Đúng lúc này, sáu thị vệ đưa Lâm Hân đến chiếc xe nổi lộng lẫy nhất ở giữa, chu đáo lấy trà quý từ trong hộp giữ tươi của xe ra, nhấc nước nóng đã đun sôi lên, động tác ưu nhã pha trà.
Lâm Hân đang ngồi trên ghế sa lon bằng da thật, nhìn toa xe rộng rãi được bài trí trang nhã, hơi nhíu mày.
Huấn luyện ...thực sự giàu có .
Cậu không biết cần bao nhiêu tiền tệ tinh tế để mua cho một mình chiếc xe này ?
Dù gia đình có tiền, đào mỏ nhiều nhưng tiêu tiền kiểu này cũng không thể.
“Phu nhân, mời uống trà.” Bạch Húc nhẹ nhàng đặt ly trà đã pha lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh Lâm Hân . Xe lái rất vững vàng, trà không tràn một giọt .
“Cảm ơn ạ.” Lâm Hân hoàn hồn, bưng lên chiếc cốc sứ trắng trong như pha lê, ngửi thấy mùi thơm trà tươi, nhấp một ngụm trà xanh .
Uống rất ngon!
Cậu nâng cốc , từ từ thưởng thức, nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa kính xe.
Trong thời gian rảnh rỗi trên Dao Quang Hào, cậu ấy đã mượn quang não của huấn luyện để tìm kiếm thông tin trên Internet.
Lam Tinh là ngôi sao mẹ của nhân loại khi bốn quốc gia giữa các tinh tế đang tìm kiếm một hành tinh thích hợp cho sự sinh sống của con người trong vũ trụ, họ thích một hành tinh giống với ngôi sao mẹ làm thủ đô của đế quốc Huyền Võ, ngôi sao mặt trời ảo có kích thước, khối lượng, vòng quay, vòng quay và hệ thống cùng Lam Tinh chênh lệch không bao nhiêu .
Nơi này cũng là giờ.
Bây giờ là năm giờ chiều, trùng với giờ cao điểm.
Dù trên bầu trời hay mặt đất, đâu đâu cũng có xe cộ, máy bay.
Đây là một thành phố sôi động.
Bạch Húc không quấy rầy thiếu niên mà báo cáo tình hình cho nguyên soái thông qua máy nhận dạng , sau đó đưa ra chỉ thị cho người giúp việc ở nhà.
Sau nửa giờ, chiếc xe lơ lửng rời khỏi thành phố nhộn nhịp, tiến vào vùng ngoại ô tươi tốt và sôi động, một lâu đài quý tộc cổ điển và uy nghiêm sừng sững giữa màu xanh biếc . Từ trên không , xung quanh là hồ nước, cánh đồng, biển hoa , những bãi cỏ rộng lớn, trang trại ngựa, sông, cầu và những khu rừng không có tầm nhìn xa.
Thiếu niên nằm xuống bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn qua cảnh đẹp bên dưới.
Đây là nơi nào?
Tại sao ông nội Bạch lại cho chiếc xe hơi trải qua lâu đài?
“Phu nhân , đến nhà rồi .” Bạch Húc nở nụ cười nhìn thiếu niên.
Lâm Hân cho rằng mình nghe thấy ảo giác, quay đầu ngơ ngác nhìn quản gia.
“Nhà?”
Đây có phải là nhà mà huấn luyện viên đã nói với cậu phải không?
Cay ————— cay —— Thật là một ngôi nhà lớn!
Lâm Hân vẻ mặt nghiêm túc và trịnh trọng nói với Bạch Húc : “Ông nội Bạch , con cũng sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và nuôi gia đình với huấn luyện viên .”
Bạch Húc : ...?
Chiếc xe lơ lửng từ từ đáp xuống quảng trường trước lâu đài, cô hầu gái duyên dáng dẫn đầu hàng trăm cô hầu và thị vệ trẻ tuổi đang xếp hàng chờ đợi.
Khi Lâm Hân và Bạch Húc xuống xe, họ cung kính hành lễ đồng thanh nói : “Hoan nghênh phu nhân về nhà.”
Đồng tử của thiếu niên hơi co lại, mím môi , nhìn hàng trăm “người nhà” cậu trấn định nói: "Xin chào mọi người, tôi là Lâm Hân . Tôi sẽ sống ở đây và sống với mọi người trong tương lai ,xin hãy chiếu cố nhiều hơn ." Khuôn mặt của Bạch Húc rất hòa ái, ông ấy đối với biểu hiện của thiếu niên thập phần tán thưởng.
“Vị này là hầu gái trưởng tên là Mai Lâm .” Ông giới thiệu.
“Con chào dì Mai.” Thiếu niên lễ phép nói.
Người hầu gái trưởng bước tới ôn nhu nói với Lâm Hân: " Phu nhân, chuyến hành trình mệt mỏi rồi phải không? Nhanh vào nhà nghỉ ngơi. Tôi đã sắp xếp nhà bếp để chuẩn bị bữa tối."
"Cảm ơn dì ạ." Lâm Hân đi theo dì Mai vào cửa.
Sau khi biết rằng toàn bộ trang viên và một khu rừng núi rộng lớn thuộc về nhà họ Lý , nhìn thấy tòa lâu đài tráng lệ, Lâm Hân cảm thấy tâm tình bình tĩnh.
Không, nói một cách chính xác thì là chết lặng .
“Con muốn trở về phòng tắm trước.” Cậu nói với người hầu gái trưởng .
Bởi vì sẽ mất nửa tháng không thấy được người , huấn luyện viên đã đè cậu làm nhiều việc quá đáng trong phòng trước khi hạ phi thuyền Dao Quang Hào xuống , hại cậu đổ mồ hôi, không có thời gian để tắm, vội vàng mặc quần áo và lên tàu chiến.
Cậu kiên trì về nhà, liền cảm thấy toàn thân bắp thịt của mình đều đau nhức, đặc biệt là sau khi ngồi lâu, mông của cậu rất đau.
“Được , mời phu nhân theo tôi .” Mai Lâm lần đầu nhìn thấy thiếu niên đã yêu thích , thân thiết dẫn cậu lên lầu.
Sau khi Lâm Hân chào người quản gia, cậu liền đi theo bước chân của Mai Lâm lên lầu.
Có hơn phòng trên bốn tầng của lâu đài, Mai Lâm đưa Lâm Hân đến phòng ngủ của Lý Diệu ở tầng hai.
"Nguyên soái khi còn bé lớn lên trong cung, mười lăm tuổi mới trở về nhà. Tuy nhiên sau khi trúng tuyển học viện quân sự, ngài ấy về nhà số lần chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hiện tại đã là nguyên soái, mỗi năm chỉ có một tuần nghỉ phép. "Mai Lâm mở cửa, dẫn Lâm Hân vào phòng và giải thích với cậu, " Khi nguyên soái ở nhà, ngài ấy thích sống trong căn phòng này nhất. Theo thời gian, nó đã trở thành phòng ngủ của ngài ấy. ”
Nói một phòng ngủ , đúng hơn là một căn hộ chung cư.
Khi cậu bước vào lần đầu tiên, đó là phòng khách, sau đó là phòng ngủ, thông với phòng làm việc, với hai nhà vệ sinh trong và ngoài và một ban công nhỏ hướng ra biển hoa.
Lâm Hân khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận được mùi linh sam gần như không nghe được trong không khí, trái tim thất thường của cậu cuối cùng cũng lắng xuống.
Nhìn thấy thiếu niên mặt mày thả lỏng và lộ ra vẻ thoải mái, Mai Lâm thần sắc càng trở nên nhu hòa hơn.
"Tôi sẽ đi pha nước tắm cho ngài," cô nói.
Lâm Hân mở mắt và bối rối nói: “Dì để con tự làm , con đã làm phiền dì rất nhiều rồi.”
Mai Lâm cười và nói, “Đây là công việc của tôi.”
Nhìn thấy sự kiên trì của cô, Lâm Hân cũng không miễn cưỡng nữa .
Mai Lâm đi vào phòng tắm bên trong, đổ đầy nước vào bồn tắm lớn, nhỏ vài giọt tinh chất giảm mệt mỏi vào nước ấm rồi mời Lâm Hân đi tắm.
Lâm Hân nhìn thấy bồn tắm giống như một bể bơi nhỏ không khỏi sững sờ.
Mai Lâm lặng lẽ ra khỏi phòng tắm ,im lặng đóng cửa lại.
Một hồi lâu , Lâm Hân thở dài, mái tóc trên đầu rũ xuống , từ từ cởi quần áo.
Bần cùng đã hạn chế trí tưởng tượng của cậu.
Cậu nghĩ rằng ngôi nhà của huấn luyện viên lớn hơn một chút so với người bình thường, nhưng cậu không bao giờ ngờ nó lại phi thường rộng lớn và vô cùng phong phú.
Cậu ấy hơi khó thích nghi.
Lúc này, cậu rất muốn có huấn luyện viên ở ở bên cạnh.
Lâm Hân cởi sạch quần áo , lơ đãng quay đầu , quét đến tấm gương lớn từ trần đến sàn trên tường, nhìn thấy dấu vết trên người cậu mà không hề báo trước, hai má nóng bừng .
Thật nhiều……
Huấn luyện viên coi cậu như xương cốt mà gặm một lần luôn sao ?