Biến Thành Tiểu Omega Thì Phải Làm Sao

chương 4: gặp được đại thần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Alpha nói chung đều rất cao và mạnh mẽ .

Phần lớn Alpha thành niên đều có chiều cao vượt qua một mét tám lăm, một số cá biệt thì đột phá tận hai mét.

Alpha chất lượng tốt luôn luôn dùng chiều cao lấy làm vinh dự.

Chiều cao trước khi phân hóa của Lâm Hân là mét , sau khi phân hóa đã thu lại cm . Trước khi có giao diện đăng nhập,chiều cao của cậu sau khi cập nhật dữ liệu là mét .

Như chúng ta đã biết, hầu hết những người dám làm đài chủ khu A hầu hết đều là Alpha vừa mới thành niên .

Vì vậy, khi người thách đấu cao , mét nhìn thấy đối thủ của mình “nhỏ nhắn” như thế này liền cho rằng đối thủ này vẫn là “trẻ con”, thậm chí còn đánh giá với vẻ thích thú.

Áp lực do chênh lệch chiều cao quá mạnh khiến Lâm Hân lùi lại theo bản năng, tránh xa người thách đấu một chút.

Suy nghĩ một lúc rồi bật chức năng [Nhìn trộm] để xem thông tin của đối phương .

ID: Huyền Minh

Giới tính: Alpha

Tinh thần lực: ? ? ?

Thể lực: ? ? ?

Nhanh nhẹn: ? ? ?

Phòng thủ : ? ? ?

...

Hàng loạt dấu chấm hỏi khiến Lâm Hân cũng đặt ra dấu chấm hỏi.

Có phải trình độ [Nhìn trộm] của cậu ấy quá thấp, hay trình độ của những người chơi trong khu vực A quá cao?

Lâm Hân chưa bao giờ bước vào khu vực A trước đây, chỉ biết rằng đây là sân khấu đặc biệt dành cho Alpha đã thành niên. Vì số tiền thưởng cao, cậu mới vào đây.

Tuy nhiên, vận may của cậu quá đen đủi, đối thủ đầu tiên mà cậu gặp phải là một cao thủ cấp thần.

Theo quy tắc của thế giới cơ giáp , nếu chênh lệch cấp độ từ năm cấp trở lên ,người chơi cấp thấp không thể [nhìn trộm] người chơi cấp cao.

Ngược lại, những người chơi cấp cao có thể dễ dàng [nhìn trộm] những người chơi cấp thấp.

Đôi mắt vàng sắc bén của người đàn ông tóc bạc quét nhẹ một cái đã nhìn rõ thông tin của Lâm Hân .

ID: Phá quân

Giới tính: Ẩn giấu

Tinh thần lực: Cấp năm trung cấp

Thể lực: Cấp ba trung cấp

Nhanh nhẹn: Cấp bốn cao cấp

Phòng ngự: Cấp bốn hạ bậc

"Đứa nhỏ, thiên phú của cậu không tệ, cậu nên vào khu A làm đài chủ sẽ thích hợp hơn." Lý Diệu đề nghị.

Lâm Hân hít một hơi thật sâu, dùng ngón tay bóp tấm thẻ, truyền năng lượng tinh thần vào đó.

Tất nhiên cậu biết rằng vào khu A thì thích hợp hơn, nhưng tiền thưởng quá ít mà thời gian để trả nợ thì quá gấp rút.

Tấm thẻ hấp thu tinh thần lực, hoa văn trên đó sáng lên, một luồng sáng lao ra rồi rơi xuống trên võ đài , ngưng tụ thành một cơ giáp màu xanh lam cao mười lăm mười sáu mét.

"Bắt đầu chiến đấu." Lâm Hân không nói nhiều, mạnh mẽ nhảy vào buồng lái trong lồng ngực cơ giáp .

Buồng lái trống rỗng, chỉ có một giá đỡ dạng đĩa. Một chùm ánh sáng màu xanh lam ló ra từ tâm giá đỡ. Lâm Hân đứng trong chùm sáng đó và ngay lập tức hai dây cáp dữ liệu sinh học được gắn vào thái dương của cậu để kết nối với não thần kinh , ngay lập tức, ý thức của cậu và cơ giáp trở thành một.

Trên võ đài, cơ giáp màu xanh lam giương cánh, trượt về phía sau , rút thanh kiếm dài bên hông, bày ra tư thế nghênh chiến .

"Xin chỉ giáo." Giọng nói của thiếu niên phát ra qua loa máy, vang vọng trong đấu trường trống rỗng, hiện ra đặc biệt rõ ràng.

Đôi mắt Lý Diệu hiện lên một tia tán thưởng, anh ném thẻ trong tay , ánh sáng vàng lóe lên, sau lưng liền xuất hiện một cơ giáp màu vàng sẫm tuyệt đẹp.

"Xin chỉ giáo."

Trận chiến đang trên đà nổ ra.

Ba mươi giây sau, cơ giáp màu xanh lam ngã ầm xuống đất.

Ánh sáng tan biến, cơ giáp biến mất, Lâm Hân nằm trên mặt đất, đầu chảy đầy mồ hôi, không thể cử động được.

Một chiêu miểu sát!

Cậu đã bị giết bởi một chiêu duy nhất của đối thủ!

Sức mạnh của đối thủ khủng khiếp như thế nào?

Hay là do các cao thủ ở khu A quá giỏi? Liệu cậu có còn cơ hội chiến thắng?

Tiền thưởng hai vạn là quá khó để có được.

Lâm Hân nhìn bầu trời đầy sao phía trên võ đài, thất vọng.

" Cậu không sao chứ?" Lý Diệu từ trong cơ giáp đi ra, đi đến bên người thiếu niên , quan tâm hỏi. Mặc dù anh đã hạ thủ lưu tình,nhưng thiếu niên chưa được huấn luyện quá yếu đuối, ngã xuống đất liền không còn sức chiến đấu.

Thiếu niên lẳng lặng nằm đó, tỏa ra khí tức chán nản , Lý Diệu cảm thấy choáng ngợp ,ngồi xổm xuống đưa tay về phía cậu.

Lâm Hân từ từ đảo mắt, yên lặng nhìn chằm chằm bàn tay gần trong gang tấc kia .

Thon dài, rộng lớn, khớp xương rõ ràng, màu da đồng cổ, có vết chai giữa ngón cái ,ngón trỏ và trong lòng bàn tay. Đây là bàn tay quen cầm súng.

Anh ta là quân nhân!

" Cái gì?" Chờ một hồi lâu vẫn không được đáp lại, Lý Diệu liền nghiêng người tới gần cậu, mái tóc bạch kim xõa xuống như tơ.

Lâm Hân do dự nắm tay người đàn ông.

Đối phương dùng sức kéo cậu đứng dậy.

“Cảm ơn.” Cậu thì thầm, lễ phép buông tay.

“Không có chi.” Lý Diệu trầm mặc cúi đầu nhìn cậu .

Tuy rằng đứa nhỏ giấu giếm giới tính của mình nhưng chỉ có Alpha mới là kẻ dám đứng ở khu A. Tuy nhiên, đứa nhỏ này quá nhỏ, thân hình hơi gầy, chắc không quá mười bốn tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ vừa mới phân hóa đi!

Trong mắt Lý Diệu thoáng hiện lên một tia ý cười, anh xoa xoa mái tóc của đứa nhỏ, sờ mó mềm mại khiến anh có chút thích thú, nên xoa thêm vài lần.

Khả năng mô phỏng thực tế của thế giới cơ giáp là một trăm phần trăm, khi bị lòng bàn tay dày rộng xoa đầu , trong giây lát cậu liền dại ra.

Chưa bao giờ ... Chưa có ai sờ đầu mình như thế này.

“Cậu rất tuyệt.” Lý Diệu khen ngợi.

Tuyệt ?

Cậu bị đánh bại chỉ trong một chiêu, nơi nào tuyệt?

Thiếu niên bối rối ngẩng đầu, mặt nạ che đi biểu cảm trên mặt, nhưng đôi mắt đen trong veo lại lộ ra ý tứ.

Lý Diệu búng nhẹ một cái vào trán cậu, nói: “Cậu kiên trì ba mươi giây.”

Lâm Hân che nơi bị bắn, trong lòng không chút vui mừng.

Bọn họ giằng co ba mươi giây, đột nhiên cậu liền thấy hoa mắt, thậm chí không nhìn thấy động thái của đối phương, đã bị nguồn năng lượng đánh trúng và ngay lập tức ngã xuống đất.

Thấy đứa nhỏ khó hiểu ,Lý Diệu hiếm thấy có kiên nhẫn giải thích, “Nói chung, khi đối thủ vừa nhìn thấy tôi, thậm chí còn chưa triệu hồi cơ giáp mà đã xịn đầu hàng.”

Lâm Hân mím môi.

Cho nên, cậu là con nghé mới sinh không sợ cọp, lại còn cứng đầu cứng cổ mà nghênh chiến ?

Quả nhiên, cao thủ khu A đều như đám mây, sâu không lường được.

Lâm Hân bối rối.

Không biết bằng chính sức mình có kiếm được tiền ở khu A hay không. Nếu đối thủ nào cũng mạnh như người đàn ông này, cậu còn có thể tiếp tục đánh sao?

Không có tiền, làm sao trả nợ?

Thật sự phải làm một món hàng hóa bị cha mẹ " bán " cho người có tiền có sở thích kỳ dị sao?

Đứa trẻ toát ra một hơi thở phiền muộn, Lý Diệu cho rằng mình đánh trúng lòng tự tin của người khác, chịu không nổi, liền an ủi: "Cậu còn nhỏ, còn có nhiều chỗ cần trưởng thành. Cậu sẽ trở thành quân nhân trong tương lai. Không chỉ nâng cao được sức mạnh mà còn có thể hình thành phong cách của chính mình. "

Lời nói nói chưa dứt lời, khí tức bi thương trên người đứa nhỏ càng đậm, đầu nhỏ rũ xuống , mái tóc cũng bơ phờ theo sau .

Lý Diệu: ? ? ?

"... Không có cơ hội..." Lâm Hân lẩm bẩm.

Lý Diệu cau mày: "Cái gì?"

Lâm Hân không có giải thích, lấy ra thẻ cơ giáp đã khôi phục từ trong gói ảo, đi đến võ đài bên cạnh.

Không có thời gian để bi thương , cậu muốn bắt trận thứ hai.

Lý Diệu nhìn theo bóng lưng cô đơn của đứa trẻ, đưa tay sờ lên chiếc cằm nhẵn nhụi.

“Chờ đã.” Anh gọi đứa trẻ.

Lâm Hân lưng hơi cứng đờ, dừng lại, bình tĩnh quay đầu lại nhìn người đàn ông.

Lý Diệu nói: "Muốn học một ít thủ đoạn của tôi không?"

Lâm Hân trầm mặc.

Lý Diệu cười nói: "Không thu học phí, giúp cậu tăng tỷ lệ thắng ở khu A."

Trên người thiếu niên trong nháy mắt như được truyền vào một tia sức sống, đôi mắt sáng óng ánh, chói lọi như sao, cậu không chút do dự mà đi về võ đài, đứng trước mặt người đàn ông , chào một cái tiêu chuẩn quân đội , nói: "Cảm ơn huấn luyện viên."

Lý Diệu giật mình lắc đầu: "Không cần gọi tôi là huấn luyện viên."

Lâm Hân ánh mắt chấp nhất.

Thôi học, cậu mất đi cơ hội học tập , bây giờ có người nguyện ý chỉ dạy, không có cầu mong gì khác.

Đứa nhỏ quá nghiêm túc, Lý Diệu bỏ đi tâm lý nhẹ nhàng , bộc lộ năng lực thật sự, đối xử cẩn trọng.

Ánh sáng từ khe rèm cửa sổ chiếu vào, thắp sáng lên góc của căn phòng, đồng hồ báo thức điện tử đặt trên bàn "Tích tích tích" vang lên, thiếu niên cuộn tròn trên giường chợp mắt liền mở mắt ra, ngồi dậy , vươn tay ra và ấn đồng hồ báo thức điện tử xuống, thấy thời gian hiển thị chính xác là tám giờ, tinh thần liền sảng khoái và hoàn toàn tỉnh táo.

Lâm Hân vén chăn lên cấp tốc xuống giường, đi vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt.

Đại thần tên là "Huyền Minh" tối hôm qua quả nhiên có năng lực, dạy dỗ hai giờ liền lợi hại không ít.

Người thách đấu ở khu vực A quả nhiên danh bất hư truyền, mọi người đều rất cường đại, nếu không có sự dạy dỗ của Huyền Minh thì chắc chắn sẽ thua kinh khủng.

Lâm Hân nhìn vào gương, phớt lờ về diện mạo đã thay đổi của mình, cấp tốc đánh răng rửa mặt .

Ngày hôm qua đấu mười trận trên lôi đài nhưng chỉ thắng được một trận, ngày hôm nay cậu nhất định phải tăng cường học tập, tranh thủ thắng nhiều kiếm lời.

"Ding Dong — Ding Dong—"

Là tiếng chuông cửa.

"Đến ngay ." Mẹ Lâm đáp một một tiếng, đặt hỗn hợp dinh dưỡng từ hộp bảo quản tươi lên bàn ăn, bước nhanh tới mở cửa."Chồng ,

anh-- " Mẹ Lâm đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn người máy màu xanh lá cây đứng ở hành lang.

"Xin chào, tôi là nhân viên chuyển phát nhanh số , xin hỏi Lâm tiên sinh ở đây sao? Tôi đến đây để thu thập gói đồ ."

"Hả?" Mẹ Lâm cho rằng người nhấn chuông cửa là người chồng đã đi một đêm không về, vậy mà là người máy. Bất quá, bà không nhớ trong nhà có thứ gì cần gửi đi a?

"Xin chào, xin hỏi Lâm tiên sinh có ở đây không ?" Người máy lịch sự hỏi lại.

Mẹ Lâm định trả lời thì giọng nói của thiếu niên vang lên sau lưng bà.

"Ở." Lâm Hân đang đứng trên hành lang với hai chiếc hộp đã đóng gói trong ray.

Mẹ Lâm quay qua và ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Hân , đây là cái gì?”

"Mô hình cơ giáp ." Lâm Hân lướt qua bà, đem hộp đưa cho người máy.

Robot quét thiết bị nhận dạng của cậu, xác nhận cậu là khách hàng muốn bán đồ, mở bụng và nhét hộp vào.

"Tôi rất hân hạnh được phục vụ quý khách. Gói hàng đã được thu thập thành công. Số thứ tự đã được gửi cho bạn." Sau khi robot nhận được gói hàng, nó đi thang máy và rời đi.

Mẹ Lâm đóng cửa lại, cau mày và hỏi con trai: “Tại sao con lại nghĩ đến việc bán các mô hình cơ giáp đó vậy?”

“Giữ chúng cũng vô ích.” Lâm Hân bấm vào công cụ nhận dạng và chuyển tiền cho mẹ.

"Tích -- đã nhận , ngàn ba trăm tệ tinh tế tiền ." Âm thanh điện tử vang lên, mẹ Lâm nhìn chằm chằm vào hộp nhắc nhở nhỏ hiện ra từ trình nhận dạng. Một lúc lâu sau, bà hỏi con trai mình với vẻ kinh ngạc, "Hai mô hình được bán với giá hơn . ngàn tinh tế tiền?"

Mô hình cơ giáp còn đắt hơn nhà!

"Không phải." Lâm Hân rũ mắt , "Mô hình tổng cộng bán được ngàn một trăm tệ .Con kiếm được ngàn trong thế giới cơ giáp và bốn ngàn ba là tiền tiêu vặt con tiết kiệm được trước đây.”

Tổng cộng , ngàn ba trăm tệ, tất cả đều chuyển cho mẹ.

"Tiểu Hân..." Đôi mắt của mẹ Lâm đều đã rưng rưng nước mắt .

“Mẹ.” Lâm Hân ngước mắt kiên định nhìn bà đầy mong đợi, “Con sẽ làm việc chăm chỉ kiếm tiền trả nợ, mẹ đừng…”

Lời còn chưa dứt, cánh cửa đã bị mở ra từ bên ngoài, ba Lâm bước vào với khuôn mặt đỏ bừng, phía sau ông là một Alpha cao lớn với bộ quần áo sáng sủa trên người.

"Sao lại chen lấn trong hành lang? Mau lên! Khách đến rồi!"

Ba Lâm thô lỗ đẩy hai người ra rồi quay người kính cẩn chào đón khách vào.

"Hoàng tiên sinh,mời đến mời đến -- "

Người đàn ông đẹp trai mặc vest và đi giày da, tóc bóng mượt, trên người nồng nặc mùi tiền, chậm rãi bước vào phòng khách, nhìn căn phòng khách đơn sơ, đảo mắt qua nhìn sắc mặt tiều tụy mẹ Lâm , cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Lâm Hân ,một sự tham lam không thể nhận thấy lóe lên trong đôi mắt nâu của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio