Bóng rổ tiếp đất nảy lên vài cái lại trở về tay Lâm Hân. Lâm Hân đánh hai lần, ôm lấy bóng rổ nhìn về phía khuôn mặt đang tái nhợt của Tông Nguyên .
Tông Nguyên mồ hôi nhễ nhại, quần áo thể thao ướt sũng, chống tay lên đầu gối thở hổn hển.
Mười bàn !
Hắn thua bởi một Omega và Omega đó còn ghi được tận bàn!
Đây là điều trước đây chưa từng có!
Tất cả những người hắn quen biết đều biết rằng hắn am hiểu và rất giỏi bóng rổ, là nhà vô địch giải bóng rổ quốc gia từ cấp đến cấp . Chỉ cần bóng rổ trong tay thì sẽ không có người nào có thể dành bóng để ghi bàn. Vậy mà ngày hôm nay, thằng nhóc Omega lùn tịt trước mắt hắn không chỉ cướp được bóng mà còn liên tiếp ghi bàn đến mười lần.
Tông Nguyên liếc nhìn thời gian trên thiết bị nhận dạng.
Mười lăm phút thi đấu, mười một phút đã trôi qua, chỉ còn lại bốn phút nữa, hắn phải làm thế nào có thể bắt kịp tỷ số đây?
Một vòng tròn học sinh bao quanh bên ngoài sân bóng rổ, ngoại trừ một vài học sinh của khoa chiến đấu, những người khác đều cổ vũ cho đối thủ của hắn.
Tông Nguyên tức giận cùng phẫn hận nhưng không có nơi nào để phát tiết, đầy đến mức lồng ngực của hắn như muốn nổ tung.
Hắn tuyệt đối không thể thua!
Bốn phút là đủ để giành chiến thắng trong trận so tài này!
Hắn nắm chặt hai tay thành nắm đấm, điều động tinh thần lực trong cơ thể, hít sâu một hơi, cơ bắp toàn thân căng phồng, ánh mắt hung dữ, giống như một con sư tử đang tức giận, sắp phát điên lên.
Tin tức tố cây thụy nồng nặc đột nhiên bùng nổ, bành trướng độc đoán, giống như một tấm lưới, ngạo nghễ lao thẳng về phía thiếu niên tóc đen phía đối diện.
Vẻ mặt Lâm Hân trở nên nghiêm nghị , trong nháy mắt cảm nhận được hương vị cây thụy chạm vào người ,cậu liền theo bản năng đánh trả.
Hương hoa lan trong trẻo ngưng tụ thành một tấm khiên đi kèm theo pheromone linh sam tươi mát, đối mặt với đòn đánh chính diện của pheromone hương cây thụy, hai cỗ lực lượng vô hình giao chiến trên không trung, va chạm vào nhau tạo ra một sức mạnh đáng sợ .
Oanh ---
Ngọn lửa âm thầm bùng lên giữa hai người.
Các học sinh xung quanh đồng loạt rút lui, dồn dập chống lại hai cỗ pheromone khổng lồ này.
"Tôi đệt! Tông Nguyên đây là không dám nhận thua à? Cậu ta thậm chí còn tiết ra tin tức tố để công kích một Omega!"
"MD! Hương vị tin tức tố của cây thụy nồng nặc quá ! Ông đây sắp không thở nổi nữa rồi!"
"Pheromone của Tông gia nổi tiếng đặc biệt bá đạo, hương vị mặc dù dễ ngửi, nhưng ngửi nhiều có thể gây khó chịu về thể chất, từ choáng váng đến ngộ độc nặng, có thể khiến người ta rơi vào hôn mê. Lúc này Tông Nguyên lại phóng thích tin tức tố về phía đối thủ, đây là muốn làm gì vậy? "
"Khó trách cậu ta đã sớm nói rằng quy tắc không giới hạn , hóa ra là để chơi chiêu này à? "
" Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta làm chuyện như vậy. "
" Tiểu học đệ phản kích ! A! Tin tức tố hương hoa lan thơm quá! Chờ đã ! Tiểu học đệ đã có chủ rồi sao?"
"Pheromone cây linh sam ... Có chút đặc biệt ..."
"Pheromone hương cây thụy bị đè xuống rồi!Tiểu học đệ thật trâu bò !"
" Tông Nguyên làm như vậy cũng quá LOW đi? "
"Còn không phải là vậy sao? "Trương Hàm Viễn đẩy kính của mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Alpha hung hãn trên sân bóng rổ.
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn đột ngột vang lên.
"Phá Quân! Cố lên! Hạ gục tên Alpha đó đi, cho cậu ta biết khoa người máy của chúng ta lợi hại đến cỡ nào !"
Nhiều người nhìn qua , Đường Tuyết Phi chống tay lên hông, lớn tiếng quát: "Này, tên bự con kia! Dám bắt nạt Tiểu Phá Quân nhà chúng ta ! Tôi là người đầu tiên không đồng ý! "
Khá lắm , cô còn tưởng rằng có chuyện gì thú vị nên mới đi coi, hào hứng chạy tới, kết quả lại nhìn thấy cái gì?
Phá Quân nhà bọn họ đang bị bắt nạt bởi một tên Alpha to con!
Không chơi lại , liền dùng tin tức tố để áp chế?
Ha, cũng không thèm nhìn Phá Quân là ai? Alpha của cậu ấy là ai? Tên to con này nghĩ mình rất trâu bò sao ?
Lỗ Đế ôm bóng, đứng sau lưng cô nàng, che mặt vì xấu hổ.
Đường Tuyết Phi dùng khuỷu tay thúc vào ngực của Lỗ Đế một cái, thúc giục: “Đừng có ngớ người nữa, nhanh cùng tôi cổ vũ cho Phá Quân đi!”
Lỗ Đế suýt chút nữa bị thúc đến nội thương, khóe miệng giật giật, cũng không thèm điếm xỉa.
"Phá Quân cố lên! Đập chết hắn đi!Đừng để hắn hả hê!"
Lý Vũ vừa nghe, đẩy bọn họ ra bên cạnh , kéo Tôn Tiến vào đồng thời hét to: "Phá Quân! Phá Quân! Phá Quân !Tất thắng ! Tất thắng!"
Bốn người say sưa cổ vũ, đã làm lây nhiễm những người khác, rất nhanh, rất nhiều học sinh rống to : "Phá quân! Phá quân! Cố lêb! Cố lên! Phá quân! Phá quân! Tất thắng! Tất thắng —— "
Alpha khoa chiến đấu sau khi nghe thấy tiếng reo hò từ bốn phía , mặt mày cũng tối đen, có người lén lút lui về phía sau, cố gắng chuồn đi trước.
Hai người trên sân bóng rổ giương cung bạc kiếm, giống như có thể nhảy vào đánh nhau bất cứ lúc nào .
Tông Nguyên nắm chặt tay , phòng bị Lâm Hân như thể hắn ta đang đối mặt với kẻ thù, tiếng cổ vũ từ bên ngoài sân bóng rổ còn khiến hắn ta tức giận hơn .
Lúc trước hắn lấy pheromone mạnh mẽ của mình ra làm ưu thế, nhưng đến hôm nay lại hoàn toàn bị áp chế , uất ức đến lợi hại .
Sau khi Lâm Hân chặn lại tin tức tố của đối thủ xong cũng đem bóng rổ ném qua.
Tông Nguyên theo bản năng mà tiếp bóng.
Lâm Hân thờ ơ nói: “Đổi vị trí.”
Bây giờ đến lượt đối phương phát bóng, cậu phòng thủ.
Tông Nguyên lần thứ mười bắt được bóng rổ, ngón tay căng chặt, giống như chỉ cần một chút sức lực là hắn đã có thể bóp nát quả bóng này rồi.
Tức giận ném đi, nhanh chóng dẫn bóng, vượt qua thiếu niên và lao về phía bảng rổ, Lâm Hân thay đổi bước chân , xuất hiện trước mặt hắn ta một cách quỷ dị, mở rộng hai vòng tay để ngăn cản, Tông Nguyên gầm lên, đột nhiên nghiêng người chạy về phía trước dùng vai thô lỗ va chạm. Lâm Hân cau mày, thay đổi bước chân của mình tránh nguy hiểm, nhưng việc tránh né này đã để lộ một khoảng trống và tạo cơ hội cho đối thủ ném bóng vào rổ.
Tông Nguyên chỉ chờ đợi giây phút này, hắn lấy đà nhảy lên tại chỗ, canh góc độ rồi ném về phía rổ.
Bóng rổ ném đi và tạo thành một đường parabol đẹp đẽ , bay thẳng về phía rổ.
Nắm được bóng , tất trúng không thể nghi ngờ.
Tông Nguyên tự tin.
Nhưng mà , lúc hắn còn chưa kịp tiếp đất, một bóng dáng nhanh nhẹn đã xuất hiện bên cạnh rổ.
Lâm Hân bay lên trời , trước khi bóng kịp bay vào rổ , vung tay lên ---
Tông Nguyên : "A!"
Lại nữa!
Nó lại bị như vậy lần nữa !
Hắn điều động tinh thần lực toàn thân, mạnh mẽ lao về phía trước, cậy mạnh đoạt lấy bóng rổ, lại ném, sau khi tiếp đất, tinh thần lực của hắn tuông ra như thủy triều, điên cuồng tấn công Lâm Hân.
Lâm Hân giật mình, nhanh chóng mở ra lá chắn phòng thủ, lùi về phía , với lần rút lui này đã thua một bàn.
"Bang—"
Bóng rổ tiếp đất.
Tông Nguyên ngửa đầu thống khoái mà rống to.
Lâm Hân lui về trong tư thế phòng thủ, dây cột tóc bị dứt, tóc xõa tán loạn , tóc mái dính vào vầng trán nhẵn nhụi vì mồ hôi, che khuất nửa bên mắt."
"Đệt ! Thật không biết xấu hổ! Hắn dùng tinh thần lực công kích đối thủ của mình luôn kìa !
"Cái tên này có còn não để sử dụng không vậy? Một tí liền dùng tin tức tố công kích, một tí lại dùng tinh thần lực công kích , nhân phẩm quá kém rồi !"
"Nghe nói là No của khoa chiến đấu, nhưng đạo đức lại như vậy ? Chậc chậc !"
"Còn không phải dựa vào ba cậu ta làm tướng quân sao? Diễu võ dương oai, a ~"
"Cha hắn là tướng quân chứ có phải hắn là tướng quân đâu! Đắc ý cái gì? "
"Xuỵt, nhỏ giọng chút, trước đây có người đắc tội với hắn, liền bị hắn xử lí, đến bây giờ vẫn còn chưa ngóc đầu dậy được , thật đáng thương ."
" Ha, ai sợ ai? Trong nhà ông đây cũng có người ! ”
Đường Tuyết Phi hừ lạnh một tiếng,“ Không biết xấu hổ! ”
Lý Vũ sờ sờ cằm, ánh mắt nhìn Tống Nguyên tràn đầy vẻ thương hại.
Quân đội toàn bộ đế quốc đều nằm trong tay anh họ, tướng quân cũng là lính của nguyên soái, ba của tên này cũng là lính của nguyên soái, nhà họ Tông này lại điếc, không sợ súng, chọc ai không chọc, lại đi chọc chị dâu, điển hình là tự tìm đường chết nha!
“Hắn có ghi bàn cũng vô ích, Phá Quân đã ghi tận mười bàn rồi.” Lỗ Đế nói. Vừa nãy hắn nghe được những người bên cạnh nói chuyện liền biết được Lâm Hân và Alpha của khoa chiến đấu đã đặt cược bóng rổ. Ai ghi được nhiều bàn thắng hơn trong mười lăm phút sẽ thắng. Bây giờ chỉ còn hai phút rưỡi nữa,đối thủ hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.
Tông Nguyên ngoảnh mặt làm ngơ trước cuộc thảo luận của mọi người xung quanh, hắn nhìn Lâm Hân một cách âm trầm.
“Tiểu tử thúi, đấu với tôi, vẫn còn non lắm !”
Lâm Hân im lặng, đôi mắt dưới tóc mái trở nên sâu thẩm, không nhìn ra được cảm xúc.
Tông Nguyên cười lạnh, đem tinh thần lực truyền vào trong quả bóng, dùng sức mà ném về phía Lâm Hân .
Bên ngoài quả bóng hiện ra nhiều tia chớp, tạo ra âm thanh "xì xì", nếu là dùng tay không tiếp bóng , nhất định sẽ bị thương.
Lâm Hân không ngần ngại tiếp nhận bóng, một đám khí màu xanh lam bay ra khỏi lòng bàn tay của cậu, loại bỏ toàn bộ tia chớp.
“Hừ.” Tông Nguyên vung vung hai tay , chuẩn bị xuất trận.
Lâm Hân phớt lờ sự khiêu khích của hắn ,vô cảm ném bóng , khi Tông Nguyên nghĩ rằng Lâm Hân đang bắt đầu tấn công, cậu vẫn đứng tại chỗ, hai tay nâng bóng rổ, hơi ngồi xổm xuống, sau đó bật nhảy, nhắm vào rổ ở đằng xa , trực tiếp ném.
Tông Nguyên chế nhạo.
Cậu ta nghĩ rằng cậu ta có thể ném vào rổ với phạm vi như thế này? Quá ngây thơ rồi!
Quăng bóng với khoảng cách xa là cách dễ nhất để người khác chặn lại giữa chừng.
Hắn bật nhảy lên cao, mở rộng lòng bàn tay sẵn sàng chờ bóng bay vào tay mình.
Một giây tiếp theo, sắc mặt hắn thay đổi .
Bề mặt quả cầu đột nhiên bùng lên ánh sáng màu xanh lam, chói mắt.
Tông Nguyên nhắm mắt, cơ thể nghiêng ngả, từ trên không rơi xuống.
Bóng rơi vào khuông rổ bằng một đường parabol hoàn mỹ.
Xung quanh vang lên những tiếng hò hét phấn khích.
Tông Nguyên dùng lòng bàn tay chống đỡ mặt đất để tránh cho bản thân rơi xuống, vừa ổn định lại cơ thể, đột nhiên một bóng trắng mảnh mai đung đưa trước mắt, khiến hắn kinh ngạc.
Lâm Hân bắt lấy quả bóng rổ, giữ chặt, đi tới chỗ Tông Nguyên, nhấc lên đôi mắt lạnh lùng như băng.
Tông Nguyên hoảng sợ .
Cậu ta ... muốn làm gì?
Lâm Hân dùng ngón tay chạm vào quả bóng rổ, quả bóng rổ xoay tròn trong tầm tay, có tinh thần lực bám vào, ánh sáng màu lam càng lúc càng quay cuồng, giống như một ngọn lửa nhiệt độ cao đang thiêu đốt.
Tông Nguyên chế giễu: " Thế nào ? Muốn đánh lại?"
Lâm Hân cau mày, lông mi dài rũ xuống, che đi tia sáng lạnh lẽo trong mắt.
Sống lưng của Tông Nguyên trở nên lạnh lẽo, cả lỗ chân lông đều dựng lên, cảm giác như con mồi bị dã thú nhốt, không còn chỗ nào thoát ra, nỗi sợ hãi cuốn lấy hắn giống như một con rắn độc, khiến tay chân hắn cứng đờ, không thể cử động được.
Tình huống này là như thế nào?
Tại sao hắn lại không thể cử động được vậy?
Lâm Hân nói: “Bóng rổ không phải là công cụ để anh trút giận.”
Tông Nguyên khó chịu: “Nhóc thì biết cái gì ?”
Lâm Hân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn ta. “Đây là học viện quân sự, là căn cứ huấn luyện binh lính, còn anh, là một quân nhân tương lai!”
Tông Nguyên kiêu ngạo hỏi: “Nhóc muốn nói cái gì?”
Hắn không cần phải nhắc nhở, đương nhiên biết chuyện này, là một quân nhân trong tương lai, nếu tích lũy đủ công trạng, hắn sẽ có thể trở thành một vị tướng giống như cha của hắn vậy.
Lâm Hân một tay cầm lấy quả bóng rổ, giơ lên cao, vô cảm: “Pheromone và tinh thần lực không phải là vũ khí để tấn công đồng đội!”
Tông Nguyên trợn mắt, chỉ nhìn thấy một lượng lớn tinh thần lực bám vào quả bóng rổ trên tay thiếu niên , nhanh chóng ném về phía gắn , sát khí uy nghiêm chiếm đầy trời đất, làm hắn đến thở cũng không thở nổi.
"Ầm—"
Bóng rổ đập mạnh xuống chỉ cách chân hắn nữa tất , uy lực cực đại, Tông Nguyên trực tiếp bị đánh cho bay ra xa , quả bóng đập xuống mặt đất liền tạo một cái hố lớn có đường kính khoảng một mét và sâu khoảng hai mét như một quả bóng súng thần công.
Tông Nguyên ngã xuống đất, mặt bị đá văng trúng , chảy máu, nhưng không rảnh bận tâm, sợ hãi nhìn cái hố lớn bị đập ra ở trước mặt.
Đây là ... sức mạnh của quân dự bị cơ giáp?
Suýt nữa thì đã đánh trúng hắn!
Lâm Hân ném bóng xong ,vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, đứng trước cái hố khổng lồ, trong mắt không có một tia nhiệt độ.
Trương Hàm Viễn giơ tay lên nhìn thời gian trên thiết bị nhận dạng và nhắc nhở: “Cái đó… còn nửa phút nữa.”
Lâm Hân dường như không hề nghe thấy, trên người đầy sát khí, công kích mà bao trùm Tông Nguyên, nghiêm nghị nói : "Anh không xứng đáng là một quân nhân!"
Tông Nguyên nghe vậy, sắc mặt liền tái nhợt .