Ngay bây giờ cô chỉ muốn ôm chằm lấy ông Lưu để thể hiện hết sự biết ơn cũng như tình cảm trân quý dành cho ông.
Tuy không phải người nhà nhưng ngay lần đầu tiên ông đã đối tốt với cô như vậy và điều này ít ai mới thực hiện được lắm!
- Cháu đi đây ạ...
Nước mắt cô như muốn rơi xuống, sau lần gặp này không biết bao giờ mới có cơ hội được gặp lại người tốt bụng như thế này? Cảm xúc bồi hồi lưu luyến như không muốn đi vậy, cứ đứng đó mà nhìn mãi thôi.
“Mày quên mục đích mày đến đây rồi sao Lạc Lạc?” bỗng chợt nhận ra đây mới là điều bản thân mình nên làm, chứ không phải ngồi đây mà bi với chả lụy.
Bệnh viện Lâm Hoa đang chờ cô đến đấy!
Cứ muốn ở lại chơi mấy hôm mới đi nhưng suy nghĩ đến cái cảnh gặp được ba mẹ rồi ôm thật chặt thì lòng không kiềm chế được nữa.
Có thể đến đây và thăm ông Lưu vào một ngày không xa.
Lạc Lạc bước từng bước thật chậm rãi ra khỏi khu vực này.
Lúc vừa mới đến đây thì trời cũng đã sập tối nên cô cũng khó có thể thấy được hết những phong cảnh, cảnh vật xung quanh đây, sáng hôm nay coi như là vừa đi vừa tham quan vậy.
Tuy chỉ là một cái làng nhỏ, ít người đi lại nhưng ở đây cũng rất gọn gàng và sạch sẽ, nhìn sơ qua khó lòng nào thấy được miếng rác nào ở dưới đất.
- Không biết bệnh viện Lâm Hoa còn ở trong khu vực này không? Đã lâu lắm rồi mình chưa được đi nên riết cũng dần quên luôn ấy chứ!
Đúng vậy! Tính đến ngày hôm nay thì cũng đã gần xem xích mười năm rồi cô chưa đi đến bệnh viện đó nên không tránh khỏi việc không nhớ đường xá.
Đi bộ một hồi cũng ra đến đường lộ lớn, Lạc Lạc đứng chớ vớ ở đó chờ xe đi ngang qua mà sao khó khăn quá! Mang danh là “đường lớn” nhưng còn hạn hẹp hơn trong làng nữa cơ!
- Taxi!
Người đời nói đúng, miễn làm bất cứ công việc gì mà chịu kiên trì hay nhẫn nại thì không có gì là không thể.
Như những người khác thì chắc nãy giờ đã đi lang thang hoặc bắt mấy chiếc xe công nghệ kia đi rồi nhưng cô lại khác so với những người đó.
Không phải chê bai xe công nghệ nhưng đã có một lần đi xe mà cô nhớ đến tận bây giờ nên cũng sanh ra ám ảnh.
Quay trở về thời điểm hai năm trước.
Dòng người đi qua đi lại đông đúc đến lạ thường, những chiếc xe công nghệ cũng rất đông khách đến dò hỏi.
Ngay lúc đó Lạc Lạc cùng Minh Hạo đang đi trên đường nhưng bụng cô không ngừng đau đớn, cô gào thét rất lớn tiếng nhưng chẳng một bóng người nào chịu quan tâm cả.
Một thanh niên nằm trong độ tuổi ba đến bốn mươi tiến lại gần cô và Minh Hạo, trang phục rất giống người chạy xe công nghệ.
Anh ta dở trò bắt đầu đưa cô lên xe của mình, vì quá đông nên tiếng ồn cũng phát ra rất lớn, không còn cách nào Lạc Lạc cũng đành lên xe anh ta mà chạy.
Lạc Lạc ngồi một chiếc, Minh Hạo ngồi một chiếc khác để tuân thủ đúng như quy định của pháp luật.
Tầm hai năm trước, gia thế của Minh Hạo anh ta chưa được phát triển và thịnh vượng như ngày hôm nay nên xe hơi cũng chưa có.
- Nhờ anh cứu giúp giùm vợ tôi với! Chạy nhanh nhanh một chút, cô ấy đang rất đau...
Nhìn Lạc Lạc mặt mày nhăn nhó mà lòng Minh Hạo giống như cả trăm ngàn mảnh thủy tinh nhỏ khứa vào tim mình vậy, cảm giác đau đớn khó tả.
Nhưng đó chỉ là cảm xúc khi ấy, còn bây giờ thì chẳng có là gì nữa.
Chưa kịp định thần thì Lạc Lạc liền bị cái tên lái xe này đẩy xuống đất, đã đau rồi mà bây giờ còn đau hơn như vậy nữa!
Phập.
Thiệt là không biết anh ta đang làm cái gì ấy nhỉ? Hết chuyện lại đẩy người đang đau ốm xuống đất, có lý do gì đây?
Không kịp hỏi vì sao anh ta làm như vậy thì đã nhảy cái ào lên xe mà chạy chẳng khác gì đang bị đuổi bắt.
Dòm qua ngó lại cuối cùng họ mới phát hiện ra bản thân đã bị “cướp” trời ơi, ấy mà khi nãy còn tưởng hắn ta tốt đẹp gì lắm chứ!
Máu chảy ra không ngừng, Minh Hạo chỉ biết đứng ngơ ngác đó mà than trời trách sao bản thân vô dụng không giúp gì được cho vợ mình.
Quay trở về thực tại.
Kể từ cái lần đó, Lạc Lạc bắt đầu cảm thấy sợ với những chiếc xe công nghệ này.
- Đưa tôi đến bệnh viện Lâm Hoa!
Vừa mới bước lên xe, Lạc Lạc nhanh chóng nhờ bác tài xế đưa mình đến đúng như địa chỉ bản thân đã mong muốn.
Vừa đi mà vừa nhớ lại những kỉ niệm đã trải qua với thằng chồng khốn nạn, vô dụng kia của mình mà lòng đau khổ lắm! Đứa trẻ nào khi sinh ra cũng cần phải có đầy đủ ba và mẹ, ông bà nội ngoại hai bên nhưng nhìn xem? Ngay cả ba nó còn không có được thì ông bà ở đâu mà ra? Giá như ngày hôm đó anh chịu nghe những gì cô nói thì tốt biết bao nhiêu.
Mà cũng làm được gì khi bản thân anh ta chẳng hề yêu cô? Nếu như vậy tại sao ngay từ đầu còn cưới với chả sinh làm cái gì?
Hoàng Giai Nhiên kia rốt cuộc là ai mà anh ta lại hết mực bảo Lạc Lạc gây hại đến tinh thần gì gì đó và tìm cách để trả thù?
phút sau.
Mãi mê suy nghĩ, đi lòng vòng một hồi tầm khoảng mười phút thì đã đến được nơi như những gì cô mong đợi.
- Cảm ơn bác tài.
Sau khi thanh toán tiền xong, Lạc Lạc nhanh tay lẹ chân chạy vào trong bệnh viện, hai cảm xúc khác nhau lẫn lộn trong cô.
Liệu lần này có thành công như những gì đã tưởng tượng hay cũng như bao nhiêu lần khác, nước mắt cứ tuông trào ra như những giọt mưa đầu mùa?
Bệnh viện Lâm Hoa sau mười năm mới đến cũng có rất nhiều thứ được thay đổi, nào là phong cảnh trước bệnh viện cũng đã được làm gọn gàng, sạch sẽ hơn trước rất nhiều, bệnh viện còn được sửa chửa bằng cách sơn màu mới lên trông rất khác so với lúc trước.
Bệnh viện này thuộc dạng đầu tư, các doanh nhân luôn đổ sô vào đây để hùng hạp làm ăn hay mua cổ phiếu để có lợi nhuận cao vào mỗi tháng.
“Không biết suốt hai mươi mấy năm qua bà ấy có đi tìm mình hay không?” Lạc Lạc khá thắc mắc, nếu như có tìm thì chắc đã có người báo lại rồi chứ không phải im lặng tâm hơi như vầy mãi đâu.
Mong rằng, lần này sẽ có kết quả!
Sống đến nay cũng gần ba chục tuổi mà sao cái cảm giác được gọi một tiếng “mẹ” thôi nhưng sao xa vời quá? Người khác dễ dàng có được nó nhưng riêng cô thì không....