Nghe vậy, Lạc Lạc liền đi vào trong bếp hâm nóng lại thức ăn kia.
Mấy món này đều là do cô tự bỏ thời gian dài để nấu đấy!
phút sau.
Tính tình của Minh Hạo rất thích kiểu người lẹ làng nên bản thân cũng rất lẹ, mới đây đã tắm xong rồi.
Không để bà xã phu nhân đợi lâu, anh liền đi xuống nhà.
- Vợ yêu của anh hôm nay cho anh ăn món gì đây nhỉ?
Đúng là sến quá mà! Đây có thật sự là một CEO của tập đoàn Hướng Dương nổi tiếng có sự lạnh lùng không một ai có thể vượt mặt không nhỉ? Sao mà nói ra mấy câu ngọt lịm như thế này được...
Bà ấy có nói nặng nhẹ hay đánh chửi nhiều cỡ nào, miễn sao có ông chồng tâm lý và yêu thương vợ thế này thì lòng đã rất vui mừng rồi.
Chỉ là mong muốn ra riêng sao khó khăn quá, nhiều lần bàn về vấn đề đó nhưng đáp án vẫn không thay đổi được.
Minh Hạo yêu thương mẹ mình như thế, và cả nhà chỉ có hai người con mà cô con gái Lâm Gia Giao hiện vẫn còn đang ở bên Hàn Quốc đến nay chưa về mà cũng có thể cả đời này nó không về nữa, chẳng lẽ ở ngay độ tuổi già yếu này vẫn phải chịu cảnh ở nhà một mình không ai chăm sóc hay sao? Suy nghĩ đến đây thôi cũng khiến suy nghĩ trong anh dần lung lay.
Vậy thì anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của đứa con dâu ngày đêm bị mắng chửi một cách vô cớ chưa? Đã vậy thỉnh thoảng còn đem câu chuyện mồ côi của Lạc Lạc đem ra nhắc tới nhắc lui mãi.
Mà thôi cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, miễn có tình yêu thương còn tồn tại ở trong tim cả hai thì dù bị đối xử như thế nào cũng rất xứng đáng ấy chứ!
- Anh ăn đi, đây là món mà anh thích nhất này! Em đã nấu ba món này theo cách trên mạng ấy, anh ăn thử rồi nêu cho em chút ý kiến nhé?
Cũng vì mấy món này mà bị phỏng tay luôn, có xứng đáng hay không?
- Ủa mà tay của em bị làm sao vậy?
Vô tình để ý vài chi tiết nhỏ, Minh Hạo thấy tay của Lạc Lạc bị phồng lên trông rất giống với bị bỏng.
Cô không muốn để anh thêm muộn phiền hay bất cứ lo lắng gì nên đã cố gắng che giấu nhưng không ngờ cái tên này đúng như người ta dành biệt danh cho anh ấy là “đôi mắt thánh” có thể nhìn thấy được mỗi thứ mà! Và đúng y như thế, vết thương bé tí như vậy cũng nhìn rõ được.
- Em chỉ bị phỏng nhè nhẹ thôi không có gì nghiêm trọng đâu nên anh đừng có lo gì nha!
Lạc Lạc nói mấy câu an ủi ngược lại Minh Hạo, thật chất là rất đau nhưng nếu anh ấy cứ mãi lo lắng cho vết thương thế này thì nhất định sẽ không ăn được cơm đâu, dù sao cũng khá nhỏ không nghiêm trọng lắm nên không cần làm quá đâu.
- Có thật không đó?
Lạc Lạc gật đầu, ở tập đoàn đã quá nhiều chuyện cần phải lo lắng đến, về nhà còn phải lo thêm chuyện này chuyện kia thì thời gian đâu mà nghỉ ngơi?
Phía trên lầu, bà ấy đã thấy được tất cả mọi chuyện đã và đang diễn ra dưới này.
Còn nhớ ngày nào đứa con trai này chỉ ăn uống chung với một mình bà ấy mà ngày hôm nay lại có một đứa con gái khác từ đâu đến và cướp đi niềm hạnh phúc lớn lao đó...!Bảo sao bà không ghét bỏ!
Nhưng trai lớn lấy vợ gái lớn lấy chồng đó chính là điều tự nhiên thường hay xảy ra mà? Không thể mãi ích kỷ dành con về riêng cho bản thân mình được.
- Được lắm! Cô dám cướp đi thằng con trai độc nhất vô nhị này của tôi rồi thì đừng trách sao kết cục của cô tàn nhẫn!
Sau khi ăn xong, Lạc Lạc cùng Minh Hạo đi lên phòng nói vài chuyện.
Lòng nửa muốn nói nửa lại không, không biết nên làm sao đây...!Liệu nói ra thì anh có chịu thấu hiểu hay không? Hay sự hiểu lầm lại ngày càng gia tăng.
Mấy ngày nay, hai vợ chồng không được hợp ý nhau cho lắm nên suy nghĩ cũng có chút bất đồng quan điểm.
- Anh à, em có tí chuyện muốn nói với anh...!Anh có muốn nghe không?
Đương nhiên đáp án sẽ là không rồi, ngày nào cũng phải cấm đầu vào mấy công việc làm gì có thời gian nghe mấy câu chuyện chợ búa của cô.
Từ nhỏ đã mồ côi, không biết thân thế thật sự của mình là ai.
Cũng may cho Lạc Lạc là đến năm bảy tuổi gặp được ba mẹ nuôi tốt bụng mà đem về chăm sóc lo lắng, nhưng chẳng được bao lâu thì họ đã rời xa nhân thế, bỏ lại đứa bé gái nhỏ ấy một mình...!Biết rằng bản thân không còn lối nào để đi nữa, Lạc Lạc đi ra các khu chợ đêm vừa mở sạp quán nhỏ vào buổi tối buổi sáng thì đi học cũng coi như kiếm được chút ít đồng bạc để lo cho việc học.
- Anh bận lắm, tí nữa anh còn phải quay lại tập đoàn để bàn vài chuyện quan trọng, có gì em cứ gửi tin nhắn đi nếu như anh rãnh thì sẽ nhấn vào xem.
Lạc Lạc hiểu chuyện,không nói thêm gì nữa mà im lặng đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp sạch sẽ đóng chén bát ở trên bàn ăn.
- Mà anh nghĩ em thì chắc không có chuyện gì nghiêm trọng để lo lắng đâu nhỉ?
Câu đầu còn tạm chấp nhận được nhưng câu nói này thật sự rất quá đáng mà! Tại sao lại có thể nói như vậy, rốt cuộc anh có coi Lạc Lạc cô là vợ hay không? Tại sao anh nghĩ rằng cô ấy không có việc gì quan trọng? Hay chỉ là cô ấy suốt ngày quanh quẩn trong nhà làm việc, thỉnh thoảng mới đến công ty đôi ba lần nên anh ta khinh thường giở chứng không muốn xem cô là vợ nữa? Mấy tháng nay ngày nào cũng đi sớm về khuya vậy mà bây giờ vừa mới ăn có chén cơm duy nhất đã đành bỏ đi...
- Vâng...!Em muốn nói mấy chuyện lặt vặt trong nhà thôi, không quan trọng lắm nên anh không cần nghe cũng được.
Lại một lần nữa, cô gái nhỏ đáng thương này lại đem những nỗi đau sầu của mình thầm giấu kín trong tim không đem ra tâm sự với ai.
Haizzzz, biết khi nào cuộc đời mới bớt khổ thêm đây?.