Thật vậy không bác sĩ?
Lạc Lạc toáng cả lên, quay sang hỏi vị bác sĩ đang đứng trước mặt mình thêm lần nữa cho chắc chắn hơn.
- Phải, với tư cách là một người bác sĩ thì bản thân tôi đây chưa từng nói dối ai về việc bệnh án của họ, cô quả thật đã mang thai rồi.
Nếu như cô muốn chắc chắn hơn thì hãy đến các bệnh viện lớn khám lại xem sao, nơi đây là trạm y tế nên chuẩn đoán có lẽ sai, lên bệnh viện hẳn hoi chắc chắn sẽ đúng hơn.
Lạc Lạc nghe vậy mà lòng hiếu ra hai cảm xúc khác nhau.
Vừa vui lại còn vừa buồn trong lòng.
Không biết có thật mình đang mang thai hay không? Cô quyết định đi đến bệnh viện để xem tình hình, còn cái việc báo lại cho Minh Hạo thì để sau cũng được.
Bước chân chậm rãi như không muốn đi khỏi nơi này, liệu nơi khác có kết quả giống như vậy không? Tâm trạng lo lắng vô cùng, giá như có sự xuất hiện của Minh Hạo ở nơi này thì sự lo lắng đó cũng dần dần vơi đi.
- Nên điện thoại nhờ anh ấy đưa mình đi khám không nhỉ?
Mà chắc đáp án sẽ là không.
Bây giờ cả cái nhìn mặt còn không thèm dòm ngó để thì thử hỏi xem anh có chấp nhận mà đưa đi đến bệnh viện khám không?
- Thôi đi! Ảnh đang bận chăm cho mẹ mà, làm gì có thời gian chứ!
Suýt nữa thì Lạc Lạc đã quên việc này luôn rồi.
Người đàn ông đó bận bịu đến thế mà!
Thời gian đứng đây ngó trời, ngó đất xung quanh mình Lạc Lạc liền chạy ra ngoài trạm y tế bắt xe lên bệnh viện chỗ mà bà Ngọc An đang tịnh dưỡng.
Cháo thì để hôm khác nấu cũng được vậy!
Đường giao thông hôm nay khá vắng nên cũng rất nhanh để đi đến bệnh viện Trung ương.
Cộng thêm việc chú tài xế này chạy với vận tốc vượt so với thời gian đã quy định.
Cũng không sao, sớm đến nơi thì càng tốt không cần lo nghĩ nhiều.
- Bệnh nhân Dương Lạc Lạc hiện tại có ở đây không?
- Có.
Đến lượt tên mình, Lạc Lạc chạy thật nhanh bước vào trong khám lại.
Mong rằng kết quả giống như những gì đã mong đợi từ trước nhỉ? Cảm giác được làm mẹ trông nó cũng thật vĩ đại làm sao.
Điều thiêng liêng, tốt đẹp đó cô đã mong đợi từ rất lâu, nếu như ngày được thực hiện thì cuộc đời này quá ý nghĩ rồi.
Không phụ lòng những tháng ngày vất vả uống thuốc, đi tìm thầy cúng đủ kiểu...
Nhịp tim đập nhanh hơn bình thường một cách vô cùng kỳ lạ.
Rõ ràng chỉ là đến khám thôi nhưng sao trái tim không thể kiểm soát được? Lo lắng chẳng thể nói thêm lời nào là hoàn toàn có thật ư?
- Mời cô ra ngoài đợi tầm mười lăm đến hai mươi phút nữa thì sẽ có kết quả nha!
Làm theo sự sắp xếp của bác sĩ, Lạc Lạc lại chiếc ghế gần đó mà ngồi chờ kết quả.
Đợi càng lâu thì lòng càng thêm nóng bức thêm, giá như có kết quả liền ngay bây giờ mà chẳng chờ đợi gì thêm nữa thì tốt biết mấy!
phút sau.
Thời gian trôi qua cuối cùng cũng đã đến giây phút đối mặt với những điều ấy.
Lòng có đôi chút khó chịu, nếu như kết quả lần này...!Đây không giống với Dương Lạc Lạc mạnh dạng của ngày thường nữa mà đây là ai ấy! Bình thường cô đâu phải loại người hay lo lắng như vậy đâu?
Bác sĩ lần nữa gọi tên cô vào bên trong nhận lấy kết quả của mình.
- Chúc mừng cô Lâm, cô đã mang thai rồi đấy!
Hai chữ “mang thai” kia khiến cho Lạc Lạc khó lòng nào kiềm chế được mấy giọt nước mắt kia.
Đứa bé này vốn dĩ tính đến bây giờ cô đã đợi rất lâu, hôm nay nó sẽ là vật cứu giản mối hôn nhân của ba mẹ nó.
- Cô có cần tôi gọi cho gia đình để thông báo luôn không ạ?
Lạc Lạc liền lắc đầu, chuyện quan trọng đến thế làm sao có thể nói chuyện qua điện thoại được? Đích thân cô sẽ nói và đích thân cô sẽ được tận mắt nhìn thấy nụ cười rạng rỡ ấy của ông chồng mình.
- Không cần đâu, tôi tự về thông báo với anh ấy được.
Rất cảm ơn bác sĩ!
Sau ba năm kết hôn, ngày hôm nay chắc là ngày mà Lạc Lạc vui vẻ nhất.
Niềm vui này thật to lớn đến mức cô không kiềm được lòng mình nữa rồi.
Ôi! Cuối cùng cũng được nếm thử mùi vị làm mẹ một lần trong đời, mang thai trong độ tuổi này cũng vừa phù hợp cho cả mẹ lẫn con luôn rồi.
“Vui quá đi mất! Anh ấy mà biết sẽ còn vui hơn mình, không! Mẹ sẽ vui đến phát điên luôn cho xem.” Trong lòng hớn hả, chỉ muốn chia sẻ niềm vui này ngay lập tức.
- Em đi đâu mà lâu thế?
Đang đi đường một lúc thì gặp được Minh Hạo.
- À em gặp phải vài chuyện á mà, mẹ tỉnh chưa anh?
Trông khuôn mặt anh có vẻ không vui nên Lạc Lạc cũng cố im lặng, không nói tin tốt khi nãy cho anh nghe liền.
Chắc để khi nào mẹ xuất viện luôn rồi cả nhà cùng nghe, vậy sẽ hạnh phúc hơn.
- Mẹ tỉnh rồi,còn cháo đâu?
Tưởng chừng thấy cô đi lâu nên chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm nhưng chẳng ngờ chính là đến đây để lấy cháo...!Đáng lẽ nếu như không gặp tình huống bất ngờ đó thì cháo đã đem vào đây từ lâu rồi nhưng cũng chẳng trách gì được, cũng cảm ơn tên cướp đó.
Nhờ như vậy mà Lạc Lạc biết được tin tốt thế này, lòng cô vui lắm!
- À...
Lạc Lạc chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra với mình lúc nãy.
Minh Hạo bề ngoài lạnh lùng, khó chịu vậy thôi nhưng khi nghe được tin này lòng cũng cảm thấy có chút nhói nhói khó diễn tả thành lời.
- Thế em có bị làm sao không? Tên cướp đó có bị ai bắt lại chưa? Thôi, em vào trong phòng bệnh của mẹ mà nghỉ ngơi một lúc đi, ở đây không hoài tốt cho vết thương của em đâu nhé!
Minh Hạo dặn qua dặn lại đủ điều, Lạc Lạc biết rõ cũng vì tốt cho mình thôi nên rất nghe theo.
Ước gì hạnh phúc này có thể tồn tại mãi mãi, không chỉ là ngày một ngày hai nữa.
- Vâng.
Em biết rồi nhưng mà anh đang định đi đâu thế?
Thấy trên tay anh có xách theo một số đồ dùng nên Lạc Lạc liền quay sang hỏi..