Về đến nhà Vy như người mất hồn ngồi xuống ghế sofa với những câu hỏi vô căn cứ trong đầu. Trong hủ tro cốt đó... toàn cát chứ không phải tro. Chẳng nhẽ chị ta còn sống, vậy Loan đã nhìn thấy nó chưa. Bây giờ phải đưa ra hai khả năng, nếu Loan đã biết thì chắc chắn sẽ liên lạc với chị ta vì qua những vì Ngọc kể chắc chắn hai người rất thân thiết. Nhưng nếu là trường hợp thứ hai là Loan không biết, như thế thì không có gì để buộc cả. Tuy vậy cũng có thể xảy ra trường hợp thứ ba. Loan đã nhìn thấy nhưng đang phân vân có phải là chị ấy còn sống hay không. Nếu còn thì có lẽ ngay cả thằng bé con chị ta cũng thế vì sau lúc đó Vy cho người tìm rất nhiều ngõ nách nhưng không thấy xác nó đâu và nếu có bị thú hoang ăn thịt ít nhiều gì cũng có thứ gì đó bị để lại chứ. Vẫn chưa thể tiên đoán được gì
Minh và Ngọc hôm nay lại cùng nhau đến trường, Bảo mắc một số việc với ba mình nên đã ở lại thêm vài phút. Trên đường Minh có rủ Ngọc ghé vào quán ăn ven đường để thưởng thức điểm tâm vì nhìn Ngọc có vẻ rất tùy tịu. Minh có cố gắng hỏi nhưng cô lại chả nói cứ lắc đầu cho qua. Anh buồn lắm
Bỗng nhiên hình ảnh Vy lại xuất hiện, anh tự hỏi cậu ấy đã khỏe chưa. Cảm giác muốn biết ngay bây giờ, Minh lấy cớ chạy đến nơi vắng người mà nhấn số gọi
- Chào cậu. Cậu thấy thế nào rồi
- Ổn lắm luôn, ngủ một đêm ngày hôm nay hết rồi. Chắc do tài chăm sóc thần kì của cậu
- Aha! Cậu đã đến trường chưa
- Mình đang trên xe buýt sắp tới rồi. Còn cậu đang ở đâu, làm gì
- À mình đang ăn sáng với Ngọc này
Hai người cứ thế tán gẫu không màn đến hình bóng thứ ba. Ngọc nhìn Minh mà ưâ nước mắt. Cô bỏ đi trả tiền cho cả hai xuất ăn. Minh đã nhìn thấy, anh hơi chùn lòng theo sau định rằng sẽ xin lỗi Ngọc khi đến lớp
Đang bước đi từng nhịp nặng nề, điện thoại reo nhưng cô cũng chẳng muốn nghe. Nhìn dãy số trên điện thoại lòng Ngọc trở nên căng thẳng ấn dấu tích màu xanh
- Con nghe ạ... cái gì!? Loan...
Két két!!...
Một vụ tai nạn xảy ra ngay trước mắt Ngọc và trước cổng trường. Cô quen nạn nhân, một bóng dáng quen thuộc trong chiếc quần Jeans đen và áo phông trắng. Đó chính là Loan. Tại sao cô lại trốn viện? Chẳng nhẽ... muốn làm cho mọi người bất ngờ sao. Minh bàng hoàng chạy đến đối diện với vụ tai nạn. Thấy thế Ngọc vội túm lấy áo anh trong đau khổ
- Loan... đó là Loan
- Ta mau lại xem
Minh chạy trước xen vào bên trong còn phần Ngọc, chân đã mất máu rồi nhất còn không nổi. Chẳng chốc sau cô ngất lịm dưới nên đất của buổi sáng sớm. Chiếc xe gấy ra tai nạn đã chạy đi với tốc độ không tưởng. Đến một nơi vắng người, cô gái ấy bước xuống tháo bỏ chiếc khẩu trang còn lại đôi kính và cái nón lưỡi trai màu đen
- Chị xin lỗi em Loan
Khi ý thức đã được lấy lại Ngọc liền nghe thấy những giọng nói quen thuộc vang lên. Có của Bảo, của Minh và của cha mẹ Loan. Nó không được rõ ràng cứ như đang bị cách âm bởi thứ gì đó
Cô nghe ai đó đang gọi tên cô. Ngọc!! Là Minh, anh ấy đang ở đây. Vui quá. Nhưng đột nhiên hình ảnh Loan bị xe tông ngay trước mắt, Ngọc liền vật dậy mới nhận ra mình đang ở bệnh viện. Thêm một chốc chàng trai hôm nọ xuất hiện
- Ba ơi Loan sao rồi!!
Lòng Bảo như lấy viên tạ ra khỏi, nó nhẹ kinh. Thì ra anh ta là anh trai Loan. Nhưng sao hai người lại chẳng có gì giống nhau nhỉ
- Em con đang trong phòng cấp cứu đấy
Anh ta gồng mình vuốt tóc từ trước ra sau lộ rõ vẻ mặt căng thẳng. Anh ta chắc hẳn rất lo cho em gái mình.
Đèn phòng cấp cứu tắt, tất cả mọi người cùng ào lại xem xét tình hìng. Cả Ngọc cũng bỏ giường bệnh mà chạy đến khiến bác sĩ khó mà thở được
- Tôi chỉ muốn gặp người nhà bệnh nhân
Cả ba người họ ngồi yên trong phòng nghe ngóng kết quả. Họ đều mừng rỡ vì nếu thái độ như thế chắc chắn Loan an toàn rồi. Nhưng ai là người đã gây ra vụ tai nạn? Rõ ràng là ngắm đến Loan nhưng hồi nào giờ Loan đã gây thù chuốc oán với ai bao giờ
Bây giờ chỉ là thời gian ra chơi ở trường. Minh đề nghị đến lớp. Ngọc thì cũng không có gì quan trọng và sau đó cả ba cùng đến trường nhưng khi đến nơi Ngọc lại trở chứng đau đầu thế nên Minh đưa cô lên phòng y tế. Đến nơi anh lại tận tình xuống cănteen đề nghị cô phục vụ nấu cho ít cháo nhề với thịt bằm. Minh đối xử tốt với Ngọc như thế, có lẽ cô đã nghĩ oan cho anh mất rồi
Sau khi ăn cháo Ngọc đánh giấc và khi tỉnh dậy đã chẳng thấy Minh đâu. Thay vào đó trước mặt cô lại là Bảo
- Minh...
- Trên sân thượng
- Làm gì?
-...
Trên sân thượng trường...
Vy chỉ muốn cúp tiết. Nhưng vì buồn quá đã lôi Minh lên này. Cô trét hành khá nhiều nên bây giờ nước mắt cứ chảy. May quá nước hoa nặng mùi đã che mất đi. Cô nói rằng, mẹ vừa tai nạn qua đời và muốn ai đó ở bên cạnh
Tựa đầu vào vai anh Vy nói hết những chuyện trên trời dưới đất về người mẹ quá có của mình. Bỗng nhiên nhận ra cô thật là rất giỏi bịa chuyện. Ước gì Ngọc có thể nhìn thấy cảnh này nhỉ!? Có vẻ như Minh đã cảm thấy rung động trước cô gái yếu đuối này rồi. Cô nhếch miệng không biết mình đi đúng hướng hay không. Nên tiếp cận Loan hay Bảo. Ý định giết Loan đã bị dập tắt từ khi cô thấy những gì bên trong hũ tro cốt. Loan rất thông minh
- Ơ! Mình xin lỗi, mình tự tiện quá rồi
- Không sao
Nói rồi cậu đưa tay đẩy đầu Vy tựa vào vai mình lần nữa nhưng rủi thay đúng lúc này cửa cầu thang mở ra và đó chính là Ngọc đang đầm đìa mồ hôi nhìn hai con người đó
- Ngọc!
Minh hớt hải đứng dậy đẩy Vy khỏi người vội hỏi hang
- Cậu còn chưa khỏe mà
Cô không nói gì chỉ lắc đầu nguầy nguậy
- Tôi ổn. Không cần anh quan tâm
Nố rồi Ngọc quay lưng nén lại giọt nước mắt lăn trên má khóa chốt cửa. Nếu muốn tâm tình thì đừng để ai thấy mà còn giữ được thể diện. Xpay người bước xuống, Bảo đã đứng ở chân cầu thang
- Xin lỗi
Ngọc lắc đầu lướt qua nhưng thường
- Cậu cho mình chuyển chỗ qua ngồi với Loan
Đến xế chiều chú bảo vệ mới lên kiểm tra và mở cửa cho hai người xuống dưới. Minh lập tức bỏ rơi Vy mà tìm người. Nhưng không thấy, Ngọc đã về trước. Gọi không nghe máy, nhắn tin không trả lời. Ngọc là người khá nhạy cảm. Có lẽ qua cú lần này chia tay cũng nên
Vy cắn móng tay đi qua lại suy nghĩ thêm một hồi, nếu bây giờ Minh chia tay Ngọc thì sao nhỉ!? Mà cũng ổn mà. Chơi đùa một tí cũng được, nhỏ Ngọc cô ghét lắm, nhìn rất bánh bèo. Cho nó nếm mùi bị cắm sừng ra sao. Bây giờ Bảo thì không thể quay lại, Minh thì không hề liên quan đến họ trong quá khứ. Có lẽ nên tìm cách tiếp cận Bảo mà thôi. Chắc sẽ là một quá trình dài
Nhìn lên đồng hồ, đã là h đêm
Vy vào trong WC đánh răng buổi tối. Những thứ bọt chồi ra khỏi miệng cũng không làm mất đi vẻ tự tin xinh đẹp mà Vy ấp ủ mấy lâu nay. Từ bây giờ phải cấp tốc tìm kiếm thằng bé. Nếu có số tiền đó chắc chắn cô có thee cao chạy xa bay mà không bị cảnh sát bắt
- Bảo à anh sẽ là của em thôi~
Cúi người nhổ bọt, Vy tiện tay bật vòi hứng nước tát vào mặt rồi chùi chùi cứ thế mấy lần. Sau khi ngẩn mặt lên, có một người nào đó ở trong gương nữa. Nhưng không phải cô. Một người con gái thân ước sũng, Vy nghe đâu đây mùi rong rêu nồng nặc. Cô gái ấy xõa dài tóc, thật đẹp. Một chiếc áo sơ mi và quần bó rất hợp thời trang. Đây là người đã có một con ư, eo không hề ra một lạng mỡ
Cô ấy bước lại và Vy càng nhìn rõ hơn đó là ai. Đó là... người đã chết, Hồ Hà Tuyết Nhi. Cô ấy khoác tay mình lên vai Vy sau đó hà hơi nhẹ
Khi thứ dậy, Vy thấy thân mình ướt sũng với đầu tóc rồi bời. Rong rêu còn đây, nhà tắm này sạch sẽ lắm mà. Chẳng nhẽ... những gì tối qua cô nhìn thấy là thật? Cô thoáng rùng mình đứng phắt dậy đi chỉnh chu lại để chuẩn bị đến trường
Ngày hôm nay, Loan tỉnh lại
Và cũng chính ngày hôm nay, bọn họ không con là nhóm bạn bốn người ngư trước, Ngọc bỏ đi thăm Loan mà không thèm nhắn tin cho Minh một câu. Hai chiếc bàn vắng ba bóng hình. Đây chính là thời cơ. Phải dỗ thật ngọt chú tiểu hổ đáng yêu
Loan đã thấy Ngọc trầm mắt nhìn mình khi vụ tai nạn xảy ra. Vừa thấy Ngọc Loan đã cô cười cho qua chuyện
- Mình xin lỗi
- Tại sao lại trốn viện- Ngọc mếu máo
- Muốn tạo một chút bất ngờ thôi mà- Loan nói
- Không vui chút nào
Bảo đến sau Ngọc vài phút nhưng nhập vào cuộc trò chuyện rất nhanh. Ba người họ cứ tán gẫu cho đến giờ dùng điểm tâm sáng. Loan nhìn thoáng vẻ mặt Ngọc là nhận ra ngay, hai người có mâu thuẫn. Đang dùng bữa thì ba Loan bước vào với vẻ mặt Nghiêm trọng. Dẹp đồ đạc qua một bên, Loan để hai tay lên trước gọn gàng
- Cứ nói những gì con biết
Loan hít một hơi thật sâu rồi nói
- Bảng số xe XXXX, ba ơi giúp con. Và bây giờ muốn nói một số chuyện với Bảo
Đôi mày đang giãn căng bỗng cau lại. Có chuyện gì liên quan đến anh sao?
Đến khi trong phòng chỉ còn hai người, Loan nói
- Mình còn thấy cả người tài xế lái xe... đã đâm mình. Là cố ý
Chuyện này thì liên quan gì đến anh nhỉ
- Cậu cứ tiếp
- Mắt mình không hề nhìn nhầm, đó là chị Tuyết Nhi
Mắt anh chớp chớp thêm vài nhịp vội vàng bào chữa
- Chị ấy đã mất
- Ngay trước mắt mình cơ mà. Mình đã thấy cảnh chị ấy chết như thế nào
Không gian im như tờ, có vẻ anh đã vô tình chạm vào vết thương lòng của Loan rồi. Sao lại cảm thấy khó chịu quá. Nói nốt một câu xin lỗi anh rảo bước ra ngoài. Lúc này chuông điện thoại Loan lại reo lên
- Chiếc xe đã bị đốt cháy nát rụi... bỏi dầu hỏa. Có một chiếc túi xách nhỏ. Có lẽ là của một người phụ nữ- Anh của Loan nói toàn bộ sự việc
- Vậy là ta đã biết được giới tính của kẻ gây ra tai nạn. Nhưng ta lại không có manh mối để điều tra về người ấy thêm một chút nào- Loan do dự
- Đúng thế, tất cả đã cháy gần như là hoàn toàn. Có vẻ như kẻ tìng nghi cố ý làm như vậy
...
- Ba ơi con muốn xuất viện
Dù bị kịch liệt phản đối nhưng Loan vẫn muốn rời khỏi nơi này. Đây chỉ là vết thương nhẹ, lưu lại nơi này quá lâu không đáng. Bất qua họ đành đồng ý tán thành với điều kiện, đưa đón đến trường phải do anh trai phụ trách. Loan miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Xét dò thêm một chút qua nét mặt ba mình, Loan lên tiếng
- Ba đừng nghĩ đến việc mướn vệ sĩ để bảo vệ con- Cô hờn dỗi
- Ách! Ba biết rồi mà
"Đừng rời viện, bên ngoài rất nguy hiểm"
Đó là lá thư mà Loan nhận được khi chuẩn bị làm thủ tục xuất viện. Trễ rồi, cô đã quyết định
- Em không chắc chị còn sống hay không nhưng em nhất định phải tìm ta chị
________
Xin lỗi nhé: