Hôm nay Loan lại đến trường. Khoác lên người chiếc áo màu đen hiệu Gucci cô nhanh chóng lên xe buýt đễ bị nhỡ. Anh cô bị thương rồi. Bây giờ đầu óc lại nhớ lại ngày hôm qua, Bảo đã nói những gì với cô
"- Vy à!! Cậu ấy... là một kẻ nguy hiểm... ba năm trước cô ta bị bỏ tù vì có chứng cứ rằng cô ấy liên quan đến một tổ chức nhỏ ngầm. Về sau họ mới tìm ra chính cậu ấy là người đứng đầu cả một băng đảng đó. Cái ngày mà cậu còn ở bệnh viện Vy đã chuyển vào và nói rằng hãy cùng nhau tìm thằng bé. Ý là con của chị Tuyết Nhi. Vy còn nói rằng thằng nhóc đang giữ chìa khóa gì đó. Chỉ cần giúp nhau... mình sẽ được / số lượng có được
- Số lượng?
- Đúng vậy"
Cô bước vào lớp sau đó ra ngoài đi dạo trên hành lang. Mùi hương cây cỏ sộc vào mũi thật dễ chịu
Đối diện, Vy đang đi theo hướng ngược lại. Chắng mấy chốc Loan đã lọt vào tầm mắt của Vy. Cả hai đều đứng lại nhìn thẳng vào nhau
- Là cậu!?- Vy đưa ra câu hỏi nghi vấn
Loan cười, một nụ cười của sự thách thức
- Tôi thách cậu giết được tôi
Rôi đôi chân lại di chuyển. Khi bước đến song hàng với Vy thì Loan mới nhận ra đầu súng đã chỉa thẳng vào thái dương của mình tựa bao giờ. Nhưng Loan không sợ sệt hay lo âu
- Có liều lĩnh quá không --
- Trăn trối lời cuối đi
Loan cười thở dài rồi nói
- Tôi đang đi trước cậu một bước. Và tôi dám chắc nếu tôi dừng chân ngay tại đây thì chính cậu cũng không thể bước tiếp
Đợi thêm vài giây, Loan bước đi không ngoảnh lại. Tay của Vy vẫn còn đó vẫn tư thế đó. Cô nhắm mắt thở nhẹ hạ tay xuống hai tay nhanh chóng rút lóc đạn văn thẳng cây súng vào tường
- Tao sẽ giết chết này. Con khốn!!
Bảo cũng hơi giật mình vì hành động này
Vào được trong lớp, Loan thở dài ngồi xuống chiếc ghế của mình bên cạnh Ngọc
- Cậu làm sao thế!?
- Không sao. Cảm giác khi đứng giữa sống và chết thật không tệ chút nào
Nói thì nói thế, cô rất sợ. Lúc nhỏ đã từng trải nó rồi nên bây giờ đâm ra ám ảnh. Mẹ của cô đã tước đi cảm giác đó khi bà nhanh chóng mở của đẩy cô ra khỏi chiếc xe. Nghĩ đến đây cô lại khóc. Ngọc chả biết làm gì ngoài việc an ủi. Sau một lúc, Ngọc ra ngoài mà không biết đi đâu. Loan muốn đi theo nhưng sức khỏe lại không cho phép
Mở cửa sân thượng, Ngọc nở nụ cười cong môi khi nhìn thấy người trước mắt
- Cậu lên đây làm gì- Giọng nói vủa Vy lộ rõ sự khó chịu
- À... ừ... mình muốn... xin lỗi cậu một tiếng. Hôm đó mình không biết là mẹ cậu mất
Đợi một lát sau Vy chả trả lời cũng chả quay mặt. Ngọc định lên tiếng để phá tan sự yên tĩnh nhưng giọng cười bá phá của Vy đã đánh tan nó trước
- Đồ ngu. Mày là con nhỏ ngốc nhất trong cái lớp thám tử đó. Haha mày nghĩ người như tao sẽ thương tiếc cho bà già đó à. Xưa rồi nha Diễm. Bà ấy chết thì có liên quan gì đến tao? Cho dù bà ta có bị phanh phui thân xác cho chó ăn thì tao cũng vẫn còn đây, còn sống sờ sờ mà
- Vậy... cậu... tại sao cậu lại chia cắt tôi và Minh chứ- Ngọc hét lớn
- Tại tao thấy chướng mắt. Hai đứa mày thật là... quá sến súa đi thôi
- Cậu quá đáng lắm
Ngọc hét thêm lần nữa, hai giọt lệ đã lăn xuống hai bên bờ má. Cô lửng thửng xoay người đi về phía cánh cửa để ra khỏi cái nơi này
- Ha!! Dù mày có nói gì cũng chả ai tin đâu
Ngọc bắt đầu thấy run sợ. Vừa đi cô vừa thọc tay vào túi nhưng tâm vẫn sợ Vy nhìn thấy. Thật đã lọt vào mắt của cậu ta. Vy nhanh chóng lao đến đá thẳng vào cánh tay đang làm điều mờ ám. Một chiếc máy ghi âm mini văng ra khỏi đó
- Mày... mày dám
Vy tức giận dùng tay đánh thật mạnh vào mặt của Ngọc. Cô đau điếng nằm yên đó. Sau đó, cô ta đưa chân đá thật mạnh. Cái máy ghi âm bay ra khỏi đó rơi tự do xuống dưới
- Không!!
Vy phá lên cười, đây chính là khoái cảm mà cô mong chờ ngày hôm nay
Ngọc bỏ đi, lòng đau như cắt
Binh!! Cộc cộc
Minh đang rửa tay bên dưới chiếc bồn cạnh tường thì bỗng nhiên có cái gì đó rơi xuống đầu nó văng vào và vị ướt nước. Anh giật mình nhặt nó lên vô tình chạm vào nút khởi động, toàn bộ cuộc đối thoại giữa Vy và Ngọc lọt vào tai anh
- Trên sân thượng!!
Anh bỏ chiếc máy ghi âm vào túi cấp tốc chạy nhanh lên tầng cao nhất và gặp đang chạy xuống. Ngọc thấy Minh nhưng không để tâm và tiếp tục. Anh nắm lấy tay Ngọc, cô giật mạnh
- Đi mà xem chừng con chó của cậu đi. Nó sủa bậy quá rồi đó
Dù sức khỏe bản thân không được tốt nhưng dù sao cô vẫn còn cái miệng mà
Ngọc cố bước nhanh hơn để khuôn mặt không để bị ai đó nhìn thấy
Minh tức giận bước lên sân thượng mở cửa một cách mạnh bạo khiến Vy giật mình. Vừa thấy ả anh đã nhanh chóng lao đến giơ tay lên cao. Theo phản xạ ả nép người dùng một tay chắn lại
"Mình ghét thể loại đánh con gái lắm"
Nhớ đến câu nói của Ngọc hôm đó anh liền hạ tay nhưng con người vẫn không bao giờ hết nóng mà tiếp tục
- Cậu hay lắm, tất cả chỉ là giả tạo, giả tạo mà thôi
- Cậu tin những lời mà Ngọc nói!?
Anh không chần chừ mở đoạn ghi âm loa hết cỡ cho cô nghe
- Xì- Cô cảm thán
- Đồ hồ ly tinh
- Đợi đến khi con này có đủ chín đuôi rồi hãy nói câu đó nhé
Vy bỏ đi trước xuống dưới vì tiếng chuông đã reo rồi. Hôm nay, Ngọc không có ở lớp
Vừa đặt chân vào bên trong Minh cảm nhận được cổ áo mình bị ai đó túm lấy giật mạnh vào tường đau điếng muốn vỡ phổi
- Không ngờ sẽ có ngày Ngọc bỏ học vì một người như cậu đó Minh. Làm ơn hãy xích cổ rọ mõm con chó cái chết tiệt đó lại để nó đừng đi sủa bậy hay cắn người nữa. Tôi cảnh cáo cậu lần cuối
Nói rồi Loan thả tay bước về ngồi lên chiếc ghế giành cho hai người. Nỗi khổ tâm, nhìn bạn mình khóc mà không thể làm gì
Tại một góc, Bảo đang hàn huyên với đám con trai thì bắt gặp cảnh tượng đó. Anh không ngờ trong Loan lại có mặt cảm xúc này
- Thấy chị đại lớp này chưa- Một bạn lên tiếng- Năm ngoái cũng vì đụng chạm và xúc phạm tụi này mà hai học sinh phải chuyển trường rồi đó
- Chuyển trường luôn ư!!
Anh ta gật đầu chắc nịch giơ một ngón út ý chỉ tuyệt vời
--------
Đây là truyện ma mà nhỉ TvT