Chương
Sau khi《 Thực lực diễn viên 》phát sóng, cuối cùng năng lực diễn xuất thật sự của Lâm Dịch Tâm đã thể hiện rõ trước lớp khán giả trẻ.
Lần này Trần Tiêu dùng toàn lực để tác động vào truyền thông, mượn nước đẩy thuyền, vừa không quá cố tình nhưng cũng phát huy tối đa ấn tượng về "diễn viên phái thực lực Lân Dịch Tâm."
Ban đầu chỉ là những lời khen thực tế của khán giả, sau đó đến những nhận xét chuyên nghiệp của các trang lớn, cuối cùng đến các tài khoản seeding thúc đẩy thêm cho chủ đề, chủ đề trở nên nóng hổi.
Một diễn viên bị khán giả hiểu lầm, một diễn viên chưa làm sai bất kỳ chuyện gì nhưng lại nhiều lần phải hứng chịu những lời chửi rủa thậm tệ, một diễn viên tuy bị oan uổng nhưng vẫn thản nhiên, ôn hòa, không màn danh lợi.
Hơn nữa, nhan sắc như tiên nữ của nàng, xinh đẹp, mạnh mẽ lại bi thảm, là một hình tượng rất thu hút người qua đường.
Mọi đánh giá trên mạng xã hội bỗng chốc thay đổi, độ nổi tiếng của Lâm Dịch Tăng tăng vọt, Thẩm Kiều lại thích lướt weibo.
Cô rất vui khi thấy người ta khen Lâm Dịch Tâm, lời khen như thể đi vào lòng minh, cô còn muốn like cho họ.
Cô cũng vui khi người ta khen mình, tiểu Thẩm tổng cô đây, với gương mặt này, bình thường không lên màn ảnh thì thôi, một khi đã lên màn ảnh, đi vào ánh mắt công chúng, ai mà không khen cô một câu xinh đẹp.
Mà vui nhất là thấy người ta khen cô lẫn Lâm Dịch Tâm, đặc biệt hơn là cái mấy cái giả thuyết kỳ quái trên mạng, ví dụ như hôn nhân bí mật của bá tổng và nữ ngôi sao.
Thẩm Kiều lướt một lúc thì tìm được một chỗ kỳ lạ, một biểu tượng hình kim cương xanh có tên, "Kiều Tâm rực lửa."
Trong đó, họ cắt lấy toàn bộ hành vi cử chỉ của cô trong chương trình, đừng nói chỉ là đoạn cô khen lấy khen để, mà ngay cả từng động tác, từng ánh mắt của cô đều không để xót phần nào.
Hơn nữa, tất cả đều muốn thể hiện mối quan hệ với Lâm Dịch Tâm.
Tuy đúng là có quan hệ với Lâm Dịch Tâm, nhưng bị phóng đại lên một cách trắng trợn như vậy vẫn khiến Thẩm Kiều thấy ngại ngùng.
Ngại ngùng nhưng cũng vui vẻ.
Đương nhiên, chỗ này họ xem hai người là một đôi, trừ phần này ra, những người khác trong chương trình gần như không tồn tại.
Mỗi khi weibo của cô có gì liên quan đến Lâm Dịch Tâm, trong đó sẽ nháo nhào mà kêu trời gọi đất, mừng như là ăn Tết.
Cái câu: "Người của mình, khen cỡ nào cũng không đủ" được nơi đó coi như là danh ngôn, được edit thành một cái poster cực to làm ảnh bìa chuyên dụng.
Chỉ chốc lát, Thẩm Kiểu đã biết, đây gọi là siêu thoại CP, chuyên ship cô và Lâm Dịch Tâm, suy luận từng hành vi cử chi, bới lông tìm vết.
Còn nơi nào hot hơn nơi này, Thẩm Kiều nghĩ mình đã tìm được bến đổ.
"Kiều Tâm rực lửa" hiện tại chưa có nhiều người, số lượng bài đăng cũng ít nhưng cũng may là họ ship rất tích cực, mọi cái đều rất chuẩn, ship đến cả Thẩm Kiều cũng động lòng.
Thẩm Kiều là một người suy một ra mười, cho nên chỉ bằng vài ngày lướt mạng xã hội, cô nhanh chóng gặp một nơi khiến cô thấy khó chịu.
Trên bảng siêu thoại CP, có một siêu thoại được nằm ở hạng cao hơn siêu thoại "Kiều Tâm rực lửa", đó là "Dư Tâm dư cầu", là siêu thoại ship Lâm Dịch Tâm và Tiêu Chấn Dư
Ew, suýt nữa Thẩm Kiểu đã đập nát màn hình điện thoại, cái tên thấy gớm, vô nghĩa, phân tích thì lộn xộn, nói bậy nói bạ!
Thời gian lập vậy mà sớm hơn ngày so với "Kiều Tâm rực lửa" của cô? Là ngay lúc Tiêu Chấn Dư chia sẻ weibo của Lâm Dịch Tâm thể hiện sự ủng hộ và chờ mong được hợp tác với nàng.
Gớm, gớm chết được, nực cười, Thẩm Kiều sắp tức điên lên.
Dù gì cũng là người đến sau, người đến sau nếu muốn vươn lên thì phải nổ lực gấp mười.
Vì vậy, ở chương trình Thẩm Kiều không chỉ khen Lâm Dịch Tâm ngày càng long trời lở đất mà còn thường xuyên đăng và chia sẻ lại những lời nhận xét ở weibo.
Nhìn thấy tình trạng đó nhiều lần, Trần Tiêu nhắc nhở cô, Thẩm tổng, em phải để ý cho hình tượng của cái tài khoản chính thức đó.
Thẩm Kiều lạnh lùng phản bác lại: "Làn quản lý cấp cao thể hiện sự ủng hộ cho nghệ sĩ dưới trướng của mình là sai hả? Hơn nữa, mấy người cũng thường dùng tài khoản này để đưa tin tức nghệ sĩ suốt ngày mà?
Trần Tiêu: "Đăng những thông tin đó là vì ban đầu cần hút fans giúp ngài, nhưng bây giờ là để ngăn con đường comeout của ngài."
Thẩm Kiều: "Chị hay nói chuyện thẳng thắn với cấp trên của mình vậy hả?"
Trần Tiêu: "......"
Thẩm Kiều: "Chị không phải sợ, trước giờ tôi luôn là người khoan dung độ lượng."
Vì vậy tiểu Thẩm tổng khoan dung độ lượng, cả buổi trưa không còn lướt điện thoại mà rất chăm chỉ làm việc, kiểm ra báo biểu các dự án trong quý của Thịnh Thế.
Trần Tiêu: "Thẩm tổng, bản tạp chí ra mắt sớm của Lâm Dịch Tâm đã có! Rất đẹp! Ngài không đi khen nữa sao?!"
Gần đây Lâm Dịch Tâm bận không hở tay.
Vì giai đoạn trước khi 《 Cô Loài 》thông báo dự án phim phải cố gắng nâng địa vị và hình tượng nàng lên, Trần Tiêu đã sắp xếp cho nàng rất nhiều việc.
Mà không thể không nói, một khi Thịnh Thế bắt đầu cất nhấc cho một nghệ sĩ nào đó thì người này như có một núi tài nguyên đổ ập xuống, Lâm Dịch Tâm hợp tác với một đạo diễn điện ảnh, cứ làm phim là sẽ oanh tạc, sau đó lại được một phỏng vấn với một công ty truyền thông và tạp chí nổi tiếng.
Ngoại trừ đóng phim, có rất nhiều việc hoàn toàn lạ lẫm với nàng.
Thế nên mỗi chuyện nàng đều phải cố gắng hết sức, chuẩn bị trước rất lâu để tránh phạm lỗi khi thực hiện.
Việc này thậm chí làm cho nàng không còn thời gian tiếp xúc mạng xã hội.
May mà có Tiểu Dĩnh ở cạnh nàng, líu lo như cái đài phát thanh, tinh tế chú ý nhiều chuyện, báo tin vui cho nàng, khi nàng có thời gian nghỉ ngơi thì nói cho nàng biết, ai ai cũng khen nàng, lượng fans lại tăng thêm, fanclub sống lại, Thẩm Kiều lại đăng weibo nữa rồi.
"Nói gì?" Lâm Dịch Tâm hỏi.
"Thì còn nói gì nữa, nói là đẹp nè hot nè phái thực lực nè, tiên nữ nè, mạnh mẽ nè ai cũng thích nè."
Lâm Dịch Tâm cười cười: "Thực lực diễn viên ngày mai, thầy Tiêu không tới, em biết chưa?"
"Em biết." Tiểu Dĩnh gật đầu, cô luôn chú ý đến động thái của Tiêu Chấn Dư.
"Vậy Thẩm tổng biết chưa?" Lâm Dịch Tâm hỏi.
Tiểu Dĩnh ngẩn ra: "Cái này, em không biết Thẩm tổng biết hay chưa."
Thời tiết đã dần ấm lên, hơi nước trong bình giữ ấm nghi ngút bốc lên.
Lâm Dịch Tâm bưng ly nước hồi lâu mới uống một hớp: "Dù gì Thẩm tổng cũng không phải nghệ sĩ, không có trợ lý hay là người đại diện nhắc nhở cô ấy, em nhớ nói cho cô ấy biết."
"À dạ." Tiểu Dĩnh ỉu xìu đáp.
Nhưng sau đó Tiểu Dĩnh lại quên mất việc này.
Não người mà, đôi khi nó rất cảm tính.
Chuyện mà nó không muốn làm, bằng cách nào đó nó sẽ rất dễ quên đi.
Tiểu Dĩnh lại không khờ, ai nhìn mà không biết Thẩm tổng tham dự Thực lực diễn viên vì Lâm Dịch Tâm, trước đây cô còn xem đây là một bí mật nhưng sau khi chương trình phát sóng, Tiểu Dĩnh lướt mạng suốt ngày cũng lướt tới siêu thoại của CP Thẩm Kiểu và Lâm Dich Tâm, thế là cũng rõ, đã có rất nhiều người nhìn ra được chuyện tình yêu này.
Thẩm Kiều chỉ hận không thể chiếu cáo cho thiên hạ biết mình thích Lâm Dịch Tâm, tấm lòng ấy có trời có đất, có mặt trăng mặt trời chứng giám.
Tiểu Dĩnh dùng tài khoản phụ của mình dạo chơi ở Kiều Tâm rực lửa một cách vui vẻ, cô phát biểu, "Tình hình trước mắt nhìn thấy là Thẩm tổng đang đơn phương Tâm Tâm." Cô phân tích, được mọi người hưởng ứng rất nhiều, mọi người đều khen cô hành văn hay, hy vọng sau này cô có thể cập nhật thường xuyên.
Mỗi tuần khi Thực lực diễn viên phát sóng chính là ngày Kiều Tâm rực lửa nổi lên, vốn dĩ siêu thoại này đã vắng ngắt, đến tập Thẩm tổng không tham gia, mọi người phải chờ đến tận nửa tháng.
Thẩm tổng lại không phải nghệ sĩ, thứ để tám chuyện lại càng không có, Kiều Tâm rực lửa như đứng trên bờ vực không còn củi để đốt, Tiểu Dĩnh thật sự không đành lòng.
Vì vậy khi Thẩm Kiều biết tập này Tiêu Chấn Dư không đến thì chân cô đã đặt đến sảnh lớn của đài truyền hình.
Chương trình đã ghi hình đến tập thứ , Lâm Dịch Tâm vẫn suôn sẻ suốt tập, Thẩm Kiều quay show tạp kỹ cũng đã có chút kinh nghiệm, hôm nay chuẩn bị rất kỹ càng, không chỉ ăn mặc xinh đẹp hơn bình thường mà còn dự định nhận lời quay một ít cảnh hậu trường và ngoài lề của chương trình.
Để cho các đáng yêu trong Kiều Tâm rực lửa được ăn Tết.
Cuối cùng lại nghe từ cuộc trò chuyện biên kịch là Tiêu Chấn Dư không đến tham gia.
Thẩm Kiều ngây người, Tiêu Chấn Dư đường hoàng là một giám khảo chuyên môn, đã ký cả hợp đồng, sao nói không đến là không đến cơ chứ?
Mà Tiêu Chấn Dư không đến, vậy Thẩm Kiều cô đây tham dự được sao?
Nguyên nhân sâu xa là cô đến để đấu với Tiêu Chấn Dư, theo hiện thực thì cô là fans của Tiêu Chấn Dư, cô đến để theo chân thần thượng.
Nghĩ tới nghĩ lui, từ nguyên nhân bên trong lẫn yếu tố bên ngoài, thoáng chốc chân cô như mọc rễ trên mặt sàn, không dịch chân đi được.
Thẩm Kiều đứng trầm tư ở lối vào, không bao lâu, cô thấy Lâm Dịch Tâm và Tiểu Dĩnh đang đi về phía cô.
Lâm Dịch Tâm thấy cô, nét mặt có chút kinh ngạc, sau đó nghiêng sang hỏi Tiểu Dĩnh: "Em không báo cho Thẩm tổng biết sao?"
Tiểu Dĩnh bụm miệng, vẻ mặt hoảng sợ: "Em quên mất."
Nét mặt Lâm Dịch Tâm bỗng hiện lên vẻ áy náy, vừa lúc đi đến trước mặt Thẩm Kiều, cười cười nói: "Thẩm tổng, xin lỗi ngài, hôm nay thầy Tiêu có việc bận không đến."
Mọi nghi vấn trong lòng Thẩm Kiều đã được giải đáp, mày nhíu chặt lại.
Nếu ai đó nói với cô là Tiêu Chấn Dư không đến thì cô vẫn còn cơ hội khác để lựa chọn nhưng để Lâm Dịch Tâm trực diện nói cho cô biết như hiện tại, như sợ cô chưa biết, vậy thì Thẩm Kiều không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.
Trước đó mượn cớ để bao biện trước Lâm Dịch Tâm là vì cô muốn giữ lại chút thể hiện cho mình, bây giờ phải giữ lấy lời nói dối này cũng là vì bảo vệ thể diện còn lại.
Thẩm Kiều gật đầu: "Đúng, tôi mới vừa biết, vậy cũng hay, hôm nay tôi có thể được nghỉ ngơi một chút."
Nét mặt Tiểu DĨnh sầu khổ, Lâm Dịch Tâm nói với Thẩm Kiều: "Thẩm tổng cực khổ rồi."
Thẩm Kiều cố nhếch miệng cười cười, không nói gì nữa, quay người ra ngoài.
Từ tòa nhà đài truyền hình đi ra, mặt trời bên ngoài chiếu thẳng xuống.
Giờ này có không ít nghệ sĩ ra vào, vì vậy hai bên cửa lớn tụ tập không ít fans đang chờ gặp thần tượng của mình.
Thẩm Kiều đè vành nón xuống, vội đi lướt qua, thế nhưng vẫn có vài tiếng thét vang lên.
Chắn chắn là nhận lầm người, Thẩm Kiều nghĩ.
Dù gì cô cũng xinh cũng có khí chất, nhìn không khác gì minh tinh.
Vào lúc này, tự luyến là cách để tìm miền vui trong đau khổ, Thẩm Kiều nghĩ xong thì thấy mũi mình chút xót.
Có người bước theo phía sau cô, nhát gan gọi cô một tiếng: "Cô Thẩm..."
Câu gọi này làm cho Thẩm Kiều nhớ tới mình vẫn chưa nói với người của chương trình là hôm nay mình không tham gia.
Cô quay lại, nói: "Tập này..."
Sau đó cô sững sờ.
Không phải biên kịch của chương trình, là hai cô bé học sinh vừa nhìn đã biết.
Hai cô bé khoác một chiếc áo dày cợm, tóc bị gió thổi rối tung nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, khi hai cô bé đối diện với cô, phải cố nhịn xuống tiếng thét của mình.
"Là chị thật!" Cô bé cố kiềm lại giọng của mình, rồi lập tức bổ sung một câu dưới cánh tay đang siết lấy của cô bạn, "Em xem "Thực lực diễn viên", em rất thích Lâm Dịch Tâm, em là fans của chị và chị Dịch Tâm!"
Mẹ kiếp, mũi Thẩm Kiều càng chua xót.
"Vừa nãy tụi em thấy chị Dịch Tâm đi vào rồi giờ lại thấy ngài, thật sự quá viên mãn!" Cô bé phấn khích nhưng lại do dự, "Nếu như chị không thấy phiền, có thể nào..."
"Chụp ảnh cùng nhau?" Thẩm KIều hỏi.
"A a a!!!" Cuối cùng thì hai cô bé vẫn không nhịn được mà thét lên.
"Qua đây." Thẩm Kiều vẫy tay gọi hai cô bé.
Hai cô bé nhanh chạy sang, một trái một phải đứng bên cạnh cô, Thẩm Kiều nhìn vào camera điện thoại, mỉm cười.
Cô bé chụp xong, sợ làm phiền cô, lập tức khom người đi, Thẩm Kiều gọi hai cô bé lại: "Nói cho hai em một bí mật."
Hai cô bé mở to đôi mắt, Thẩm Kiều nói: "Lâm Dịch Tâm rất ưu tú, xứng đáng với sự yêu thích của các em."
Hai cô bé sắp điên mất rồi.
Thẩm Kiều xua tay xoay người đi, cổ họng phát nghẹn đến khó chịu.
Nếu hai năm trước, mình có thể nói ra câu này thì thật tốt.
Nếu lúc trước xem nàng, yêu thương nàng như một người bên cạnh mình chứ không phải là một bức tranh treo tường thì hai người có lẽ sẽ không đi đến ngày hôm nay.
Ngay cả làm fans của nàng, nói một câu thích nàng cũng phải do dự, phải lo lắng, phải che giấu.
Đã rất lâu Thẩm Kiều chưa từng có mong muốn được say khước như bây giờ, cô vào một quán rượu, có chút không khống chế được mình.
Tửu lượng của cô khá tốt, uống càng nhiều đầu óc càng thanh tỉnh, không bao giờ phát điên.
Chỉ là cảm xúc sẽ nhân lên gấp bội lần, trở nên phong phú và dễ dâng trào.
Cho nên ngày trước, khi say, cô rất thích cảm giác nằm trên chiếc giường có Lâm Dịch Tâm trên đó, trôi nổi bồng bềnh, như hòa cùng đám mây.
Hôm nay cô cũng uống nhiều rượu, điện thoại vang lên tin tức về Lâm Dịch Tâm, thậm chí ngay cả những nơi tám chuyện lá cải cô cũng cài đặt thông báo.
Màn hình hiện lên một hàng chữ, như một giấc mơ trống rỗng.
"Danh sách nữ diên viên tham dự Liên hoan phim Hoán Hùng cùng Tiêu Chấn Dư đã có, Lâm Dịch Tâm khó giấu thân phận bạn gái...."
Thẩm Kiều nhăn mũi, nước mắt liền lăn xuống.
Cô nhìn thật lâu hàng chữ đó, không nói nó có đáng tin không nhưng chỉ lấy rất đau, rất buồn.
Ngón tay chạm lên màn hình, lần này cô không còn do dự, đối với cái tên mà mình ngày nhớ đêm mong, gửi đến ba chữ.
- Em hối hận.