“A Uy, đưa bút mực đến đây” thiếu niên lạnh nhạt lên tiếng
“Dạ” A Uy vừa đáp vừa lấy nghiên bút từ trong bao quần áo ra, lại sai một thôn dân mang ít nước đến, mài mực, thấm bút xong xuôi mới đưa cho thiếu niên. Thiếu niên cầm khế ước trong tay lão nhân râu dê, lại nhìn Lâm Tiểu Trúc hỏi “Lâm Tiểu Trúc?”
“Dạ”
Thiếu niên cầm bút viết lên khế ước, đưa cho Lâm Tiểu Trúc rồi quay sang hỏi con Hạ Chính “tên gì?”
Hắn không lên tiếng, Hạ Chính đáp thay “Hạ Sơn”. Thiếu niên lại đề bút viết lên khế ước, sau đó gác bút, nâng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc.
Lâm Tiểu Trúc cầm khế ước trong tay, cắn môi nhìn thẳng vào thiếu niên. Hai ánh mắt gặp nhau trên không trung như lôi quang hỏa thạch chạm nhau, chung quanh liền tràn ngập mùi thuốc súng.
Khóe miệng Lâm Tiểu Trúc bỗng giương lên, thu hồi ánh mắt, đi đến bên bàn, mở hộp mực ra, ấn tay lên chuẩn bị hạ xuống khế ước.
“Chậm đã.” Thanh âm của thiếu niên không còn lạnh nhạt như ban đầu nữa mà dồn dập, hắn nhìn Hạ Chính nói “đem khế ước trao đổi?”
Hạ Chính không hiểu là thế nào, mờ mịt ngạc nhiên
Lão nhân râu dê thì lại hiểu, vội vàng thu hồi khế ước của hai người,nhìn một chút, lúc này mới phát hiện Lâm Tiểu Trúc cầm khế ước của Hạ Sơn mà trên tay Hạ Chính lại là khế ước của Lâm Tiểu Trúc, ngẩng đầu khó hiểu nhìn thiếu niên rồi đổi lại khế ước mà giao cho hai người.
Lâm Tiểu Trúc nhận lấy khế ước, ấn dấu tay, trong lòng thầm tiếc. Nếu thiếu niên kia để nàng ấn dấu tay lên khế ước của Hạ Sơn thì tốt biết bao, có điều tiểu hồ ly kia khôn khéo như vậy sao có thể để mọi chuyện theo ý nàng được. Thật đáng tiếc nha.
“Nha, hai trăm hai mươi văn tiền, ngươi nhận đi” lão nhân râu dê lấy túi tiền từ tay đại hán bên cạnh, bỏ vào một túi bố nhỏ màu xám rồi đưa cho Lâm Tiểu Trúc. Chỉ có hai trăm năm mươi văn tiền nhưng lại thật nặng, Lâm Tiểu Trúc đã có sự chuẩn bị mà vẫn để nó rơi xuông, làm cho thôn dân kinh hô lên.
Tần thị nhìn chằm chằm tay Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt phẫn hận nhưng A Uy lại đang gắt gao nhìn nàng vì vậy chỉ có thể tức mà không thể làm gì. Nàng biết những người này nói bỏ nàng xuống cống rãnh thì sẽ làm được, mà thôn dân cũng sẽ không nói giúp cho nàng. Nếu nàng còn manh động, chẳng những không ngăn được Lâm Tiểu Trúc mà chính mình còn chịu thiệt. Cho nên khi Lâm Tiểu Trúc nói không đưa tiền cho nàng, nàng liền vụng trộm sai Hạ Xuân Yến về nhà gọi Hạ Đại Trụ, có lẽ hắn cũng sắp tới đây. Nghĩ tới đây liền đưa mắt nhìn quanh nhưng lại không thấy bóng dáng mìn muốn tìm.
Nhìn Lâm Tiểu Trúc để túi tiền vào lòng, Tần thị càng thêm nóng lòng nhưng vẫn chưa tìm được cách gì, lại nghe trong đám người thanh âm quen thuộc “Cha, người nhanh một chút”
Tần thị mừng rỡ, vội vàng nói “mọi người tránh ra cho, tránh ra cho, Tiểu Trúc, cậu ngươi đến rồi, bán hay không phải do hắn nói mới có ý nghĩa”
Hạ Đại Trụ lười làm lại ham mê bài bạc nhưng làm người cũng không hồ đồ, hơn nữa một tiểu cô nuongg mười hai tuổi tự bán mình luôn có chút quái dị, vì vậy khi nghe Tần thị la lên thì đám người cũng thực sự giãn ra.
“Tiểu Trúc.” Một nam tử ba mươi tuổi tiếng vào, hô lên một tiếng, ánh mắt nhu hòa nhìn Lâm Tiểu Trúc, cũng không nói thêm gì/
“Cậu, người đã tới’ Lâm Tiểu Trúc không chút hoang mang bỏ tiền vào lòng, rồi mới xoay người cười nói với Hạ Đại Trụ.
“Tiểu Trúc, ngươi đây là…” Hạ Đại Trụ ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Tiểu Trúc.
“Cậu, sau này ta sẽ không làm ngươi khó xử nữa. Ta muốn cùng mấy người này rời núi, sau này nếu có tiền, ta sẽ trở về thăm người” Lâm Tiểu Trúc nhìn người thân duy nhất, trong mắt có chút sương mù.
Nàng biết Hạ Đại Trụ không phải lười cũng không phải ham mê cờ bạc, nhưng từ sau khi hắn mang nàng về, Tần thị suốt ngày lải nhải, xô bát đá chậu, cuộc sống không ngày nào yên ổn. Hạ Đại Trụ không nỡ làm gì đứa cháu cơ khổ, cũng không thể đuổi nàng dâu vất vả lắm mới cưới được về nhà mẹ đẻ vì vậy mà ra ngoài cờ bạc để thư giãn, lâu ngày thành nghiện.
Bây giờ nàng rời đi, Tần thị sẽ không còn bất mãn nữa, mà cậu cũng thật lòng yêu thương nàng, từ lúc nàng đến đi, không bị Tần thị đuổi ra khỏi nhà, không bị lạnh chết cũng không bị dã thú trên núi vồ đi cũng nhờ có cậu. Nàng thật lòng hi vọng hắn sẽ có những ngày tháng an lành.
“Tiểu Trúc, cậu không có năng lực, không hảo hảo chiếu cố cho ngươi” Hạ Đại Trụ vươn tay xoa đầu Lâm Tiểu Trúc, nói xong xoay người quỳ trước mặt lão nhân râu dê “đứa nhỏ này rất đáng thương, chịu nhiều khổ cực, thỉnh lão gia hảo hảo chiếu cố cho Tiểu Trúc”
Thấy Hạ Đại Trụ như vậy, ánh mắt của thiếu niên và lão nhân râu dê nhu hòa đi rất nhiều. Lão nhạn râu dê tiến lên nâng Hạ Đại Trụ dậy, hòa nhã nói “yên tâm đi, không có việc gì”
“Đại Trụ, tiền bán mình còn trên người Tiểu Trúc, ngươi mau hỏi nàng lấy đi. Một tiểu hài tử mang theo nhiều tiền làm gì, không an toàn, không chừng còn bị mất mạng, mau lấy lại đi, ngươi còn thiếu không ít nợ ah” Tần thị thấy Hạ Đại Trụ không để ý đến tiền, nhất thời nóng nảy, vội tiến tới thúc giục.
Lâm Tiểu Trúc nghe vậy nâng mắt nhìn Hạ Đại Trụ
Hạ Đại Trụ cũng không để ý Tần thị, chỉ đối với Lâm Tiểu Trúc cười: “Đi thôi. Cất tiền cho kỹ, đừng để ai nhìn thấy, nhất định phải bảo trọng”
Lâm Tiểu Trúc tươi cười ngọt ngào, lấy túi tiền trong người ra, đưa cho Hạ Đại Trụ năm mươi văn tiền “cậu, ngươi cầm cái này đi trả nợ đi, sau này đừng cờ bạc nữa”
“Tiểu Trúc.” Hạ Đại Trụ môi run run , nhưng không có cầm tiền của Lâm Tiểu Trúc
“Cho ta đi.” Tần thị sợ Hạ Đại Trụ từ chối liền đưa tay đoạt lấy
Lâm Tiểu Trúc cũng không thèm để ý. Chỉ quỳ xuống, dập đầu với Hạ Đại Trụ ba cái, sau đó lại quay sang dập đầu ba cái với Liễu thẩm, Hoa thẩm, tiến lên ôm lấy Liễu thẩm đang khóc ròng, vụng trộm dúi cho nàng mười văn tiền. Sau đó nói với thiếu niên “đi thôi”. Nàng không có vật dụng này, chỉ có một bộ quần áo còn rách nát hơn bộ đang mặc trên người, cho nên cũng không cần thu thập hành lý gì cả.
Khi Hạ Đại Trụ tới, thiếu niên quay đầu nhẹ nhàng phân phó với đại hán phía sau vài câu, đại hán kia nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái rồi đi vào đám người, tìm được một tiểu tử chừng mười sáu tuổi nhìn có vẻ khôn khéo, đưa cho hắn một đồng tiền, dặn dò vài câu, tiểu tử kia liền biến mất.
Thấy Lâm Tiểu Trúc đã xử lý xong chuyện của mình, Hạ Sơn cũng đã sớm ở bên cạnh hầu hạ, thiếu niên tựa hồ quên mình đã sai người đi ra ngoài liền đứng dậy rời đi. Bút mực trên bàn cũng đã thu thập xong, mọi người liền đuổi theo hắn, rời đi.
Lâm Tiểu Trúc vừa đi được vài bước đã nghe phía sau vang lên thanh âm của Tần thị “Tiểu Trúc”