Biểu Ca! Đừng Chạy (Một Kiếp Yêu Người)

Chương 106: Tình thân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong cung Càn Thanh, qua lớp màn mỏng có thể thấy trên giường lớn bằng gỗ tử đàn trải chăn đệm màu vàng có người đang nằm, một người đàn ông cao lớn nằm nghiêng, một cánh tay trắng nõn đặt trên hông hắn, trong phòng chỉ có tiếng hô hấp đều đặn của hai người.

“Tam Bảo, Tam Bảo.” Người phụ nữ kia đột nhiên nói mơ, tay nàng nắm chặt lấy quần áo người đàn ông, hô hấp cũng dồn dập.

“Lan nhi, không có việc gì, tôi ở đây, không có việc gì.” Dường như người đàn ông đã tỉnh từ trước, hắn đau lòng cầm tay người phụ nữ, áp vào ngực mình, người phụ nữ cảm nhận được sự ấm áp dần ngủ yên trở lại, mi mắt nàng giật giật rồi hô hấp đều đặn hơn.

“Lan nhi, Lan nhi.” Hốc mắt người đàn ông nóng lên, hắn không biết mình nên nói gì cho phải, chỉ có thể thì thào gọi tên người phụ nữ, như thể làm thế thì nàng có thể nằm trong vòng tay hắn mãi.

Cánh tay còn ở trong chăn của người phụ nữ giật giật, dường như có chút do dự, cuối cùng vẫn để yên cho người đàn ông ôm đến bình minh.

Sáng sớm, Huyền Diệp thử cử động cánh tay bị Chỉ Lan gối lên đến mức mất cảm giác, cười trìu mến, hôn khẽ lên trán Chỉ Lan rồi mới rút tay.

“Tiểu Lý Tử.” Tuy Huyền Diệp vừa tỉnh nhưng hắn không hề ngái ngủ, dưới nắng sớm, người đàn ông càng toát lên khí thế đế vương. Nếu cẩn thận quan sát diện mạo của hắn, sẽ thấy hắn thiên đình no đủ, mày kiếm mắt sao, mũi thẳng mặt vuông. Dù chỉ đứng thẳng cũng có khí thế ép người.

“Có nô tài.” Tiểu Lý Tử hầu hạ Hoàng thượng đã nhiều năm nhưng vẫn cảm thấy kinh diễm, rõ ràng là một người đàn ông, nhưng phong thái khí độ khó ai sánh bằng, khó trách nữ nhân hậu cung trông thấy Hoàng thượng đều như ong thấy mật.

“Hầu hạ trẫm thay quần áo, nhẹ tay thôi, đừng làm Hoàng hậu thức giấc.” Huyền Diệp thấp giọng căn dặn.

“Vâng.” Tiểu Lý Tử coi như được mở mang tầm mắt về sự sủng ái dành cho hoàng hậu, chắc chẳng lâu nữa tin Hoàng hậu ngủ ở cung Càn Thanh sẽ truyền khắp hậu cung.

Khi Huyền Diệp và Tiểu Lý Tử còn chưa phát hiện ra, Chỉ Lan nằm trên giường mở mắt, nàng nhìn Huyền Diệp đang mặc quần áo bằng ánh mắt phức tạp, cắn môi, cuối cùng xoay người, nhắm mắt.

Huyền Diệp thay quần áo rửa mặt không tốn nhiều thời gian, hắn mặc quần áo, nhìn Chỉ Lan đang nằm trên giường, chần chừ một lúc rồi ra khỏi phòng, chỉ là động tác của hắn mất tự nhiên hơn xưa rất nhiều.

Tiểu Lý Tử đi theo Huyền Diệp, lặng lẽ thở dài, rốt cuộc Hoàng thượng và hoàng hậu đang làm sao đây.

“Nương nương, ngài?” Uyên Ương vừa vào liền thấy Chỉ Lan ngồi trên giường không nói tiếng nào, cô ấy lo lắng nên hỏi.

“Không có việc gì, ta vừa dậy, múc nước rửa mặt đi.” Chỉ Lan có chút mê man nhìn giường lớn, “Tam aka thế nào rồi?”

“Nô tỳ đang muốn chúc mừng nương nương, tối qua Tam aka đã khỏe lại.” Tử Quyên vừa cười vừa vắt khăn, đi tới bên giường lau mặt cho Chỉ Lan.

“Thật sao?!” Chỉ Lan thẳng lưng, đôi mắt sáng lấp lánh xua tan sự yếu đuối chán nản.

“Vâng, tối qua Đại aka mang thuốc cho Tam aka, Tam aka uống xong thì hết đau.” Uyên Ương cầm cao bôi mặt cho Chỉ Lan.

“Nhanh một chút, ta muốn đi thăm Tam aka, nhân tiện gọi cả Đại aka đến, ta có lời muốn hỏi nó.” Chỉ Lan lập tức hồi phục tinh thần, lộ ra lúm đồng tiền đã lâu không thấy.

“Nương nương đừng gấp, chắc giờ Tam aka vẫn đang ngủ, nương nương ăn sáng trước đi, Hoàng thượng nói nhất định phải nhìn nương ăn no.” Tư Kỳ bê một mâm đồ ăn, cháo thơm, bánh bao trắng xốp, vừa nhìn đã thấy đói.

“Được rồi, ăn trước.” Nhắc tới Huyền Diệp Chỉ Lan liền thấy cứng người, Uyên Ương nhận ra nhưng không nói gì, chỉ thầm lo lắng cho Chỉ Lan.

“Sao ngạch nương vẫn chưa đến?” Dận Tự ăn món điểm tâm dễ tiêu hóa, mở to mắt nhìn Dận Chân.

“Ta làm sao biết, nhất định ngạch nương sẽ tới ngay thôi.” Dận Chân cầm chén nước, “Uống nước đi kẻo nghẹn.”

“Hôm nay Nhị ca có vẻ rất nghiêm túc.” Dận Tự khỏe lại liền khôi phục tính tình, bắt đầu trêu chọc Dận Chân.

“Không có gì.” Dận Chân nghĩ đến lời Đại ca nói hôm qua, lòng liền có chút khó chịu.

“Tam aka, hoàng hậu nương nương tới.” Tiểu nha hoàn Liên Nhi vào bẩm báo, đấy là một cô bé gầy nhỏ, mặt mũi ngây thơ, nếu không phải nha hoàn của Tam aka đã chết gần hết, sẽ không đến lượt cô bé hầu hạ thân cận Dận Tự.

“Uh, Gia biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Tuy Dận Tự không thích nha hoàn rụt rè, nhưng vẫn ôn hòa.

Chỉ Lan vào phòng liền thấy con trai tươi cười, tuy rằng có chút tiều tụy, nhưng gương mặt đã hồng hào hơn nhiều.

“Ngạch nương!” Dận Tự vội nuốt miếng điểm tâm ăn dở xuống, nghẹn ngào gọi mẹ.

“Làm sao vậy? Còn không thoải mái sao?” Nhìn thấy Dận Tự lã chã chực khóc, Chỉ Lan hoảng sợ, chẳng phải khỏi rồi sao.

“Con không sao, con khỏe rồi, nhưng con nhớ ngạch nương.” Dù sao Dận Tự cũng chỉ là một cậu bé, ốm dậy tất nhiên là muốn gặp ngạch nương đã ngày đêm lo lắng chăm sóc cậu bé.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Chỉ Lan vỗ ngực, khoa trương đến mức Dận Tự cũng phải cười.

“Nhị Bảo quả là ca ca tốt, sớm thế này đã đến thăm Tam Bảo.” Chỉ Lan cũng không quên khích lệ Dận Chân.

“Con không phải ca ca tốt.” Dận Chân cúi đầu, hạ giọng gần như nghẹn ngào, “Nếu con là ca ca tốt Tam Bảo đã không trúng độc, đều là lỗi của con.”

Chỉ Lan nghe xong thì thấy tim nặng trĩu, vội ôm lấy Dận Chân, “Không phải lỗi của Nhị Bảo, là tại ngạch nương không bảo vệ tốt các con, là ngạch nương vô dụng.”

Chỉ Lan thấy trước ngực ướt át, cậu bé trong lòng nắm chặt quần áo nàng, luống cuống vụng về, đáng thương như con thú nhỏ bị lạc đường. Nàng dùng tay lau nước mắt trên mặt Dận Chân, dịu dàng nhìn cậu bé.

“Nhị Bảo còn nhỏ, không thể làm mọi chuyện, con xem ngạch nương đã lớn thế này, còn vì sơ sẩy hại Tam Bảo bị hạ độc, so với ngạch nương Nhị Bảo đã giỏi hơn nhiều rồi.”

Chỉ Lan lôi kéo tay Dận Chân, tay cậu bé hơi lạnh, thái độ cũng có vẻ áy náy. “Các con là hoàng tử, tuy rằng cẩm y ngọc thực, ngàn vạn sủng ái, nhưng cũng nguy hiểm bao vây, có lẽ hai đứa chưa hiểu được, nhưng phải nhớ lời này của ngạch nương, gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ nghiền ngẫm kĩ càng.”

Chỉ Lan đứng lên, vỗ lên giường Dận Tự, nói với Dận Chân, “Lại đây ngồi cạnh ngạch nương.”

Dận Chân đỏ mặt, ánh mắt cũng đỏ bừng, chống tay lên giường, dùng sức xoay người liền ngồi lên, động tác thành thạo nhanh chóng, có thể thấy là do bình thường chịu khó học cưỡi ngựa bắn cung.

Dận Tự thấy thế lập tức xốc chăn, ngồi bên cạnh Chỉ Lan, cọ đầu vào tay nàng, vòng tay ôm eo nàng, cọ mặt vào ngực Chỉ Lan, cuối cùng mới thở dài thỏa mãn.

“Con nhớ ngạch nương.” Dận Tự vẫn biết ngạch nương yêu thương cậu bé, nhưng chưa từng nhớ ngạch nương nhiều đến thế, khi sinh bệnh thậm chí cậu bé còn nghĩ không biết mình có ra đi thế này không, nhưng ngạch nương nắm tay cậu bé, vỗ về cậu bé, ngạch nương còn rơi nước mắt khiến cậu bé thấy kiên cường, cậu bé không thể cự tuyệt ngạch nương như thế.

Cậu bé biết mình càng tỏ vẻ đau đớn thì ngạch nương càng khổ sở, vì thế cậu bé cố chịu đựng, gian nan đau đớn cũng phải cười, bởi vì chỉ có nở nụ cười người xung quanh mới không lo lắng, mới có thể khiến bản thân tin tưởng rồi mọi chuyện sẽ ổn.

“Lớn như vậy còn làm nũng.” Chỉ Lan ôm lấy Dận Tự, dòng lệ chực chờ nơi bờ mi, rốt cuộc con nàng cũng bình an, không gì vui hơn. Nàng làm mẹ không mong các con nổi bật, chỉ mong các con có thể trọn đời bình an.

“Ngạch nương.” Dận Chân cũng lên tiếng, ngồi ở phía bên kia của Chỉ Lan, học theo Dận Tự dụi mặt vào ngực Chỉ Lan, quả nhiên ngạch nương rất mềm mại.

Trong lúc nhất thời mọi âm thanh đều như phai nhạt, ánh nắng ấm ấm xuyên qua tầng mây, qua ô cửa sổ khắc hoa, chiếu lên ba người, nhu hòa, ấm áp. Dận Nhưng cảm thấy cả đời cũng không quên được hình ảnh này, hai cậu bé dựa vào một người phụ nữ mỉm cười, tuy rằng mỗi người một vẻ mặt nhưng đều có ánh mắt ấm áp trìu mến. Thời gian như đã rất lâu lại chỉ như một cái chớp mắt, vĩnh viễn khắc ghi trong ký ức Dận Nhưng.

Dận Nhưng không đành lòng phá vỡ khoảnh khắc này, nhẹ nhàng bước vào, tự giác ngồi xuống một bên.

“Đại Bảo đến sao không lên tiếng.” Chỉ Lan ngẩng đầu liền thấy thiếu niên ngồi mỉm cười, nàng đỏ mặt, lau nước mắt.

Dận Nhưng vẫn nhìn Chỉ Lan chăm chú, thấy thế lại nhịn không được cười khẽ, thiếu niên đang độ oai hùng khôi ngô, nụ cười thật đúng như câu “Có người quân tử tài ba, như lo cắt dũa để mà lập thân, dồi mài dốc chí siêng cần.” (Khúc quanh sông Kỳ 1, Khổng tử, người dịch Tạ Quang Phát)

Lần đầu tiên Chỉ Lan thấy dáng vẻ đấy ở Dận Nhưng, nàng càng đỏ mặt hơn, chợt nhận ra con mình đã trưởng thành để thành một công tử khôi ngô phong độ hơn người.

“Dận Chân và Dận Tự nghỉ ngơi trước đi đi, ngạch nương có chuyện nói riêng với đại ca.” Chỉ Lan hơi ngượng ho khan vài tiếng, lập tức đứng lên, cùng Dận Nhưng sang phòng khác.

“Ngạch nương vừa đỏ mặt.”

“Tại sao?”

“Chẳng lẽ vì đại ca rất anh tuấn?”

“Sau này ta cũng như thế.”

“Uh, ta cũng vậy.”

Chỉ Lan nghe hai đứa trẻ nói chuyện càng bước nhanh hơn, Dận Nhưng đi sau cúi đầu, nhưng khóe môi khẽ mỉm cười

“Được rồi, đừng cười nữa, kể lại cho ngạch nương chuyện đã xảy ra đi.” Chỉ Lan cầm quạt tròn khẽ phe phẩy.

“Vâng.” Dận Nhưng nghiêm túc, “Tối qua con đi thẩm vấn Vệ Quý nhân, cô ta đã thừa nhận, giao thuốc giải ra, con mang thuốc đến Thái Y Viện, ngự y kiểm nghiệm không có vấn đề, con mới cho Tam đệ uống thuốc.”

“Uh, Dận Nhưng đã trưởng thành rồi, còn bản lĩnh hơn ngạch nương.” Lần này đến lượt Dận Nhưng đỏ mặt, trong nháy mắt, từ thiếu niên bình tĩnh trở thành cậu trai mới lớn ngượng ngùng.

“Điều tra ra cô ta hạ độc thế nào không?” Đây mới là trọng điểm, nếu không điều tra ra kẻ nào làm gian tế bên cạnh Dận Tự, vậy sẽ còn lần thứ hai thứ ba.

“Con đã tra hỏi nhưng cô ta không nói.” Đấy cũng là điều đang làm khó Dận Nhưng, Vệ thị dường như còn coi trọng người kia hơn cả anh trai mình, có lấy mạng sống anh trai cô ta ra đe dọa cô ta cũng không chịu hé răng.

“Uh, xem ra tình cảm cô ta với kẻ đó rất tốt.” Có thể trọng dụng chỉ có hai loại nô tài, một là vì tiền hoặc vì quyền, mưu cầu ích lợi, hai là vì tình hoặc vì nghĩa, không cần gì. Rõ ràng Vệ thị là trường hợp thứ hai.

“Đi điều tra khi Vệ thị còn ở tân giả khố ai thân thiết với cô ta, sau đó đổi hết tất cả nha hoàn thái giám bên cạnh Dận Tự, không giữ một ai.” Dận Tự vừa khỏe Chỉ Lan lại trở lại làm một Hoàng hậu bản lĩnh, “Bên cạnh ta có mấy người tâm phúc, để bọn họ đến chỗ Dận Tự.”

“Vệ thị không xử tử vội, ta có chuyện còn muốn hỏi cô ta.”

“Con biết, ngạch nương.” Dận Nhưng có chút do dự, “Con thấy Hoàng ama rất lo lắng cho ngạch nương, chắc Hoàng ama đã nghĩ thông suốt, sẽ không lạnh nhạt với Hoàng ngạch nương nữa.”

“Sao đột nhiên lại nói đỡ cho Hoàng ama của con?” Chỉ Lan nhíu mày, nàng có thể hiểu suy nghĩ của con, không có đứa con nào muốn nhìn cha mẹ bất hòa, “Ngạch nương có chừng mực, con không cần lo lắng.”

“Ngạch nương!” Dận Nhưng nhìn ra Chỉ Lan đang đánh trống lảng, không khỏi lo lắng cho Huyền Diệp, “Con chỉ hy vọng ngạch nương và ama có thể hòa hợp, hôm qua ama rất hối hận, ama nói sẽ không phụ ngạch nương.”

“Đại Bảo, con lớn rồi, có một số việc ngạch nương cũng có thể nói với con.” Chỉ Lan buông chén trà, nhìn cây đại thụ ngoài cửa sổ, “Ngạch nương không trách Hoàng ama của con, ta và ama của con lớn lên bên nhau, hắn vẫn coi ta như châu bảo, ngạch nương chưa từng quên.”

Tiếng gió xào xạc khe khẽ, “Ngạch nương sáu tuổi đã đi theo ama con, mọi người trong cung đều nói ta là cái đuôi của hắn.”

Nhớ tới Đông Quý phi từ ái, Na Nhân cách cách mạnh mẽ, Thường Ninh kiêu ngạo, Phúc Toàn khiêm tốn, Chỉ Lan nở nụ cười hoài niệm, “Lúc đấy ta còn ở cung Cảnh Nhân, thư pháp, làm thơ vẽ tranh đều là ama con dạy ta, hắn đưa ta vào thế giới này, cho ta biết thế nào là yêu, cũng là người dạy ta đau lòng khổ sở.”

“Đương nhiên, đau lòng khổ sở rất ít.” Chỉ Lan cười thản nhiên, “Vì thế lần này ta không trách ama con, hắn đã làm tốt lắm rồi, một đế vương có thể đối với ta như vậy, ta rất cao hứng, rất cảm ơn.”

“Bởi vì ama con mới có các con, nhà ta dần đông đúc, ta thấy các con lớn lên, từ một cây non yếu ớt thành đại thụ che trời, từ chú chim non cần che chở thành hùng ưng tung cánh trời cao.”

“Ta thỏa mãn, thật sự thỏa mãn.” Chỉ Lan ứa nước mắt, “Vợ chồng bất hòa là chuyện rất bình thường, lần này ta không trách ama con lạnh nhạt với ta, chỉ trách bản thân sơ sẩy không bảo vệ được các con.”

“Ngạch nương.” Dận Nhưng chậm rãi ngồi xổm xuống gối đầu lên đùi Chỉ Lan, hốc mắt đỏ hoe.

“Có điều ngạch nương buồn bực thất thường, trút giận lên ama con.” Chỉ Lan lại vui vẻ trêu đùa, “Con đừng tiết lộ với ama con, ngạch nương bướng bỉnh, để hắn tìm cách dỗ ta đi.”

Góc lòng bào màu vàng hiện lên ngoài cửa, chỉ nghe tiếng ve kêu râm ran.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio