Biểu Muội Khó Thoát

chương 17: kỳ quái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạc Từ đẩy cửa nhà bếp ra, nhìn thấy Lâm Khinh Nhiễm đang luống cuống giấu thứ gì đó vào trong tay áo. Sắc mặt y tối sầm lại, vội đi tới nhìn vào trong nồi, vừa nhìn liền sững sờ đứng yên tại chỗ, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Lâm cô nương… đây là món gì vậy?”

Lâm Khinh Nhiễm lập tức xụ mặt xuống: “Ngươi không nhìn thấy sao, đương nhiên là món cá rồi.”

Mạc Từ ngập ngừng gật đầu, ngoại trừ hình dạng có thể miễn cưỡng nhìn ra đó là cá, còn về mùi hay màu sắc đều không ăn nhập gì đến cá.

Lâm Khinh Nhiễm xúc cá ra đ ĩa, gật gù trông rất hài lòng, gương mặt tươi cười hai mắt cong cong: “Bưng ra ngoài đi, có thể ăn được rồi.”

Mạc Từ vội vàng nói: “Cô nương không thể cho Đại đương gia ăn cái này được!”

Lâm Khinh Nhiễm hoàn toàn phớt lờ y, nàng bưng đ ĩa thức ăn đi ra ngoài.

Thẩm Thính Trúc liếc nhìn đ ĩa cá trước mặt một hồi lâu mới lên tiếng đầy ẩn ý: “Không ngờ Lâm cô nương còn có thể xuống bếp.”

Trên gương mặt Lâm Khinh Nhiễm tỏ ra đắc ý: “Đại đương gia nếm thử xem.”

Thẩm Thính Trúc cầm đũa lên gắp một miếng thịt ở phần bụng cá, Mạc Từ thấy hắn thật sự muốn bỏ miếng cá đó vào miệng liền nóng lòng bước tới.

Lâm Khinh Nhiễm trừng mắt nhìn Mạc Từ, trong ánh mắt che giấu vẻ nôn nóng, theo động tác của Thẩm Thính Trúc, nàng bất giác siết chặt nắm tay lại, giọng điệu lơ đãng: “Sao vậy?”

Thẩm Thính Trúc nhìn chăm chú vào miếng cá trên đầu đũa, sau đó nhàn nhã dời ánh mắt nhìn sang Lâm Khinh Nhiễm: “Từ trước đến nay Lâm cô nương luôn sợ ta muốn tránh ta còn không kịp, bỗng nhiên ân cần thế này là vì cái gì đây?”

Hắn mỉm cười nhẹ, trong khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt dò xét của hắn, Lâm Khinh Nhiễm căng thẳng vội cụp mắt xuống.

Thẩm Thính Trúc nhìn dáng vẻ bối rối của nàng, lần đầu tiên hắn mất đi vẻ hứng thú trên gương mặt, lạnh giọng phân phó Mạc Từ đến thử độc.

Mạc Từ im lặng bước tới, mặc dù Thế tử làm vậy không hề sai, y cũng đồng cảm với Lâm cô nương, nhưng ở thời điểm này y buộc phải đặt sự an nguy của Thế tử lên hàng đầu.

Y lấy châm bạc đâm vào trong phần bụng cá, để yên một lúc mới rút châm ra.

Mạc Từ cẩn thận quan sát châm bạc, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt, cây châm bạc ngoại trừ nước canh bám vào hoàn toàn không đổi màu, điều đó cũng có nghĩa là món ăn này không có độc.

Y quay đầu nhìn về phía Thẩm Thính Trúc: “Đại đương gia.”

Thẩm Thính Trúc đương nhiên cũng đã nhìn thấy, hắn nhíu mày rồi thả lỏng cơ mặt ra, những bực dọc trong người cũng dần dần tan biến.

Lâm Khinh Nhiễm cắn môi, chầm chậm ngẩng đầu lên: “Đây là lần đầu tiên ta xuống bếp, Đại đương gia thấy chướng mắt thì có thể không ăn, hà tất phải sỉ nhục người khác như vậy.”

Nàng nói rất nhẹ nhàng, trong giọng nói chỉ toàn nỗi ấm ức. Nhưng trong lòng thì lại thầm vui mừng, may mà nàng chỉ có suy nghĩ hạ độc hắn, chứ vẫn chưa thực hiện. Nàng cũng không ngốc, ở đây nhiều người như vậy, hắn hôn mê thì có ích gì, nàng vẫn không chạy thoát được.

Lâm Khinh Nhiễm đưa tay muốn bưng đ ĩa cá đi, Thẩm Thính Trúc cau mày lại, duỗi tay cầm lấy đầu còn lại của đ ĩa: “Tay của ngươi bị sao vậy?”

Nàng cố ý để ống tay áo trượt xuống một chút, vừa hay có thể nhìn thấy được những nốt đỏ do dầu nóng bắn vào trên cánh tay. Lâm Khinh Nhiễm không trả lời câu hỏi của hắn, giọng nói run rẩy đầy nghẹn ngào: “Ta đã nói rồi, đây là lần đầu tiên ta xuống bếp nấu ăn.”

Nói xong nàng mím môi lại: “Ngươi không ăn thì trả cho ta.”

Cánh môi mím chặt đã trắng bệch, những vết đỏ trên cánh tay cũng dần sưng lên, tiểu cô nương được cưng chiều từ bé nay xuống bếp lần đầu tiên, trái tim hắn như bị thứ gì đó chạm vào, hắn không những không buông tay mà còn gắp miếng thịt cá bỏ vào trong miệng.

Mạc Từ không kịp ngăn cản: “Đại đương gia, không thể ăn món này được.”

Cho dù không có thuốc độc, nhưng nhìn đ ĩa cá này cũng không giống món ăn có thể bỏ vào miệng được.

“Mùi vị thế nào?” Lâm Khinh Nhiễm trợn tròn mắt, vẻ mặt mong đợi nhìn hắn.

Thẩm Thính Trúc nhẹ nhàng nhai nuốt, nhàn nhã đáp lời: “Tạm được.”

Vẻ mặt Lâm Khinh Nhiễm rạng rỡ hẳn lên: “Vậy Đại đương gia ăn tiếp đi.”

Nàng nói xong liền cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay của mình, Thẩm Thính Trúc không phải không chú ý đến vẻ gian trá trong đôi mắt lấp lánh của nàng, nhưng hắn vẫn cầm bát cơm lên chậm rãi dùng bữa.

Lâm Khinh Nhiễm ngồi ở góc bên này, nàng cắn đầu đũa lén nhìn vẻ mặt của hắn, trước khi múc cá từ trong nồi ra đ ĩa nàng đã nếm thử rồi, mùi vị chẳng ra làm sao cả, nhưng nhìn hắn ăn với cơm mà mặt chẳng đổi sắc, giống như không phân biệt ngon dở vậy.

Lâm Khinh Nhiễm nhăn mặt có hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, dù sao nàng cũng đã trêu chọc được hắn một lần.

Ở lại trấn Lâm Lung thêm một ngày nữa, đoàn người mới xuất phát lên đường, Nguyệt Ảnh xách theo bọc hành lý ngồi ở trong xe ngựa nhỏ đi theo phía sau, còn Thẩm Thính Trúc và Lâm Khinh Nhiễm thì ngồi chung, nàng không muốn nhưng cũng không còn cách nào.

Trên đường xe ngựa đi cũng không quá vội, lúc đến Thanh Châu đã là mười ngày sau đó, đoàn người nghỉ ngơi hai ngày mới lên đường tiếp.

Ra khỏi thành Thanh Châu không được bao lâu, bốn bề trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng xe ngựa lộc cộc trên đường, Lâm Khinh Nhiễm vén rèm cửa lên, gió mát thổi vào mặt. Nàng rũ mắt xuống, nay đã là tháng mười, sao cha còn chưa đến, họ không tìm được mình sao?

Nàng lại không tìm cơ hội chạy thoát, thọ yến của Thẩm lão phu nhân vào mồng một đến mồng ba tháng mười, nàng cũng chẳng đi được, Lâm Khinh Nhiễm càng nghĩ nhiều, hốc mắt lại thấy cay cay.

Nhưng người đó đã nói, phải đi qua Thông Châu trước mới đến Giao Hà, nơi đó đã thuộc quyền cai quản của phủ Thuận Thiên, chậm nhất một ngày mới có thể đến Đại Hưng, nếu như nàng có thể chạy trốn vào lúc đó, nàng sẽ có thể tìm cách đi đến phủ Trường Hưng Hầu.

Nàng lại an ủi bản thân mình một phen, sau đó nghiêng người nhìn sang nam nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, giờ đây nàng không còn thấy sợ hãi khi ở cùng hắn như trước kia nữa.

Chỉ là người này có hơi kỳ lạ, trong một ngày phần lớn thời gian hắn đều ngủ, ban đầu nàng còn tưởng rằng hắn chỉ chợp mắt một tí, nhưng lặng lẽ quan sát nhiều lần, nàng mới phát hiện ra hắn ngủ thật.

Có lẽ là vì ánh mắt của tiểu cô nương quá trắng trợn, Thẩm Thính Trúc đang ngủ cũng phải tỉnh lại. Hắn không mở mắt ra ngay, mà đợi cho đến khi cơn đau nhói từng cơn ở đáy mắt tan đi, mới nhẹ nhàng mở mắt ra.

Lâm Khinh Nhiễm liền hỏi: “Đại đương gia dậy rồi sao?”

“Ừm.”

Giọng nói nhẹ nhàng như khói mây, Lâm Khinh Nhiễm chỉ cho rằng hắn chưa tỉnh hẳn, nhưng Thẩm Thính Trúc rất rõ ràng, bởi vì tác dụng của Thiên Hương Tử đang dần dần biến mất, mà phản phệ sau khi thuốc hết hiệu dụng sẽ khiến người dùng thuốc còn suy yếu hơn trước.

Giống như giờ đây, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng khiến hắn thấy mệt mỏi lạ thường. Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, Thẩm Thính Trúc mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía tiểu cô nương đang chán chường ngồi đó: “Nếu như thấy chán thì dạy ta học chữ tiếp đi.”

Lâm Khinh Nhiễm khẽ cau mày lại, nàng không muốn dạy hắn chút nào, lần trước dạy có một lúc mà đã khiến nàng tức giận đến sôi máu.

Thẩm Thính Trúc nhìn ra được nàng không muốn, nhưng lúc này hắn cũng không còn sức để trêu chọc nàng, hắn cau mày lại, nếu như mai này tiểu cô nương biết hắn có cơ thể yếu ớt như thế, liệu nàng có cười nhạo hắn, hay có dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn giống những người khác hay không?

Thẩm Thính Trúc mím môi lại, sau đó mới lên tiếng lần nữa, giọng điệu có vẻ lạnh lùng: “Còn không mau qua đây.”

Lâm Khinh Nhiễm mắng thầm trong lòng vài câu mới cầm quyển sách ngồi xuống bên cạnh hắn. Nàng mở quyển sách ra, chỉ vào từng chữ bên trên đọc lên cho hắn nghe, trong giọng điệu thậm chí còn nghe ra sự bất mãn của nàng.

Nhưng Thẩm Thính Trúc lại cảm thấy rất thú vị, lúc Lâm Khinh Nhiễm đọc đến chữ Bối, hắn lên tiếng cắt ngang: “Khoan đã.”

Lâm Khinh Nhiễm nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.

Thẩm Thính Trúc giả vờ như suy ngẫm rồi mới nói: “Lần trước không phải Lâm cô nương nói, chữ Khẩu thiếu một nét ngang mới đọc là Bối sao?”

Lâm Khinh Nhiễm lập tức nhớ ra, chính là lần nàng chỉ vào chữ Khẩu trên mảnh lụa, lừa hắn nói đó là chữ Bối.

Hai người ngồi ở khoảng cách rất gần, Thẩm Thính Trúc có thể nhìn thấy mồ hôi túa ra trên trán nàng, tròng mắt đảo qua đảo lại run rẩy như cánh bướm gặp trời mưa.

Lâm Khinh Nhiễm chỉ hoảng hốt trong một giây, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nàng lên tiếng đáp trả: “Chữ đó cũng đọc là Bối, chữ này cũng đọc là Bối.”

Lời lẽ hết sức hùng hồn.

Thẩm Thính Trúc ừm một tiếng đầy ẩn ý, hắn mỉm cười không so đo với nàng.

Đúng vào lúc này, bên ngoài xe ngựa chợt vang đến giọng nói của một nam tử trẻ tuổi:

“Các người muốn đi đến huyện Thọ Quang sao? Đừng đi nữa, không đi qua được đâu.”

Mạc Từ kéo cương xe lại, nhìn vào bà lão và nam tử trước mắt, cất giọng hỏi: “Lời này của tiểu huynh đệ là có ý gì?”

Nam tử dìu bà lão còng lưng bên cạnh, nói: “Hai bên rãnh núi Bát Mã có đất đá đổ nhào xuống gây cản trở đường đi, bọn ta mới từ bên đó quay về, các người có đi cũng vô ích.”

Lâm Khinh Nhiễm nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài, nàng vén rèm lên xem.

Nam tử đang nói chuyện bất chợt nhìn thấy một người xinh đẹp tựa tiên nữ xuất hiện ra trước mắt, hắn ta ngây người một hồi lâu. Mãi cho đến khi ánh mắt lạnh băng của Thẩm Thính Trúc quét qua, hắn ta mới giật mình quay đầu sang chỗ khác.

Thẩm Thính Trúc duỗi tay ra trước mặt Lâm Khinh Nhiễm buông rèm xuống, nói với nàng: “Ngồi yên.”

Bức rèm bỗng rơi xuống làm Lâm Khinh Nhiễm giật mình lùi về sau, nàng bất giác trừng mắt liếc hắn một cái rồi mới ngồi xuống.

Nàng nghe thấy bà lão đi bên cạnh nam tử kia nói: “Chúng ta tìm nơi nghỉ lại một đêm đi.” Nói xong còn lấy sức ho khan mấy tiếng.

“Mẹ, mẹ uống nước đi.” Nam tử đưa túi nước cho bà lão, vỗ vào sau lưng cho thuận khí, đợi đến khi bà lão đỡ hơn một chút, hắn ta mới quay sang nói tiếp với Mạc Từ.

“Ta phải đưa mẹ ta đi tìm chỗ ở trước đây, gần đây hình như có một cái thôn, các ngươi cũng đừng đi tiếp về phía trước nữa, lát nữa cũng phải vòng về thôi.”

Mạc Từ gật đầu mỉm cười nói: “Cảm ơn tiểu huynh đệ đã nhắc nhở.”

Đợi khi hai người họ rời đi, y liền sai người tiến về phía trước kiểm tra tình hình.

Người được phái đi rất nhanh đã quay lại, Mạc Từ nghe thuộc hạ báo cáo xong, y đi đến trước xe ngựa bẩm báo: “Đại đương gia, thực sự đúng như lời người ban nãy nói, hai bên đường núi Bát Mã đã bị chặn lại, đi đường vòng phải vượt qua núi, trong một đêm e rằng không đến huyện Thọ Quang được.”

Lâm Khinh Nhiễm từng có trải nghiệm ở vùng hoang dã vào ban đêm, thế nên mới gặp phải những người này, bây giờ nghĩ lại nàng vẫn còn rùng mình.

Nàng nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Vừa dứt lời lại cảm giác mình nói thế trông thực sự quá đáng thương, thế mà còn hỏi đám thổ phỉ này phải làm thế nào.

Thẩm Thính Trúc nhàn nhã lên tiếng: “Không phải có thôn đó sao, đi xem xem.”

Thôn làng cách đây cũng gần, đi hai khắc là đến nơi.

Xe ngựa mới vừa đi qua miếu thờ trước cửa thôn đã có thôn dân đi tới, người nọ chừng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ trông thật thà chất phác, vừa bước tới đã hỏi: “Các ngươi cũng bị chặn đường không đi tiếp được nên đến thôn chúng tôi đúng không?”

Mạc Từ xuống ngựa, lễ độ nói: “Đúng vậy, xin hỏi nơi này có nơi nào trọ lại được hay không?”

Thôn dân gật đầu nói: “Vùng này của chúng tôi địa giới rất nhỏ, không có khách đi3m, nhưng ta có thể dẫn các ngươi đến nhà trưởng thôn.”

Mạc Từ nói: “Vậy làm phiền ngươi.”

Thôn dân xua tay nói: “Ban nãy cũng có một cặp mẹ con đi đến đây, cũng nhờ ta dẫn họ đi đến đó.”

Lâm Khinh Nhiễm nghĩ chắc hẳn là hai mẹ con mà họ đã gặp trên đường khi nãy.

Mạc Từ ra hiệu cho mọi người xuất phát, nhưng thôn dân lại nói: “Thôn chúng tôi nhỏ, đường cũng hẹp, sợ là xe ngựa không vào được.”

Nói xong hắn ta chỉ tay vào ngôi nhà trống ở mảnh ruộng bên cạnh: “Các người dắt ngựa nhốt vào trong đó đi, yên tâm, không ai trộm đâu.”

Xe ngựa không thể vào, mọi người chỉ có thể xuống xe.

Thôn dân dẫn mọi người đi về phía trước, thôn làng này quả thực rất nhỏ, tổng cộng cũng chỉ có khoảng hơn hai mươi hộ gia đình.

Lâm Khinh Nhiễm tránh những vũng bùn lầy dưới chân, đi cùng với Nguyệt Ảnh theo sau bọn họ.

Mạc Từ quan sát khắp chung quanh, y dần cau mày chặt lại, sau đó y đi đến bên cạnh Thẩm Thính Trúc, hạ thấp giọng chỉ để hai người nghe được: “Thế tử, thôn này không bình thường.”

“Ừm.”

Ánh mắt Thẩm Thính Trúc vẫn bình thản: “Hơn hai mươi hộ gia đình, nam tử chiếm bảy phần, nữ tử chiếm ba phần, không thấy một đứa trẻ nào, chó vàng thường trông nhà nhưng chó ở đây thấy người lạ lại không hề sủa lấy một tiếng.”

Thẩm Thính Trúc nhàn nhạt nói thêm: “Quan sát thêm rồi tính sau.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio