Trong phủ Trường Hưng Hầu, các cô nương ở mấy phòng khác biết trong phủ có một biểu cô nương vừa đến, lập tức đến gặp mặt Lâm Khinh Nhiễm, hoặc là mời nàng dạo chơi công viên, thưởng hoa.
Lâm Khinh Nhiễm cũng không phải là người thích ngồi yên một chỗ, qua lại vài lần đã trở nên thân thiết với hai tỷ muội Thẩm Thư và Thẩm Hi của tứ phòng.
Sau buổi trưa hôm đó, nàng hẹn hai người đi đánh cờ ở đình thủy tạ bên sông, Lâm Khinh Nhiễm đang cầm quân đen, sau khi đánh xuống hồi lâu vẫn không thấy Thẩm Thư hạ cờ, nàng ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện nàng ấy đang ngây ngẩn ngồi đó.
Lâm Khinh Nhiễm vẫy tay trước mặt nàng ấy: “Tới lượt muội đấy.”
Thẩm Thư hoàn hồn lại, giấu đi nỗi buồn trong mắt, mỉm cười nói: “Ồ, đến lượt ta rồi.”
Lặp lại lời người khác đã từng nói, Lâm Khinh Nhiễm vừa nhìn nàng ấy thế này đã biết trong lòng nàng ấy có tâm sự, nàng cũng không trực tiếp hỏi thẳng mà mỉm cười nói: “Không phải muội sợ thua ta nên mới buồn rầu đó chứ?”
Thẩm Hi chống cằm nhìn hai người chơi cờ, chậm rãi nói: “Tam tỷ đang lo mấy ngày nữa sẽ gặp Trần công tử ở bữa tiệc mùa thu.”
Lâm Khinh Nhiễm vểnh tai lên, nàng dứt khoát bỏ quân cờ vào lại trong lọ đựng cờ, lắng nghe Thẩm Hi nói.
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Thư thoáng chốc ửng đỏ lên, tức giận nói: “Đừng có nói bừa.”
Lâm Khinh Nhiễm mỉm cười, nhìn nàng ta một cách mờ ám: “Trần công tử này là người nào vậy?”
Thẩm Thư vẫn còn xấu hổ không biết nên nói thế nào, Thẩm Hi đã nói huỵch toẹt ra hết. Trần công tử là nhi tử của Lễ bộ Thị lang, mấy ngày trước hai nhà vừa mới định ra hôn sự cho hai người.
Thẩm Thư không kịp bịt miệng muội muội, bực bội đến mức nhéo nàng ấy, Thẩm Hi vừa cười vừa trốn sau lưng Lâm Khinh Nhiễm: “Biểu tỷ cứu muội.”
Thẩm Thư và Lâm Khinh Nhiễm bằng tuổi nhau, Thẩm Hi vẫn chưa đến tuổi cập kê nên gọi nàng là biểu tỷ.
Lâm Khinh Nhiễm bảo vệ Thẩm Hi, giả vờ mắng nàng ta: “Muội thật là, chẳng phải chỉ đi gặp vị hôn phu thôi sao, có gì mà thất thần thế?”
Thẩm Hi ló đầu ra nói vào: “Đúng vậy, gặp vị hôn phu thôi mà, tam tỷ xấu hổ cái gì?”
Lâm Khinh Nhiễm che miệng cười: “Ừm, ngại rồi kìa.”
Thẩm Thư bị hai người hùa nhau trêu chọc đến đỏ mặt tía tai: “Các người còn nói vớ vẩn nữa thì ta đi đấy.”
“Không nói nữa, không nói nữa.” Lâm Khinh Nhiễm vội vàng dừng lại, kéo lấy vạt áo của Thẩm Thư, dáng vẻ đáng yêu ngọt ngào nói: “Một chữ cũng không nói nữa.”
Đôi môi mềm mọng của nàng khẽ cong lên, đôi mắt chớp chớp nhìn Thẩm Thư. Gió thổi bay vài sợi tóc, lướt qua đôi gò má tươi tắn của nàng, lông mi khẽ run thêm phần ngây thơ khiến người ta thương mến.
Thẩm Kỳ từ trong con đường mòn lát bằng đá xanh đi ra ngoài, đập vào mắt hắn là cảnh tượng như vậy. Hắn nhìn thấy rất nhiều đóa hoa xinh đẹp đang tranh nhau nở rộ, khiến hắn phút chốc ngây người, trầm giọng hỏi đầy tớ bên cạnh: “Đây là cô nương nhà nào vậy?”
Đông Bình đáp: “Đại thiếu gia mấy ngày nay đều ở viện Hàn Lâm nên vẫn còn chưa biết, đây là cháu gái nhà mẹ đẻ của tam phu nhân.”
Thẩm Kỳ có chút ấn tượng, trước đây hắn từng nghe mẫu thân nhắc tới.
“Đại thiếu gia có muốn qua đó chào hỏi không?”
“Không cần.” Thẩm Kỳ rời mắt khỏi Lâm Khinh Nhiễm: “Cô nương người ta đang chơi vui, ta qua đó sẽ chỉ làm bọn họ mất hứng, để lần sau vậy.”
Chủ tớ đi dọc theo con đường tới đầu bên kia.
Thẩm Thư tức giận liếc nhìn hai người trước mặt, sau đó ba người lại ngồi xuống, nàng ấy cũng không giấu diếm nữa, mím môi nói: “Ta và Trần công tử chỉ gặp nhau một lần ở hội đèn lồ ng Thượng Nguyên hai năm trước thôi, ngay cả con người hắn ta như thế nào ta cũng không biết.”
Lâm Khinh Nhiễm nói: “Vậy muội càng phải nhân bữa tiệc mùa thu lần này tìm hiểu về hắn mới phải.”
Thẩm Thư cũng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng không khỏi căng thẳng, nàng ấy quay sang hỏi Lâm Khinh Nhiễm: “Tỷ và ta bằng tuổi nhau, tỷ từng đính hôn chưa?”
Lâm Khinh Nhiễm nâng cằm lắc đầu: “Cha và ca ca ta đã từng thu xếp mấy lần rồi.”
Trong số đó có người kinh doanh, cũng có người đọc sách, nhưng những thương nhân đó đa phần đều là những công tử quần là áo lượt, thư sinh thì nàng lại chê quá cổ hủ, chỉ biết đọc sách, ngay cả cái nào là gấm thiên hương cái nào là vải sa tanh cũng không phân biệt được.
Ngay cả tên thổ phỉ đó còn biết…
Lâm Khinh Nhiễm cau mày, đang yên đang lành nàng nghĩ đến đám người xui xẻo đó làm gì.
Nàng chậm rãi kết luận: “Cho nên vẫn chưa tìm được người.”
Thẩm Thư ngưỡng mộ nàng vì có thể tự làm chủ hôn sự của mình.
Thẩm Hi mỉm cười ngắt lời bọn họ: “Hay là biểu tỷ cũng tham gia bữa tiệc mùa thu cùng với bọn ta đi, biết đâu có ai lọt vào mắt tỷ.”
Lâm Khinh Nhiễm chỉ coi lời nói của nàng ấy như lời nói đùa vui, nhưng nàng vẫn có chút hứng thú với bữa tiệc mùa thu này. Nàng đã đến hầu phủ được khoảng một thời gian rồi nhưng vẫn chưa được ra ngoài.
Lâm Khinh Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
…
Lúc dùng bữa tối cùng Lâm thị, Lâm Khinh Nhiễm có nhắc tới chuyện này, Lâm thị nói: “Cha con đã nhiều lần nhắc chuyện này với ta trong thư, nói con chê người này không chịu, người kia con không thích, vốn dĩ ta còn định để sau mới nói với con. Đi, đi cùng tam tỷ và ngũ tỷ đi.”
Lâm Khinh Nhiễm khẽ cau mày, ngập ngừng nói: “Cô cô, người bảo con đến Kinh thành, chắc không phải muốn thay con tuyển vị hôn phu đó chứ.”
Lâm thị nhìn nàng, gật đầu nói: “Nếu ở Giang Ninh con không chọn được, vậy thì đến đây thử xem sao.”
Lâm Khinh Nhiễm sầm mặt, khóe miệng mếu máo: “Cô cô, người gấp gáp muốn gả con đi như vậy là không thương con rồi.”
Lâm thị nhìn nàng nói, hai mắt còn đỏ hoe, vội trách mắng: “Nói bậy, nếu không thương con thì ta đã sớm chọn hôn sự gả con đi rồi.”
Lâm Khinh Nhiễm lại ép ra mấy giọt nước mắt, Lâm thị cũng hết cách: “Được được được, ta không hối con, giữ con trong nhà chăm thành bà cô già cũng không hối.”
Lâm Khinh Nhiễm lau nước mắt, mỉm cười nói: “Làm bà cô già thì cũng được cha, đại ca và cô cô thương con.”
Lâm thị làm bộ tức giận lườm nàng: “Ăn cơm thôi.”
Khi Lâm Khinh Nhiễm rời khỏi chỗ Lâm thị thì mặt trăng đã treo trên cao.
Nàng và Nguyệt Ảnh cùng đi trên con đường nhỏ được thắp sáng đèn, đi về phía Thanh Ngọc Các.
Cơn gió nhẹ thổi lướt qua hòa vào cùng với mùi hương nhàn nhạt của sương hoa, còn có vài tiếng mèo kêu.
“Là Tuyết Đoàn.”
Lâm Khinh Nhiễm cũng không chắc trong phủ có phải chỉ có một con mèo hay không, nhưng không hiểu sao nàng cảm giác đó chính là Tuyết Đoàn. Hôm đó nó chỉ đi một vòng quanh chân nàng, sau đó vẫy đuôi rồi ung dung vênh váo đi ra ngoài.
Nàng còn chưa kịp vuốt v e nó.
Lâm Khinh Nhiễm đi theo tiếng kêu được một đoạn, khi đi đến chân tường ở góc ngoặt, nàng nhìn thấy Tuyết Đoàn đang giơ móng vuốt xù lông của nó lên bắt đom đóm.
Lâm Khinh Nhiễm vén váy ngồi xổm xuống: “Tuyết Đoàn, meo meo… lại đây.”
Tuyết Đoàn dừng lại, nó nhìn nàng bằng đôi mắt tròn xoe một lúc rồi kêu “meo” một tiếng, sau đó nó nhảy lên tiếp tục bắt đom đóm, hai chân trước vồ vào không trung nhưng bắt hụt rồi lại rơi xuống bãi cỏ, nó lắc thân mình giống như một cục bông.
Lâm Khinh Nhiễm bật cười, nàng chỉ vào những điểm sáng nhỏ xung quanh, giơ tay về phía Tuyết Đoàn: “Bên đây sáng hơn này, Tuyết Đoàn lại đây đi.”
Những âm thanh xen kẽ giữa một người một mèo cứ truyền vào tai, Thẩm Kỳ đặt chiếc bút lông trong tay xuống, ngước mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ đang hé mở.
Thư các này ban ngày mới có người đến, thị nữ sẽ càng không làm phiền hắn vào lúc này, là ai chứ?
Lâm Khinh Nhiễm ngồi đến tê cả chân cũng không thấy Tuyết Đoàn đi tới bên nàng, nàng đang định nhấc váy lên đứng dậy, định đi qua đó vuốt v e nó một phen, bỗng nhiên Tuyết Đoàn đột nhiên chạy ra xa.
Lâm Khinh Nhiễm nhìn theo, Tuyết Đoàn mà nàng gọi mãi không chịu tới chỗ nàng lúc này lại đang chạy đến dưới chân của một người khác, mặc cho hắn vuốt v e bộ lông mềm mại trơn mượt của mình.
Lâm Khinh Nhiễm mở to mắt kinh ngạc, tại sao lại không đến chỗ nàng.
Thẩm Kỳ đứng dậy, nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong đôi mắt sáng rực trong trẻo của Lâm Khinh Nhiễm, hắn mỉm cười, đưa cho nàng xem cành cây có cột một chiếc lông vũ trong tay mình: “Dùng cái này nó sẽ đi tới.”
Hắn đưa cành cây ra phía trước, Tuyết Đoàn cũng nhào tới phía trước.
Lâm Khinh Nhiễm nhìn đến mức ngứa ngáy trong lòng, nàng cầm lấy cành cây khom người xuống dụ Tuyết Đoàn về phía mình, nó giương hai chân trước túm lấy lông vũ, cuộn tròn bên chân nàng.
Lâm Khinh Nhiễm nhân lúc này vuốt v e nó, nàng ngẩng mặt lên mỉm cười nói: “Quả nhiên có tác dụng.”
Thẩm Kỳ cũng cong môi cười, hắn hỏi: “Vị này chắc hẳn là Lâm cô nương rồi?”
Lâm Khinh Nhiễm không hề bất ngờ khi hắn biết thân phận của nàng, nàng đứng dậy mỉm cười đáp lời hắn: “Đại công tử hữu lễ.”
Thẩm Kỳ hơi ngạc nhiên hỏi: “Cô nương biết ta sao?”
Bọn họ có lẽ vẫn chưa gặp mặt chính thức.
Lâm Khinh Nhiễm mỉm cười một cách thần bí, sau đó lại chỉ tay vào chiếc áo có miếng vải thêu hoa văn trước ngực vẫn chưa thay ra.
Lúc vừa mới nhìn thấy hắn, từ tướng mạo đến khí chất bất phàm của hắn, Lâm Khinh Nhiễm đã biết hắn chắc chắn không phải là hạ nhân trong phủ, nhất định là vị lang quân nào đó.
Thẩm Hi từng nói với nàng, Tam công tử và Tứ công tử vẫn còn đọc sách ở Quốc Tự Giám, phải đợi đến tiệc mừng thọ của Thẩm lão phu nhân mới có thể trở về, hai công tử nhỏ tuổi thì nàng đã gặp rồi, vậy chỉ còn Đại công tử và Thế tử, nhìn quần áo trên người hắn là có thể xác định được thân phận.
Thẩm Kỳ rũ mắt nhìn quần áo trên người mình, hắn phì cười nói: “Biểu cô nương thật thông minh nhạy bén.”
Nguyệt Ảnh hoảng hốt giống như mới vừa biết thân phận của hắn vậy: “Nô tỳ tham kiến Đại công tử.”
Nàng ta hơi cúi xuống nhưng ánh mắt lại lén nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ một lúc, vẻ mặt có phần nghiêm túc.
Thẩm Kỳ khoát tay, nói với Lâm Khinh Nhiễm: “Biểu cô nương cũng thích mèo sao?”
Lâm Khinh Nhiễm trước giờ ưa sạch sẽ, lần đầu tiên nàng phá lệ để mặc cho Tuyết Đoàn để lại từng dấu chân trên váy của mình, nàng mỉm cười nói: “Ta cũng chưa từng nuôi mèo, nhưng không biết vì sao vừa nhìn thấy Tuyết Đoàn thì cảm thấy rất hợp ý.”
Thẩm Kỳ cũng mỉm cười nói: “Tuyết Đoàn rất đáng yêu, tính cách hoạt bát hiếu động, ở đây có nhiều chim hoa và côn trùng, bình thường nó hay chơi ở đây, nếu như lúc biểu cô nương không tìm thấy nó có thể đến đây xem thử.”
Nguyệt Ảnh không nhịn được lẩm bẩm trong miệng, đây rõ ràng là mèo của Thế tử, tại sao Đại công tử lại làm ra vẻ như mình là chủ của nó vậy?
Lâm Khinh Nhiễm khẽ gật đầu, cúi người lắc lắc cành cây trong tay, cười nói với Tuyết Đoàn: “Lần sau ta biết nên chơi với ngươi như thế nào rồi.”
Nguyệt Ảnh nhỏ giọng nói với Lâm Khinh Nhiễm: “Tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa.”
Lâm Khinh Nhiễm đứng thẳng lên, nói với Thẩm Kỳ: “Vậy ta xin cáo từ trước.”
Thẩm Kỳ gật đầu.
Lâm Khinh Nhiễm nhìn cành cây vẫn còn trong tay, nàng bước tới muốn trả lại cho hắn.
Thẩm Kỳ nói đùa: “Cứ coi như quà gặp mặt ta tặng cho Biểu cô nương vậy.”
Lâm Khinh Nhiễm nhìn cành cây phất phơ trong tay, thoải mái nhận lấy: “Vậy ta xin cảm ơn Đại công tử.”
Tuyết Đoàn còn chưa chơi đã, nó giơ móng vuốt vồ lấy lông vũ, Lâm Khinh Nhiễm liền dụ nó đi về viện tử của mình.
…
Thời tiết cuối thu đã lạnh đến thấu xương.
Thẩm Thính Trúc ngồi ở trong mảnh sân nhỏ chừng một tấc vuông, thân hình bệnh tật gầy gò giờ lại càng ốm yếu hơn, trên chân đắp một tấm chăn dày. Hắn khép hờ mắt nhìn ông lão đang phơi thuốc trong sân, dáng vẻ thản nhiên nói: “Vệ tiên sinh, còn mấy ngày nữa ta mới được đi.”
Vệ tiên sinh vừa phơi thuốc, nghe vậy thì hừ một tiếng, chẳng thèm quay đầu lại: “Lúc Thế tử nên đến thì mỗi lần đều tìm cớ thoái thác, bây giờ đã đến rồi ngài cứ an tâm ở đây dưỡng bệnh đi.”
Thẩm Thính Trúc giơ tay xoa giữa lông mày, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Tiên sinh, ta còn có việc quan trọng phải xử lý.”
Nếu hắn không quay về, e là tiểu cô nương sẽ quên hắn mất, hắn bất giác dùng ngón tay lướt qua khóe môi, rồi lại vân vê những ngón tay nóng bỏng.
Vệ tiên sinh đặt thuốc trong tay xuống, quay đầu lại nói: “Thế tử nói thử xem, có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của ngài chứ.”
Vệ tiên sinh đã hơn bảy mươi tuổi, ngoài mái tóc màu hoa râm chứng tỏ tuổi tác, tinh thần ông ấy vẫn còn rất hăng hái, ánh mắt nhìn Thẩm Thính Trúc vô cùng nghiêm túc mang theo vẻ chất vấn.
Thẩm Thính Trúc điềm tĩnh ngước mắt lên, ngay cả nụ cười trên môi cũng có vẻ uể oải.
Vệ tiên sinh thấy hắn như vậy thì biết có nói gì cũng vô ích, ông ấy thở dài, đi đến bên cạnh bếp lò đang nấu thuốc, đổ ra một bát thuốc rồi nói: “Uống thêm ba ngày thuốc nữa rồi muốn đi đâu thì đi.”