Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Thính Trúc nhìn về phía góc tối do tượng Phật che phủ, từ lúc bước vào đây hắn đã biết nơi đó có người đang ẩn nấp, vốn tưởng là mai phục, nhưng xem ra không phải.
“Ra đây, đừng để ta nói lần thứ ba.”
Lâm Khinh Nhiễm mất hết tinh thần, nàng buông bàn tay đang che miệng xuống, tiếng nức nở yếu ớt từ cánh môi bộc phát ra ngoài, trong đêm tối tĩnh mịch lại càng rõ ràng hơn nữa.
Thẩm Thính Trúc khẽ nhíu mày lại, nhìn về phía góc tối nơi có đôi chân đang từ từ đi ra, hoa văn thêu trên giày rất tinh xảo, bên trên không bám một chút bụi bẩn nào, ở một nơi đổ nát thế này, nó sạch sẽ đến lạ thường.
Ánh mắt hắn rơi xuống làn váy bồng bềnh, vòng eo mỏng như lá liễu quấn đầy những sợi dây ngọc trai, mỗi bước đi đều đang run rẩy, nước mắt giọt khô giọt ướt dính trên mặt, còn có vài giọt vương ở hốc mắt, rưng rưng không dám rơi xuống, giống như một con thú nhỏ vừa bị dọa sợ không tìm được nơi trú ẩn.
Lâm Khinh Nhiễm biết hắn đang nhìn mình, áp lực đè chặt trên người nàng.
Nàng không dám ngẩng đầu lên, chầm chậm dời tầm mắt đi, khi nhìn thấy nam tử đã chết không nhắm mắt nằm dưới đất, cơ thể nàng run lên, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Lâm Khinh Nhiễm cố hết sức chống đỡ mới giúp mình không ngã nhào xuống đất.
Nàng muốn mở miệng xin hắn đừng giết nàng, nhưng há miệng ra lại chẳng thể nói được một chữ nào, chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào vào run rẩy.
“Nhìn thấy cả rồi đúng chứ.”
Giọng nói lạnh lẽo như tuyết phương Bắc rơi vào trong tai Lâm Khinh Nhiễm giống như một tấm bùa đòi mạng, nếu như nàng nói đã nhìn thấy, hắn chắc chắn sẽ giết nàng diệt khẩu!
Lâm Khinh Nhiễm hoảng loạn lắc đầu, liên tục phủ nhận: “Không có, ta không nhìn thấy gì cả.”
Lúc nói chuyện, nàng vô thức ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc bén đó đúng lúc nhìn lại, nàng muốn tránh cũng đã muộn.
Lâm Khinh Nhiễm tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một gương mặt hung thần ác sát, nhưng không ngờ dưới ánh đèn dầu chiếu rọi là một gương mặt tuấn tú nghiêm túc, đôi môi hồng hào khiến khuôn mặt hắn càng trắng hơn.
Nếu như không phải lúc này trong tay hắn vẫn còn cầm thanh kiếm nhỏ máu, nếu như không phải nàng tận mắt nhìn thấy hắn giết người, nàng thậm chí còn cho rằng người trước mắt nhã nhặn không hề có ác ý.
Dưới đôi mắt như đêm đen sâu thẳm còn có một nốt ruồi son, Lâm Khinh Nhiễm cũng không rõ đó có phải là nốt ruồi son hay không, bởi vì phía trên vẫn còn một giọt máu bắn tung tóe, giọt máu đỏ tươi là của người bị giết kia! Người chết nằm ngay bên chân hắn!
Hơi thở của nàng chợt chậm lại, đôi tay buông thõng trong ống tay áo chợt run lên, thậm chí nàng không còn chút sức nào để siết chặt nắm tay lại.
Ánh mắt Thẩm Thính Trúc thâm sâu khó lường, nốt ruồi son dính máu đó dưới ánh đèn chớp tắt lại càng quỷ dị hơn.
Hắn không lên tiếng, Lâm Khinh Nhiễm lại càng không dám động đậy, trong đôi mắt ngấn nước mơ màng, dáng vẻ lo sợ nhìn thẳng vào hắn, trong thế giằng co im lặng dài đằng đẵng.
Ánh nến lay động càng lúc càng yếu, ánh mắt dừng lại trên người nàng dường như cũng đã mất đi kiên nhẫn, hắn thản nhiên dời tầm mắt đi.
Lâm Khinh Nhiễm nhìn thấy hắn vặn cổ tay, kiếm phong lộ ra hàn quang sắc bén chiếu rọi lên mặt nàng.
Nàng gần như nhào lên phía trước, ấn giữ cổ tay hắn lại, toàn thân áp lên người hắn, giọng điệu run run: “Đừng… đừng giết ta.”
Những giọt nước mắt đọng lại dưới mắt vỡ ra, chảy dọc xuống hai bên gò má, trượt xuống quai hàm thanh tú, uốn lượn thành một dấu vết khiến người ta đau lòng.
Thẩm Thính Trúc rút tay mà không chút lay động, Lâm Khinh Nhiễm không biết lấy dũng khí từ đâu mà ôm chặt cánh tay hắn, dù bị lớp bảo vệ cổ tay của hắn cấn đau cũng không chịu buông tay.
Lần đầu tiên Thẩm Thính Trúc không hất ra, hắn cau mày nhìn xuống nữ tử gần như nằm sấp xuống bên chân mình, mấy sợi tóc tán loạn dính trên mặt nàng, da thịt mịn màng cũng đỏ bừng vì khóc.
“Buông ra.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Nếu buông tay nàng sẽ chết!
Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt chật vật không thể diễn tả nỗi: “Đừng giết ta, ta không thấy gì cả.”
Giọng nói góp nhặt run rẩy dữ dội đến mức cơ thể yếu ớt cũng run rẩy theo.
Ánh mắt của Thẩm Thính Trúc nhìn theo những sợi tóc vương vãi quanh cổ nàng, cánh tay hắn quấn lấy tóc nàng, bị nàng đè chặt trong bộ ngực mềm mại, khiến hắn có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi sợ hãi của nàng ngay lúc này.
Lâm Khinh Nhiễm nương theo tầm mắt của hắn cúi đầu xuống, nhưng thứ nàng để ý không phải cánh tay của hắn được nàng ôm trong lòng, mà là thanh kiếm trong tay hắn, trên thân kiếm vẫn còn nhỏ máu từng giọt, nhỏ vào trên giày của nàng, thấm vào trong mũi thêu hình con bướm màu bạc.
Lâm Khinh Nhiễm tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống, chẳng lẽ hôm nay nàng thật sự phải chết ở nơi này sao.
Thẩm Thính Trúc liếc nhìn nàng, một lúc sau mới lên tiếng: “Muốn ta không giết ngươi?”
Lâm Khinh Nhiễm sững sờ, ánh mắt nhìn về phía hắn, nàng ra sức gật đầu, nước mắt chảy dọc trên gò má cũng rơi xuống, nhỏ vào trên cẩm bào màu đen của hắn, rất nhanh đã tan đi hóa thành một vết hằn
“Lý do.” Thẩm Thính Trúc lời ít ý nhiều.
Nếu như hắn là thổ phỉ, vậy chỉ cần lấy tiền bạc. Lâm Khinh Nhiễm buông tay hắn ra, tay chân luống cuống tháo hà bao bên hông xuống.
Cảm giác mềm mại trên cánh tay đã biến mất, Thẩm Thính Trúc yên lặng nhìn theo động tác vụng về của nàng, Lâm Khinh Nhiễm run rẩy dữ dội, tháo một lúc mà vẫn chưa tháo hà bao ra được.
Thẩm Thính Trúc thờ ơ phóng thanh kiếm xuống đất cắ m vào vết nứt dưới đất, phát ra một tiếng vang chấn động.
Cơ thể Lâm Khinh Nhiễm bỗng cứng đờ, nàng càng gấp càng loạn, sợi dây vòng tới vòng lui đã bị nàng thắt lại thành một nút chết.
Lâm Khinh Nhiễm ảo não cắn môi, dứt khoát lấy ra một thỏi bạc và hai tấm ngân phiếu từ trong túi ra, đặt cùng nhau trong lòng bàn tay, dè dặt đưa về phía trước: “Cho ngươi hết.”
Thẩm Thính Trúc từ trên cao nhìn xuống, hắn nhìn đầu ngón tay đang run rẩy của nàng, hắn nhíu mày lại có chút đăm chiêu.
Lâm Khinh Nhiễm mím đôi môi khô khốc, giả vờ bình tĩnh nói: “Nếu ngươi chỉ cần tiền thì không cần thiết phải gi ết chết người.”
Thẩm Thính Trúc nghe vậy chợt nhếch miệng cười, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn người đã chết dưới đất.
Có ý gì thì không cần nói cũng biết.
Hai hàng mi nàng run lên, trong đầu chợt trống rỗng, đúng vậy, hắn đã giết một người, giết thêm nàng nữa thì có sao?
“Ta khuyên người cầm lấy, hộ vệ của ta sắp quay lại rồi. Đến lúc đó ngươi có muốn đi cũng không đi được.”
Bộ y phục mỏng manh đã thấm đẫm mồ hôi lạnh từ lúc nào, dán chặt vào tấm lưng gầy gò của Lâm Khinh Nhiễm, khi có gió thổi qua, một cảm giác ớn lạnh thấm vào tận xương tủy. Nàng cố kìm nén hoảng loạn, hít sâu một hơi, nuốt khan nước bọt mới có dũng khí nói tiếp:
“Ngươi có biết phụ thân ta là ai không? Chắc hẳn ngươi đã nghe qua Lâm gia ở Giang Ninh, nếu như ta xảy ra chuyện, phụ thân và huynh trưởng ta sẽ không tha cho ngươi! Nếu bây giờ ngươi rời đi, ta bảo đảm chuyện hôm nay sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa phần.”
Trong đôi mắt tĩnh lặng của Thẩm Thính Trúc cuối cùng cũng nổi lên chút gợn sóng, lúc hắn nhìn nàng lần nữa, trong mắt tràn ngập vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Hắn cầm kiếm trên tay, uốn gối ngồi xuống trước mặt nàng, cánh tay đặt trên đầu gối, tập trung quan sát nàng ở cự ly gần.
Hắn bỗng nhiên tiến sát đến làm cho vẻ bình tĩnh mà Lâm Khinh Nhiễm cố dựng nên hoàn toàn bị phá vỡ, nàng sợ hãi nhìn hắn, cơ thể bất giác lùi về phía sau, lòng bàn tay chống xuống đất, mặt đất gồ ghề cọ xát khiến bàn tay mềm mại chợt đau nhói.
Còn thỏi bạc kia sớm đã trượt xuống người nàng, ngân phiếu tán loạn dưới đất.
Thẩm Thính Trúc chờ xem nàng có thể nói ra được những gì, nhưng chỉ đợi được tiếng khóc thút thít không ngừng cùng những giọt nước mắt của nàng.
Thẩm Thính Trúc cười khẽ: “Phô trương thanh thế.”
“Tiểu thư Lâm gia sao có thể nửa đêm canh ba có mặt ở nơi hoang vu này được.” Giọng điệu bình thản đột ngột trở nên lạnh lẽo: “Muốn lừa ta?”
Lâm Khinh Nhiễm hoảng hốt lắc đầu: “Ta không lừa ngươi.”
Ngoài điện lại vang lên tiếng bước chân, hai mắt Lâm Khinh Nhiễm mở to tràn đầy hy vọng, nàng nhìn chằm chằm về phía sau hắn, hy vọng người đến có thể cứu mình.
Mạc Từ vội vã đi vào, bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Lâm Khinh Nhiễm nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt người nọ, nàng giống như nắm lấy được một cọng rơm cứu mạng, ánh mắt rưng rưng nhìn về phía người nọ cầu cứu: “Cứu ta với.”
Mái tóc tán loạn, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, y phục cũng vì tác động tới lui mà trở nên xộc xệch, trên đất vẫn còn rơi đầy ngân phiếu…
Mạc Từ thầm rút ra một suy đoán trong lòng, nhất định không phải là chuyện mà y nghĩ đến.
“Ngươi cầu cứu nhầm người rồi.” Câu nói lạnh lùng của Thẩm Thính Trúc đã đập nát hy vọng của nàng.
Trong đầu Lâm Khinh Nhiễm vang lên một tiếng nổ.
Bọn họ là cùng một bọn.
Không có ai đến cứu nàng cả.
Thẩm Thính Trúc liếc nhìn sang Mạc Từ, trước ánh mắt tuyệt vọng đi từng chút của Lâm Khinh Nhiễm, Mạc Từ đi tới ghé vào tai hắn thấp giọng bẩm báo, nói xong liền lùi sang một bên.
Thẩm Thính Trúc nhặt lấy thỏi bạc rơi trên váy của Lâm Khinh Nhiễm, tay hắn rất lạnh, cách một lớp váy mà nàng cũng có thể cảm nhận được lạnh lẽo từ đầu ngón tay của hắn.
“Ngươi nói ngươi là người Lâm gia.” Hắn cầm thỏi bạc trên đầu ngón tay, ngón tay hắn dài và đẹp như tre trúc, hoàn toàn không giống như bàn tay sẽ giết người, nhưng lời nói xuất phát từ trong miệng hắn lại khiến Lâm Khinh Nhiễm run rẩy sợ hãi: “Lâm gia là phú thương ở Giang Nam, chỉ dựa vào chút bạc nhỏ nhặt này mà muốn đuổi ta đi sao?”
Mạc Từ trừng to đôi mắt, đây chính là vị Lâm cô nương đó sao?
Y vô thức muốn nhìn sang, nhưng cảm nhận được cái liếc mắt không dấu vết của Thế tử, y vội dừng lại, đứng yên không dám chớp mắt.
Lâm Khinh Nhiễm khẩn thiết nói: “Chỉ cần ngươi thả ta đi, ngươi cần bao nhiêu, cha ta đều sẽ cho ngươi.”
Giống như sợ hắn không tin những lời nàng nói, đôi mắt nàng mở to tròn xoe, đuôi mắt còn vương giọt lệ, nếu hắn dọa thêm tí nữa chắc chắn nàng sẽ rơi nước mắt.
Thẩm Thính Trúc cảm thấy buồn cười, vậy mà còn có thể ngây thơ bàn điều kiện với hắn, nếu như thật sự gặp phải kẻ gian, nàng làm gì còn có thể lành lặn trở về nhà.
Nhìn lướt qua đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, Thẩm Thính Trúc đứng thẳng người lên, nói với Mạc Từ: “Cho người đưa thư đến Lâm phủ, nói với họ, nếu muốn người bình yên vô sự thì đem ngân lượng đến chuộc về.”
Mạc Từ cố nghiền ngẫm ý tứ trong lời Thế tử nói, có lẽ là bảo y báo tin đến cho Lâm phủ nói rằng đã đón được người đến nơi rồi?
Lâm Khinh Nhiễm thở dài một hơi nặng nề, bả vai căng cứng cũng được buông lỏng, cảm giác lo sợ và may mắn sau khi trải qua một kiếp nạn khiến hai tay nàng run rẩy không ngừng, hàng mi đóng chớp liên tục. Tạm thời hắn sẽ không giết nàng, chỉ cần đợi đến khi cha phái người đến, nàng sẽ được cứu.
Bàn tay chợt dâng lên cảm giác châm chích từng cơn, Lâm Khinh Nhiễm giơ tay lên xem, trên lớp da thịt mềm mịn, lòng bàn tay bị sỏi đá cây cỏ cọ xát đến đỏ ửng, lúc đầu còn chưa cảm giác gì, bây giờ nhìn thấy rồi thì chỉ cảm thấy đau nhói.
Thẩm Thính Trúc thản nhiên nhìn nàng.
Lâm Khinh Nhiễm ôm lấy bàn tay, trên mặt chợt mếu máo, nàng nuốt trọn nỗi sợ hãi và nước mắt vào lòng.
“Đứng dậy, đi theo ta.”
Âm thanh vừa dứt khoát vừa lạnh lẽo.
Lâm Khinh Nhiễm hoảng sợ ngẩng đầu lên: “Đi đâu?”
Nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn trong ánh mắt hắn, trái tim Lâm Khinh Nhiễm chợt run lên, nàng không dám hỏi thêm nữa. Nếu như chọc hắn không vui, hắn sẽ giết nàng dễ dàng như giẫm chết một con kiến.
Lâm Khinh Nhiễm cố hết sức đứng dậy, nhưng đôi chân bên dưới váy bởi vì sợ hãi đã không còn chút sức lực nào, nàng cắn răng cố mấy lần cũng không thể đứng dậy nổi.
Nàng lặng lẽ ngước mắt lên, người đó vẫn đứng yên tại chỗ không nói lời nào, ánh đèn mờ tối chiếu ra một bóng đen trước mắt hắn.
Lâm Khinh Nhiễm gạt đi nước mắt, bây giờ không phải là lúc nàng làm nũng, nàng bất chấp bàn tay đau nhói, muốn chống tay xuống đất để đứng dậy, nhưng tay còn chưa chạm xuống đất, cổ tay đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.
Cảm giác lạnh lẽo trong nháy mắt như thể một con rắn độc chạy khắp nơi trên người nàng, ngay cả trái tim còn đang run rẩy vì sợ hãi của nàng cũng bị quấn chặt.
Thẩm Thính Trúc kéo nàng từ dưới đất lên, sau đó hắn buông tay nàng ra, đi ra bên ngoài.
Trong ánh mắt Lâm Khinh Nhiễm vẫn còn sợ hãi, cổ tay bị hắn nắm lấy dường như không còn là của mình nữa, nàng lặng lẽ thút thít, cái mũi đỏ ứng hít vào một hơi thật sâu, đặt tay lên ngực để trấn an mình.
Mạc Từ đi đến bên cạnh nàng, vẻ mặt rất phức tạp, nhất thời y cũng không đoán được trong lòng Thế tử đang nghĩ gì, một lúc sau mới nói ra một câu: “Mau đi thôi.”
Lâm Khinh Nhiễm cứng đờ, nàng mang theo đôi chân yếu ớt mềm nhũn bước đi theo họ.