Hơi nóng phả ra lướt qua bên tai, trên gáy, cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm cũng không chống đỡ được nữa, nàng trốn về phía trước, lùi đến trên đầu giường, đề phòng nhìn về phía gã nam nhân phía sau.
Mái tóc đen mềm mại như tơ lụa từ lòng bàn tay trượt xuống, Thẩm Thính Trúc cầm khăn ngồi xuống chỗ Lâm Khinh Nhiễm vừa mới ngồi: “Tóc còn chưa khô, lại đây.”
Lâm Khinh Nhiễm ôm vai giằng co với hắn, ở cùng nhau đã lâu như vậy, nàng không thể không biết tính nết của Thẩm Thính Trúc, chỉ trong chốc lát, nàng tự mình dịch chuyển qua một chút: “Ta thật sự không có trốn tránh huynh.”
Thẩm Thính Trúc gật đầu, lại chê nàng chậm chạp, hắn dứt khoát đưa tay bắt lấy cổ tay của Lâm Khinh Nhiễm, kéo nàng vào trong ngực mình, sau đó tự mình lau tóc cho nàng.
Sau một trận trời đất quay cuồng, Lâm Khinh Nhiễm không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vất vả lắm mới ổn định cơ thể, đôi lông mi khẽ run rẩy buông xuống, nàng nghĩ đến chuyện mới vừa rồi, sao hắn lại ôm mình chứ…
Sự thân mật làm cho người ta sợ run, lưng nàng còn kề sát vào lòng ngực hắn, trong lúc nhất thời ngay cả một chút sức lực để vùng vẫy cũng không có, chỉ có thể nắm chặt lấy tay áo đang buông lỏng của hắn.
“Ta không nói chuyện này.” Dáng người mềm mại như nước khẽ vùi vào lòng hắn, hơi thở Thẩm Thính Trúc hơi rối loạn, bàn tay đang lau tóc cho nàng cũng nắm chặt vài phần.
Sự mập mờ khó tả lúc trước trong nháy mắt làm cho nàng không biết phải làm sao, bỗng nhiên được tan đi rất nhiều, cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm cũng tỉnh táo lại, mới phản ứng là câu này của hắn là có ý gì, khó hiểu hỏi: “Vậy là cái gì?”
Dù không nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Thính Trúc, Lâm Khinh Nhiễm cũng có thể cảm giác được khí tràng đột nhiên lạnh lẽo của hắn: “Biểu muội rõ ràng quen biết Tạ Hoài, sao lại nói với ta là không quen.”
Lâm Khinh Nhiễm sợ nhất là hắn không biết nặng nhẹ gọi nàng là Nhiễm Nhiễm, nhưng hiện tại hắn kêu tên nàng, trái lại càng làm cho tim nàng sợ hãi.
Bàn tay nhỏ bé siết chặt ống tay áo của hắn, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “Đây là chuyện riêng của ta.” Nàng tuyệt đối không thể cứ bị hắn bắt bí như vậy.
“À.” Thẩm Thính Trúc đưa cánh tay vòng qua trước người nàng, thay nàng chà lau một bên tóc đang ướt khác, nhàn nhạt nói ra: “Sau này không được gặp y.” Tạ Hoài có tâm tư gì, hắn cực kỳ rõ ràng.
Lâm Khinh Nhiễm tức giận phản bác: “Ta và Tạ Hoài là bằng hữu, huynh dựa vào cái gì kiểm soát ta.”
Thẩm Thính Trúc cười khẽ, trong lòng lại chua chát: “Hơn mười năm không gặp, tính là bằng hữu gì chứ.”
“Ta là biểu ca nàng, biểu muội gặp gỡ nam nhân bên ngoài, dù sao ta cũng nên quan tâm đ ến.” Ngữ khí của hắn bình thường, không có điểm nào để bắt bẻ.
Lâm Khinh Nhiễm bị hắn ôm vào trong lòng, nghe hắn nói những lời đường đường chính chính như vậy, trong lòng cảm thấy thẹn không nói nên lời làm cho tim nàng run rẩy, vậy hắn ôm nàng như vậy thì sao?
Nếu nàng đáp ứng hắn, hắn sẽ chỉ càng thêm không kiêng nể gì, không thể tiếp tục như vậy nữa, Lâm Khinh Nhiễm miễn cưỡng khống chế bản thân, không để cho mình có vẻ quá mức yếu thế: “Nhị biểu ca, ta nghĩ chúng ta nên nói chuyện rõ ràng.”
Bộ dạng nghiêm túc của nàng làm cho Thẩm Thính Trúc nở nụ cười: “Nàng nói đi.”
Lâm Khinh Nhiễm nỗ lực đẩy tay hắn ra, lần này Thẩm Thính Trúc không làm khó nàng, thuận thế ngồi dậy từ trong lòng ngực hắn, hai người ngồi đối mặt nhau trên ghế mềm.
Lâm Khinh Nhiễm sắp xếp lại suy nghĩ của mình, xem như trấn định mà nói: “Hầu gia và Tam gia là huynh đệ ruột thịt, nhị biểu ca nhất định cũng không hy vọng hai nhà nảy sinh hiềm khích.” Nàng nói xong câu này thì lén nhìn vẻ mặt của Thẩm Thính Trúc, trên khuôn mặt tuấn dật không tìm được manh mối nào, nàng lại do dự mím môi nói: “Còn nữa, Trường Hưng Hầu phủ lại là hoàng thân, Hoàng Hậu nương nương lại là tỷ tỷ ruột của nhị biểu ca, mỗi một việc làm của nhị biểu ca đều đại biểu cho Hầu phủ, cũng liên quan đến Hoàng Hậu nương nương.”
Lâm Khinh Nhiễm xem như bình tĩnh mà nói xong, nhưng trái tim đã đập loạn lên tưởng chừng không khống chế được, nàng không nhìn thấy mặt mày cười như không cười của Thẩm Thính Trúc, tinh thần được cổ vũ càng thêm hăng hái nói: “Không lâu nữa ta sẽ quay về Giang Ninh, chỉ hy vọng có thể ở chung hòa thuận với nhị biểu ca mà thôi.”
Đôi mắt Lâm Khinh Nhiễm sáng người nhìn thẳng vào Thẩm Thính Trúc, nếu không phải thấy được đầu ngón tay trắng bệch của nàng, chút nữa Thẩm Thính Trúc sẽ nghĩ là nàng thật sự lớn mật như vậy.
Nhìn vào dấu tay hình trăng khuyết do nàng bấm lên tay mình, Thẩm Thính Trúc cười hỏi: “Nói xong?”
Lâm Khinh Nhiễm mở to mắt suy nghĩ, trịnh trọng gật đầu.
Thẩm Thính Trúc từ từ đặt cái khăn trong tay qua một bên: “Thứ nhất, biểu muội lo lắng hai nhà nảy sinh hiềm khích, nhưng nếu thân càng thêm thân, nhất định không cần lo lắng điều đó.”
Lâm Khinh Nhiễm ngẩn người, một lúc lâu mới nghe hiểu ý của hắn, thân càng thêm thân… Chẳng lẽ hắn muốn lấy nàng!
“Thứ hai.” Thẩm Thính Trúc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, nói: “Biểu muội cứ nói ra sự thật, ta đã làm thì không sợ để người khác biết.”
“Thứ ba….” Trong đôi mắt đào hoa của Thẩm Thính Trúc tràn đầy ý cười: “Ta đã nói ở điều đầu tiên.” Chỉ có khi đem người cưới về, mới không sợ người khác nhớ thương.
Vốn dĩ muốn chờ một chút, chờ ngày xuân ấm áp, cơ thể hắn cũng tốt hơn nhiều, nhưng mà hiện tại hắn có chút sốt ruột.
Cả người Lâm Khinh Nhiễm đều sửng sốt, hồi lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, đầu óc rối loạn không thể suy nghĩ được gì, vậy mà hắn còn chê mình bắt nạt nàng chưa đủ, còn muốn cưới nàng về để dễ ức hiếp.
Nàng lắc đầu như trống bỏi: “Ta không thể thân càng thêm thân với huynh, phụ thân ta sẽ không đồng ý.”
Nàng từ chối không chút suy nghĩ giống như dội một chậu nước lạnh vào đầu Thẩm Thính Trúc, hắn muốn nói với nàng, nếu hắn thật sự muốn cưới nàng thì đây không phải là chuyện mà nàng hay Lâm gia có thể cự tuyệt được. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt bất lực lo sợ không yên của nàng, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm nói.
Lâm Khinh Nhiễm không nói nên lời: “Hơn nữa, hơn nữa ta từng thấy huynh giết người, dù cho huynh có là Thế từ Trường Hưng Hầu phủ, cũng không thể coi thường pháp luật.” Nàng càng nói càng rối loạn, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến Tạ Hoài nhận chức Đại Lý Tự Khanh, không chút do dự nói: “Nhị biểu ca cũng biết ta và Tạ Hoài quen biết, nếu như Đại lý tự điều tra, huynh cũng không sợ sao?”
Thẩm Thính Trúc hết lần này đến lần khác nhíu mày, đúng là chuyện gì hắn càng không thích nghe, thì nàng càng phải nói.
“Biểu muội muốn đi tố giác ta sao?”
Ý cười trong mắt Thẩm Thính Trúc không giảm, Lâm Khinh Nhiễm bị hắn nhìn chằm chằm đến co quắp lại: “Huynh, nếu như huynh còn quấy rầy ta nữa, ta sẽ đi nói với Tạ Hoài.”
Thẩm Thính Trúc cười lạnh, nàng thật xem Tạ Hoài thành cọng rơm cứu mạng, mở miệng ngậm miệng đều là Tạ Hoài.
“Việc này thật đúng là phiền toái.” Thẩm Thính Trúc sâu kín nói.
Dường như Lâm Khinh Nhiễm thấy hắn có vẻ đắn đo, tưởng lời mình nói đã dọa được hắn, trái tim từ từ bình tĩnh lại, ra điều kiện với hắn: “Ta có thể không nói.”
Đúng lúc này Thẩm Thính Trúc mở miệng: “Biểu muội biết làm sao mới có thể làm cho một người giữ bí mật không?”
Lâm Khinh Nhiễm lờ mờ cảm thấy không ổn, Thẩm Thính Trúc chậm rãi nói: “Nếu như một người không quản được miệng mình, thì đem miệng hắn độc câm là được.”
Lâm Khinh Nhiễm gần như lấy tay bưng kín miệng ngay lập tức, đôi mắt vì kinh sợ mà dâng lên hơi nước, nhất định là Thẩm Thính Trúc dọa nàng.
Quả thật Thẩm Thính Trúc bị chọc tức không nhẹ, hắn cúi đầu xuống, ánh mắt quyến luyến trên đầu ngón tay nõn nà của nàng: “Thiếu chút nữa ta đã quên, chữ của biểu muội viết rất đẹp, không thể nói thì vẫn còn có tay, vậy nếu tay cũng gãy…”
Lâm Khinh Nhiễm nghe hắn thờ ơ lạnh nhạt nói phải độc câm nàng, còn muốn đánh gãy tay nàng, trong phút chốc nước mắt lập tức rơi xuống, tiếng khóc mang theo giọng điệu nức nở: “Ta, ta không nói.”
Nàng hoảng sợ muốn đưa tay về phía sau, nhưng mà Thẩm Thính Trúc lại ra tay quá nhanh, nắm lấy cổ tay nàng một cách dễ dàng, kéo nàng đến trước mặt mình.
Lâm Khinh Nhiễm giống như một con chim én sà vào lòng hắn, nửa người đều nằm úp sấp trên đùi hắn, hai tay thì đặt trên eo và bụng hắn, cố ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt sâu hút tối tăm của Thẩm Thính Trúc.
Lâm Khinh Nhiễm sợ đến nước mắt cứ rơi xuống liên tục, sợ hắn dùng thêm chút sức, cổ tay nàng sẽ bị bẻ gãy.
Thẩm Thính Trúc thấy nàng rơi lệ thì lập tức không nỡ: “Còn nhắc đến y sao?”
Lâm Khinh Nhiễm liên tục lắc đầu: “Ta nhất định không nói… Nhị biểu ca, huynh tin ta đi.”
Khuôn mặt nàng gần trong gang tấc như một đóa phù dung ướt đẫm nước mắt, da thịt mềm mại đỏ lên, Thẩm Thính Trúc lau đi nước mắt của nàng, nhưng có lau thế nào cũng không sạch được: “Được rồi đừng khóc, ta sẽ không hạ độc, cũng không bẻ gãy tay nàng.”
Vốn nghĩ muốn dọa nàng một chút, nhưng thấy nàng khóc tìm của hắn cũng đau đớn theo.
“Nhưng Nhiễm Nhiễm vẫn phải ở lại bên cạnh ta.”
Lâm Khinh Nhiễm càng khóc càng to hơn trước, nàng không muốn ở cùng với một người tâm tình bất định như vậy, hỷ nộ vô thường cứ như hai người khác nhau.
Đôi lông mi vì không chịu nổi sức nặng của nước mắt thấm ướt mà run lên, nhưng do mặt nàng đang ngẩng lên, nên làm cho nước mắt chảy từ đuôi mắt đến thái dương, làm ướt tóc rồi trượt dài đến vành tai, đọng lại trên dái tai đỏ bừng, run rẩy, trông như sắp rơi xuống nhưng lại không, nàng giống như đang đeo trên tai một chiếc khuyên tai trong suốt.
Ánh mắt Thẩm Thính Trúc bị thu hút, càng ngày càng tối, cuối cùng trước khi giọt lệ kia rơi xuống, hắn cúi người hút nó vào miệng.
Lâm Khinh Nhiễm giống như bị sét đánh trúng khiến cho đầu óc trống rỗng, vành tai bị ngậm trong miệng chơi đùa liên tục đến khi nó trở nên ẩm ướt ấm áp, kéo theo từng đợt run rẩy, nàng đã bao giờ chịu qua k1ch thích như vậy đâu, thân thể không còn chút sức lực nào, chỉ có thể khóc trong bất lực.
“Ta ở lại, ở lại… Nhị biểu ca… Huynh đừng bắt nạt ta như vậy.”
Tiếng nức nở nặng nề truyền vào tai, đột nhiên làm Thẩm Thính Trúc bừng tĩnh, lập tức buông nàng ra, nhìn thấy vành tai Lâm Khinh Nhiễm bị cọ sát đến đỏ lên, trong đầu hắn vô cùng phức tạp. Hắn lại mất khống chế đến mức độ này, trên đầu lưỡi còn lưu lại hương vị làm cho người ta có ý muốn nuốt vào bụng, trong đôi mắt hắn hiện lên một vệt hồng nhạt, làm cho nốt ruồi ở đuôi mắt càng thêm rực rỡ.
Lâm Khinh Nhiễm vẫn còn run rẩy mà khóc không ngừng, cuối cùng đôi mắt u ám của Thẩm Thính Trúc cũng khôi phục tỉnh táo, hắn không giỏi dỗ dành, chỉ có thể vỗ vỗ lưng nàng, nói một cách trúc trắc: “Không bắt nạt nàng, ta cam đoan.”
Tuyệt vọng không còn đường trốn thoát nên Lâm Khinh Nhiễm cũng dứt khoát không né tránh, nằm trên vai hắn liên tục rơi lệ, nàng mở đôi môi khô khốc, khóc thút thít nói: “Vậy bây giờ huynh ra ngoài ngay đi.”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn đứt quãng của nàng, Thẩm Thính Trúc trách mắng: “Không được khóc.” Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Nàng ngủ rồi ta sẽ đi ngay.”
Lâm Khinh Nhiễm mím chặt môi không dám khóc thành tiếng, nước mắt càng rơi nhiều hơn, làm ướt đẫm một mảng y phục trên vai Thẩm Thính Trúc.
Thẩm Thính Trúc không biết phải làm sao, chỉ có thể tiếp tục vỗ vỗ tấm lưng run rẩy của nàng: “Vừa rồi ta chỉ muốn hù dọa nàng thôi, nhưng nàng không thể nhắc đến Tạ Hoài nữa, nếu không…”
Lâm Khinh Nhiễm không dám đối nghịch với hắn nữa, đôi mắt ngấn lệ nhìn cổ Thẩm Thính Trúc, thầm nghĩ muốn đến gần cắn chết hắn.
Thật lâu sau, cơ thể nàng bị ôm đến cứng ngắc, cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng nói: “Ta muốn uống nước.”
Thẩm Thính Trúc đứng dậy đi đến cạnh bàn rót trà rồi quay lại, Lâm Khinh Nhiễm kề lên thành ly lạnh lẽo, uống xong một ly trà đầy mới cảm thấy dễ chịu hơn, nàng vừa định nói mình muốn ngủ, Thẩm Thính Trúc lại ôm nàng trở về trong lòng mình, bàn tay vỗ về từng chút trên tấm lưng nàng.
Lâm Khinh Nhiễm nằm trong vòng tay hắn trừng đôi mắt sưng tấy vì khóc nhiều, nàng cảm thấy mình giống Tuyết Đoàn bị cưỡng ép ôm sờ lông, sao lại có người như vậy chứ! Nếu không phải hắn vừa nói muốn cưới nàng, nàng sẽ không bao giờ tin rằng Thẩm Thính Trúc thật sự có tình cảm với mình.
Đôi mắt vừa chua xót vừa sưng tấy, đầu óc cũng hỗn loạn, Lâm Khinh Nhiễm nhắm mắt lại, có đôi tay vuốt v e nhẹ nhàng chậm rãi sau lưng, thần kinh căng thẳng của nàng dần thả lỏng.
Bế Lâm Khinh Nhiễm đã ngủ say lên giường, Thẩm Thính Trúc hoạt động thân thể cứng ngắc của mình một chút, nghiêng người đắp chăn kín cho nàng rồi mới rời đi.
…
Trời đã khuya, trên con đường mòn trở về Viễn Tùng Cư, Thẩm Thính Trúc thấy Thẩm Kỳ ôm Tuyết Đoàn đứng trên đường.
Hắn bước đến: “Sao đại ca lại ở đây lúc này.”
Thẩm Kỳ nhìn phương hướng hắn vừa đi tới, cười nói: “Ta đến viện tìm thì không thấy đệ ở đó, mới nghĩ hay là đợi ở đây.”
Thẩm Thính Trúc khẽ nhướng mắt, biết đại ca nói như vậy thì ít nhiều đã biết chuyện gì đó, hắn cười hỏi: “Không biết đại ca tìm ta có chuyện gì?”
Thẩm Kỳ nói: “Bên ngoài lạnh, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
“Ta nghe hạ nhân nói gần đây Tuyết Đoàn đã thân thiết hơn với đệ hơn một chút.” Tuyết Đoàn nằm trong vòng tay của Thẩm Kỳ, nghe hắn gọi tên mình thì ngẩng đầu lên kêu meo meo.
Thẩm Thính Trúc cong khóe môi: “Không thể nói là gần gũi, ít nhất khi nhìn thấy ta sẽ không bỏ chạy.” Nhưng mấy ngày nay tiểu cô nương không đến, Tuyết Đoàn cũng không chủ động đến gần.
Thẩm Kỳ có vẻ cảm thấy rất hứng thú: “Đệ làm thế nào vậy?”
Thẩm Thính Trúc nói: “Chẳng qua là lấy đồ trêu đùa, để nó từng chút buông lỏng cảnh giác.”
“Xem ra nhị đệ đã biết cách.” Thẩm Kỳ chỉ nói một đã khiến Thẩm Thính Trúc nhíu mày.
Thẩm Kỳ lại hỏi: “Nếu đệ rất muốn ôm Tuyết Đoàn, nhưng nó lại không chịu, đệ sẽ làm thế nào?”
Thẩm Thính Trúc nhìn vật nhỏ đang ngủ trong vòng tay đại ca hắn, không cần suy nghĩ nói: “Ta cứ ôm nó thì nó sẽ ngoan ngoãn thôi.”
Thẩm Kỳ bị giọng điệu đương nhiên của hắn làm cho dở khóc dở cười: “Đó là bởi vì nó không trốn được, đệ không nắm gáy nó, xem nó có trốn hay không.”
Thẩm Thính Trúc nhíu mày: “Rốt cuộc đại ca muốn nói gì?”
Thẩm Kỳ dứt khoát phá vỡ cánh cửa ngăn cách mà nói thẳng với hắn: “Thích một người không phải như vậy, mèo còn như thế, nói chi đến con người.”
Hắn vuốt v e đầu Tuyết Đoàn: “Nếu đệ dùng vũ lực, tất nhiên nó không thể phản kháng, nhưng chỉ cần đệ buông tay thì nó sẽ bỏ chạy không chút do dự.”
Sắc mặt Thẩm Thính Trúc tối sầm, hắn vĩnh viễn không thể buông tay.
Trong vòng tay hắn đột nhiên nặng trĩu, là Thẩm Kỳ thả Tuyết Đoàn tới, Thẩm Thính Trúc sợ nó cào loạn, một tay nắm lấy cổ nó.
Giọng nói nhàn nhạt của Thẩm Kỳ truyền đến: “Lúc nó bị bắt buộc để đệ ôm, đệ cảm thấy nó vui vẻ sao?”
Thẩm Thính Trúc im lặng cụp mắt xuống, Tuyết Đoàn không ngừng kêu meo meo trong ngực hắn, giống như lúc Lâm Khinh Nhiễm nằm trong ngực hắn khóc không ngừng.
Hắn lơ đãng buông tay ra, Tuyết Đoàn nhanh chóng nhảy ra xa.
Thẩm Kỳ ngồi xuống, đưa tay chậm rãi vẫy gọi Tuyết Đoàn lại đây: “Nếu được lựa chọn, Tuyết Đoàn nhất định sẽ đến chỗ ta hoặc là người khác.”
Thẩm Thính Trúc nhìn Tuyết Đoàn khẽ dụi vào trong lòng bàn tay Thẩm Kỳ, hắn mím chặt khóe môi, trong đầu tưởng tượng nếu như Lâm Khinh Nhiễm cũng vậy… tim hắn bỗng nhiên thắt lại.
Hắn hỏi với giọng khàn khàn: “Vậy đại ca nói ta nên làm gì?”
Thẩm Kỳ đứng dậy, cười nói: “Không phải đệ biết sao, làm cho nó buông lỏng cảnh giác, không phải thấy đệ lập tức trốn đi.”
Buông lỏng cảnh giác… Vừa rồi hắn mới hù dọa tiểu cô nương một trận, còn khóc.
“Sao đại ca không nói sớm hơn.”
Thẩm Kỳ bị giận lây, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
…
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Mạc Từ phụng mệnh tặng đồ đến Thanh Ngọc Các.
Vẻ mặt Nguyệt Ảnh khó xử nhận lấy hộp gấm: “Chỉ sợ tiểu thư sẽ vứt đi.”
Vẻ mặt của Mạc Từ cũng không tốt hơn nàng ấy bao nhiêu, trước khi đi, Thế tử đang ở trong viện lựa chọn, lấy các loại đồ chơi mà Tuyết Đoàn thích chơi.
Y suy nghĩ một chút, có lẽ ý của Thế tử là: Một bên luyện tập, một bên vận dụng?
Mạc Từ nói: “Ngươi tặng trước rồi tính sau.”
Khi Nguyệt Ảnh bước vào phòng, Lâm Khinh Nhiễm đã ngủ dậy, đang ngồi trước gương trang điểm ngẩn ngơ nhéo nhéo dái tai, vẻ mặt vô cùng xấu hổ buồn bực.
“Tiểu thư, người dậy rồi.”
Nguyệt Ảnh đột nhiên lên tiếng, khiến Lâm Khinh Nhiễm đang chìm trong suy nghĩ của bản thân giật mình, nàng buông tay ra, nhìn thấy thứ trong tay Nguyệt Ảnh, liền hỏi: “Ngươi cầm cái gì vậy?”
Nguyệt Ảnh đặt hộp gấm vừa rồi trước mặt Lâm Khinh Nhiễm: “Là Thế tử cho người đưa đến, nói là nhận lỗi.”
Lâm Khinh Nhiễm mở hộp ra, bên trong là một đôi vòng tay san hô đỏ khảm tơ vàng, san hô sinh trưởng ở biển sâu, rất khó trục vớt lại dễ hư hỏng, để có thể làm ra một cặp vòng tay như thế này, đương nhiên san hô cần có phẩm cấp cao, hài hòa và kích thước lớn, mỗi con đều giá trị ngàn vàng.
Lâm Khinh Nhiễm đóng sầm hộp lại, trên mặt đều là khó xử, vành tai bị cọ sát ngậm hôn đang cực kỳ nóng. Hắn ức hiếp nàng như vậy, quay đầu lại tặng quà, thật sự xem nàng như mèo con cún con mà dỗ.
Hoặc có thể, hắn đưa thứ này tới chủ yếu là để nhắc nhở nàng đừng quên lời hứa tối qua.
“Trả lại cho ta.”
Nguyệt Ảnh đã sớm đoán được như thế, vừa muốn mang đồ đi, Lâm Khinh Nhiễm lại nói: “Quên đi.”
Nàng mang chiếc hộp và y phục Thẩm Thính Trúc tặng nàng trước đó để chung vào rương đồ, tránh cho hắn quay lại kiếm cớ bắt nạt nàng.
Lâm Khinh Nhiễm tắm rửa thay quần áo ổn thỏa thì đi đến chỗ Lâm thị.
Lâm thị hỏi nàng có biết chuyện Thẩm Thư thành thân vào tháng hai không.
Lâm Khinh Nhiễm gật đầu: “Thẩm Thư đã nói với con.” Trong đầu nàng đều là lời đe dọa của Thẩm Thính Trúc tối qua, đành phải nói: “Con vừa định nói với cô cô, chờ con ở lại uống rượu mừng rồi hẵng đi.”
Đương nhiên Lâm thị hy vọng nàng ở lại thêm một thời gian, cười nói: “Được, ta sẽ viết cho phụ thân con một bức thư.”
Lâm Khinh Nhiễm miễn cưỡng cười cười, nhưng trái tim lại trầm xuống vài phần.
…
Viễn Từng Cư.
Mạc Từ nhìn Thẩm Thính Trúc đang cố gắng ném cuộn dây dụ Tuyết Đoàn đến trước mặt mình, không nhịn được nói: “Thế tử, như vậy thật sự có tác dụng sao?”
Thẩm Thính Trúc mặc kệ y, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.
Mạc Từ vừa thấy vậy đã lo lắng: “Lâu vậy cũng chưa có động tĩnh gì, ngài vừa đưa tay ra là nó đã bỏ chạy.”
Thẩm Thính Trúc giương lên mắt lên lạnh lùng liếc qua Mạc Từ, Mạc Từ bị liếc một cái lập tức im miệng.
Bên này Thẩm Thính Trúc vừa buông tay ra, Tuyết Đoàn lập tức nhào vào cuộn dây tròn tự mình chơi đùa hăng say.
Hắn khó tránh khỏi chán nản, ngồi sang một bên hỏi: “Biểu cô nương lại đến Bác Nhã Viện à?”
Bác Nhã viện là sân nơi Lâm thị sống.
Mạc Từ nói: “Sáng sớm đã đi rồi.”
Thẩm Thính Trúc đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ngươi đi nói với nàng, sau này không cần phải chạy giữa hai nơi nữa, ta sẽ không đến quấy rầy nàng.”
Khi Lâm Khinh Nhiễm rời khỏi chỗ Lâm thị đã là sau bữa tối, bây giờ từ xa nhìn thấy ba chữ ‘Thanh Ngọc Các’ đều cảm thấy trong lòng phát run, nàng vừa đi vào trong vừa suy xét trước khi đi ngủ phải khóa cửa lại mới được.
Vừa bước vào trong viện, Nguyệt Ảnh đã tiến lên đón nàng: “Tiểu thư đã về.”
Lâm Khinh Nhiễm yếu ớt gật đầu: “Chuẩn bị chút nước đi, ta muốn tắm rửa.”
Nguyệt Ảnh sai sử một nha hoàn khác đi, còn mình thì cùng Lâm Khinh Nhiễm vào phòng, nàng ấy âm thầm quan sát vẻ mặt của Lâm Khinh Nhiễm, thử thăm dò nói: “Tiểu thư, Mạc hộ vệ vừa mới đến đây.”
Thấy Lâm Khinh Nhiễm cau mày, Nguyệt Ảnh lập tức nói tiếp: “Y tới đây để truyền lời Thế tử, Thế tử nói, sau này ngài sẽ không đến Thanh Ngọc Các, nói người không cần phải đến chỗ Tam phu nhân nữa, trời giá rét cẩn thận cảm lạnh.”
Lâm Khinh Nhiễm hơi sửng sốt, đôi mắt uể oải mở to một chút, vốn dĩ nàng nghĩ Thẩm Thính Trúc sẽ trong tối ngoài sáng truyền lời uy hiếp nàng.
Nhưng hắn lại nói sẽ không tới nữa… Lâm Khinh Nhiễm sửng sốt trong giây lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyệt Ảnh: “Ngươi có nghe nhầm không?”
Nguyệt Ảnh lắc đầu liên tục: “Nô tỳ nào dám nghe lầm?” Nàng ấy lấy từ bên cạnh ra một hộp đồ ăn tinh xảo: “Đây là Mạc Từ mang đến cho người.”
Lâm Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn một lúc lâu, cắn môi để Nguyệt Ảnh mở ra.
Khi mở nắp ra, bên trong thực sự là một đ ĩa bánh bột ấu sữa bò trắng như tuyết.
“Mạc Từ nói, đây là Thế tử đã tìm bậc thầy làm điểm tâm giỏi nhất trong Kinh làm.”
Lông mày Lâm Khinh Nhiễm càng nhíu chặt hơn trước, nhìn những miếng bánh ngọt, ánh mắt lo sợ bất an run rẩy, cuối cùng hắn đang muốn làm cái gì.