Khi thái giám đến truyền khẩu dụ của Hoàng Hậu nương nương là lúc Lâm Khinh Nhiễm đang lười biếng nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường mềm cạnh cửa sổ, bát hương bằng ngọc trai mạ vàng vẫn đang cháy, trong phòng thoang thoảng một mùi hương hoa lan tứ quý thanh nhã.
Nguyệt Ảnh vội vàng đi vào bẩm báo: “Tiểu thư, Đại phu nhân phái người đến mời người đến phòng khách ở tiền viện.”
Lâm Khinh Nhiễm mở đôi mắt mông lung hơi nước, vẻ mặt lộ ra sự lờ mờ khi chưa tỉnh ngủ, nàng không nghe rõ Nguyệt Ảnh nói gì.
Nguyệt Ảnh mang y phục đến cho nàng thay, nói lại một lần nữa: “Đại phu nhân mời người đến tiền viện.”
Lúc này Lâm Khinh Nhiễm mới nghe rõ ràng, vẻ bối rối trong mắt nhanh chóng tan biến: “Đại phu nhân mời ta đến làm gì?”
Nguyệt Ảnh cởi áo khoác ngoài thay nàng: “Nô tỳ cũng không biết rõ.”
Lâm Khinh Nhiễm cau mày giơ tay lên để Nguyệt Ảnh thay y phục giúp mình, nàng đến Hầu phủ đã gần hai tháng, số lần gặp qua Đại phu nhân chỉ đếm trên đầu ngón tay, sao hôm nay bà ấy lại nhớ đến mà muốn gặp nàng.
Đôi mắt nàng bất chợt mở to, hay là Đại phu nhân đã phát hiện chuyện của nàng và Thẩm Thính Trúc!
Ý nghĩ này đáng sợ đến nỗi tim nàng thiếu chút nữa ngừng đập, nàng biết Thẩm Thính Trúc không phải dễ nói chuyện như vậy, nói cái gì không miễn cưỡng nàng, chỉ sợ là lại đang trêu chọc nàng thôi, chờ khi nàng buông lỏng cảnh giác, sẽ vây khốn nàng vào trong tấm lưới mà hắn đan ra lần nữa.
Hắn đi một vòng lớn như vậy chỉ là muốn nói với nàng có chống cự như thế nào đều cũng vô ích?
Lâm Khinh Nhiễm chỉ cảm thấy tứ chi lạnh lẽo, Nguyệt Ảnh nói: “Tiểu thư, người đang đợi ở bên ngoài, chúng ta mau chóng đi thôi.”
Tránh không khỏi… Lâm Khinh Nhiễm tuyệt vọng bước ra ngoài.
Suốt dọc đường đi đầu óc nàng đều mờ mịt, chắc chắn là Thẩm Thính Trúc đang nói dối, nhưng áo lót của nàng vẫn còn trong tay hắn.
Lâm Khinh Nhiễm như mất hồn mà đi đến tiền viện, nha hoàn canh giữ ngoài phòng khách nói: “Cô nương, mời vào.”
Lâm Khinh Nhiễm siết chặt lòng bàn tay đến đau nhức, nếu Thẩm Thính Trúc thật sự quyết tâm muốn cưới nàng, mỗi ngày nàng đều sẽ đến chỗ hắn ầm ĩ, ai cũng đừng mong được sống dễ chịu.
Lâm Khinh Nhiễm hít một hơi thật sâu, rất có khí thế sẵn sàng chiến đấu.
Sau khi bước qua ngưỡng cửa, nàng lập tức nghe thấy một giọng nói chói tai nói: “Vị này chắc là Lâm cô nương.”
Tần thị cười nói: “Đúng vậy.”
Lâm Khinh Nhiễm ngước mắt lên, nhìn thấy một thái giám đang mỉm cười nhìn mình.
Lâm Khinh Nhiễm sửng sốt một chút, nhìn khắp nơi trong sảnh, ngoại trừ Tần thị, Thẩm Thư và Thẩm Hi đều ở đây, còn cái tên Thẩm Thính Trúc làm cho nàng hận nghiến răng nghiến lợi kia trái lại không thấy đâu.
Nàng thỉnh an với Tần thị: “Khinh Nhiễm thỉnh an phu nhân.” Đôi mắt khẽ buông nhìn xuống mặt đất, nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này vị thái giám kia mới mở miệng nói: “Hoàng Hậu nương nương ở trong cung nhớ các tỷ muội, đặc biệt lệnh nô tài đến truyền lời, mời ba vị cô nương ngày mai tiến cung bầu bạn cùng người.”
Thẩm Hi và Thẩm Thư nói: “Cẩn tuân ý chỉ nương nương.”
Lâm Khinh Nhiễm có chút ngơ ngác quỳ xuống theo, thì ra không phải chuyện của nàng và Thẩm Thính Trúc, vừa rồi nàng còn nghĩ đến việc nếu bị buộc phải gả cho hắn thì nên phản đối như thế nào.
Một cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng nàng, Lâm Khinh Nhiễm nhắm chặt mắt lại muốn xua tan những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Thái giám kia nói: “Vậy nô tài xin cáo lui trước.”
Tần thị sai người tiễn hắn ta ra ngoài, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Khinh Nhiễm một lượt, sau đó mới nói với ba người: “Ngày mai các ngươi cùng vào cung đi.”
Trở về hậu viện, Lâm Khinh Nhiễm đi đến chỗ Lâm thị, ngày mai sẽ tiến cung nên trong lòng nàng khó tránh căng thẳng.
Lâm thị nghe xong cũng rất kinh ngạc: “Sao Hoàng Hậu nương nương lại nghĩ đến việc gọi con vào cung?”
Lâm Khinh Nhiễm suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là bởi vì lần trước từng gặp mặt một lần ở núi Ngọc Khê, nương nương cảm thấy con hợp ý người.”
Cũng chỉ có thể là vì lý do này, hơn nữa cũng không chỉ mình nàng vào cung, còn có Thẩm Hi và Thẩm Thư.
Lâm thị lại không nghĩ vậy, bà cũng có nghe thấy gần đây triều thần đã nhiều lần thúc giục Hoàng đế chuyện tuyển tú, Khinh Nhiễm lớn lên lại xinh đẹp như vậy, nếu Hoàng hậu cân nhắc muốn chọn một người tốt trong nhà vào cung, chắc chắn Khinh Nhiễm là lựa chọn tốt, Lâm Thị nheo mắt lại, chỉ mong là không phải.
Lâm thị cũng chưa từng vào cung, chỉ có thể dặn dò nàng: “Khi vào cung phải hết sức thận trọng từ lời nói đến hành động, nương nương hỏi thì con hẵng đáp lời, ngoài ra chẳng bao lâu nữa con sẽ rời Kinh, nhớ đừng quên chào từ biệt với nương nương.”
Sợ rằng Lâm Khinh Nhiễm suy nghĩ lung tung lại sợ hãi, nên bà không nói ra phỏng đoán của mình.
Lâm Khinh Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu: “Con đã biết.”
…
Lâm Khinh Nhiễm đi dạo trong vườn, những cây hồng mai bên đường đã kết nhiều nụ hoa nhỏ, hiện ra rực rỡ trước mắt nàng, nàng nhìn thấy trong đình cách đó không xa có một người đang ngồi.
Là Thẩm Thính Trúc, Lâm Khinh Nhiễm muốn giả vờ như không nhìn thấy hắn, mắt nhìn thẳng mà đi về phía trước, thế nhưng vừa liếc mắt lại đã thấy hắn đứng dậy đi về phía nàng.
“Biểu muội hãy dừng bước.”
Lâm Khinh Nhiễm đành phải dừng lại: “Nhị biểu ca.”
Thẩm Thính Trúc nhìn nàng một lát rồi nói: “Ta nghe nói nương nương cho truyền nàng vào cung.”
Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, nhớ tới mới vừa rồi mình suy đoán lầm lẫn chuyện đó, trong lòng lại cảm thấy phiền muộn một trận.
Thẩm Thính Trúc nhìn đôi tai của nàng ngày càng có xu thế ửng đỏ mờ mờ, lại hỏi: “Hồi hộp vì chuyện sắp vào cung sao?”
Lâm Khinh Nhiễm thành thật nói: “Có một chút.”
Hoàng Hậu và Thẩm Thính Trúc là tỷ đệ ruột thịt, đương nhiên hắn biết cần chú ý chuyện gì, Lâm Khinh Nhiễm mấp máy phiến môi định hỏi hắn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Dường như Thẩm Thính Trúc biết được suy nghĩ của nàng nên mở miệng: “Nhũ mẫu Ngô lúc trước là người hầu hạ bên cạnh Hoàng Hậu, bà ấy đã từng ở trong cung một khoảng thời gian, hay là ta cho gọi bà ấy đến dạy nàng một ít quy củ lễ nghi trong cung.”
Lâm Khinh Nhiễm khẽ cau mày, do dự có nên nhận ân tình của hắn hay không.
Thẩm Thính Trúc nói: “Nếu như nàng không thích thì quên đi, a tỷ ta rất dễ ở chung nên nàng không cần căng thẳng.”
Ánh mắt Lâm Khinh Nhiễm hơi dao động, thế mà hắn lại không cố chấp nói một không hai giống như lúc trước, chỉ cần hắn mở miệng là sẽ không chấp nhận bất cứ ai nói không.
Khi nàng ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt dịu dàng của hắn, không có sự áp bức và tối tăm bao trùm người khác, cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm cũng thoáng buông lỏng cảnh giác một chút.
Lâm Khinh Nhiễm do dự mãi mới nhỏ giọng nói: “Vậy huynh hãy gọi người đến Thanh Ngọc Các đi.”
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào một bên mặt nàng, có thể nhìn thấy lớp lông tơ tinh tế, Thẩm Thính Trúc nói: “Được.”
Lời đáp ứng thật nhẹ nhàng.
Lâm Khinh Nhiễm khẽ nhéo đầu ngón tay mình: “Vậy ta đi đây.”
Trong mắt Thẩm Thính Trúc lờ mờ lóe lên một tia bất mãn, nhưng đều bị nụ cười của hắn che đậy: “Ta nhận của nàng một câu cảm ơn chắc cũng không tính là quá đáng chứ.”
Lâm Khinh Nhiễm thật sự không quen với Thẩm Thính Trúc như vậy, nàng cúi đầu khẽ nói: “Cảm ơn nhị biểu ca.” Sau đó nhanh chóng rời đi.
Thẩm Thính Trúc ở phía sau nàng không vui cụp mắt xuống, nhưng sau khi nhớ đến lời cảm ơn vừa rồi từ trong miệng nàng, hắn lại cười rộ lên.
…
Tường cao ánh đỏ mái ngói vàng tươi, sự nguy nga hùng vĩ của hoàng cung làm cho trong lòng Lâm Khinh Nhiễm không khỏi kính sợ.
Nội thị dẫn ba người họ đến cung của Hoàng Hậu.
Bên kia, Thẩm Thính Trúc đi cùng xa giá ở ngự hoa viên, Hoàng đế chắp tay đi phía trước, khẽ quay đầu lại nói với người phía sau: “Lúc trước nếu Trẫm muốn gặp ngươi thì phải ngóng trông đi tìm, hôm nay ngươi lại tự mình đến đây.”
Thẩm Thính Trúc hờ hững nói: “Hoàng Thượng đừng vòng vo với thần.”
Hoàng Đế nheo mắt phượng liếc nhìn hắn: “Ngươi chỉ cần nói thẳng ngươi đến đây vì nữ nhi Lâm gia kia thì Trẫm sẽ không cười ngươi.” Hoàng đế cười như không cười, nói móc lại hắn một câu: “ Còn sợ a tỷ ngươi lừa gạt nàng hay sao.”
Thẩm Thính Trúc chỉ nói: “Hoàng Thượng nghĩ nhiều rồi.”
Hoàng Đế nhướng mày: “Trẫm còn nghĩ nếu ngươi thừa nhận, Trẫm lập tức thay ngươi tứ hôn.”
Nếu như là lúc trước có lẽ Thẩm Thính Trúc sẽ đồng ý, nhưng hiện giờ hắn cảm thấy lời đại ca nói vô cùng có lý, nếu như hắn cố chấp cưới nàng, chỉ sợ nàng mỗi ngày đều sẽ khóc cho hắn coi.
“Lúc này Hoàng Thượng còn thong thả như vậy, chi bằng nên suy nghĩ chuyện tuyển tú một chút, theo thần biết, a tỷ cũng đã đồng ý.”
Sắc mặt Hoàng đế lập tức tối sầm, trong lòng nội thị xung quanh mỗi người đều run sợ, sau một lúc Hoàng đế lại cười nói: “Chỉ có ngươi mới dám nói chuyện với Trẫm như vậy thôi.”
Trong mắt Hoàng đế, hắn và Thẩm Thính Trúc là quân thần, lại là bạn thân từ nhỏ, hơn nữa năm đó nếu không phải nhờ Thẩm Thính Trúc thì người hiện giờ nhận hết tra tấn chính là hắn.
Hai người đi dọc theo Ngự Hoa Viên đến hồ sen.
Trong lòng Hoàng đế càng lúc càng phiền muộn, Thẩm Thính Trúc bị bỏ xa ở phía sau, hắn nhướng mày nói: “Hoàng Thượng cũng không cần đợi thần.”
Hoàng đế nói: “Nếu Trẫm thật sự dừng lại chờ ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ không vui.”
Thẩm Thính Trúc mỉm cười không nói gì, người hiểu hắn nhất cũng chỉ có Hoàng đế.
“Ngươi có từng hối hận vì khi đó thay thế Trẫm không?”
Giọng nói của Hoàng đế từ xa truyền đến, bước chân Thẩm Thính Trúc khựng lại một chút.
Vô số độc dược được sử dụng trên người hắn, hai đầu gối của hắn bị bẻ gãy rồi nối lại, tiếp tục bị bẻ gãy rồi nối lại… Trong vài năm đầu, hắn thậm chí không thể xuống giường, lục phủ ngũ tạng đều rất đau đớn, cho đến hiện tại, mỗi một bước đi thì hai đầu gối hắn đều đau, gần như đã tê liệt, mà trong miệng hắn cũng không nếm được nhiều mùi vị gì nữa.
Thẩm Thính Trúc chậm rãi nói: “Chưa từng.”
Bất kể là quân thần hay là bằng hữu, hắn đều chưa từng hối hận.
…
Lâm Khinh Nhiễm ngồi ở trong cung Hoàng Hậu nửa ngày, lúc đầu nàng có chút căng thẳng, nhưng sau đó cũng tốt hơn rồi, chẳng qua là cùng nhau nói chuyện trong nhà.
Cho đến khi sắc trời gần tối, ba người mới đứng dậy cáo từ.
Khi đi qua cầu thì bắt gặp có nhiều quan viên tan làm đang đi ra từ Điện Văn Hoa.
Ba người Lâm Khinh Nhiễm tránh sang một bên, chợt phát hiện có một ánh mắt dừng trên người mình, Lâm Khinh Nhiễm ngơ ngác ngước mắt nhìn, Tạ Hoài thân cao chân dài đứng ở giữa quần thần, nàng liếc mắt một cái đã thấy.
Tạ Hoài từ xa mỉm cười nhìn nàng, nghiêng người nói gì đó với quan viên bên cạnh, sau đó sải bước đi về phía nàng.
Thẩm Hi đứng một bên lôi kéo tay Thẩm Thư, cười tủm tỉm nói nhỏ vào tai nàng ấy, Lâm Khinh Nhiễm chưa kịp phản ứng lại thì nàng ấy kéo Thẩm Thư tránh ra.
Lâm Khinh Nhiễm muốn gọi hai người lại nhưng đã muộn.
Cứ tự nhiên là sao chứ?
Nàng bước tới mỉm cười dịu dàng với người trước mặt: “Tạ Hoài.”
Đôi mắt Tạ Hoài nhìn kỹ Lâm Khinh Nhiễm một chút, sau ngày du hồ hôm ấy, ngày thứ hai y đã sai người đến tặng điểm tâm nhưng lại bị trả về, hiện giờ xem ra chỉ sợ là nàng không biết tình hình…
Tạ Hoài cười nói: “Sao muội lại ở nơi này?”
Lâm Khinh Nhiễm giải thích: “Là Hoàng Hậu nương nương truyền gặp.”
Tạ Hoài gật đầu, hướng mắt nhìn về hai cô nương Thẩm gia đang đợi cách đó không xa, nói: “Đáng tiếc hôm nay ta còn có việc, nếu không ta sẽ làm chủ mời muội đi tửu lâu ăn cơm.”
Lâm Khinh Nhiễm cười nói: “Lần sau cũng như nhau thôi.”
Tạ Hoài mỉm cười không nói, Thẩm phủ canh phòng nghiêm ngặt, không biết lần sau sẽ là khi nào, y nói: “Qua mấy ngày nữa sẽ là hội đèn lồ ng Tết Nguyên Tiêu, muội có muốn đi không?”
Lâm Khinh Nhiễm gật đầu: “Đương nhiên là ta muốn đi.”
“Vẫn giống như khi còn nhỏ, ở đâu có náo nhiệt thì đều đi.”
Lâm Khinh Nhiễm nghe y nói thì mặt hơi nóng lên, lại nghe Tạ Hoài nói: “Vậy ta ở trên cầu đèn lồ ng đợi muội.”
Lâm Khinh Nhiễm sửng sốt, y muốn đi hội đèn lồ ng với nàng sao?
Tạ Hoài thấy nàng do dự liền nói: “Ta biết một chỗ ngắm lồ ng đèn đẹp nhất.”
Đương nhiên, Lâm Khinh Nhiễm sẽ không bỏ lỡ địa điểm mà y nhắc đến nên đã vui vẻ đồng ý: “Vậy hẹn gặp lại vào huynh vào ngày hội đèn lồ ng.”
Tạ Hoài mỉm cười gật đầu, có chút không muốn đi mà nói: “Ta đi trước.”
Tạ Hoài vừa rời đi, trên mặt Thẩm Hi lập tức lộ ra nụ cười xấu xa đi tới: “Biểu tỷ và Tạ đại nhân nói cái gì thế?”
“Chỉ là tán gẫu vài câu mà thôi.” Lâm Khinh Nhiễm bị nàng ấy cười đến cả người không được tự nhiên, giận dỗi nói: “Nhìn ta như vậy làm gì nha.”
“Tán gẫu vài câu…” Thẩm Hi không tin kéo dài giọng: “Vậy tại sao ta còn nghe thấy Tết Nguyên Tiêu?”
Lâm Khinh Nhiễm không có giấu diếm gì: “Chẳng qua là hẹn nhau đi ngắm lồ ng đèn thôi.” Nàng như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Các muội tuyệt đối không thể nói ra ngoài.”
Dù sao nàng cảm thấy nếu để Thẩm Thính Trúc biết được, chắc chắn sẽ gây rối.
“Chắc chắn giữ bí mật, bọn ta yểm trợ cho tỷ.” Thẩm Hi nói xong thì lấy tay che miệng, tinh quái nháy mắt một cái với nàng.
Khi xe ngựa trở về phủ thì sắc trời đã tối sầm xuống.
Lâm thị vừa biết tin người trở về đã lập tức gọi nàng đến hỏi chuyện.
Lâm Khinh Nhiễm trả lời từng chuyện một, khi nghe Hoàng Hậu hỏi nàng đã có hôn phối chưa, lông mày Lâm thị nhanh chóng nhíu chặt.
Chờ khi Thẩm Tam gia trở về, bà liền hỏi ông về chuyện tuyển tú.
Trước giờ thê tử chưa bao giờ hỏi ông chuyện trong triều, nhiều khi ông ngẫu nhiên có nói hai câu, bà cũng chỉ nghe một chút thì thôi, Thẩm Tam gia cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều mà chỉ nhàn nhạt trả lời: “Hoàng Thượng bỏ qua kiến nghị của mọi người, vẫn đè ép chuyện này xuống, không hẳn có thể thành công.”
Lâm thị nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
…
Chẳng mấy chốc đã đến ngày Tết Nguyên Tiêu, mấy nhà cùng nhau ăn cơm với nhau rất náo nhiệt.
Sau khi dùng cơm xong thì Thẩm Hi lại ầm ĩ muốn đi xem lễ hội đèn lồ ng, bình thường vào ban đêm thì cô nương trong phủ không được phép đi ra ngoài, lễ hội đèn lồ ng mỗi năm một lần, Thẩm lão phu nhân cười nói: “Đều đi chơi đi.”
Thẩm Hi quay đầu nháy mắt với Lâm Khinh Nhiễm: “Tam tỷ, biểu tỷ chúng ta đi nhanh đi.”
Lục muội còn vấn hai búi tóc, đi đường vẫn còn lảo đảo chưa vững, được bà vú ôm lại thì hưng phấn nói: “Ngũ tỷ, xem đèn xem đèn.”
Đương nhiên Thẩm Hi không thể dẫn cô bé đi cùng: “Muội đi tìm nhị ca chơi đi.” Trước đây nhị ca đều không đi cùng bọn họ đến lễ hội đèn lồ ng.
Thẩm Thính Trúc cũng vẫy tay với lục muội: “Tới chỗ nhị ca.”
Chờ khi mọi người rời khỏi phòng khách, đợi thêm một lát Thẩm Thính Trúc cũng đứng dậy rời đi.
…
Lễ đông đúc náo nhiệt đến mức xe ngựa còn chưa đi được đến đầu phố đã không thể di chuyển tiếp.
Ba người đành phải xuống xe đi bộ, chợ đêm ở Kinh thành náo nhiệt hơn rất nhiều so với ở Giang Ninh, đèn đuốc sáng rực như ban ngày, các gian hàng hai bên đường đều mở cửa. Vốn dĩ thường ngày đường xá rộng rãi thì bây giờ chỉ di chuyển một chút mà đã chạm vai người khác.
Thẩm Hi chỉ cho nàng phương hướng cầu lồ ng đèn, lúc Lâm Khinh Nhiễm đến thì Tạ Hoài đã đợi sẵn ở nơi đó, Lâm Khinh Nhiễm có chút ngượng ngùng hé lưỡi, bước nhanh về phía trước.
“Lần nào huynh cũng đến trước.” Nàng vừa thở gấp vừa nói.
Tạ Hoài chỉ sợ nàng không tới: “Trước kia muội gọi ta là ca ca nhiều lần như vậy, chờ muội cũng là chuyện nên làm.”
Lâm Khinh Nhiễm nghiêm túc gật đầu với y: “Huynh nói như vậy cũng đúng.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, Tạ Hoài nói: “Đi thôi.”
Có một chiếc thuyền hoa đang dừng lại giữa sông, hai bên có rất nhiều cô nương đang thả lồ ng đèn, Lâm Khinh Nhiễm đi dạo một vòng, Tạ Hoài đi theo phía sau để che chắn cho nàng tránh bị người khác va chạm.
Vẻ ngoài của hai người đều cực kỳ bắt mắt nên không tránh khỏi liên tục có người quay đầu lại nhìn, nhưng khi thấy hai người đi cùng nhau thì tiếc nuối thu tầm mắt về.
Một gian hàng bán mặt nạ thu hút sự chú ý của Lâm Khinh Nhiễm, từng chiếc mặt nạ đều được chủ quầy hàng phác thảo vẽ ra từng nét một, nàng dừng lại chọn ra hai cái, một cái che lên mặt mình còn cái kia thì đưa cho Tạ Hoài.
Tạ Hoài khi còn nhỏ cũng không hay chơi những thứ này, y nhận lấy nói: “Muội muốn ta đeo?”
Lâm Khinh Nhiễm buông tay xuống, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ ngây thơ: “Đúng vậy, mỗi người một cái.”
Mặc dù Tạ Hoài cảm thấy hơi khó xử, nhưng cũng không phải là không thể làm, y đang muốn mang vào thì có một nam tử bước nhanh đến chỗ họ, người đó nhìn Lâm Khinh Nhiễm một cái rồi đến nói nhỏ vào tai Tạ Hoài.
Sau khi Tạ Hoài nghe xong thì từ từ cau mày, cảm thấy có lỗi nhìn Lâm Khinh Nhiễm: “Chỉ sợ ta không thể đi cùng muội được.”
Lâm Khinh Nhiễm đoán y nhất định có chuyện quan trọng phải làm: “Không sao cả, huynh cứ đi đi.”
Tạ Hoài nói: “Ta phái người đưa muội trở về.”
Lâm Khinh Nhiễm vừa mới đến, còn muốn đi dạo chơi thêm: “Không cần đâu, lát nữa ta sẽ tìm nhóm người Thẩm Hi bọn họ.”
Tạ Hoài gật đầu: “Cũng được.” Trên mặt y lộ vẻ tiếc nuối: “Dường như mỗi lần gặp chúng ta đều không thể nói được vài câu.”
Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu bày tỏ lần sau còn có cơ hội.
Tạ Hoài đặt mặt nạ lại trên quầy hàng rồi nhanh chóng rời đi.
Khi nhóm người đã đi xa thì Lâm Khinh Nhiễm mới nhớ mình đã quên hỏi y chỗ xem lồ ng đèn ở đâu, nên chỉ có thể tự mình đi tìm.
…
Lần cuối cùng mà Thẩm Thính Trúc đến lễ hội đèn lồ ng có lẽ đã là chuyện của mười năm trước. Xung quanh chen chúc hỗn loạn làm cho hắn càng nhăn mày, phong thái vốn có của hắn là trong trẻo nhưng lạnh lùng, giờ phút này trên mặt hắn lại bình tĩnh, càng có vẻ rất khó tiếp cận.
Nhưng ngay cả như thế thì thỉnh thoảng vẫn có cô nương không nhịn được quay lại nhìn hắn, cũng có một số người táo bạo mượn cớ tranh cãi mà ngã vào lòng hắn, nhưng Thẩm Thính Trúc lại nghiêng người tránh đi làm cho cô nương kia loạng choạng thiếu chút nữa chật vật té ngã trên đất.
Thẩm Thính Trúc cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, khi nhìn thấy một quầy bán mặt nạ gần đó, hắn ném cho ông chủ một khối bạc vụn rồi tùy ý cầm lấy một cái mang vào.
Đi lên cầu đá, cuối cùng hắn cũng thấy được tiểu cô nương cầm hoa đăng đứng bên bờ sông, Thẩm Thính Trúc mỉm cười, nhưng rất nhanh lại cau mày lại.
Có một nam tử đang nói chuyện với nàng, thế nhưng nàng cũng không biết tránh đi, còn quay đầu lại nói cười với người kia.
Thẩm Thính Trúc giống như đang nhìn thấy một bông hoa được mình nâng niu bị một đống ruồi bọ vây quanh.
Lâm Khinh Nhiễm thả hoa đăng vào trong nước, nhìn thấy hoa đăng lắc lư trôi xa, vừa mới đứng lên thì đầu vai đã bị vỗ nhẹ một cái.
Nàng giật mình quay người lại, nhìn thấy một người mặc y phục xanh lam tương tự như chiếc mặt nạ người đó đang đeo, phản ứng đầu tiên của Lâm Khinh Nhiễm là Tạ Hoài đã làm xong việc trở về.
Nàng vừa cười vừa trách: “Huynh không phải muốn hù ta sợ chứ.”
Vẻ mặt của Thẩm Thính Trúc ẩn sau lớp mặt nạ hơi sửng sốt, thấy nàng không những nhận ra hắn mà còn mỉm cười ngọt ngào với hắn như vậy thì mọi lo lắng trong lòng hắn đều biến mất tăm, trái lại là nhiều thêm vài phần rung động, ngây ngô mà gợn sóng lăn tăn.
Trên mặt hắn hơi nóng lên, hắn im lặng gật đầu.