Mồng tám tháng hai, ngày tốt giờ lành.
Tuyết mùa xuân đã rơi liên tiếp vài ngày cũng ngừng rơi vào ngày này, từng rặng mây hồng tản ra, chừa chỗ cho ánh ban mai chiếu vào khuê phòng. Trên mặt các nha hoàn và bà vú trong ngoài phòng đều tràn đầy không khí vui mừng, vài người đang hầu hạ Thẩm Thư thay y phục và trang điểm.
Trời còn chưa sáng Lâm Khinh Nhiễm và Thẩm Hi đã đến đây, Lâm Khinh Nhiễm nhận chè trôi nước từ tay Nguyệt Ảnh, thổi nguội rồi đút vào miệng Thẩm Thư: “Lát nữa lúc đội khăn trùm đầu lên, có thể cả ngày hôm nay đều không thể ăn gì, mau tận dụng lúc này để lấp đầy bụng đi.”
Thẩm Thư ngoan ngoãn ăn mấy miếng đã xua tay ra hiệu mình đã no rồi, nàng ấy lúc này vừa hồi hộp vừa bối rối, thật sự là không ăn uống vào nổi.
Thẩm Hi ở bên cạnh nói: “Chờ cởi khăn trùm đầu ra không phải có thể ăn rồi sao, sao thành thân còn phải chịu đói bụng?”
Lời nói ngây thơ như thế làm cho bà mối bật cười cong thắt lưng: “Lúc cởi khăn trùm đầu này ra thì làm gì còn thời gian để ăn chứ.”
Thẩm Hi không hiểu tại sao, nhưng cả Lâm Khinh Nhiễm và Thẩm Thư đều bị làm cho đỏ mặt, tuy rằng Lâm Khinh Nhiễm cũng mới vừa cập kê không lâu, nhưng trong nhà có ca ca và tẩu tẩu, đương nhiên nàng cũng biết một chút.
Thẩm Hi thấy bọn họ như vậy thì truy hỏi không ngừng, Lâm Khinh Nhiễm múc một viên bánh trôi đút vào miệng nàng ấy: “Đồ ăn cũng không lấp kín được miệng muội.”
Thẩm Hi ngậm miếng bánh trôi trừng mắt nhìn hai người, nói năng không rõ: “Được rồi các tỷ đều gạt ta.”
Lâm Khinh Nhiễm cố ý trêu chọc nàng ấy: “Đúng là đang gạt muội đó tiểu nha đầu.”
“Biểu tỷ!”
Tiếng vui cười của nữ nhi trong nhà từ trong phòng truyền ra, Thẩm Kỳ và Thẩm Thính Trúc nhìn nhau cười, cùng bước qua thềm cửa.
“Thỉnh an Thế tử, Đại công tử.” Nghe được giọng nói của người hầu, hai người đang chơi đùa ầm ĩ vội ngừng lại.
Thẩm Hi chạy đến cáo trạng: “Đại ca, nhị ca, tam tỷ và biểu tỷ hợp lại khi dễ ta.”
“Khi dễ muội thế nào?” Ngoài miệng Thẩm Thính Trúc hỏi Thẩm Hi, ánh mắt lại đầy hứng thú nhìn vào Lâm Khinh Nhiễm.
Lâm Khinh Nhiễm quay lại trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng trong lòng lại chột dạ.
Thẩm Hi buột miệng nói ra: “Là bà mối nói…”
Lâm Khinh Nhiễm thấy nàng ấy định nói, vội vàng chạy đến che miệng nàng ấy lại, thế là nhanh chóng thu được hai cái liếc mắt không rõ ý tứ của hai người trước mặt, nàng đành phải cắn răng đến chỗ Thẩm Hi nhỏ giọng giải thích cho nàng ấy.
Thẩm Thính Trúc trêu đùa nói: “Ta còn đang vểnh tai lên nghe đây.”
Lâm Khinh Nhiễm nói xong vẫn còn đỏ mặt, Thẩm Hi còn nhỏ nên không biết chuyện này cũng là bình thường, lúc nghe Lâm Khinh Nhiễm nói xong thì cũng đã hiểu, hai má nàng ấy lập tức đỏ bừng, không biết làm sao mà ngơ ngác nhìn xung quanh, khó khăn nói: “Muội đi xem đội đón dâu đã đến chưa.”
Nhìn thấy Thẩm Hi hoảng sợ lựa chọn bỏ trốn, trong lòng Thẩm Kỳ và Thẩm Thính Trúc liền sáng tỏ, hơn phân nửa là chuyện khuê phòng của nữ nhi.
Thẩm Kỳ hắng giọng, giả vờ như không biết, bước đến nói chuyện với Thẩm Thư, hắn thân là huynh trưởng, hôm nay phải cõng Thẩm Thư lên kiệu hoa.
Ánh mắt còn thừa lại thì dừng trên người Lâm Khinh Nhiễm, Thẩm Thính Trúc nhìn chăm chú vào gương mặt đang thẹn thùng của nàng, phía sau nàng là một căn phòng tràn ngập sắc đỏ, càng tôn thêm vẻ kiều diễm của nàng.
Trước đây Thẩm Thính Trúc rất ít khi nghĩ đến tương lai, nhưng hiện giờ hắn không thể kiềm chế suy nghĩ của mình về cảnh tượng lúc hắn cưới nàng sẽ như thế nào.
Lâm Khinh Nhiễm cảm nhận được rõ ánh mắt đang khóa chặt vào mình càng ngày càng nóng, khiến nàng không chống lại được, ngay cả nhìn lại cũng không thể.
Nàng có chút buồn bực, tại sao người đàn ông này luôn thích làm cho nàng ruột gan rối bời, nàng nghiêng đầu thấp giọng nói: “Ta cũng đi nhìn xem.”
Thẩm Thính Trúc vẫn nhìn theo nàng, cho đến khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất, mới lưu luyến thu hồi tầm mắt.
…
Trước sân đã có rất nhiều khách đến chúc mừng, Lâm Khinh Nhiễm tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Thẩm Hi, đành phải bỏ cuộc.
Nhưng khi nàng định quay trở về thì bị một giọng nói quen thuộc gọi lại ——
“Lâm Khinh Nhiễm.”
Nàng quay người lại, quả nhiên là Tạ Hoài.
Trước sân người đến người đi, Tạ Hoài quy củ thủ lễ không đến gần, mà là đứng cách đó vài bước, y giải thích về chuyện ngày ấy đã rời đi trước: “Vốn dĩ muốn dẫn muội đi dạo cho tận hứng, là lỗi của ta.”
“Điều này sao có thể trách huynh được, cũng vì huynh có công vụ trên người.” Lâm Khinh Nhiễm không khỏi nghĩ đến những chuyện trong lễ hội đèn lồ ng, một chút mất tập trung đó đã bị Tạ Hoài nhìn thấy.
Làm quan ở Đại lý tự, việc quan sát và phân tích sắc mặt của người khác đối với y mà nói chỉ là hạ bút thành văn, Tạ Hoài tự nhiên cười hỏi: “Sau khi ta rời đi có điều gì thú vị không? Đáng tiếc là ta vẫn chưa kịp nhìn thấy.”
Làm gì có cái gì thú vị chứ, trái lại làm cho nàng càng thêm bất an, Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu cười nhẹ: “Chỉ có vậy thôi.”
Tạ Hoài thấy nàng không muốn nói, cũng không hỏi thêm mà nói: “Ta vừa mới gặp Tam phủ nhân, nghe bà nói muội sắp phải rời Kinh?”
Lúc này Lâm Khinh Nhiễm mới nhớ ra mình đã quên nói lời từ biệt với y, nàng liền gật đầu nói: “Qua mấy ngày nữa ca ca sẽ đến đón ta.”
Tạ Hoài cau mày trầm ngâm, lần này từ biệt chỉ sợ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa: “Hay là ngày mai ta dẫn muội đi đạp thanh.”
“Đạp thanh?” Lâm Khinh Nhiễm kinh ngạc nhìn y: “Bây giờ chỉ mới tháng hai.”
Tạ Hoài cười nói: “Đúng là có chút sớm, nhưng chúng ta cũng không còn thời gian, coi như là đền bù cho việc ta không dẫn muội đi xem đèn lồ ng trong Tết Nguyên Tiêu đi.”
Tổ phụ có ý định điều y đến nơi khác để rèn luyện, có thể là Giang Ninh hoặc là nơi khác, trước đây y vẫn chưa quyết định, nhưng bây giờ y đã có được câu trả lời.
Nhưng mà trước đó, y cần phải xác nhận một việc.
…
Ngày hôm sau.
Lâm Khinh Nhiễm đến đúng nơi hẹn gặp Tạ Hoài như ước hẹn.
Tạ Hoài đưa tay đỡ Lâm Khinh Nhiễm xuống xe ngựa: “Sao không để ta đến đón muội?”
Đương nhiên vì nàng sợ Thẩm Thính Trúc phát hiện, Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy nàng không nên chột dạ như vậy, nàng đi gặp ai cũng không đến lượt hắn quản, nhưng vẫn theo bản năng vẫn lựa chọn giấu diếm.
Nàng giả vờ bình tĩnh giải thích: “Chỉ là một đoạn đường ngắn thôi.”
Tạ Hoài thấy ánh mắt khẽ lãng tránh, còn tưởng nàng sợ Lâm thị biết được nên cười hỏi: “Muội có thể cưỡi ngựa được không?”
“Có thể.” Lâm Khinh Nhiễm nhìn thấy hai con ngựa phía sau hắn, nói: “Nhưng ta cưỡi không giỏi.”
Tạ Hoài không giấu được tiếc nuối trong mắt: “Ta còn tưởng muội không biết, vậy ta có thể dạy muội.”
Lúc Lâm Khinh Nhiễm đang ngơ ngác, y đã quay người đi dẫn ngựa.
Cách nói chuyện thú vị rất đúng mực sẽ không làm người khác cảm thấy phản cảm, nhưng vẫn lờ mờ biểu lộ được tâm ý của mình.
Đột nhiên, Tạ Hoài dừng lại một chút, nhanh chóng quay người nhìn về nơi nào đó.
Nguyệt Ảnh đã theo dõi hắn suốt dọc đường lập tức tránh vào tối.
Nàng ấy nín thở nhìn chằm chằm, Tạ Hoài này thật sắc bén.
Vốn nàng ấy muốn đưa lò sưởi tay cho Lâm Khinh Nhiễm, nhưng khi đuổi theo mới phát hiện tiểu thư căn bản không hề đi tìm Ngũ cô nương, mà là lén lút ra khỏi phủ. Nàng ấy đi theo cả chặng đường đến đây, kết quả lại phát hiện tiểu thư là đến gặp Tạ Hoài.
Nếu để cho Thế tử biết chuyện cũng không được, nên nàng ấy chỉ có thể đi theo trước, dù sao cũng mong hai người đừng làm chuyện gì qua giới hạn.
Chỉ một bóng dáng thoáng qua mà Tạ Hoài đã nhận ra đó là nha hoàn y đã từng gặp qua ở Hầu phủ, là ai đã ra lệnh mà dám theo dõi chủ tử.
Một đáp án lập tức hiện lên trong đầu y.
Tạ Hoài bình tĩnh giúp đỡ Lâm Khinh Nhiễm lên ngựa: “Chúng ta đến núi Mặc Nham, tuy không không thể nhìn thấy mặt trời mọc, nhưng vẫn kịp để ngắm hoàng hôn trên đỉnh núi.”
Y liếc qua nơi Nguyệt Ảnh đang ẩn nấp một cái, nếu cứ muốn đi cùng, vậy thì tự dùng hai chân mà đi.
Hai người chậm rãi cưỡi ngựa lên núi, hoa dại mùa xuân nở rộ khắp dọc đường, tiếng chim chóc hót vui lượn lờ trong không gian núi rừng, thấp thoáng bên tai có thể nghe thấy tiếng thác nước đổ xuống vang vọng, trong mắt đâu đâu cũng là cảnh đẹp.
“Khinh Nhiễm.” Tạ Hoài bỗng nhiên gọi nàng, thân mật so với trước đây không ít.
Lâm Khinh Nhiễm quay đầu lại cười: “Sao thế?”
Những cánh hoa bị gió thổi bay đung đưa rơi trên tóc nàng, vô tình tô điểm thêm cho nét đẹp ấy, Tạ Hoài cười nói: “Muội còn nhớ khi còn nhỏ đã từng đồng ý điều gì với ta không?”
Nói ra lời như vậy quả thật có chút không quân tử, nhưng y lại muốn biết suy nghĩ của nàng.
Lâm Khinh Nhiễm khẽ cau mày, nàng thật sự không nhớ mình đã hứa với Tạ Hoài những gì, vẻ mặt khó hiểu nhìn lại y
Tạ Hoài cưỡi ngựa đến gần: “Nghĩ kỹ lại xem.” Y mỉm cười lấy cánh hoa trên tóc nàng xuống.
Đúng lúc này, một khối đá vụn xé không bay đến, lực đạo tàn nhẫn đập vào mu bàn tay y, làm cho ngón tay của y lệch đi, Tạ Hoài trầm mặc nhìn vết đỏ trên mu bàn tay, liếc mắt nhìn về hướng Nguyệt Ảnh đang ẩn nấp lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Lâm Khinh Nhiễm không biết chuyện gì đang xảy ra, gọi ai ra ngoài?
Nguyệt Ảnh cắn chặt răng định bước ra ngoài, nàng ấy không thể để kẻ khác xen vào chuyện tình cảm của Thế tử.
Nhưng khi nàng ấy chỉ vừa mới bước ra nửa bước, một mũi tên phá không bay đến, mũi tên phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo sắc bén vọt về hướng Tạ Hoài.
Đôi mắt của Tạ Hoài trở nên sắc bén, nghiêng người né tránh, Lâm Khinh Nhiễm chỉ kịp nghe được một âm thanh lướt qua bên tai, khi hoảng sợ nhìn lại thì đã thấy mũi tên bắn lén kia cắ m vào thân cây bên cạnh, lông vũ ở đuôi tên vẫn còn đang lắc lư.
Huyết khí trên mặt lập tức bị rút sạch, Nguyệt Ảnh lập tức hiện thân nhảy ra chắn trước mặt Lâm Khinh Nhiễm, sắc mặt Tạ Hoài âm trầm đến mức có thể nhỏ mực, bẻ một cành cây bên cạnh làm vũ khí.
Trong nháy mắt tiếp theo, năm tên sát thủ đeo mặt nạ đen lao ra từ ngọn cây cao rậm rạp.
Tạ Hoài dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua đám người: “Ai phái các ngươi tới đây?”
Thủ lĩnh đám người áo đen không nói hai lời tấn công về phía ba người, những người còn lại cũng rút kiếm phi thân tiến lên.
“Tiểu thư, chúng ta đi trước đi!” Những tên thích khách này hiển nhiên là tới vì Tạ Hoài, Nguyệt Ảnh không có ý định xen vào nên muốn dẫn Lâm Khinh Nhiễm đi trước, nhưng lại bị một người áo đen cản đường, nàng ấy chỉ có thể để Lâm Khinh Nhiễm chạy trước.
Sau khi nhìn pháo hiệu bắn lên không trung, ám vệ nhìn thấy nhất định sẽ nhanh chóng đến đây.
Khi thấy Nguyệt Ảnh phát ra tín hiệu, những tên thích khách kia càng tấn công ác liệt hơn, nhánh cây trong tay Tạ Hoài hiển nhiên không thể ngăn cản được đao kiếm, y trầm giọng nói: “Đi mau.”
Sắc mặt Lâm Khinh Nhiễm tái nhợt, siết chặt dây cương, kẹp lên bụng ngựa: “Giá
——”
Nàng chạy rất nhanh, liều mạng mà phóng ngựa, gió thổi qua má nàng đau như dao cắt.
“Vù —”
Âm thanh mũi tên phá không từ phía sau bay đến.
…
Mạc Từ bóp tắt hương thuốc, Vệ tiên sinh thu hồi bàn tay đang bắt mạch cho Thẩm Thính Trúc: “Cơ thể của Thế tử đã có chuyển biến tốt hơn, chỉ cần uống thuốc đúng hạn thì sẽ không có vấn đề gì lớn.” Ông ấy dừng lại một chút rồi nói: “Chỉ là vết thương ở chân không phải do trúng độc, khó tránh sẽ tái phát.”
Chút đau trên chân ấy đối với hắn mà nói thật sự không thấm vào đâu cả, hắn lãnh đạm nói: “Cảm tạ Vệ tiên sinh.”
“Cảm tạ thì không cần.” Vệ tiên sinh xua tay đứng dậy: “Nhìn thấy Thế tử không còn uể oải mà phấn chấn trở lại, lão phu đã yên tâm rồi.”
Thẩm Thính Trúc cụp mắt cười cười, nhưng ầm một tiếng lớn, cửa bị đẩy ra.
Mạc Từ thấy Nguyệt Ảnh lỗ m ãng xông vào liền trách mắng: “Xảy ra chuyện gì?”
“Thỉnh Thế tử thứ tội.”
Nguyệt Ảnh bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.
Nàng ấy là người hầu bên cạnh Lâm Khinh Nhiễm, lúc này Thẩm Thính Trúc đã sầm mặt xuống.
“Nói.”
Nguyệt Ảnh hít sâu một hơi, mang chuyện Lâm Khinh Nhiễm đi đạp thanh với Tạ Hoài và những chuyện gặp phải từng chuyện từng chuyện kể ra, không dám sai sót một chữ.
“Tiểu thư cưỡi ngựa bị bắn bị thương ở chân, người… người đã rơi xuống vách núi, nơi đó không phải là quá cao, ám vệ đã xuống dưới tìm, thuộc hạ quay về bẩm báo.”
“Ngươi nói cái gì!” Mạc Từ kinh hãi biến sắc, Biểu cô nương rơi xuống vách núi, chuyện lớn như vậy, nếu không may xảy ra chuyện gì… trong lòng y sợ hãi nhìn lại Thẩm Thính Trúc.
Thần sắc Thẩm Thính Trúc lạnh lẽo làm cho người ta lạnh run, bàn tay của hắn siết chặt lại, giờ phút này hắn rất hoảng hốt: “Chuyện này còn có ai biết.”
Nguyệt Ảnh lắc đầu: “Thuộc hạ không dám để lộ ra ngoài.”
Thật sự là càng ngày càng không chịu ngoan ngoãn, chờ hắn tìm được người trở về, chờ tìm trở về… Thẩm Thính Trúc nhắm chặt mắt, đứng dậy đi ra ngoài.
Mạc Từ tiến lên ngăn hắn lại: “Bây giờ là thời điểm uống thuốc mấu chốt của Thế tử, trăm triệu lần không thể mạo hiểm, thuộc hạ chắc chắn sẽ tìm được cô nương trở về.”
Gương mặt Thẩm Thính Trúc không có biểu tình gì: “Cút ngay.”
Thấy Mạc từ không chịu nhượng bộ, Thẩm Thính Trúc cũng không muốn nhiều lời với y, phân phó cho Nguyệt Ảnh: “Đánh.”
Mạc Từ khiếp sợ nói: “Thế tử đừng mà.”
Nguyệt Ảnh do dự trong chốc lát, lĩnh mệnh ra chiêu đánh về phía Mạc Từ.
Vệ tiên sinh muốn tiến lên ngăn cản, lại nghe Thẩm Thính Trúc hờ hững nói: “Không phải Vệ tiên sinh tò mò nguyên nhân khiến tinh thần ta không còn sa sút nữa hay sao, đây chính là nguyên nhân.”
Thẩm Thính Trúc hạ lệnh: “Bất luận là ai đến hỏi, cũng không được tiết lộ nửa câu.”
…
Sắc trời đã gần tối đen, Thẩm Thính Trúc đứng ở bên vách núi nơi Lâm Khinh Nhiễm rơi xuống, y phục bị gió thổi bay phấp phới.
Ám vệ đã xuống dưới tìm qua một lần nhưng không hề có tung tích gì, ngay cả một mảnh quần áo cũng không lưu lại.
Thời điểm Mạc Từ quay lại bẩm báo cũng không dám nhìn sắc mặt của Thẩm Thính Trúc, nhưng mà không tìm thấy cũng xem như là một tin tức tốt.
Thẩm Thính Trúc nhìn thác nước đổ xuống trước mặt: “Dù cách lật tung ngọn núi này cũng phải tìm ra cho ta.”
Mạc Từ không dám chần chờ, dẫn thị vệ đi tìm lần nữa.
Lâm Khinh Nhiễm, nếu như nàng xảy ra chuyện gì… Hai tay hắn nắm chặt trong tay áo, sau khi tức giận qua đi thì thứ còn lại chỉ là sự sợ hãi không thể ngăn được, Thẩm Thính Trúc không dám nghĩ nữa, tự mình xuống sườn núi để tìm.
Hắn cầm đuốc dò xét xung quanh, nếu như rơi từ thác nước xuống giữa hồ, chắc chắn sẽ trôi theo dòng nước, nhưng tại sao vẫn không tìm thấy người.
Khi đi đến ven hồ, nhìn thấy dưới hồ có một dòng nước ngầm mơ hồ khởi động, Thẩm Thính Trúc nheo mắt lại, suy đoán có thể có một lối đi bí mật bên dưới.
Hắn đặt cây đuốc xuống, vén vạt áo bước vào trong hồ, tiết xuân se lạnh, trong khoảnh khắc dòng suối dâng cao đến đùi, sự lạnh buốt ấy cứ như đang có vô số cây dao đang cắt vào từng tất thịt. Mặt mày Thẩm Thính Trúc trắng bệnh, hai tay siết chặt đang run rẩy không ngừng, nhưng giờ phút này hắn chỉ nghĩ thân thể Lâm Khinh Nhiễm như vậy sao có thể chịu được, nên hắn không hề do dự chìm mình xuống đáy hồ.
Lâm Khinh Nhiễm đang co rút người lại trong lối đi hẹp tối đen, thời khắc rơi xuống vách núi nàng nghĩ rằng mình chết chắc rồi, trong nháy mắt cơ thể đập vào trong nước nàng đau đớn đến mức ngất đi ngay lập tức, chờ khi tỉnh lại nàng mới phát hiện mình bị dòng nước ngầm cuốn vào một hốc đá rất sâu dưới thác nước.
Nàng muốn thoát ra ngoài nhưng sức lực không đủ, đành dùng hết sức hét lên cầu cứu, nhưng do mặt hồ quá sâu nên âm thanh căn bản không cách nào lọt ra ngoài được. Lâm Khinh Nhiễm ôm chặt lấy cơ thể lạnh như băng của mình, đôi mắt vì chua xót mà đỏ hoe, nàng sẽ không chết ở nơi này đó chứ.
Tạ Hoài và Nguyệt Ảnh có phải đã rơi vào tay thích khách hay không, không ai biết nàng trong này, nên sẽ không có người tới cứu nàng.
Thẩm Thính Trúc, Lâm Khinh Nhiễm không biết tại sao lúc này mình lại nghĩ đến Thẩm Thính Trúc, lần nào cũng đều có thể tìm được nàng, có lẽ hắn sẽ tới đây tìm nàng.
Lâm Khinh Nhiễm ôm chặt đầu gối, tự nhủ: “Không phải huynh lợi hại nhất sao, huynh nhất định sẽ tới cứu ta…”
Không biết qua bao lâu, nàng càng ngày càng lạnh, lắc đầu thật mạnh để làm cho bản thân tỉnh táo lại.
“Rầm ——”
Màn nước trước mặt bị xé toạc ra, một người toàn thân ướt đẫm lao vào, từ từ chống trên mặt đất đứng lên, trong bóng đêm nàng nhìn không rõ diện mạo của người đó, nhưng nàng lại có một dự cảm, hắn chính là Thẩm Thính Trúc.
Lâm Khinh Nhiễm khàn giọng nói: “Thẩm Thính Trúc, là huynh phải không?”
Người nọ đứng trong bóng đêm im lặng một lúc lâu, dường như đang cố gắng chống chọi để bản thân không ngã khụy xuống.
Hắn vịn vào tường, loạng choạng bước về phía Lâm Khinh Nhiễm.
Lâm Khinh Nhiễm hoảng sợ lùi về phía tường đá, người nọ đã đi đến trước mặt nàng, đôi tay lạnh như băng của hắn nắm lấy cằm, ấn mạnh vào đôi môi ướt đẫm của nàng, mạnh đến mức răng nàng cắn vào đôi môi mềm mại.
Một cái va chạm thô bạo nhanh chóng được buông ra, nàng nghe thấy giọng nói cực kỳ giận dữ của Thẩm Thính Trúc vang lên bên tai.
“Nàng còn dám gặp mặt y sau lưng ta thử xem.”