"Minh nhi đã ngủ chưa?"
Chung Minh vừa nằm xuống chợt nghe thấy ngoài cửa có người nói chuyện, đúng là thanh âm Tô Tử Mặc, nàng tính xuống giường, chợt nghĩ vì cái gì Tô Tử Mặc đến đây nàng phải đứng lên, lại nằm trở về.
Bên ngoài Tri Họa tự quyết định, mở cửa ra cho Tô Tử Mặc tiến vào.
Chợt nghe Tri Thư nói:"Tiểu thư ở phòng trong." Theo sát là một loạt tiếng bước chân.
Tô Tử Mặc tiến vào chỉ nhìn thấy phía sau ót Chung Minh.
Tô Tử Mặc kêu Tri Họa các nàng đi ra ngoài, chỉ còn nàng cùng Chung Minh, mới nói:"Đừng giả bộ ngủ, ta biết muội tỉnh."
Chung Minh nhúc nhích cái lưng nhưng không có lên tiếng, vẫn như cũ nằm hướng mặt vào trong.
Tô Tử Mặc bất đắc dĩ cười cười, ngồi xuống mép giường, nói:"Ta biết muội ở đây giận ta, nên mới đến đây xin lỗi muội."
Chung Minh nhịn không được, lật người ngồi dậy, giận dỗi nói: "Đã như vậy, vì sao còn muốn làm thế chứ, không phải mỗi lần làm sai nói xin lỗi thì ta sẽ chấp nhận!" Chung Minh nhất thời tức giận, quên là chính mình đang mặc cực ít vải, chỉ có lớp áo lót màu đỏ phía trên có thêu long phượng, hai cánh tay tuyết trắng đều lộ ra bên ngoài, cổ áo cũng cực thấp, mơ hồ có thể nhìn thấy được khe ngực.
Tô Tử Mặc không ngờ tới đột nhiên mình lại nhìn thấy hình ảnh hương diễm như thế, hơi ngẩn ra, sau khi định thần mới nói: "Nếu ta không nói đến mức đó, muội cảm thấy bọn họ sẽ từ bỏ ý đồ sao?"
Chung Minh sửng sốt một chút rồi bĩu môi nói:"Tuy là nói không sai, nhưng ngươi cũng không thể đẩy ta xuống hố lửa a?"
Tô Tử Mặc vô tội nói:"Hình như là mẫu thân muội đề xuất mà?"
Chung Minh không phản đối, Tô Tử Mặc chỉ thuật lại lời biểu ca nói ngày hôm đó mà thôi, sở dĩ có quyết định này, không phải là do mẫu thân nàng cùng lão phu nhân đề nghị hay sao.
Tô Tử Mặc lại nói:"Tuy rằng ta là người ngoài, cũng nhìn ra được mẫu thân muội rất thương muội, có người làm mẹ nào lại đem hòn ngọc quý trên tay mình gả cho người ta làm thiếp đâu, nếu không phải muội có tâm tư này thì mẫu thân muội hẳn là sẽ không tự ý chủ trương rồi"
Chung Minh càng không thể phản đối, xác thực cho tới nay đều là nàng làm cho nương hiểu lầm, làm cho nương nghĩ rằng ngoài biểu ca thì ai nàng cũng không lấy, nhưng nếu không như vậy thì làm sao có thể lên kinh thành báo thù chứ?! Tuy nói đã qua một thời gian lâu rồi, cũng chưa thể làm cho biểu ca mất đi khối thịt nào, nhưng ít ra có thể làm cho Tô Tử Mặc biết rõ con người của biểu ca, thù là nàng nhất định phải báo, có điều phải cần thời gian, người chết là do ý trời, nàng bất quá chỉ trợ giúp thôi, không cần thiết phải vì một tên đê tiện mà làm ô uế đôi tay của mình.
Chung Minh hừ lạnh nói:"Nói tới nói lui, bất quá ý ngươi muốn nói là chuyện này không liên quan đến ngươi mà thôi."
Tô Tử Mặc bất đắc dĩ nói:"Ta nếu thật nghĩ như vậy, thì sẽ không trễ thế này còn đến tìm muội."
Nói đến mức này rồi, Chung Minh làm sao còn có thể giận nữa, chỉ là nhất thời không bỏ được tự tôn của mình, cứng rắn nói:"Mặc dù không phải là lỗi của ngươi, tóm lại có liên quan với ngươi, chính ngươi cũng thừa nhận đã lợi dụng ta để thoát thân."
Nói đến mức này rồi, Chung Minh làm sao còn có thể giận nữa, chỉ là nhất thời không bỏ được tự tôn của mình, cứng rắn nói:"Mặc dù không phải là lỗi của ngươi, tóm lại có liên quan với ngươi, chính ngươi cũng thừa nhận đã lợi dụng ta để thoát thân."
"Cho nên mới đến chịu tội với muội đây", Tô Tử Mặc lấy trong người ra một món đồ, nói,"Tặng uội, không cho phép tức giận nữa."
Chung Minh không chút khách khí tiếp nhận, đó là một cái khăn lụa bên trong có một chiếc vòng tay, khăn thêu y như cái mà nàng được tặng, màu trắng có thêu mẫu đơn, cũng là thứ mà ban ngày nàng thấy Tô Tử Mặc thêu. Chung Minh cầm trên tay cái vòng màu trắng không tì vết, nàng sinh ra ở nhà giàu sang, tuy không nhận biết được nhiều chữ lắm, nhưng đồ tốt thì thấy qua không ít, liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là dương chi ngọc, là loại ngọc rất hiếm thấy, phi thường trân quý, có chút không thể tin được, "Ngươi đưa cho ta vật quý trọng như vậy?"
Tô Tử Mặc cười cười nói:"Sao có thể so với muội, vừa ra tay chính là mấy trăm lượng bạc, ngay cả thu mua nha đầu của ta đều có thể tiêu tốn năm mươi lượng, phải biết rằng Thanh Nhi phải làm cả năm mới kiếm được số bạc đó, không trách được Thanh Nhi cứ nói giúp uội trước mặt ta."
Vài lần bị Tô Tử Mặc hiểu lầm, đều là bởi vì Thanh Nhi lắm miệng, cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy thì còn làm ăn được cái gì, lấy bạc chận người chính là tác phong trước sau như một của Chung Minh.
Tô Tử Mặc đột nhiên nói:"Kỳ thật vòng tay này là mẫu thân của ta lưu cho ta làm đồ cưới."
Chung Minh lắp bắp kinh hãi, " Đây là mẫu thân để lại cho ngươi, đối với ngươi mà nói khẳng định rất quan trọng, ta càng không thể thu nhận nó được."
Tô Tử Mặc đẩy vòng tay trở về, "Nhận lấy đi, dù sao vòng tay này là một đôi, có một cái để lại kỷ niệm là đủ rồi." Nói xong cuốn tay áo lên, trên cổ tay trắng nõn có đeo một vòng tay giống y như đúc.
Chung Minh trong lòng xúc động, yên lặng thu hồi lại, đeo vào tay.
"Còn cái này nữa," Tô Tử Mặc cầm lấy khăn lụa,"Không phải người nào cũng đều được ta thêu tặng đâu, không cho phép vứt đi lần nữa, nếu không ta sẽ rất giận đó."
Chung Minh lúc này mới nhớ tới ban ngày lúc giận dỗi đã ném hư khăn tay Tô Tử Mặc tặng nàng, nguyên lai Tô Tử Mặc lại vì nàng thêu thêm một cái, lần này thật lòng cảm thấy có lỗi, cười nói: "Còn tưởng rằng ngươi chuyên thích thêu mẫu đơn."
Tô Tử Mặc nói:"Muội không biết là mẫu đơn với muội thật tương xứng sao?"
Bị nàng lấy hoa ẩn dụ, Chung Minh có chút thẹn thùng, vừa định khiêm tốn nói, ta nào có xinh đẹp đến thế.
Chợt nghe Tô Tử Mặc nói:"Đều toát ra vẻ phú quý."
Chung Minh:"......" Đã muốn thu xong vòng tay, đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, chui cả người vào trong chăn.
Tô Tử Mặc nhìn chăn cuộn thành một đoàn, khóe môi cong lên, nói:"Ta và muội đều là nữ nhân, không cần ngượng ngùng."
Tô Tử Mặc nhìn chăn cuộn thành một đoàn, khóe môi cong lên, nói:"Ta và muội đều là nữ nhân, không cần ngượng ngùng."
Đúng là vậy, chính là...... Không biết vì sao để lộ thân thể trước mặt Tô Tử Mặc, Chung Minh cảm thấy có gì đó không đúng, còn thấy lạ ở chỗ nào thì không nói được.
"Đã khuya rồi, ngươi sớm trở về nghỉ ngơi đi." Trong chăn truyền ra thanh âm ồm ồm của Chung Minh.
Tô Tử Mặc nói: "Được, bất quá ta muốn muội rút lại lời nói của muội."
Chung Minh ló đầu ra khỏi chăn, nghi hoặc hỏi:"Nói cái gì?"
"Đường ai nấy đi".
Chung Minh sáng sớm thức dậy đã muốn đi tìm Tô Tử Mặc, tối hôm qua nhận của nàng ấy lễ vật quý trọng như vậy, trong lòng luôn có chút băn khoăn, để trả lễ, nàng liền chọn trong hộp trang sức của mình ra một cây trâm quý nhất, chuẩn bị đến đưa cho Tô Tử Mặc, vừa mới tiến vào sân Tô Tử Mặc, lại nhìn thấy Tống Tuấn Kiệt từ trong phòng đi ra, lập tức ngây ngẩn cả người.
Tống Tuấn Kiệt cũng thấy được nàng, sợ nàng hiểu lầm, vội nói:"Biểu muội, muội đừng nghĩ lung tung, ta cũng vừa mới đến, tìm ả dạ xoa có một số việc, bất quá ả không ở trong phòng."
Không biết vì sao thấy Tống Tuấn Kiệt ở trong phòng Tô Tử Mặc thì Chung Minh cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, nghe hắn nói cũng vừa tới đây thì mới thở ra nhẹ nhõm, hỏi:"Biểu tẩu đi đâu ?"
"Người hầu nói là bị lão phu nhân kêu đi".
Chung Minh "A" một tiếng, xoay người muốn rời đi.
Tống Tuấn Kiệt mới nhớ tới liền hỏi Chung Minh tìm Tô Tử Mặc có chuyện gì.
Chung Minh làm sao nói cho hắn biết, chỉ nói lại đây đi dạo, hỏi lại Tống Tuấn Kiệt thì sao.
Tống Tuấn Kiệt nói:"Hôm nay ta muốn đến nha môn đưa tin, ta sợ Tô Hầu gia hỏi ta chút chuyện có liên quan đến ả dạ xoa, nên lại đây bàn trước một chút, tránh để cho nhạc phụ đại nhân nhìn ra chuyện gì."
Chung Minh cười lạnh:"Ngươi sợ nhạc phụ như vậy mà còn dám nạp thiếp?"
Tống Tuấn Kiệt nghĩ rằng Chung Minh tức giận, vội vàng nói:"Biểu muội, ta cam đoan với muội, cho dù Tô Hầu gia phản đối, ta cũng sẽ cưới muội."
Chung Minh thầm nghĩ, ai muốn gả cho ngươi, nên cút xa khỏi lão nương ta thì hơn, trên mặt lại cười nói:"Có chuyện này, không biết mẫu thân ta có nói với ngươi hay không?"
Chung Minh thầm nghĩ, ai muốn gả cho ngươi, nên cút xa khỏi lão nương ta thì hơn, trên mặt lại cười nói:"Có chuyện này, không biết mẫu thân ta có nói với ngươi hay không?"
Tống Tuấn Kiệt hỏi:"Chuyện gì?"
Chung Minh nói:"Chính là có liên quan đến chuyện lễ hỏi." Kiếp trước hắn dám vì tiền đem nàng bán đi, có thể thấy được hắn là kẻ coi tiền như mạng người, lấy bạc của hắn không thể nghi ngờ là cũng như rút thịt trên người hắn.
Quả nhiên Tống Tuấn Kiệt biến sắc (thay đổi sắc mặt), nhỏ giọng lầm bầm: "Còn chuyện này a." Cưới Tô Tử Mặc còn không dùng đến một lượng bạc.
Chung Minh lộ ra biểu tình ngây thơ chân thật, nói:"Đúng vậy, mẫu thân ta nói, nàng nuôi ta lớn được như vậy thật không dễ dàng, chỉ có mình ta là nữ nhi, lại gả cho người khác làm tiểu thiếp, chỉ sợ sau này già yếu không ai nuôi dưỡng, lấy chút bạc để dưỡng già cũng tốt, coi như là bồi thường, để trong lòng thấy thư thản hơn."
Tống Tuấn Kiệt nghĩ Chung gia nhiều bạc như vậy, về sau gia tài vạn bạc kia đều là của Chung Minh, thì làm sao còn để ý chút bạc này, chắc chỉ là cho có lệ để có thể diện đi, nên nói:"Biểu muội nói có lý, không biết cô cô cảm thấy bao nhiêu bạc là thích hợp?"
Chung Minh vươn hai đầu ngón tay.
Tống Tuấn Kiệt vui vẻ nói:"Hai trăm lượng!"
Chung Minh lắc đầu, nhỏ giọng nói:"Là hai ngàn lượng."
Tống Tuấn Kiệt lảo đảo suýt nữa té ngã xuống đất, xoa xoa tay nói:"Hai ngàn lượng hình như hơi nhiều."
Chung Minh nhướng mày nói:"Như thế nào, biểu ca cảm thấy ta không đáng giá nhiều bạc như vậy?" Kiếp trước dám đem nàng bán năm ngàn lượng bạc, nàng đã cảm thấy hạ thấp bản thân rồi.
Tống Tuấn Kiệt cười làm lành nói:"Đương nhiên không phải, chính là nhất thời xuất ra nhiều bạc như vậy, ta cần thương lượng lại với mẫu thân và lão phu nhân."
Chung Minh nói:"Không vội, các người có thời gian thương lượng."
Tống Tuấn Kiệt vuốt vuốt cái trán đầy mồ hôi lạnh rồi tìm cớ đi trước.
Chung Minh từ xa nói với theo hắn:"Biểu ca, ta chờ tin tức tốt của ngươi!"
===================
BlackObs: trời ơi, Tử Mặc toàn nói mấy lời như vậy, còn tới tấp trao vật định tình hỏi sao Minh nhi không đổ trong vô thức chứ (˵¯͒⌄¯͒˵)
Truyện convert hay : Vô Thượng Chinh Phục Hệ Thống