Đến cuối cùng Tô Tử Mặc cũng không tỏ thái độ rốt cuộc là đáp ứng hay là không đáp ứng, sau khi trở về phòng Chung Minh lăn qua lộn lại suốt cả một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, sắc mặt nàng cũng không tươi tắn lại còn ngáp liên tục, Tri Thư, Tri Họa hỏi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, Chung Minh đêm hôm khuya khoắc mới trở về, các nàng đều chờ đến ngủ quên mất.
Chung Minh không lừa gạt các nàng, kể lại đơn giản chuyện tối hôm qua, sau đó hung hăng quở trách Tống Tuấn Kiệt một lần, mắng hắn là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, còn nói nàng tuyệt đối không cho Tống Tuấn Kiệt được như ý.
Tri Thư, Tri Họa âm thầm đánh giá Chung Minh, luôn cảm thấy Chung Minh quan tâm Tô Tử Mặc hình như hơi quá, hơn nữa ngày đó sau khi ra khỏi thành trở về, nàng có đủ loại biểu hiện giống như bị bệnh tương tư, nếu Tô Tử Mặc là nam nhân thì dễ lý giải rồi, đàng này nàng không phải, như thế chẳng phải kỳ quái sao, hai người đầy một bụng nghi vấn mà không dám hỏi, tránh cho không cẩn thận nói sai cái gì lại bị Chung Minh trách phạt.
Chung Minh cũng không trông cậy các nàng có thể đưa ra chủ ý gì, sau khi xả cơn bực tức xong mới nhớ tới đã lâu không có tin tức của phụ thân, buổi sáng tỉnh lại mí mắt luôn luôn bị giật, sợ hãi phụ thân có chuyện gì, điểm tâm cũng chưa dùng liền đi đến phòng mẫu thân.
Tống Văn Thục mới thỉnh an lão phu nhân trở về, nhìn thấy Chung Minh vội vã đến tìm mình, liền hỏi:"Làm sao vậy, mới sáng sớm đã cuống quít rồi?"
Chung Minh hỏi:"Nương, mấy ngày này có tin tức của cha không?"
Tống Văn Thục lắc đầu, nghe Chung Minh hỏi như vậy, cũng có chút lo lắng ,"Cha con đi được không ít ngày rồi, theo lý cũng nên trở lại kinh thành, đừng nói là bị chuyện gì trì hoãn a."
Chung Minh trong lòng giật nảy một cái, chuyện nàng sợ hãi nhất chính là kiếp trước tái diễn, từ sau khi trọng sinh, nàng phát hiện rất nhiều chuyện căn bản tránh không xong, tựa như việc nàng cực lực khuyên can nhưng Tô Tử Mặc vẫn là gả cho Tống Tuấn Kiệt, nàng tuy rằng ngăn được nương lại không thể ngăn được phụ thân, nếu phụ thân trên đường hồi hương phát sinh chuyện gì, nàng sẽ hận chết chính mình, mấy ngày nay nàng vẫn vì chuyện Tô Tử Mặc mà rối rắm, căn bản quên quan tâm đến phụ thân.
Mí mắt vẫn còn giật, dự cảm điềm xấu càng ngày càng mãnh liệt, Chung Minh ngồi không yên,"Không được, Minh nhi muốn trở về nhìn xem phụ thân!"
Tống Văn Thục thấy nàng mưa nắng thất thường, vội vàng ngăn lại,"Còn mấy ngày nữa là con thành thân rồi, nếu không chờ thêm một chút xem sao? Cho dù cha con không đến kịp cũng không quan hệ, làm hỏng ngày lành sẽ không tốt lắm."
Chung Minh lớn tiếng nói:"Chẳng lẽ tánh mạng phụ thân so ra còn không bằng một ngày lành tháng tốt?"
Tống Văn Thục đầu tiên là phun nước miếng, sau đó nói thầm mấy câu "Đồng ngôn vô kỵ", rồi mới trợn mắt nhìn Chung Minh,"Con, đứa nhỏ này, sao lại trù ẻo cha con chứ."
Chung Minh không thể nói là mình đã biết trước, chỉ nói:"Đợi thêm ba ngày, nếu vẫn không có tin tức thì chúng ta trở về đi."
Chung Minh không thể nói là mình đã biết trước, chỉ nói:"Đợi thêm ba ngày, nếu vẫn không có tin tức thì chúng ta trở về đi."
Tống Văn Thục trong lòng kỳ thật cũng rất lo lắng, liền đáp ứng nàng.
Không ngờ chưa đợi đến ba ngày, ngày hôm sau người Chung gia liền tới, nói lão gia trên đường lên kinh thành, không cẩn thận ngã xuống triền núi, bị gãy chân, bởi vì chưa đi được bao xa, nên quay về lại, phân phó hắn đến đây nói một tiếng, để cho Chung Minh và Tống Văn Thục không cần lo lắng.
Tống Văn Thục nghe được nước mắt chảy dài, như thế nào lại đi đường không cẩn thận như vậy.
Chung Minh ngược lại thở phào một hơi, ít nhất chuyện nàng lo lắng không có phát sinh, khuyên mẫu thân một hồi mới thôi. Đến buổi tối, hai mẹ con sau khi thương lượng vẫn là quyết định về nhà một chuyến, về phần hôn sự của Chung Minh cùng Tống Tuấn Kiệt chỉ có thể lui lại sau. Lão phu nhân đương nhiên đồng ý, Tống Tuấn Kiệt thì buồn bực đến cực điểm, tuy nói bị Tô Tử Mặc gài bẫy năm trăm lượng bạc, nhưng vẫn tốt hơn một lượng bạc cũng không có, hiện tại Chung Minh phải về nhà, tuy nói sẽ định lại ngày lần nữa, nhưng ai biết có thể xảy ra biến cố gì hay không, con vịt sắp tới tay lại bay mất, Tống Tuấn Kiệt thiếu điều muốn nói ra để cho Chung Minh bái đường xong hãy trở về.
Việc này không nên chậm trễ, Chung Minh trở về phòng thu thập hết đồ đạc, chuẩn bị sáng sớm hôm sau rời đi, sau khi thu thập xong, nhớ tới một chuyện rất quan trọng. Mới vừa rồi ở đại sảnh bàn sự tình thì Tô Tử Mặc không ở đó, nàng còn chưa nói lời từ biệt cùng Tô Tử Mặc, đang muốn đi tìm Tô Tử Mặc, không nghĩ tới Tô Tử Mặc lại đến đây.
"Ngươi biết rồi sao ?" Chung Minh nghĩ đến một đoạn ngày sau không thể nhìn thấy Tô Tử Mặc, trong lòng bất giác nổi lên một trận khổ sở.
Tô Tử Mặc nói:"Có nghe nói." Nhìn hành lý trên bàn, hỏi,"Ngày mai rời đi a?"
Chung Minh gật đầu,"Ừ, ta lo lắng cho gia phụ." Nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc, lại nói,"Đi sớm có thể về sớm.".
"Muội còn trở về?" Tô Tử Mặc hơi đề cao thanh âm.
"Đương nhiên!" Trước kia là vì tìm Tống Tuấn Kiệt báo thù, hiện tại vì...... Chung Minh nhìn Tô Tử Mặc, đột nhiên nói,"Chẳng lẽ ngươi không hy vọng ta trở về sao?"
Tô Tử Mặc thản nhiên nói:"Muội không muốn gả cho biểu ca muội, sao không thừa cơ hội này cự tuyệt chứ."
Chung Minh cũng biết đây là cơ hội tốt, bất quá nghe khẩu khí Tô Tử Mặc tựa hồ không muốn nàng trở về, trong lòng rất là mất mát, chỉ nói:"Thù của ta còn chưa có báo."
Tô Tử Mặc nói:"Muội muốn báo thù, lại không muốn gả cho biểu ca muội, muội có nghĩ tới hậu quả của kế lí đại đào cương hay không, nếu biểu ca muội chấp nhận thì không sao, nếu không chấp nhận, thì muội dùng lý do gì để tiếp tục ở lại bên cạnh hắn?"
Tô Tử Mặc nói:"Muội muốn báo thù, lại không muốn gả cho biểu ca muội, muội có nghĩ tới hậu quả của kế lí đại đào cương hay không, nếu biểu ca muội chấp nhận thì không sao, nếu không chấp nhận, thì muội dùng lý do gì để tiếp tục ở lại bên cạnh hắn?"
Chung Minh kỳ thật cũng nghĩ tới vấn đề này, đợi cho Tống Tuấn Kiệt xốc lên khăn voan phát hiện tân nương không phải nàng, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nàng còn không có nghĩ đến đối sách ứng phó, bất quá thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không sợ biểu ca ăn nàng mà làm sao ở đây tiếp tục mới là vấn đề nan giải, nàng lừa gạt biểu ca như thế, trừ phi thật sự đáp ứng gả cho hắn làm thiếp, nếu không Tống phủ nhất định không tha nàng.
Tô Tử Mặc thấy nàng không lên tiếng, liền biết nàng không nghĩ tới xa xôi như vậy, nên nói:"Ta hỏi muội, muội thật đúng là không thể báo thù thì không được?"
Chung Minh nhớ đến kiếp trước đã bị khuất nhục, lửa giận liền toát hết ra ngoài, kiên định nói:"Không thể không báo thù!"
Tô Tử Mặc lại hỏi:"Vậy muội có tin ta hay không?"
Chung Minh không biết vì sao nàng hỏi như vậy, nghĩ đến đoạn ngày từng ở chung, gật gật đầu nói:"Ta tin tưởng ngươi."
Tô Tử Mặc nói:"Muội đã tin ta, vậy thì yên tâm về nhà, thù này, ta sẽ giúp muội báo."
Chung Minh không dự đoán được nàng lại nói như thế, rõ ràng sửng sốt một chút, không khỏi thắc mắc:"Tại sao?"
Tô Tử Mặc cười nhẹ nói:"Hắn đắc tội ta, tóm lại sẽ không làm cho hắn yên ổn."
Chung Minh tất nhiên tin tưởng nàng có bản lĩnh này, nhưng cũng không cảm thấy cao hứng, rầu rĩ nói:"Nói tới nói lui, ngươi chính là không hy vọng ta trở về."
Tô Tử Mặc nhìn nàng ôn nhu nói,"Ta chỉ là không muốn muội vì báo thù mà bước theo vết xe đổ của ta."
Chung Minh mềm lòng một chút, nghĩ đến Tô Tử Mặc tuy có bản lĩnh nhưng cũng là nữ nhân, mấy ngày hôm trước xém chút nữa bị Tống Tuấn Kiệt chiếm tiện nghi, không khỏi trở nên lo lắng. Nàng mà đi rồi thì chỉ có một mình Tô Tử Mặc ở Tống phủ, cô chưởng nan minh, theo độ vô sỉ của Tống Tuấn Kiệt, dám chừng hắn lại làm ra chuyện gì cầm thú, Chung Minh thốt ra nói:"Không bằng ngươi theo chúng ta về nhà đi!"
"Sao?" Tô Tử Mặc nghĩ mình nghe lầm, hỏi lại,"Muội nói cái gì?"
"Sao?" Tô Tử Mặc nghĩ mình nghe lầm, hỏi lại,"Muội nói cái gì?"
Chung Minh là nhất thời xúc động mới mời Tô Tử Mặc hồi hương. Sau khi nói xong, phát hiện đây căn bản chính là một biện pháp tốt, vẹn toàn đôi bên, trước hết là bảo đảm được an toàn cho Tô Tử Mặc, thứ hai là nàng cũng không phải mất thời gian rất lâu để gặp Tô Tử Mặc, càng nghĩ càng cảm thấy có thể, liền hỏi Tô Tử Mặc:"Ngươi đi Giang Nam bao giờ chưa?"
Tô Tử Mặc lắc đầu, nói:"Chỉ mới cảm thụ vẻ đẹp của Giang Nam qua thơ phú."
Chung Minh vội nói:"Giang Nam rất đẹp, hơn nữa quê quán của ta, tiểu kiều lưu thủy nhân gia, ta cam đoan ngươi đi nhất định sẽ thích." Nhà nàng là ở thành trấn nhỏ, làm sao so được với kinh thành, người bình thường như Chung Minh tự nhiên thích kinh thành phồn hoa tự cẩm hơn, chẳng qua là nàng hy vọng Tô Tử Mặc đồng hành, nên mới ba hoa chích choè khoe về quê hương của mình.
Tâm trí Tô Tử Mặc quả nhiên bị lời nàng nói cuốn hút, "Nghe muội nói như vậy, ta thật muốn đi xem."
Chung Minh nói ra băn khoăn:"Chỉ sợ biểu ca ta không đáp ứng."
Tô Tử Mặc làm sao nghe không ra là Chung Minh cố ý kích nàng, cười nói:"Để ý đến hắn làm cái gì."
Chung Minh kinh hỉ nói:"Nói như vậy ngươi đáp ứng rồi."
Tô Tử Mặc nói:"Minh nhi, muội đã thành tâm mời như thế, sao ta có thể phụ ý tốt của muội chứ."
Chung Minh cao hứng nói không nên lời, vui sướng nhìn Tô Tử Mặc, một hồi lâu mới nhớ ra, kêu Tô Tử Mặc trở về thu thập y phục, khuyên nàng cũng không nên nói với lão phu nhân, lưu phong thư là được rồi, kì thực là muốn vụng trộm đem Tô Tử Mặc mang đi, tránh kinh động người Tống gia, vừa mất công dài dòng giải thích, càng sợ bọn họ không cho người đi.
Tô Tử Mặc thật không nói với người Tống phủ, chỉ để lại hai phong thư, một phong cho Tống Tuấn Kiệt, một phong cho Tô Hầu gia.
Trời còn chưa sáng, Chung Minh liền thúc giục Tống Văn Thục rời đi, tránh cho người Tống phủ tiễn đưa, Tống Văn Thục thấy Tô Tử Mặc cũng lên xe ngựa tất nhiên là kinh ngạc, ra khỏi thành Chung Minh mới cùng Tống Văn Thục giải thích, là nàng mời Tô Tử Mặc xuống Giang Nam du ngoạn một phen. Tống Văn Thục đoán sự tình cũng không đơn giản như vậy, nếu không cớ gì phải tránh mọi người, bất quá việc đã đến nước này nên cũng không nói thêm cái gì, nữ nhi luôn làm việc lỗ mãng, Tô Tử Mặc thì còn có chừng mực, Tống Văn Thục chỉ lo lắng Tống gia đánh mất tân tức phụ sợ là sẽ nổ tung một trận a....
Truyện convert hay : Nữ Tổng Tài Chí Tôn Cao Thủ