"Ở đây có quen không?" Chung Minh vừa ly khai phòng phụ mẫu, liền khẩn cấp đi tìm Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc chỉ vào đồ đạc trong phòng, nói:"Phòng ngủ ta ở Hầu gia cũng chưa tốt được như vậy, quả nhiên là người có tiền, khách phòng giống như là khuê phòng, thật tinh xảo."
Chung Minh le lưỡi nói:"Kỳ thật đây là phòng của ta."
Tô Tử Mặc hiển nhiên không dự đoán được, ngây ngẩn cả người.
Nhớ tới chuyện ngày đó vì xúc động mà nói muốn dời qua ở cùng Tô Tử Mặc, Chung Minh vội giải thích:"Ngươi đừng hiểu lầm, ta đem phòng tặng cho ngươi, ta đi ngủ nơi khác."
"Sao như vậy được?" Tô Tử Mặc lập tức đứng dậy, cầm lấy hành lý trên giường,"Ta có thể nào chiếm phòng của muội."
Chung Minh ngăn nàng lại, vẻ mặt chân thành nói:"Ngươi là khách nhân, đương nhiên phải ở nơi tốt nhất, đây là nhà ta, ta ở đâu cũng đều giống nhau".
Tô Tử Mặc không lay chuyển được nàng, đành phải thôi, bất quá vẫn nói thêm: "Nếu muội còn khách khí với ta, vậy thật sự xem ta là người ngoài."
Hàn huyên xong rồi, Chung Minh đứng ở nơi đó không biết nên nói gì nữa, lại không muốn rời đi, nhìn qua có chút mất tự nhiên.
Tô Tử Mặc tất nhiên nhìn ra được, biết rõ còn cố hỏi: "Minh nhi còn có chuyện gì sao?"
Chung Minh ngẩng đầu,"Không, không có." Thật sự tìm không thấy lý do lưu lại, liền nói,"Lặn lội đường xa, ngươi nhất định mệt chết rồi, sớm nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi tốt, ta mang ngươi ra ngoài đi dạo, chỗ chúng ta mặc dù không thể rộng lớn như kinh thành, nhưng địa phương xinh đẹp để du ngoạn vẫn có không ít, nhất định chuyến đi này của ngươi sẽ không tệ". Không biết vì sao, nghĩ đến Tô Tử Mặc một mình theo nàng về nhà, ngay cả nha hoàn bên người cũng không mang theo, trong lòng liền cảm thấy hơi băn khoăn.
Tô Tử Mặc giống như đọc được tâm tư người khác, bỗng nhiên nói:"Minh nhi, ta sở dĩ đi chuyến này, phần nhiều là vì né tránh dây dưa cùng biểu ca muội, chứ không quan hệ gì đến muội, muội không cần rối rắm trong lòng, ngược lại, ta còn muốn cảm ơn muội đã một đường chiếu cố."
Không nghĩ tới bị nàng liếc mắt một cái đã nhìn trúng tâm tư, Chung Minh thầm hô lợi hại, không hề ở lâu, liền nói:"Ta đem Tri Họa lưu cho ngươi, ngươi có việc gì cứ phân phó nàng, ta ở viện bên cạnh, chỉ cần kêu một tiếng, ta sẽ qua đây."
Tô Tử Mặc cười một cái đáp ứng nàng. Buổi tối, Chung Minh mượn lý do đưa chăn đệm tới rốt cuộc cũng ghé qua đây lần nữa, Tô Tử Mặc nói:"Muội còn tiếp tục nhiệt tình như vậy, ngày mai ta liền lên đường hồi phủ, khỏi phiền toái muội."
Chung Minh rốt cuộc nói:"Vậy sáng mai ta lại đến tìm ngươi."
Tri Họa hầu hạ Tô Tử Mặc rửa mặt thay quần áo, nói:"Biểu thiếu nãi nãi, tiểu thư nhà ta cho tới bây giờ cũng chưa đối tốt với ai giống như với người".
Tri Họa hầu hạ Tô Tử Mặc rửa mặt thay quần áo, nói:"Biểu thiếu nãi nãi, tiểu thư nhà ta cho tới bây giờ cũng chưa đối tốt với ai giống như với người".
Tô Tử Mặc hỏi:"Phải không?" Lại nói,"Ta không ở Tống gia, cũng đừng gọi ta biểu thiếu nãi nãi."
Tri Họa đáp ứng rồi nói:"Có thể nói như vậy, trước kia tiểu thư nhà ta trong lòng chỉ có biểu thiếu gia, sau cũng không biết tại sao không thích biểu thiếu gia, ngược lại mấy ngày này miệng toàn nhắc tới biểu...... Tô tiểu thư nhiều hơn".
Tô Tử Mặc cười nhẹ nói:"A? Vậy lời nàng nói là khen ta, hay là nói xấu?"
Tri Họa nói:"Tất nhiên là lời hay, tiểu thư nhà chúng ta nói Tô tiểu thư xinh đẹp ôn nhu am hiểu lòng người, tóm lại lời khen ngợi nào cũng đều dùng để khen Tô tiểu thư hết."
Tô Tử Mặc thật đúng là không tin Chung Minh lại khen nàng như vậy, bất quá lời hay thì ai cũng thích nghe, liền hỏi:"Tiểu thư nhà ngươi bộ dạng xinh đẹp, lại có gia tài vạn bạc, Thương Đồng trấn lớn thế này không lẽ không có ai lọt vào tâm tư tiểu thư nhà ngươi, sao phải trông mong làm thiếp người ta".
"Làm sao không có được, còn nhiều nữa là, có thể xếp dài từ thành nam đến thành bắc, nhưng đối với tiểu thư chúng ta thì bọn họ chính là chướng mắt."
"Ánh mắt Minh nhi không khỏi rất cao đi."
"Trước kia tiểu thư nhà ta chỉ có tình ý với mỗi biểu thiếu gia, sau lần đi lên kinh thành này, tiểu thư nhà ta đối......" Tri Họa rõ là bộ dáng muốn nói ra tất cả rồi lại thôi.
Tô Tử Mặc cười cười nói:"Minh nhi lưu ngươi lại, quả nhiên là không lưu sai người, mới có một chút thôi mà ngươi đã nói tốt cho nàng rồi, tốt lắm, ngươi đi nói cho Minh nhi biết, nàng đối với ta thật tốt, ta đều nhớ kỹ."
Tri Họa le lưỡi, Tô tiểu thư quả nhiên là vô cùng thông minh, làm cái gì đều không thể gạt được ánh mắt của nàng.
Chung Minh sau khi thức dậy, tỉ mỉ ăn mặc một phen mới ra khỏi phòng, Tri Thư biết nàng muốn đi tìm Tô Tử Mặc, trước khi nàng ra khỏi viện đã cướp lời, nói: "Tô tiểu thư sáng sớm đã thức dậy, kêu Tri Họa dẫn đường cho nàng đi dạo hoa viên rồi."
Chung Minh tìm thấy Tô Tử Mặc bên cây hoa quế, nhìn nàng mặc y phục bạch ngọc lan, áo lụa khoác ngoài là màu xanh nhạt, trên mái tóc đen mượt có xuyên một cây trâm ngọc bích, liếc mắt nhìn lại lần nữa, vẫn cảm thấy Tô Tử Mặc thanh nhã thoát tục, đẹp không sao tả xiết, nếu không phải Tri Thư thúc giục, chỉ sợ Chung Minh đứng ngơ người ở đó cho tới trưa.
"Mặc tỷ tỷ." Chung Minh cười tiến lên.
"Mặc tỷ tỷ." Chung Minh cười tiến lên.
Tô Tử Mặc đã sớm nhìn đến Chung Minh một thân sắc đỏ, quả thật là Chung Minh mặc y phục trang điểm rất xinh đẹp, chờ nàng đến gần, khen: "Hôm nay Minh nhi thật xinh đẹp."
Chung Minh được nàng khen đến mặt đỏ lên, nghĩ thầm so với ngươi, ta quả thực tầm thường không chịu được, nhưng không khen trở lại, chỉ nói: "Ngươi còn không có dùng điểm tâm phải không, điểm tâm của trà lâu nhà chúng ta không tệ, không bằng ta mang ngươi đi ăn." Đáng tiếc nàng không có bản lĩnh như Tô Tử Mặc, nếu không cũng nhất định tự làm điểm tâm để lấy lòng.
Tô Tử Mặc nói: "Khách tùy ý chủ, toàn bộ nghe muội an bài."
Trà lâu Chung Ký cách không xa Chung phủ, hai người cũng không mang theo nha hoàn, cước bộ qua đó, mấy tiểu nhị ở trà lâu thấy tiểu thư tới cửa, toàn bộ xếp thành hàng bắt chuyện nàng, Chung Minh theo thói quen không coi ai ra gì, dùng mũi hừ một tiếng, rốt cuộc cũng nghe được lời nàng phân phó: "Đem điểm tâm đều bưng lên đây, ta muốn chiêu đãi khách nhân."
Ngược lại Tô Tử Mặc lễ phép gật đầu với bọn họ, bọn tiểu nhị đều thụ sủng nhược kinh, cùng kêu lên: "Tiểu thư, không dám nhận."
Chung Minh thấy được, nói: "Mặc tỷ tỷ, bọn họ đều là hạ nhân, ngươi khách khí với bọn họ làm cái gì."
Tô Tử Mặc vừa muốn nói, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tham âm trong trẻo:"Hạ nhân cũng là người, không phải súc sinh, bị ngươi tùy ý sai bảo." Tô Tử Mặc quay đầu lại, chỉ thấy ngoài cửa có một thiếu nữ mặc y phục màu vàng, khoảng cùng độ tuổi với Chung Minh, dáng dấp xinh đẹp khả ái, nhất là đôi mắt to thật linh động.
"Sao ngươi lại tới đây?" Chung Minh trừng mắt, thái độ vô cùng không tốt.
"Ô, ngươi mở rộng cửa để buôn bán, sao lại kén chọn khách nhân chứ?" Thiếu nữ nhưng thật ra miệng lưỡi sắc bén.
Chung Minh trả lời: "Chúng ta không kén chọn khách nhân, chỉ là ta thấy đến một bộ mặt đáng ghét làm người chán ngán, Mặc tỷ tỷ, chúng ta đi vào, đừng để ý nàng." Nói xong dắt tay Tô Tử Mặc, muốn đi vào trong.
Ngoại trừ chuyện ngoài ý muốn trong xe ngựa lần trước, đây vẫn là lần đầu Chung Minh chủ động thân cận nàng, lại còn không có dấu hiệu báo trước nào, làm cho Tô Tử Mặc không khỏi hơi run người một chút, ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, ngẩng đầu nhìn Chung Minh, thấy nàng mang vẻ mặt giận dữ, hiển nhiên là bị thiếu nữ kia chọc giận. Tô Tử Mặc là người nhạy cảm nên mím môi, ngồi yên lặng tại chỗ, theo dõi tình hình.
Thiếu nữ kia cũng theo chân Chung Minh, cùng các nàng ngồi xuống, giận dữ hỏi Chung Minh: "Ngươi nói ai mặt mày chán ghét?"
Chung Minh cười lạnh nói: "Ai tự người đó biết."
Thiếu nữ nắm chặt mười ngón tay, cứng rắn đè nén tức giận xuống, nặn ra dáng vẻ tươi cười, nói: "Nghe nói ngươi gả làm thiếp cho biểu ca ngươi, thế nào, chưa gì mới vài ngày đã hồi hương, có phải biểu ca ngươi cũng không chịu nổi tính tiểu thư của ngươi hay không?"
Thiếu nữ nắm chặt mười ngón tay, cứng rắn đè nén tức giận xuống, nặn ra dáng vẻ tươi cười, nói: "Nghe nói ngươi gả làm thiếp cho biểu ca ngươi, thế nào, chưa gì mới vài ngày đã hồi hương, có phải biểu ca ngươi cũng không chịu nổi tính tiểu thư của ngươi hay không?"
Chung Minh nói: "Mặt mày đã làm người ta chán ghét, ánh mắt còn không được tốt nữa, nhìn dáng vẻ ta giống như đã xuất giá hay sao?"
Thiếu nữ thấy nàng quả nhiên đang mặc trang phục cô nương chưa chồng, bất quá vẫn lắm miệng hỏi một câu: "Ngươi quả thật không gả cho hắn?"
Chung Minh nói: "Đương nhiên là không." Nói xong, nghĩ tới cái gì lại tiếp, "Ta gả cho ai hay không cùng ngươi có quan hệ gì đâu?"
Tô Tử Mặc thấy thiếu nữ kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, tâm khẽ động, chỉ nghe thiếu nữ cười nói: "Ta tưởng là chế giễu được ngươi, đáng tiếc không thành".
Chung Minh "Hừ" một tiếng, nói: "Nơi này có nhiều chỗ ngồi như vậy, ngươi làm gì phải ngồi chung với chúng ta, xin nhường chỗ một chút, đừng phá hủy hứng thú dùng bữa của chúng ta."
Thiếu nữ tựa hồ lúc này mới nhìn thấy trên bàn còn có người khác, quan sát Tô Tử Mặc một phen từ trên xuống dưới, dung mạo không phải đặc biệt xuất chúng, bất quá khí chất ưu nhã, làm cho không dám khinh thường, nhất là thái độ Chung Minh đối với nàng hoàn toàn bất đồng với thái độ ngày thường đối đãi với người bên ngoài, khẩu khí không khỏi đông cứng hỏi: "Vị này là ai, sao không giới thiệu một chút."
Chung Minh nghe nàng hỏi Tô Tử Mặc, có một chút đắc ý, như là đang khoe đồ quý báu, nói: "Đây là Mặc tỷ tỷ của ta, cha nàng là quan kinh thành tam phẩm, ngươi là nữ nhi của huyện lệnh thất phẩm thì so với nàng kém rất xa."
Thiếu nữ cứng cả mặt, lạnh lùng nói:"Quan lớn thì tốt lắm sao? Cha ngươi nếu không có cha ta bảo bọc, sao có thể mở rộng buôn bán lớn như vậy, Chung Minh, ngươi đừng vong ân phụ nghĩa."
Chung Minh cũng cười nhạt: "Cha ngươi thu bạc cha ta cũng không phải là nhận đến yên lòng yên dạ sao? Đôi bên cùng có lợi, ngươi ồn ào cái gì, muốn cho toàn bộ mọi người trong trấn biết cha ngươi tham ô nhận hối lộ sao?"
Thiếu nữ không phản đối, gương mặt xinh đẹp tức giận đến đỏ bừng.
Tô Tử Mặc không biết Chung Minh có thể nói ra đến thế, cùng thiếu nữ châm chọc nhau, đúng là một câu không chừa, đồng thời cũng biết rõ ràng thân phận thiếu nữ, về phần quan hệ giữa các nàng, nghe một hồi lâu như vậy, cũng đoán được không sai biệt lắm, thức thời hỏi: "Minh nhi, nói lâu như vậy, muội còn chưa giới thiệu cho ta biết vị cô nương này."
Tô Tử Mặc vốn không nói chuyện, đột nhiên mở miệng, thiếu nữ cảm thấy thanh âm này ôn nhu như nước, nói không nên lời là có bao nhiêu dễ nghe.
Tô Tử Mặc đã hỏi, Chung Minh cũng không thể không giới thiệu: "Nàng là Thiệu Thi Dung, cha nàng là Huyện thái gia ở đây."
Truyện convert hay : Tổng Tài Daddy Sủng Lên Trời