Lời Tri Họa nói đã ứng nghiệm, Chung Minh thật đúng là trốn tránh Tô Tử Mặc, liên tục ba ngày, trời chưa sáng Chung Minh liền xuất môn, tối đen mới trở về, trừ bỏ đến thăm thương thế của phụ thân, phần lớn thời điểm đều ngốc ở trong phòng, ngay cả ăn cơm, đồ ăn đều đưa đến tận nơi, đừng nói Tô Tử Mặc không quen, mọi người trên dưới Chung phủ cũng đều cảm thấy ngạc nhiên, hiển nhiên Tống Văn Thục cũng không ngoại lệ, đợi cả ngày đến lúc Chung Minh từ bên ngoài trở về, liền gọi nàng vào trong phòng mình,"Mấy ngày nay con sớm ra tối về để làm gì đây?" Tống Văn Thục hỏi Chung Minh, xem sắc mặt nàng còn không tốt, rõ là bộ dáng mang nhiều tâm sự.
Chung Minh đá đá chân bàn, không chút để ý nói:"Không có làm gì a".
Tống Văn Thục tất nhiên không tin, Chung Minh từ nhỏ đến lớn làm không ít chuyện khiến nàng bận tâm, hơn nữa lần trước nhảy hồ sen, tuy rằng chỉ là doạ bóng doạ gió nhưng cũng doạ nàng rớt nửa cái mạng. Mấy ngày nay, Chung Minh cổ cổ quái quái, sao có thể không lo lắng, giọng càng phát ra nhỏ nhẹ:"Con có chuyện gì thì cùng nương nói, đừng làm thêm việc gì ngốc để hù dọa nương."
Trước kia thích biểu ca, Chung Minh cũng không cất giấu, còn đuổi theo phía sau phụ mẫu, làm cho bọn họ nghĩ biện pháp. Hiện tại thích Tô Tử Mặc, lại biến thành bí mật nơi đáy lòng, đương nhiên không phải bởi vì cảm thấy nữ nhân thích nữ nhân là hoang đường, còn chuyện gì có thể hoang đường hơn chuyện nàng chết đi sống lại, nhưng không biết vì sao nàng không muốn nói cho người khác, cũng có thể là vì Tô Tử Mặc, người khác thấy thế nào thì nàng cũng không sao cả, nàng chỉ không muốn Tô Tử Mặc bị phiền nhiễu. Đương nhiên nàng cũng biết, ngày đó thẳng thắn thổ lộ là đã làm khó Tô Tử Mặc, cho nên mấy ngày nay mới trốn tránh Tô Tử Mặc, nàng không biết làm sao để đối mặt, nói ra vậy rồi nên cũng không thể giả bộ như chưa có việc gì được.
Tống Văn Thục hỏi mãi không ra tâm sự của nàng, đành phải đổi biện pháp, nói: "Con cả ngày đều đến khuya mới về nhà, đừng quên Tô Tử Mặc còn ở chỗ chúng ta, nàng là khách nhân, cũng là con mời về, không nên cứ để nàng ở nhà như vậy chứ?" Tống Văn Thục mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhiều cũng đón được có liên quan tới Tô Tử Mặc. Mấy ngày hôm trước, hai người còn không rời nhau, mà mấy ngày nay ngay cả mặt mũi cũng không thấy, còn chuyện gì ngoài việc giữa hai người đã xảy ra vấn đề đâu.
Quả nhiên Chung Minh không nói lời nào, cúi đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Tống Văn Thục thử hỏi:"Hai con cãi nhau ?"
Hơn nửa ngày Chung Minh mới vụng về nói:"Cũng không hẳn".
Cuối cùng đã hỏi ra mấu chốt, Tống Văn Thục nhẹ nhàng thở ra, nói:"Nàng là khách nhân, con là chủ nhân, cho dù là nàng không đúng, con cũng không nên lạnh nhạt nàng." Tống Văn Thục hiểu biết tính tình nữ nhi, nghĩ rằng hai ba câu bất hoà liền làm nổi lên tính xấu.
Thổ lộ bị cự tuyệt căn bản là không có phân đúng sai, Chung Minh chỉ nói:"Minh nhi cũng không phải tiểu hài tử, đạo lý này Minh nhi biết."
Tống Văn Thục hỏi:"Phải không? Con nên biết rằng, con xa lánh nàng như vậy rõ ràng chính là nói cho nàng, con không hy vọng nàng tiếp tục ở nhà chúng ta".
Chung Minh bị dọa giật mình, vội vàng nói:"Minh nhi không có ý tứ này."
Tống Văn Thục nói:"Con đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nghĩ một chút coi có phải hay không."
Chung Minh chỉ là ngượng ngùng gặp Tô Tử Mặc, không phải muốn đuổi nàng đi, bất quá dù sao cũng là ở nhà nàng, không thấy mặt như vậy xác thực dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm.
Tống Văn Thục lại nói:"Hôm nay sáng sớm, Tô Tử Mặc đến nói với ta là nàng muốn trở về, ta tự nhiên hoàn toàn đồng ý, nàng không nói một tiếng đã rời nhà trốn đi, Tống gia không chừng ầm ĩ thành dạng gì không biết. Bất quá người ta là do con mời trở về, ta không làm chủ được, ta cùng nàng nói, đi hay ở thì nàng tự nói với con. Hiện giờ con trở về, nói không chừng nàng đang ở trong phòng con chờ con đó".
Tống Văn Thục lại nói:"Hôm nay sáng sớm, Tô Tử Mặc đến nói với ta là nàng muốn trở về, ta tự nhiên hoàn toàn đồng ý, nàng không nói một tiếng đã rời nhà trốn đi, Tống gia không chừng ầm ĩ thành dạng gì không biết. Bất quá người ta là do con mời trở về, ta không làm chủ được, ta cùng nàng nói, đi hay ở thì nàng tự nói với con. Hiện giờ con trở về, nói không chừng nàng đang ở trong phòng con chờ con đó".
Chung Minh thế nào còn ngồi được, đứng dậy muốn rời đi.
Tống Văn Thục giữ chặt nàng hỏi:"Con còn không có nói cho ta biết, mấy ngày nay con rốt cuộc đi đâu ?"
Chung Minh đi không được, đành phải nói:"Không đi đâu cả, chỉ là dạo quanh các cửa tiệm, nương có thể buông tay không?"
Tống Văn Thục ngược lại rất ngạc nhiên, Chung Minh đó giờ chỉ biết xài bạc, chứ cũng không thèm quan tâm bạc từ đâu ra, liền hỏi:"Con đi làm cái gì?"
Chung Minh cũng không che giấu,"Minh nhi chính là đi học hỏi việc buôn bán, trông nom quản lý này kia....".
Tống Văn Thục lại càng không dám tin, Chung Minh sao lại đột nhiên thông suốt? Còn muốn hỏi nàng nghĩ như thế nào, thì đã không thấy bóng người, liền đem tin tức tốt này nói cho Chung Xa Đạt,"Lão Chung a, nữ nhi có tiền đồ, chàng đã có người kế nghiệp."
Chung Xa Đạt cũng cao hứng theo, nói:"Nàng nói với Minh nhi, chờ chân ta khoẻ rồi, ta tự mình dạy nó".
Bất quá Tống Văn Thục còn có chút lo lắng,"Minh nhi nhận thức chữ còn không được đầy đủ, nó có thể học thành tài sao?"
"Thi Trạng Nguyên thì còn cần viết văn chương, chứ việc buôn bán thì cần cái này". Chung Xa Đạt chỉ chỉ vào đầu mình, còn nói,"Hơn nữa hổ phụ vô khuyển tử, nữ nhi của Chung Xa Đạt ta làm sao có thể kém?"
Tống Văn Thục khinh thường,"Lại thiếp vàng lên mặt mình a, sao chàng không nói Minh nhi là do ta sinh, mới thông minh như vậy?"
Chung Xa Đạt cười phụ họa nói: "Được rồi, được rồi, đều là công lao của nàng." Dừng một chút lại nói,"Bởi vậy, chúng ta cũng không nên sinh thêm nữa, ta còn thật sự sợ mình sinh ra một đứa bất hiếu."
Tống Văn Thục cũng nói:"Một Minh nhi thôi đã muốn làm cho ta hao tốn tâm tư, lại thêm một đứa nữa, chỉ sợ ta sẽ già thêm mười tuổi, đến lúc đó thành người già bị chàng ghét bỏ, ủy khuất này ta biết nói với ai, chàng đừng quên, ta trở mặt với người nhà mới có thể theo chàng a".
Tống Văn Thục cũng nói:"Một Minh nhi thôi đã muốn làm cho ta hao tốn tâm tư, lại thêm một đứa nữa, chỉ sợ ta sẽ già thêm mười tuổi, đến lúc đó thành người già bị chàng ghét bỏ, ủy khuất này ta biết nói với ai, chàng đừng quên, ta trở mặt với người nhà mới có thể theo chàng a".
Chung Xa Đạt vội nói:"phu nhân tốt, nếu mà ta quên chuyện này, chẳng phải là muốn thiên lôi đánh chết hay sao?"
Tống Văn Thục lúc này mới vừa lòng gật đầu, cách đoạn thời gian nàng lại muốn Chung Xa Đạt hướng nàng cam đoan, Tống Văn Thục lại nghĩ tới một chuyện, nói:"Ta thấy Minh nhi sau khi trở về thì không đề cập tới chuyện Tuấn Kiệt nữa, sợ là đã buông xuống, muốn hay không nhờ người mai mối cho nó, làm cho nó hoàn toàn chết tâm tư này? Tô Tử Mặc ở chỗ chúng ta không bao lâu, hôm nay còn nói với ta muốn rời đi, Minh nhi không nên cùng nàng hồi kinh ." Ở Tống phủ đoạn ngày, không ít lần bị Mã Nguyệt Nga xem thường, nàng là người sĩ diện, năm đó buông lời tàn nhẫn đoạn tuyệt với Tống gia, lần này vì Chung Minh trở về đã là mất hết mặt mũi, làm gì để cho người xem thường nữa chứ.
Chung Xa Đạt trầm tư một hồi, gia nghiệp hắn to lớn, không phải Chung Minh nói một câu chuyển nhà đến kinh thành là có thể lập tức dời đi.
Chung Minh còn chưa có quay về sân, rất xa đã nhìn thấy Tri Họa đứng ở cửa hết nhìn đông tới nhìn tây, Tri Họa cũng thấy được nàng, vội chạy tới, thở gấp nói: "Đại tiểu thư của ta ơi, cuối cùng người đã trở lại, biểu thiếu nãi nãi đều chờ người cả ngày nay".
Chung Minh càng nóng nảy, bởi vì nóng vội, lúc sải bước vào cửa bị vấp, lảo đảo một cái suýt nữa quỳ gối trước mặt Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc vội vàng giơ tay nâng nàng dậy, cười nói:"Vừa thấy mặt liền hành lễ lớn như vậy với ta, có phải muội cảm thấy có lỗi với ta hay không?"
Chung Minh bị nàng trêu ghẹo mặt đỏ lên, không kịp để ý chỉ vội vã hỏi:"Nương ta nói ngươi phải đi?"
Tô Tử Mặc buông nàng ra, ngồi trước bàn, chậm rãi nói:"Đúng vậy, ta đi ra cũng không ít ngày rồi".
Chung Minh giơ sáu đầu ngón tay, sau đó nói:"Ngươi mới đến sáu ngày mà thôi."
Tô Tử Mặc ngẩng đầu nhìn nàng:"Vậy sao? Mấy ngày nay đợi ở trong phòng không có đi đâu, lại không có người nói chuyện, ta còn tưởng đã qua lâu rồi".
Chung Minh biết nàng đang thầm oán chính mình, mà nói chuyện tự nhiên như giữa các nàng cũng chưa có xảy ra chuyện gì, đành phải theo lời của nàng nói:"mấy ngày nay ta cùng các chưởng quầy trong điếm học làm ăn buôn bán, làm ngươi chờ đợi, là ta không đúng."
Tô Tử Mặc ra vẻ đã hiểu rõ, "Thì ra là thế, ta còn nghĩ mình nói sai cái gì đắc tội với muội, nên mỗi ngày đều trốn tránh ta."
"Không có, ta nào có, ta ước gì mỗi ngày đều cùng một chỗ với ngươi...." Nói lỡ miệng, Chung Minh ho khan hai tiếng che giấu, sau đó nói,"Ngươi tới nơi này, ngoại trừ đi Thiệu gia nghe diễn xướng thì nơi nào cũng chưa có đi qua, sao có thể trở về chứ".
"Không có, ta nào có, ta ước gì mỗi ngày đều cùng một chỗ với ngươi...." Nói lỡ miệng, Chung Minh ho khan hai tiếng che giấu, sau đó nói,"Ngươi tới nơi này, ngoại trừ đi Thiệu gia nghe diễn xướng thì nơi nào cũng chưa có đi qua, sao có thể trở về chứ".
"Ta cũng muốn tự mình đi ra ngoài dạo, đáng tiếc nhân sinh không quen." Trong lời Tô Tử Mặc nói có mang theo vài phần oán giận.
Chung Minh vội nói:"Ta cùng ngươi đi, ngươi muốn đi đâu ta đều cùng ngươi.".
Tô Tử Mặc nói:"Muội đừng có miễn cưỡng nha".
Chung Minh cam đoan nói:"Sẽ không, ta cầu còn không được nữa là".
Tô Tử Mặc gật đầu, nói:"Tốt lắm, ta nghe nói ở nơi này có kỳ thi hội, tài tử giai nhân cách một đoạn ngày đều tụ ở đây ngâm đối thơ ca, ngày mai vừa lúc cũng có, muội liền dẫn ta đến đó giúp vui đi."
Chung Minh có chút há hốc mồm, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe nói nơi này có thi hội, lại càng không biết ở đâu tổ chức, nàng ghét nhất là mấy vụ thi thố chữ nghĩa này, nhưng không muốn làm cho Tô Tử Mặc khinh thường nàng, cho nên trước hết đáp ứng đã, rồi đi hỏi thăm sau.
Tô Tử Mặc giống như vô tình nói:"Ta là nghe Thiệu cô nương nói".
Chung Minh hiển nhiên không dự đoán được, hỏi:"Chuyện khi nào?"
Tô Tử Mặc nói:"Chính là hai ngày trước, Thiệu cô nương tới tìm muội. Nhưng muội không ở đây, nên nàng hàn huyên với ta một lát rồi nói đến chuyện này."
Chung Minh nghe ra ý tứ, cau mày nói:"Nói như vậy ngày mai nàng ấy cũng đi?"
Tô Tử Mặc gật đầu nói:"Hẹn xong rồi, sáng mai nàng tới đón ta."
Chung Minh không phản đối, vậy mà Tô Tử Mặc nói nhân sinh không quen, rõ ràng đã hẹn với Thiệu Thi Dung, cho dù nàng không đồng ý, ngày mai Tô Tử Mặc cũng sẽ đi, đồng thời càng thêm phiền chán Thiệu Thi Dung, như thế nào nơi nơi đều có nàng ta, nghĩ đến thi hội ngày mai, nàng hoàn toàn không hiểu biết, đi thì đi nhưng đừng để mất mặt xấu hổ mới tốt.
Truyện convert hay : Cấm Dục Tổng Tài, Cầu Buông Tha